Chap 13

Ngồi chán nản một hồi, Wendy đứng dậy bật nhạc và nhảy theo động tác, gương mặt sớm đã ướt đẫm mồ hôi hòa quyện vào từng giọt nước mắt, tháng ngày cậu ở đây chỉ có thể tính bằng giờ bằng phút cậu hoàn toàn không muốn xa mọi người nhưng nếu không làm theo lời appa thì mọi người chắc chắn sẽ liên lụy. Nằm dài lên hàng ghế cậu thở dài mặc kệ những giọt mồ hôi đó mà đôi mắt vô hồn nhìn vào đâu đó trong góc phòng.

Seulgi và Yeri cặp đôi hạnh phúc đã về tới phòng tập và chuẩn bị tập cật lực, thấy Wendy nằm đó nên Seulgi ra hiệu cho Yeri im lặng để cô đi lại hù Wendy. Cởi nhẹ đôi giày ra cô nhón nhén đi lại và..

"Hù!"

"Á!!"

Và người hù không phải là Seulgi mà là Wendy, thấy Seulgi gương mặt hoảng hốt ngồi trên sàn kia cậu được trậnn cười hả hê.

"Hahahaha!"

"Cậu có thôi đi không? Rõ ràng là tớ đi tới nhẹ nhàng lắm cơ mà" Seulgi gãi gãi đầu lải nhải.

Yeri cười với hai unnie trẻ con này rồi vào ngồi nghỉ chân xem hai con người đó.

"Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc, tớ không cần nhìn cũng đoán được đó là chuyện khỏi phải nói rồi nhé" Wendy giương ngực tự đắc.

"May cho cậu là hôm nay tâm tình tớ đang rất tốt đấy! Hừ không nói với cậu nữa tớ qua săn sóc bảo bối của mình đây" Seulgi lè lưỡi trêu chọc rồi lả người ôm lấy Yeri.

Wendy đập tay lên trán lắc đầu thở dài hết thuốc chữa, cậu định đứng dậy đi ra cửa hàng tiện lợi mua một vài thứ, vừa ra tới cửa thì thấy Irene bước xuống một chiếc xe có thể nói Wendy biết chủ nhân chiếc xe đó Park Bogum người bạn trai hiện tại của Irene, nàng xuống xe nở nụ cười chào tạm biệt với anh xong rồi luyến tiếc đi vào.

Chân đã tới cánh cửa Irene ôm ngực giật mình, khi thấy Wendy trời chồng đứng đó không nhúc nhích.

"Trời đang lạnh, em đứng đây sẽ bị cảm mất" Irene nói kéo Wendy trở lại thực tại.

"À..chị cứ vào trước đi em đi mua đồ chút quay lại" Nói rồi Wendy cúi đầu đi nhanh một mạch không thèm quay lại.

Thấy bóng dáng đó đi xa thì Irene nghiêng đầu nhíu mày khó hiểu, có xen lẫn cảm xúc khó chịu khi thấy thái độ hờ hững đó của cậu dành cho cô.

"Unnie sướng nha còn được oppa chở về cho nữa cơ" Yeri nói mà không để ý con người kế bên gần như muốn bốc hỏa.

"Ủa? Chị tưởng hai đứa chưa huề chứ, giờ lại còn ôm ấp thế kia" Irene cố lảng tránh đi câu nói đó của Yeri vì đơn giản là nàng ngại.

"Nói chị nghe nè...tụi em đang quen nhau đó" Yeri ghé vào tai Irene nói nhỏ.

"Chị biết mà" Irene thản nhiên nói.

"Hả? Tụi em đã nói hồi nào đâu?" Seulgi ngơ ngác hỏi.

"Biểu hiện rõ ra kìa thưa hai quý cô, ôm ấp tình tứ thì có ai mà không nghĩ hai người quen nhau" Irene đánh yêu vào vai em và cô.

"Hic chị ấy với unnie Wendy cứ thích nói xéo hai đứa mình ấy" Yeri mè nheo với Seulgi.

"Ai chà!" Seulgi xoa trán.

"Trời lạnh mà chị Wendy đi đâu không biết?" Yeri lôi rõ thái độ lo lắng của mình.

"Lúc nãy chị vừa vào đã thấy sắc mặt em ấy không tốt, thực là lo chết mà" Irene bồn chồn nói.

"Để em đi xem thử" Seulgi biết chắc là chuyện gì xảy ra nên xung phong đi tìm Wendy để cùng cậu giải bày tâm sự.

"Chị!" Yeri gọi lại.

"Hả?"

"Đeo vào cho ấm, ngoài đó lạnh mà chẳng biết chịu giữ mình gì cả" Yeri nói giọng hờn dỗi nhưng tay lại choàng cái khăn vào cổ Seulgi.

Con gấu ta mỉm cười hạnh phúc rồi chạy biến mất dạng.

Wendy cậu đang lang thang đi trên phố mà không có đem theo khẩu trang, thời tiêt bây giờ đang rơi tuyết Wendy lăng lẽ dừng lại ở một trạm đèn đỏ và nhìn dòng xe chạy qua lại.

"Cuối cùng cũng tìm thấy cậu" Seulgi thở dốc nói không quên hừ lạnh.

"Sao lại ra đây không tập à?" Wendy tạm quên chuyện mình nhìn cái con gấu đang thở kia.

"Nói cái gì để sau, trước tiên đeo vào đi nếu cậu không muốn tin tức sáng mai ngập trên các trang báo là cậu đứng thờ thẫn trên phố như người thất tình" Biết mình nói hố nên Seulgi im lặng.

Cậu không nói gì nở nụ cười buồn rồi đeo khẩu trang vào nhanh chân bước đi, con gấu thấy thế liền trách mình ăn nói hồ đồ.

"Ừ thì mình đang thất tình mà" Wendy thở dài nói.

"Cái đó...cái đó mình xin lỗi mình không có ý đó....cậu..cậu ổn chứ?" Seulgi thận trọng hỏi.

"Ổn rất ổn là đằng khác" Wendy thở ra làn khói trắng xóa rồi tiếp tục đi.

"Đợi tớ coi" Con gấu lại lỡ chạy theo.

Ở phòng tập Yeri cùng Irene đều lo lắng không biết Seulgi có tìm được Wendy không, Irene cảm thấy lòng mình thật có lỗi và ngay chính bản thân cô không biết đó là lỗi gì.

"Unnie đang suy nghĩ gì mà mặt ngẩn ra vậy?" Yeri cầm chai nước đi lại đưa cho Irene rồi ngồi sang kế bên.

"Chị không biết, có cái gì đó cứ khiến chị suy nghĩ thật nhiều" Irene nhận lấy chai nước nhưng nàng chỉ cầm và vân vê.

"Hay là do chị đang lo cho MV sắp ra đó, dạo này em thấy chị có vẻ mệt nhiều" Yeri nhìn Irene đầy lo lắng.

"Ừm có lẽ vậy" Irene thấy Yeri nói cũng đúng chắc do gần đây cô áp lực chuyện sắp ra MV mới.

"Hay là unnie về nghĩ ngơi đi" Yeri thấy sắc măt Irene ngày càng không được tốt.

"Không sao đâu chị ngồi tí là hết" Irene nở nụ cười để Yeri an tâm.

Ở bên này con gấu đang cùng Wendy ngồi gần bờ sông hàn huyên.

"Seulgi này" Wendy chợt lên tiếng sau khi nãy giờ ngồi.

"Hửm?" Seulgi quay sang nhìn Wendy.

"Có bao giờ...cậu thấy chuyện tình cảm của cậu với Yeri sẽ đi tới đâu không?" Wendy chần chừ rồi hỏi.

"Điều đó tớ đã có nghĩ qua" Seulgi nói, lòng cảm thấy nóng lên.

"Cậu thấy sao?"

"Thì tớ tin tình yêu tớ có thể vượt qua tất cả, kể cả dư luận" Seulgi thường ngày trông hiền lành như vậy nhưng bây giờ nói với giọng rất chắc chắn như khẳng định là đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

"Phải tớ cũng can đảm như cậu..." Wendy lòng ngao ngán nói, lại khiến cậu nhớ đến lời của appa.

"Sao cậu không đấu tranh, biết đâu unnie ấy cũng..." Không để con gấu nói hết câu Wendy chèn vào.

"Như cậu đã thấy đấy, tớ hoàn toàn không có thể làm cho chị ấy có cảm xúc với mình, một chút với tớ chị ấy cũng không có đừng nói chi đến việc tớ phải đấu tranh" Wendy bất mãn giải thích rõ cho Seulgi.

"Cậu lại lắm lời" Seulgi nhăn mặt rồi im lặng.

"Nếu như ngày nào đó tớ không ở trong nhóm nữa thì cậu có ghét tớ không, đừng nghĩ gì đó chỉ là nếu thôi" Wendy nhìn nét mặt của Seulgi quan sát.

Gương mặt Seulgi có chút khó hiểu nhìn Wendy nhưng khi nghe cậu đó là câu hỏi thì không suy nghĩ gì thêm liền nói.

"Có! Đương nhiên sẽ rất ghét, một người rời nhóm đi tức là bỏ đi gia đình của mình, tớ thấy tức" Seulgi nói rõ quan điểm của bản thân.

"Ừm tớ cũng vậy" Wendy cười nhạt.

"Để Seulgi ta đây mà giận thì cậu nên bỏ chạy đi nhá" Seulgi đe dọa rồi lại bật cười.

"Sợ rồi hahaha" Wendy bày tỏ thái độ sợ như không sợ trước mặt con gấu làm nó tức đến phát điên.

"Nói chuyện với cậu có mà phát hỏa mất, nhanh nào về thôi chúng ta còn phải tập luyện" Seulgi nói xong rồi đứng dậy.

Wendy im lặng không nói gì chân cũng bước đi tới phòng tập với Seulgi, căn bản hiện tại cậu đang sợ phải đối diện với Irene.

"Hai cái người này đi đâu mà cả tiếng đồng hồ chưa thấy về" Yeri cảm thấy lo lắng nên đứng ngồi không yên.

"Nhiều khi họ gặp nhau chắc lại tâm sự gì đó" Irene trấn an Yeri.

"Em chỉ sợ còn chưa gặp được, một người lo đi theo cảm tính một tên chạy đi kiếm rồi chả gặp nhau" Yeri bĩu môi càu nhàu.

"Coi kìa, để chị gọi thử" Irene cũng không tránh khỏi sự lo lắng, tay bấm số của Wendy đinh gọi thì cánh cửa mở ra.

"Yahhhh Kang Seulgi chị tội nặng rồi!" Yeri đi lại nhéo tai con gấu đáng thương.

"Aaa cái gì cũng phải nghe chị giải thích chứ...aaa" Seulgi mếu máo ôm lấy cái lỗ tai của mình.

"Nói, tại sao hai người đi về chung, chị kiếm được chị Wendy là ở đâu lúc mấy giờ? Có biết là em lo lắm không hả??" Yeri nói như hét vào tai bạnn gấu bé bỏng của chúng ta.

"Ai uiii cái này nên để về nhà gia đình giải quyết nhé, thật là hai cái đứa này" Irene bật cười rồi lắc đầu.

"Tha cho chị đó, tối về biết tay em" Yeri trừng mắt với Seulgi rồi đi lại ghế ngồi.

Seulgi thấy em giận mình lắm rồi, cơ là cũng tại bản thân lo nói chuyện với Wendy mà quên bén đi để em ở đây phải lo lắng, con gấu tự cảm thấy có lỗi nặng nề, Seulgi chạy tới nịnh nọt xin lỗi, Irene và Wendy cười khi thấy hai con người trẻ con đó quấn quýt nhau.

"Lúc nãy...em.." Irene thấy Wendy im lặng tâm chịu không nổi nên đành mở lời trước.

"Em đi mua đồ, rồi thấy ban nhạc đường phố sôi động nên em dừng chân lại thưởng thức, chị đợi lâu sao không tập trước đi ạ?" Wendy cung kính nói từ ngữ được nói ra rất khách sáo.

Irene nhíu mày:"Chị thấy dạo gần đây em lạ lắm"

"Chắc do em lo cho MV thôi, unnie cũng đừng quá lo lắng" Wendy nói xong có chút do dự với sự xa cách của mình nhưng không thể còn cách nào khác phù hợp, cậu thở hắt ra rồi đi lại chỗ cặp đôi đang chim chuột kia.

"Tập hợp lại đội hình nào" Irene nhận thấy Wendy đang có gì đó né tránh mình, tâm tình rất khó chịu và muốn nói chuyện cho ra lẽ nhưng trước tiên phải ôn tập lại các động tác kịp cho ngày quay MV.

______________

1909 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro