Chap 15
Ting tong
"Chắc chị ấy về đấy để em ra mở cửa" Joy nói với Irene rồi chạy ra.
Qủa đúng như lời nói của Joy, Wendy vừa được mở cửa tức khắc chạy vọc nhanh vào trong, thấy thân ảnh nhỏ run lên liên hồi gục vào vai Yeri mà lòng không khỏi đau xót. Từ từ tiến lại Wendy lại càng đau thắt dữ dội.
"Em...thật sự xin lỗi chị, em đã nói mà không suy nghĩ vô tình để chị phải phiền lòng, thật em có lỗi rất nhiều" Wendy bạo dạn đi lại Yeri biết thân nên đứng dậy để Wendy đi tới ôm Irene.
Joy đưa mắt cho Yeri hàm ý ngầm để hai người họ nói chuyện riêng tư, cả hai lui ra ngoài vẫn không quên đóng cửa phòng.
Irene như tìm được hơi ấm quên thuộc nên khóc òa ra nhiều hơn, Wendy biết mọi lỗi đều là ở mình nên chỉ biết ôm chặt lấy nàng mặt sức để khóc nhiều.
Sau một hồi cuối cùng nàng cũng hết khóc, cậu thấy vậy liền nới cái ôm ra, nhìn người gái trước mặt, mắt đỏ đi vì khóc mà đau không tả nổi.
"Chị đừng khóc" Gịong Wendy ấm áp lan tỏa ra cả căn phòng.
"Chị xin lỗi làm em phải khó chịu, chị không biết em đã khó chịu điều gì lỗi là do chị" Irene lau nước mắt, luyến tiếc rời cái ôm của Wendy để có thể đối diện nói chuyện với cậu.
"Hoàn toàn không phải do chị, là do em đây nóng tính nhất thời nói ra những lời không hay, lời nói đi trước suy nghĩ nên để chị lo lắng tổn thương, suy cho cùng em thật đáng trách" Wendy mỉm cười ưu ái nhìn Irene.
"Wendy..."
"Dạ?" Cậu đưa mắt nhìn Irene.
"Em không giân chị mới dám hỏi" Irene chun mũi như trẻ con.
"Hì hì em hứa" Wendy bật cười với con người này.
"Em đang buồn chị hả?"
"Sao...sao chị lại hỏi vậy?" Wendy nhất thời lúng túng với câu hỏi này của Irene.
"Em trả lời đi đã"
"Là không, em chỉ áp lực một tí chuyện tập luyện ngoài ra không có ý giận chị" Wendy nghiêm túc trả lời nhưng câu trả lời vẫn là chưa thật lòng chẳng nhẽ lại đi nói là "do chị đồng ý quen Bogum nên em buồn"
"Thật không?" Irene nhìn thẳng trực diện vào mắt Wendy.
"Không dối" Wendy cũng nhìn lại khẳng định lời nói của mình, ngoài rắn nhưng bên trong nội tâm đang cấu xé nhau không ngớt.
"Nếu vậy thì tụi mình cùng chăm chỉ luyện tập nhé" Irene cười lộ rõ đường cong trên má
"Vâng sẽ thật cố gắng" Wendy nói chắc như bắp rồi rời giường, nhưng chưa ra đến cửa phòng tắm thì nghe tiếng chuông điện thoại của Irene, bản thân cậu biết đó là ai gọi nên vội đi vào nhà tắm đóng chặt cửa và bật vòi nước.
"Em nghe" Irene cũng không biết làm sao ngẫu khí hôm nay nói chuyện của mình đối với Bogum có chút nhạt.
"Gịong em lạ vậy? Bệnh sao?" Bogum lo lắng hỏi.
"Ừm không ạ, em ổn"
"Anh sợ em bệnh rồi lại ảnh hưởng đến công việc, nhưng nếu cảm thấy không ổn nên đi khám xem sao" Lời nói của Bogum chứa chan sự quan tâm nhưng với Irene thực ra mà nói nó có gì đó khiến cô không thoải mái.
"Vâng, thế oppa đã xong công viêc chưa?"
"Tranh thủ lúc nghĩ ngơi anh gọi hỏi em, tí lại ra tập tiếp rồi" Bogum cười khì khì bên kia giọng đầy ấm áp.
"Em buồn ngủ quá, có gì mai em sẽ gọi cho oppa sau" Irene thở dài thầm thán sao hôm nay lạ quá, nói chuyện với Bogum không còn hứng thú như trước nữa.
"Ừm vậy em nghĩ ngơi đi, nhớ ăn cho đầy đủ chất đừng để suy nhược cơ thể" Gịong kia có phần hơi thất vọng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên.
"Vâng oppa cũng nên nghỉ ngơi, giờ đã là đêm thức khuya quá sẽ không tốt cho sức khỏe" Irene dặn.
"Nghe lời em, thôi anh cúp máy đây, em ngủ ngon,yêu em"
"Oppa cũng ngủ ngon" Irene nói xong liền tắt máy, nàng điều chỉnh lại nhịp thở, nheo mắt suy nghĩ sao hôm nay mình lại tỏ thái độ lạnh nhạt với anh ấy, dòng suy nghĩ của cô đứt ngang khi Wendy từ phòng tắm đi ra.
"Sao chị chưa ngủ?" Wendy thấy Irene bần thần ngồi, cậu tưởng nhẽ ra đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Bogum chứ.
"Chị không biết chắc là do khi nãy khóc nên giờ mắt không có cảm giác buồn ngủ"
"Là do em, xin lỗi chị" Wendy cúi đầu xuống không dám ngước lên.
"Đâu phải lỗi em chứ, nào lại đây ngồi đi" Irene vỗ vào khỏang trống bên cạnh.
"Vâng ạ" Wendy ngồi kế bên.
"Nếu sau này không làm Idol nữa thì em sẽ dự định làm gì?" Tự dưng Irene quay sang hỏi Wendy về vấn đề tương lai.
"Ưm có lẽ em sẽ mở một tiệm cafe ạ" Wendy nói nhưng lòng thầm nghĩ một câu không dám nói: "Và có chị bên cạnh làm vợ em"
"Thật hay nha" Irene dịu dàng mỉm cười, lòng nàng đỡ hơn hẳn khi nói chuyện với Bogum đầy căng thẳng.
"Thế còn chị?" Wendy tò mò hỏi ngược lại.
"Như em sẽ mở một tiệm bánh nhỏ"
"Không chừng sau này chị với em lại kết hợp mở hai tiệm kế bên nhau, hạnh phúc còn gì bằng" Wendy nói xong biết mình bị hố nên đành im lặng ngó xung quanh phòng.
"Tất nhiên rồi" Irene ngược lại khi nghe lời đó, tâm tình lại càng với hơn, nàng chẳng hiểu sao nhưng câu đó có tác dụng khiến nàng gợi bỏ những áp lực.
"Muộn rồi unnie ngủ đi" Wendy chần chừ muốn ngồi cùng nàng vì hiếm khi cả hai được ngồi bên nhau thế này nhưng cậu nghĩ cho sức của Irene thức khuya sẽ không tốt.
"Vậy chị ngủ đây em ngủ đi nữa nhé" Irene cười rồi nằm xuống kéo chăn lên.
"Ngủ ngon" Wendy dời chỗ về giường của mình.
Irene nhắm mắt lại miệng vô thức mỉm cười.
...
Hôm nay là một ngày đầy bận rộn của các cô gái, Joy ý thức được hôm qua Irene khóc nên sức sẽ mệt và không dậy ngay được nên Joy đã dậy từ sớm vệ sinh cá nhân sau đó làm buổi sáng đơn giản, nói đơn giản thì Joy nhà tả chỉ biết rán trứng rồi kèm theo bánh với sữa thôi. Suy nghĩ của Joy chỉ cần đủ chất là tốt không cần no.
• Phòng Seulgi và Yeri.
Hai con người đang ôm nhau ngủ trông thật ấm áp làm sao cho bầu không khí buổi sáng dưới không độ. Seulgi cựa quậy rồi mở mắt, cô biết ngày hôm nay nhiều việc nên không kì kèo nằm thêm, cả người ngồi dây làm Yeri thức giấc.
"Ưm...chị ngủ thêm" Cái giọng nũng nịu ngái ngủ của Yeri làm Seulgi mỉm cười hạnh phúc.
"Đâu được hôm nay còn nhiều việc phải làm, nào bé của chị mau dậy đi nè" Seulgi đi lại dùng tay bẹo hai má của Yeri khiến cô bé mở to mắt.
"Kì quá người ta dậy rồi đừng bẹo nữa" Yeri sửa lại mớ tóc rối lằm bằm.
"Ngoan giờ chị với em ai vệ sinh trước đây?" Seulgi ôn nhu hỏi.
"Chả phải hỏi là em chứ ai" Yeri nói xong liền phi bay vào tolet vì sợ Seulgi vào trước mình.
Cô phì cười thái độ trẻ con đó của em rồi đứng dậy xếp chăn gối.
...
• Phòng Wendy và Irene.
"Không đâu ạ, em chuẩn bị thôi oppa" Irene ngồi ở bàn trang điểm vừa tô kẽ mắt vừa nói chuyện với Bogum.
Tiếng nàng không đủ lớn nhưng cũng đủ đánh thức Wendy, mới sáng dây cậu đã nghe Irene nói chuyện với Bogum, thường thì sẽ thả lỏng bản thân nằm thêm vài phút nhưng hôm nay cậu tỉnh táo đi xuống giường.
Irene thoáng có liếc mắt thấy lạ khi hôm nay Wendy không để nàng kêu dậy vì vậy nên cuộc nói chuyện với Bogum nàng cũng chẳng có hứng thú.
"Em sao thế?" Bogum hỏi.
"A em không sao, mà chiều nay oppa mới xong việc ạ?"
"Ừm chiều nay xong rồi, tiếc là em không rảnh, lại được một hôm là em hoặc anh lại bận" Gịong trầm tĩnh vang lên của Bogum có chút buồn bã.
"Còn nhiều thời gian mà, gần cuối năm nên mọi lịch trình đều kín cả..." Irene ảo não nói mắt nhìn mình trong gương.
"Anh muốn gặp em" Bogum đầu dây kia nói.
"Em...cũng thế" Irene ngập ngừng nói câu này không phải vì ngại mà là nàng sợ gặp khó Bogum.
Thái độ này làm Bogum có phần chú ý liền hỏi: "Em không thích sao?"
"Oppa đừng nghĩ vậy, khi nào có thời gian oppa có thể ghé qua" Như bị nói trúng tim đen nên lời nói của Irene có phần gấp gáp.
"Vậy được rồi, em ăn sáng đi còn nhiều việc phải làm lắm nên ăn cho nhiều một chút" Bogum không quên căn dặn.
"Vâng, chào oppa"
Vừa lúc Wendy thay đồ xong xuôi đi ra, Irene thấy thế hớn hở đi lại.
"Xem ra có tiên triển em tự dậy kìa mà lại còn một mực không ôm nệm mà lười đấy"
"Để chị gọi cũng không phải là ý hay" Wendy trả lời làm nàng hơi buồn.
"Đâu có bất tiện lắm đâu" Irene nhún vai tỏ ý không tán thành với câu đó của Wendy nhưng mặt khác lại thây mất mát lạ thường.
"Ra ăn sáng nào!" Joy gõ cửa phòng nói vọng vào rồi đi sang phòng kế bên gọi hai người kia.
Tất cả mọi người đều mở cửa đi ra, ai cũng há to mồm bất ngờ khi hôm nay chứng kiến Joy xoay lưng ra tay cắt bánh mì, theo mắt lại nhìn ra bàn ăn đã được gọn gàng thay vào đó là đĩa trứng cho 5 người và kế mỗi đĩa đều có một cốc sữa.
Seulgi như không tin vào mắt mình, Joy đây sao, con gấu mắt nhắm mở dụi mắt rồi đi lại bàn ăn kéo ghế ngồi xuống.
"Có phải hôm nay ai nhập em rồi không?" Seulgi không kìm được liền hỏi một câu phá tan sự im lặng nãy giờ.
"Ý chị là gì đây?" Joy xoay người lại mắt đầy hắc tuyến nhìn Seulgi.
"À đâu có gì, nào mọi người vào ngôi ăn đi lâu lâu được tiểu thư Joy nấu cho mà" Seulgi nuốt khan rồi gọi mọi người vào bàn.
Irene ngồi vào bàn nhìn Joy đem đĩa bánh mì ra rồi ngồi xuống lòng thầm thán.
"Hôm nay bất ngờ hai việc" Irene lên tiếng.
"Là gì vậy chị?" Yeri không giấu nổi sự tò mò liền hỏi.
"Wendy của chúng ta hôm nay không đợi chị gọi dậy như mọi hôm, đương nhiên dưới sự chứng kiến của chị đã có sự thay đổi đáng kể đó nha, còn Joy lại xuống bếp nâu ăn, thật là khiến chị sốc mà" Irene cười cười nhận lấy miếng bánh mì từ tay Joy.
Wendy tự nghĩ bình thường cậu cũng dây sớm mà không cần nàng gọi, chả hiểu sao hôm nay chỉ là cậu dậy sớm có nàng chứng kiến mà lại khiến nàng ngạc nhiên đến vậy phải chăng Irene bắt đầu để ý đên những cử chỉ của cậu. Liệu đây có nên gọi là tin vui? Cậu không chắc.
"Làm như trước đây em lười lắm ấy" Joy bĩu môi.
"Á à cái này chị không phản bác nha, là do em tự nói đó" Irene châm chọc.
Mọi người cùng nhau ngồi ăn sau đó lại bắt đầu cho lịch trình đã định.
...
2061 từ
P/s: Thật là dở tệ mà
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro