Chap 17
Đầu dây bên kia không phải là giọng của appa Wendy thay vào đó là giọng nói của mẹ cậu.
"Ba con đang lâm bệnh nặng...bác sĩ bảo ba con sống được thêm hai tháng nữa thôi" Gịong mẹ cậu nghẹn ngào đây thấm chất tình yêu thương của người phụ nữ có gia đình.
Wendy như ngã quỵ xuống nền nhà, mắt cậu rưng rưng, cậu hiểu cái lí do mà appa luôn ép cậu về tiếp quản công ty vậy mà cậu lại ương bướng làm cho appa buồn nghĩ lại cậu như hận chính mình.
"Mẹ...con sẽ thu xếp tất cả mọi thứ ở đây và trở về Canada trong thời gian sớm nhất...mẹ có thể đưa máy cho con nói chuyện với Appa?"
"Bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần cho ba con rồi, ông ấy đang ngủ tí dậy mẹ sẽ nói con gọi, cố gắng về sớm nhé con" Mẹ Wendy dặn dò cậu, giọng nói lạc dần đi để rồi cuối cùng bịt miệng mà khóc.
"Con xin lỗi con đã không thể ở bên, nhất định con sẽ về sớm, mẹ nên đi nghỉ ngơi một chút đừng quên bản thân mình nha mẹ" Cậu sợ mẹ bỏ bữa nên dặn cẩn thận.
"Ừm thôi mẹ cúp máy đây, con sắp xếp đi" Mẹ cậu nói xong liền tắt máy
Wendy biết mẹ của cậu cúp máy nhanh là để khóc đây mà, gương mặt cậu phờ phạc không cảm xúc. Irene người hẳn còn ướt vài giọt nước còn đọng lại ở cổ. Nàng đi lại ngồi lên giường của mình thấy mặt Wendy thơ thẫn như không thấy đến sự xuất hiện của nàng.
"Chị bật nước ấm rồi đấy, em vào tắm đi"
"Vâng em cảm ơn" Wendy xoay sang thấy Irene ngồi tần ngần bên kia giường.
Wendy đi vào phòng tắm, hơi thở nặng nhọc tay vịn vào thành bồn rửa tay, ngắm nhìn mình trong gương, cậu suy nghĩ đang suy nghĩ tìm cách để trở về...để xa mọi người bằng cách mà cậu không muốn. Đứng một hồi bỗng Wendy nảy ra ý.
Dù nó sẽ làm mọi người hận cậu mãi mãi...
Cậu bằng lòng...
Tổn thương cậu sẽ gánh...
Chỉ cần mọi người bình yên...
Tắm xong Wendy trở lại giường nằm xuống và trăn trở, Wendy nhìn sang hướng Irene đang nằm cũng thấy nàng chưa ngủ nên cậu mở lời.
"Chị chưa ngủ sao?"
"Ừm chị thấy khó ngủ một tí" Irene đang suy nghĩ giữa chuyện nàng và Bogum nhưng lại không nói ra cho Wendy sợ cậu lại lo lắng.
"Chị đang buồn chuyện tình cảm à? Đừng giấu em" Wendy có thể thấy được vẻ buồn trên đôi mắt đẹp của Irene cậu liền nghĩ đến dạo này nhóm hoạt động rất tốt điều đó không thể khiến nàng phiền lòng được.
"Một chút" Irene giật giật tia mắt, có cần phải hiểu rõ tâm trạng suy nghĩ của nàng đến thế không.
"Nói em nghe được không? Ừm thôi chuyện riêng tư có vẻ hơi tế nhị..." Wendy thấy bản thân mình cuống quýt muốn biết chị buồn gì nhưng thấy lời nói có phần không đúng nên thôi.
Irene ngồi dậy, co hai chân lại tay ôm lấy cằm đặt lên đầu gồi nhìn sang hướng Wendy đang nằm. Wendy thấy Irene nhìn mình liền cảm thấy không tự nhiên nên cũng ngồi dậy nhưng bị nàng dùng lời nói chặn lại.
"Em nằm đi, chị muốn thế" Lời nói của nàng nhẹ nhàng mang theo nỗi buồn chất chứa sâu sắc.
"Dạ được" Wendy liền nằm xuống tay đặt lên trán mắt nhắm thẳng lên trần nhà.
"Thật thích cái cảm giác này nhỉ?" Irene tinh nghịch nói điều đó làm cho Wendy khẽ xoay đầu lại chú ý tới nàng.
"Sao lại vui?" Thấy được nàng nhìn chằm chằm mình cười khúc khích mày cậu nhíu lại khó hiểu.
"Vì lúc này chỉ có em với chị không có ai quấy rầy" Irene hồn nhiên nói ra mà không biết trái tim người kia đang đập rộn ràng.
"Thế sao? Em cũng thấy như thế"
"Wendy này" Chợt tiếng cười của nàng tắt đi thay vào đó là tiếng thỏ thẻ.
"Em nghe đây" Wendy thấy nàng hơi khác nên trở mình nằm sang hướng Irene đang ngồi.
"Nếu sau này em yêu được ai thì em sẽ làm gì? Tỏ tình hay là giữ nó trong lòng?" Irene cũng không hiểu vì sao hôm nay lại muốn biết nhiều về Wendy như vậy.
"Cái này..." Wendy nhất thời không nói đựơc, nói tỏ tình chẳng khác nào lại đang nói dối, còn nếu nói giữ trong lòng thì nàng sẽ nói cậu nhút nhát.
"Hì hì coi bộ em chưa yêu hả?" Irene nhất cằm ra khỏi tay vuốt một bên tóc ra sau tai miệng mỉm cười cái hình ảnh thật động lòng người mà.
"Có..." Tiếng trả lời khe khẽ của Wendy điều đó Irene nghe được.
"Vậy tại sao em không nói với người đó" Irene thôi không cười ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
"Nhiều thứ lắm, em ngủ trước đây" Wendy xoay lưng ra ngòai vờ nhắm mắt.
"Càng ngày chị thấy tình cảm mình dành cho Bugum không còn như trước nữa" Irene nói với Wendy, nàng biết còn người đó không muốn trả lời nên mới giả đi ngủ dù sao nàng nói thì có tên ngốc vẫn cứ nghe thôi.
"Nhiều hơn trước ạ?" Wendy nghe nàng nói thế không kiềm được quay đầu lại.
Qủa nhiên như suy nghĩ của Irene là Wendy rất rất đặc biệt chú tâm vào chuyện tình cảm của nàng.
"Là ít hơn" Không để Wendy chờ lâu Irene liền nói.
"..." Wendy nhất thời im lặng, cậu thấy lòng nở rộ nhưng cũng không dám nghĩ mình với Irene sẽ có cơ hội.
"Em ngủ ngon"
...
Sáng hôm sau, hôm nay có thể là ngày xảy ra bao nhiêu điều, tồi tệ có sự đau đớn cũng có. Wendy thức dậy sớm, cậu nấu đồ ăn sáng cho tất vả mọi người rồi đi đến công ty. Cậu gõ cửa vào phòng chủ tịch.
"Mời vào" Tiếng nói từ trong vọng ra.
Wendy mở cửa bước vào thái độ hết sức nhàn nhã không ồn ào.
"Chào chủ tịch, buổi sáng tốt lành" Wendy từ lâu đã coi chủ tịch như một người ba của cậu và của cả các thành viên khác, sự cung kính của cậu thật khiến người khác hài lòng nhìn vào.
Vị chủ tịch gương mặt phúc hậu, nét mặt giãn ra đi lại ghế ngồi xuống, tay đưa hàm ý muốn người kia ngồi xuống.
"Hôm nay cháu đến tận đây là có một việc ạ"
"Ta biết nào sao sáng sớm lại có điều gì gấp khiến cháu tới đây sớm đến thế" Vị chủ tịch nhàn nhã rót trà cho vào li sau đó tiện tay rót vào li của Wendy.
"Hy vọng chủ tịch sẽ giúp được cháu. Cháu muốn rời nhóm" Wendy đã chuẩn bị tinh thần từ tối qua không hiểu sao hôm nay lại có phần run nhưng câu từ nói ra lại không hề run rẩy.
Cơ mặt vị chủ tịch hơi nhăn lại, hai tay ông đan vào nhau: "Cháu thừa biết nếu nhóm không có cháu sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đên mức nào?"
"Cháu biết. Nhưng cháu đã suy nghĩ rất kĩ, rồi mọi người sẽ quen thôi ạ" Wendy chậm rãi nói.
"Quyết định của cháu ta sẽ không xen vào, ta có thể được biết tại sao cháu lại không tiếp tục được nữa, chẳng phải cháu đã rất cực để có thể được nhận, ta không tin cháu lại cư nhiên rời khỏi như thế"
Chủ tịch nói không sai, ngài vẫn luôn hiểu Wendy, cậu cúi đầu xuống bộ dạng như không thể cứng rắn thêm được nữa.
"Appa cháu...ông ấy đang bệnh rất nặng và bây giờ công ty của ông cần cháu trở về để thay ông ấy.." Wendy không muốn giấu chủ tịch cậu ủ rủ mà kể hết ra.
"Ta thật xin lỗi, cháu biết là bây giờ cháu ra khỏi nhóm tức là sẽ không có cơ hội quay lại...đó là chưa kể đến các Fan yêu quý cháu nữa" Chủ tịch giọng nói trầm ấm như một người cha đang dạy lấy con mình.
"Cháu suy nghĩ cả đêm qua nên hôm nay mới quyết định như thế ạ, rất buồn nhưng cháu vì appa và cả công ty ở Canada nên cháu không thể nào theo đuổi sự nghiệp ở đây mà bỏ công việc ở đó ạ" Wendy nói, cậu chưa đề cặp đến việc appa cậu chỉ sống thêm được hai tháng nữa.
"Thôi được rồi theo thường lệ thì con phải bồi thường cho công ty, ta sẽ cắt giảm phần bồi thường đó để..." Lời chủ tịch chưa nói đã bị Wendy cậu cắt ngang.
"Cháu bồi thường hết ạ, ngài đừng làm vậy sẽ không công bằng với những người khác"
"Ay cái đứa này, được rồi ta thuận ý" Vị chủ tịch day trán, căn bản Wendy là một tiềm năng mới của công ty nếu để mất đi thật hối tiếc nhưng ông không thể nghĩ cho bản thân mà quên mất chuyện nhà cậu được.
"Cháu có thể nhờ ngài giúp cháu một việc được không ạ?" Đây mới lên vấn đề chính khiến Wendy suy nghĩ kĩ từ qua tới nay, cậu biết khó đưa ra điều này thì chắc chắn các nàng sẽ rất hận cậu.
"Cháu nói đi" Chủ tịch lấy lại phong độ tư thế nhàn nhã lắng nghe Wendy.
"Ngài có thể...cho cháu mượn phòng thu âm cả ngày được không ạ?"
"Ta đoán không được cháu dùng lấy nó với mục đích gì?" Đôi mắt vị chủ tịch nheo lại.
"Rồi ngài sẽ biết, lúc đó mong ngài hiểu cho cháu" Wendy nói xong liền lễ phép đứng lên.
"Thôi được tùy ý cháu sử dụng" Chủ tịch tiếc nuối nói kèm theo sự tò mò xem việc làm của Wendy là gì.
"Cảm phiền chủ tịch đừng cho mọi người biết cháu ở đây, cảm ơn ngài" Wendy cúi đầu rồi đi ra.
Lúc này Wendy mở điện thoại lên thì thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, số Irene đã gọi hơn ba mươi cuộc. Wendy bấm gọi lại thì không lâu đã có người nhấc máy giọng nói vội vã.
"Wendy em đã đi đâu, từ sáng đến giờ anh quản lí kiếm em tức đên phát điên kia kìa, em ở đâu thì về mau đi mọi người chờ em ở chỗ diễn"
"Em biết, xin lỗi, chị nói anh quản lí giúp em" Wendy nói xong liền tắt máy, cậu khóc gục trên bàn thu âm. Đó là lời xin lỗi không chỉ dành chon quản lí mà là dành cho chị cho mọi người.
Irene bên này chẳng khá là mấy, còn nửa tiếng là ra sân khấu rồi. Seulgi sau khi chỉnh chu trang phục xong liền đi lại.
"Sao rồi cậu ấy nói gì unnie?"
"Cúp máy ngang, em ấy có bao giờ như vây đâu chứ?" Irene nhíu hai hàng chân mày lại. Cảm giác thật khó chịu trong người.
"Để em gọi thử" Seulgi nghe Irene nói thế, lòng cảm thấy thật bất an nên nhấn phím gọi cho Wendy.
Wendy vẫn còn khóc cho đến khi có tiếng chuông điện thoại làm cậu ngẩng mặt lên nhìn, thấy số gọi không phải là Irene lòng cậu nhẹ nhõm khôn nguôi nhưng cũng không thể để cho con gấu biết cậu đang khóc được. Nuốt kĩ nước bọt xuống cổ họng để che đi giọng đang nghẹn của mình cậu mới ấn phím nghe.
"Tớ..."
"Yahhh tên kia! Ý gì đây, sáng sớm đi đâu không báo mọi người một câu, tớ không cần biết cậu đã đi đâu làm gì nhưng cậu phải quay về" Seulgi nói như muốn hét vào cái điện thoại.
"Xin lỗi, hiện tại tớ không thể" Wendy nói rồi tắt nhanh máy đi, cậu khóa nguồn để không bị ai quấy rầy.
...
Seulgi phát điên lên muốn chọi tung cái điện thoại nhưng Yeri và Irene kịp ngăn lại.
"Bình tĩnh! Hãy nghe em nói nào, chắc chị ấy bận việc gì đó" Yeri xoa xoa lưng Seulgi để trấn an cô.
"Thật là tức chết mà, cái tên đó làm cái gì không biết, đợi đi về nhà chị sẽ xử đẹp!"
Irene bặm môi, tay chân nàng run lên, nàng cảm giác được rằng Wendy đang làm gì đó, một cảm giác mất mác hiện rõ.
...
Tối hôm đó thật muộn Wendy mới trở về drom, cái không khí lạnh ập tới khiến cậu rùng mình, chẳng phải mọi người chưa về sao? Wendy bật công tắc đèn lên, vẫn là không có ai, dạo này lịch diễn rất nhiều nên cậu đoán được phần nào sự bận rộn của các thành viên và đặc biệt nhất là không có sự góp mặt của cậu công việc sẽ nhân đôi.
Bản thân Wendy cảm thấy thật tội lỗi, chung quy nếu appa cậu không giấu cậu chuyện ông bị bệnh mà ép cậu quay về thì có lẽ cớ sự không ra như thế này. Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, Wendy đi lại ghế sofa ngồi, cậu đang tưởng tượng lại cái không khí vui vẻ của mọi người khí cùng nhau ngồi đây vui vẻ sau một ngày làm việc mệt mỏi bất giác cậu mỉm cười. Nhân lúc mọi người chưa về Wendy đi xem lại tất cả các phòng ngủ phòng ăn phòng sinh tất tần tật mọi thứ, cậu ghi nhớ rõ trong đầu, dù là có ở đâu thì đây vẫn là một quá khứ tốt đẹp nhất từ trước đến giờ của Wendy.
...
"Hayya! Mệt quá đi mất" Seulgi vô nhà đầu tiên, lười quá không thèm bật đèn liền tiến tới ghế sofa ngã sấp xuống.
"Yahh vào nhà cũng không bật công tắc lên" Yeri từ ngoài cửa đi vào lèm Bèm còn không quên nhấn cái công tắc thật mạnh nhằm đá xéo con người kia.
Irene đi đi từ ngoài vào vẻ mặt không tốt hơn là mấy khi cả ngày hôm nay nàng không biết Wendy đã ở đâu, Joy từ nãy giờ cũng không nói gì lẳng lặng đi về phòng và đóng sầm cửa lại.
"Mấy em có đói không? Hay để unnie vào nấu gì đó nhé?" Irene thấy bộ dạng mấy đứa nhỏ thật bơ phờ không giống gì nàng, chỉ có Yeri con bé luôn lạc quan nên nàng có phần yên tâm.
"Đươ..." Seulgi còn chưa kịp trả lời thì Yeri chặn lại.
"Bọn em không đói, unnie nên về phòng nghỉ ngơi sớm" Sau đó quay sang trừng mắt con gấu.
"Thật sao? Cứ nói đi chị sẽ đi làm, ngày hôm nay đồ ăn đâu có nhiều" Irene nhíu mày nhìn hai con người đang đấu mắt với nhau kia.
"Thật là tụi em không đói, phải không chị!" Yeri nhấn mạnh chữ cuối rồi nở nụ cười với Seulgi nhưng mà điều đó cũng làm gấu nhà ta vã mồ hôi vì sợ rồi.
"A đúng đó, tụi em no cả rồi unnie vào phòng nghỉ ngơi sớm đi"
"Thôi được rồi, không nói nổi hai đứa" Irene nở nụ cười rồi sau đó nàng bước vào phòng.
Yeri cũng lôi cổ con gấu kia về phòng.
...
• Phòng WenRene.
Căn phòng tối om, Irene mò tìm công tắc bật điện, đèn sáng lên nàng giật mình khi thấy Wendy đang ngủ nhưng mà lại ngủ ở giường của nàng. Wendy chỉ mới ngủ đây nhưng cậu không khống chế được con mắt đến lúc mọi người về cũng không hay biết, một phần là do mùi hương quen thuộc của Irene còn ở trên gối nên Wendy cảm nhận sự dịu nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ, ánh sáng từ đâu chiếu vào khiến Wendy khó chịu mở mắt.
"Unnie..." Wendy vôi ngồi dậy vì đây là giường của Irene.
Irene không nói gì môi mím lại đi lại giường đứng trước mặt Wendy, nhìn cậu một lúc rồi mới nhẹ nhàng cất giọng.
"Em đã đi đâu từ sáng đến giờ?"
"Em có việc bận đột xuất, xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng" Wendy cúi đầu nói lí nhí.
"Nếu em không muốn mọi người lo lắng thì đừng có cúp máy ngang như thế chứ?" Irene vẫn tông giọng nhẹ nhàng đó chỉ khác là nó tăng thêm vài phần âm lãnh.
Đột nhiên chân Wendy run run không biết trả lời thế nào cho phải.
"..." Không thể giải thích nên cậu chọn cách là im lặng.
"Sao lại im lặng?" Irene mệt mỏi dựa người vào cửa tủ quần áo, cặp mắt của nàng luôn dán vào cái con người đang khép nép ngồi trên giường của mình.
"Tại em không biết phải nói như thế nào..." Wendy nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Irene thật nhanh rồi cúi đầu xuống.
"Việc em đã đi đâu làm gì chị không quản, nhưng việc em để mọi người phải lo lắng thì điều đó không thể chấp nhân được. Chị biết em là một người có suy nghĩ, không thể khi không em biến mất như vậy chắc chắn phải có cái gì đó khiến em phải như vậy" Irene nói ra một lào rồi quan sát thái độ của Wendy.
Như bị nói trúng tim đen, mặt Wendy tái lại, môi mấp máy không biết nói gì, Wendy tưởng chừng cậu bị chị tra khảo đên mức nín thin nhưng rồi cậu nhớ đến cái kế hoạch đó của mình nên lên tiếng.
"Em sai khi đã để mọi người lo lắng, em biết chúng ta làm viêc là phải cần có sự cố gắng của tập thể và em hiểu điều đó sẽ khó khăn như thế nào khi nhóm chúng ta không có đủ thành viên...sau này nếu không có em nhóm vẫn sẽ phát triển có khi còn đi cao đi xa hơn hiện tại nữa" Lòng thắt gào từ tận đáy lương tâm của Wendy, cậu buột miệng nói ra dù biết câu đó có thể tổn thương chị đên thế nào.
"Em nói vậy...là có ý gì?" Irene mở to mắt giọng có phần lớn hơn.
Wendy không nghĩ là ngay lúc này cậu sẽ kết thúc mọi chuyện, làm vậy cậu thật sự thấy có lỗi rất có lỗi.
"Em.." Wendy nắm chặt tay lại thân thể không còn chút lực nào.
"Những điều em vừa nói là có ý gì hả? Wendy! Đừng làm chị sợ chứ" Irene đi tới nắm chặt hai bên áo Wendy giật.
Wendy chỉ cúi đầu để yên cho nàng kéo áo mình mà hỏi dồn dập.
"Em nói nếu không có em nhóm vẫn sẽ phát triển vẫn sống tốt!! Chị có hiểu không thế!" Đây là lần thứ hai Wendy lớn tiếng với nàng.
Irene thôi không cầm áo Wendy nữa, nàng lùi ra một bước tay ôm miệng như không tin điều mà cậu vừa nói. Bỗng từ cửa Seulgi đẩy mạnh cửa xông vào theo sau là ánh mắt thất vọng của Joy và Yeri.
"CẬU ĐANG NÓI GÌ CẬU CÓ BIẾT KHÔNG" Seulgi nắm cổ áo kéo Wendy đứng dây, cậu có thể thấy tia đỏ của sự tức giận hiện lên trong mắt của Seulgi.
...
3339 từ
P/s: Darama của tui sẽ không kịch tính hay hấp dẫn, tui chỉ có thể cố hết sức để làm cho nó đỡ bị nhạt nhẽo hơn thuiii..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro