Căn phòng lạnh lẽo lạ thường, Seulgi vẫn ghìm chặt cổ áo Wendy.
"Tớ biết mình nói gì" Gịong nói Wendy bình thản đến đáng sợ.
"Biết! Biết mà còn nói như vậy! Là cậu muốn rời nhóm có phải không?!" Seulgi tức giận nói hết sự bực tức từ sáng giờ mà Wendy làm ra cho nhóm.
Trong trí óc của Wendy, cậu nghĩ đây có thể là thời điểm thích hợp, đúng rất thích hợp để cậu nói ra điều mà cậu không muốn điều đó sẽ tổn thuơng nhóm tổn thương mọi người nhưng rồi sau này họ sẽ quên đi cậu...
"Hahaha!!! Đến đây thì cũng chẳng cần phải giấu diếm gì nhau nữa rồi" Wendy cười to lên làm mọi người trố mắt nhìn.
"Cậu bị gì đấy?" Seulgi thả lỏng cổ áo nhíu mày nhìn Wendy.
"Ngu ngốc! Tôi thấy bản thân tôi thật ngu ngốc khi tới Hàn Quốc, đáng ra ở Canada tôi đã có thể có địa vị tốt hơn nhưng do mù quáng, tất cả là mù quáng sang đây! Để rồi Wendy này nhận được cái gì? Toàn là áp lực! Đã thế...còn gặp một lũ các người!" Wendy nói từng câu từng chữ như in sâu vào đầu bốn cô gái.
Joy và Yeri đứng sát mép cửa gương mặt hỏang hốt nhìn người chị ôn nhu chăm sóc cho đàn em lại nói ra những lời cay nghiệt đó.
Seulgi ngơ ra, cô không nghe lầm, là người luôn an ủi cô lại chính miệng nói. Cô không tin không hề, hướng mắt nhìn Wendy Seulgi nhỏ nhẹ hỏi.
"Cậu nói gì vậy? Cậu có biết là mình đang nói gì không? Tỉnh táo lại Wendy cậu mất trí rồi"
"Không! Giờ phút này tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết! Thật sai lầm khi tôi ở chung nhà với các người! Ban đầu tôi chỉ muốn chơi đùa nhưng các người thật quá nên tôi đành thuận theo, đến lúc này tôi muốn thoát khỏi đây! Thoát khỏi sự ghê tởm này!!" Wendy gào lên chính lúc đó lòng cậu tan nát.
CHÁT
Cái tát đó không phải của Seulgi mà là của Irene.
"Đi ra khỏi đây.." Irene giọng nói yếu ớt hướng tay chỉ ra ngoài cửa.
"Không đúng! Wendy cậu không phải là người như vậy! Chắc hẳn đã có điều gì đó đã tác động lên cậu! Tớ không tin đâu!" Seulgi đi lại nắm chặt hai bên vai Wendy.
Cậu xoa lại chỗ vừa bị Irene tát, cái tát này không thấm được tội lỗi cậu gây ra. Vì bình yên cả nhóm vì tương lai cậu sẽ rời xa nơi này chịu tổn thương.
"Thế à? Hay là do cậu tin người quá đó Kang Seulgi à hahahaha một đám ngu ngốc, tưởng tôi muốn hợp tác chung với mấy người à, mơ đi. Wendy này chỉ muốn lên đỉnh cao của sự nghiệp nên nhờ mấy người làm bàn đạp thôi! Bây giờ mấy người không giá trị lơi dụng được nữa hahaha"
"Tớ không tin! Rõ ràng cậu không như vậy! Cậu từng nói với tớ, cậu cần nhóm, tớ luôn thây ánh mắt quan tâm chăm sóc của cậu dành cho các thành viên, khi tớ buồn cũng chính là có cậu bên cạnh cho tớ nghị lực để đi tiếp và hơn hết....cậu nói với tớ cậu rất yêu chị Irene!" Seulgi vừa nói vừa khóc, cô nhận thấy Wendy có gì đó không đành trong lời nói, dù còn một chút niềm tin cô sẽ hy vọng.
Irene bất ngờ, là Wendy đã từng nói thế với Seulgi là em ấy yêu nàng.
"Haizz bà chị đó chỉ là tôi muốn trêu đùa thôi! Chưa gì mà có bạn trai nên đau khổ tí cho giống người thất tình và có vậy mới khiến cậu tin chứ" Wendy nói ánh mắt nhìn sang Irene, nàng đang nhìn cậu bằng ánh mắt căm hận, cậu dịu dàng nhìn cô nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi ánh mắt lạnh lùng thấy rõ.
"Yahhh unnie bị điên rồi!!!!" Yeri hét lên rồi bật khóc chạy về phòng.
"Hay lắm! Giờ đây Kang Seulgi đã không còn chút hy vọng nào vào cậu nữa! Hãy biến đi trước khi tôi đánh chết cậu" Seulgi gằn giọng, gương mặt đẫm mồ hôi.
Wendy hất tay cười khẩy rồi bước ra, lúc cậu đi ngang qua Irene, nàng không nhìn cậu Seulgi vịn vào thành bàn mà khóc, cậu luyến tiếc nhìn lại căn phòng lần cuối rồi dứt khoát bước ra.
Joy đứng ở cửa phòng cũng không nói gì, Wendy định nói gì đó với Joy thì Joy đã đi ngay về phòng. Wendy nở nụ cười đắng chát rồi cậu chạy nhanh ra ngoài dưới cái thời tiết lành lạnh ngoài trời.
...
Wendy ra khúc sông Hàn khóc to lên, số phận luôn thích trêu đùa cậu. Cái khỏanh khắc Irene khóc dưới lời nói tàn nhẫn của cậu, tim cậu thắt lại, mọi người đau một thì Wendy đâu gấp mười lần.
Khóc xong Wendy ngồi đờ người ra, môi tái đi thấy rõ gương mặt không còn hồng hào, sự tiều tụy thấy rõ, lúc này cậu nhớ tới phòng thu âm rồi vội chạy tới công ty...dù gì cũng phải thực hiện cho trót cái kế hoạch.
Wendy cố tình không chùm khăn mũ tới công ty mục đích là để camera nhìn thấy. Mấy tên bảo vệ thấy Wendy chạy tới liền chặn cửa hỏi.
"Đã rất muộn rồi, sao chị còn tới đây"
"À tôi có để quên một vài thứ, điện thoại quên trong đó nốt giờ tôi phải vào lấy" Wendy nói.
Mấy tên đó thấy Wendy là người của công ty hơn hết là người của công chúng nên không nghi ngờ gì đứng nhích qua cho Wendy vào.
Cậu nhanh chân tới phòng thu âm, lấy cái máy ghi âm đã đặt từ sáng. Đừng hỏi tại sao cậu không chọn nơi khác để thực hiện kế hoạch mà lại chọn ở đây, cái nào cũng có nguyên nhân cả, cậu chỉ muốn công ty sẽ không bị ảnh hưởng nhằm đánh lạc hướng công chúng tất cả là do cậu gây ra, nếu bình thường Wendy có thể xin rời công ty và rơi khỏi Hàn Quốc là xong nhưng như vậy sẽ khiến công chúng nghĩ cậu bị công ty áp lực bị các thành viên trong nhóm ghẻ lạnh, lúc đó mọi chuyện sẽ tệ hơn và cậu không thể thanh minh cho họ, chi bằng để bản thân mang tiếng xấu để không ảnh hưởng tới họ thì Wendy cũng cam lòng.
Lúc sáng khi được chủ tịch đồng ý cho mượn phòng thì Wendy liền đi vào, cậu nhanh tay tìm chỗ để giấu cái máy ghi âm đi sau đó cậu rời khỏi phòng và chờ người đi vào.
Khi đã thây anh nhân viên đi vào thì Wendy liền đi tới và vào trong đó.
"Chào anh"
"Ơ chào cô" Anh nhân viên bất ngờ khi thấy nữ idol đứng trước mặt.
"Ừm tôi muốn nhờ anh một chuyện có được không?" Lúc này máy thu âm chưa được bật lên.
"Vâng được" Anh ta nhanh chóng đồng ý.
"Anh ngồi đi" Wendy đi lại ghế ngồi.
"Cô cần tôi giúp việc chi?"
"Tôi muốn ngày mai anh sẽ công bố bản ghi âm này và nói là anh vô tình đi ngang qua và thấy tôi nói chuyện với ai đó có liên quan đến Red Velvet, hàm ý không có tốt nên anh quay lại làm bằng chứng"
"Nhưng tại sao? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới cô" Anh nhân viên e dè khó hiểu.
"Tôi muốn thế, anh cứ làm theo những gì tôi nói là được, và còn một điều tôi muốn anh nhớ kĩ trong đầu là chuyện này chỉ riêng tôi và anh biết, anh tuyệt đối không được nói cho ai, nếu ai có hỏi anh chỉ cần nói lại những gì tôi bảo" Wendy nói.
"Tôi...phải bắt đầu từ đâu?" Anh nhân viên cũng không muốn dính vào rắc rối nhưng thấy ánh mắt Wendy cần khẩn nhìn anh nên đành thở dài chấp nhận.
"Ngay bây giờ, anh ra ngoài tôi ở trong đây, hãy nhớ khi nào thây tiếng tôi cười to thì anh đứng trước cửa phòng ghi âm nhé" Wendy dặn kĩ lại lần cuối.
"Hừm.. Thôi được rồi"
Kế hoạch diễn ra, Wendy ngồi trong phòng, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại thở hắt ra rồi nhấc máy, dù là cuộc gọi giả.
"Alo?"
"..."
"Ừm hay lắm hahaha!" Wendy cười lên báo hiệu cho nhân viên từ ngoài kia.
Sau khi thấy có cái máy thu âm nhỏ sau khe cửa cậu liền nó tiếp.
"Cái nhóm ấy á! Toàn là lũ ngu ngốc, tôi hối hận khi vào nhóm đó lắm rồi! Phức tạp"
"..."
"Sớm muộn gì cũng ra nhóm thôi có gì mà phải sợ"
"..."
"Ố rồi ok dù gì tụi nó cũng không còn giá trị để lợi dụng nữa"
"..."
"Ok! Bye bye" Wendy tắt cuộc gọi giả đi ra hiệu cho anh nhân viên đi vào và tắt cái máy đó.
"Cô..làm vậy sẽ khiến mọi ngừoi tẩy chay..." Anh ta vẻ mặt như không tin.
"Anh nghe tôi nói, hoàn toàn mọi việc này xảy đều có mục đích, tôi muốn bảo vệ công ty nên mới làm như thế, anh nhớ lời tôi dặn nhé dù cho anh có nghe công chúng nói tôi như thế nào đi nữa thì anh hãy im lặng đừng nói gì, nhiệm vụ của anh chỉ kể ra và đưa máy thu âm cho nhà báo thôi"
"Được rồi, tôi biết cô không phải người như vây, tôi chỉ sợ cô bị mọi người tẩy chay nhưng cô nói thế tôi sẽ làm theo"
Nói xong anh nhân viên đặt máy thu âm vào hộc tủ rồi đi ra ngoài.
...
Wendy nghe lại lần cuối thấy ổn liền cất trở vào và đi ra khỏi công ty.
....
1747 từ
P/s: Thật ra là tui không biết drama sao cho nó hấp dẫn cả, ngu ngốc mấy thứ này quá mà. Mn thông cảm cho thân phận cạn hẹp trí óc văn từ của tui nhe ❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro