Chap 24
Hàn Quốc
5 năm sau.
Sau bao nhiêu năm Red Velvet đã luôn hoàn thành tốt vai trò của nhóm, hiện tại họ đã nhóm nhạc nữ đứng hàng đầu, với chất giọng tốt và điệu nhảy ấn tượng in sâu người nghe. Đã trải qua nhiều năm cuối cùng họ đã có thể ra ở riêng, Yeri và Seulgi không có ý định là tách nhau ra nên cả hai mua căn hộ ở chung, Joy có căn nhà nằm ở sát njà Sungjae còn Irene có căn hộ cao cấp nằm gần trung tâm thành phố, nói là ở riêng nhưng họat động nhóm vẫn chung chỉ khi nào nhiều lịch quá hay là tham gia gì đó thì họ mới vê Drom cho tiện.
Bốn cô gái sau khi trình diễn xong thì dẫn nhau đi ăn, Joy và Yeri hứng khởi hàn huyên đủ thứ chuyện, Irene và Seulgi vẫn im lặng nhìn hai con người nhoi nhoi đó.
"Mới đây mà năm năm rồi unnie nhỉ?" Seulgi không muốn im lăng thật khó chịu nên lên tiếng.
"Mọi thứ trôi qua mau thật, chị đã ba mươi rồi nè" Irene thở dài ra, từ khi người đó đi nàng ít nói hơn hẳn.
"Vẫn đẹp, chị không đinh hẹn hò thử một ai sao?" Seulgi thấy từ khi chia tay Bogum thì nàng chưa quen thêm một ai.
"Chị thấy thích cảm giác như vầy hơn, thoải mái làm sao" Irene trả lời, mắt nàng đang nhìn bóng mình dưới măt đường.
"Nhưng cảm giác có người yêu còn thích hơn" Seulgi ý cười nhìn Yeri và Joy cười nói vui vẻ đi trước mặt cô và nàng.
"Hai đứa tính thế này mãi sao? Không định làm gì đó để chung chỗ với nhau cả đời à?" Irene nói hiện tại Hàn Quốc có vẻ thoáng chuyện đồng giới nhưng không hẳn được thoải mái thể hiện tình cảm ở đất nước này.
"Chị biết là em sẵn sàng bỏ tất cả để có thể bên em ấy nhưng em lo cho sự nghiệp của em ấy, em không thể ích kỉ được unnie à" Seulgi cười buồn, cô biết nó gian khổ chứ nhưng suy đi nghĩ lại em ấy còn gia đình còn sự nghiệp. Nếu việc này lỡ ra thì gia đình em ấy sẽ sốc đến ngất mất.
Irene không nói gì nữa, trí óc lại đâm chiêu nghĩ về Wendy, đã năm năm rồi không biết cậu sống như thế nào, chừng khỏang thời gian đó Irene đã nhận thức được là mình có tình cảm với Wendy, chỉ là khi không có ai bên cạnh căn phòng không còn mùi hương quen thuộc làm nàng thây nhớ nhưng so lại nàng lại hận Wendy nhiều hơn, thời gian ban đầu đêm nào nàng cũng tự hỏi bản thân là tại sao câu lại làm như thế? Không phải nàng không tin cậu nhưng biểu hiện của cậu làm nàng bị suy thoái cái niềm tin đó đi. Cuối cùng nàng vẫn còn là hiểu lầm cậu, tức giận khi ai đó nhắc tên cậu trước mặt nàng.
Mọi người dừng chân ở một quán lẩu, trời này ăn lẩu nóng là hết sảy, quán hôm nay không đông nhưng họ vẫn phải đặt phòng riêng tư để tiện bề nói chuyện cho không khí được tự nhiên.
"Gọi món đi" Seulgi đẩy thực đơn qua cho Irene, Joy và Yeri.
Tính ra gọi chỉ có 4 món nhưng ăn vào thì rất no. Trong khi chờ đồ ăn Yeri kể về những chuyện cười vặt mà em đọc trên mạng nhờ vậy mà mọi người có thể cười nhiều hơn đặc biệt là Irene.
Đang náo nhiệt bỗng quán mở bài của nhóm lên, năm năm trôi qua thì lượng bài hát của nhóm rất nhiều đương nhiên chỉ có bốn người nhưng chẳng hiểu sao bài hát lúc này lại là của năm năm về trước, cái MV sau khi Wendy quay xong và xảy ra chuyện.
Từng lời bài hát nhẹ nhàng vang lên cho đến khi giọng Wendy cất lên ai nấy đều im lặng, Joy lấy điện thoại ra giải vây đi cố để không bật khóc, Seulgi như vẫn cố nghe và thưởng thức bài hát, Yeri đôi mắt buồn rười rượi...Irene gương mặt lãnh cảm như không quan tâm, tay cầm li nước thản nhiên uống.
Thật ra khi nhạc bật lên mặt Irene có chút chuyển biến nhưng vì không muốn mọi người lo nên nàng làm ngơ, cốt là vẫn muốn bữa ăn được vui vẻ trọn vẹn.
"Khụ khụ! Sắp comback rồi em nghĩ lần này chúng ta nên hướng đề tài năng động, hoặc là một vài đoạn nhảy sexy" Seulgi cứu vãn tình hình.
"Người xem là quan trọng nhất, cái chúng ta cần là không được để họ nghĩ là chúng ta quá nhàm chán với kiểu hát kiểu nhảy một màu, phải có sự thay đổi khách quan nhưng vẫn giữ nét của nhóm" Irene phân tích ý nghĩ của bản thân.
"Em cũng thấy thế" Yeri đồng tình.
Nhân viên đem đồ ăn ra, đặt trên bàn, món nào cũng nghi ngút khói, cả bốn người không nói gì lao đầu vào ăn lâu lâu tán dóc vài ba câu rồi thôi.
...
"Vâng xin cảm ơn quý khách đã ghé đến cửa tiệm" Một thân ảnh nhã nhặn, người đeo tạp dề, đầu đội nón nên không nhìn thấy mặt, người đó nhìn đồng hồ rồi thầm mắng "Aiss cái tên Van này đã nói là hôm nay có việc cầm về sớm nhà cậu ta đến trông hộ cửa hàng mà đến giờ chưa thấy đâu"
Leng keng
Tiếng chuông cửa mở ra, Wendy gỡ nón xuống tháo tạp dề ra rồi quăng vào người Van.
"Công ty cậu dạo này toàn tớ giúp không, cậu bận viêc gì mà lại đến muộn như thế?" Wendy cằn nhằn.
"Thật ra là tớ đang ngủ không nhớ" Van gãi đầu cười trừ.
"Trễ giờ tớ rồi, tại cậu cả" Wendy nói một câu rồi đi nhanh ra ngoài quán.
"Yahhh đã báo thuê nhân viên đi thì không chịu, cái đồ nhà cậu toàn là hành hạ tớ thôi" Van nói với theo nhưng nhìn ra thì chiếc xe của Wendy đã phóng đi đươc một đoạn xa rồi.
Wendy tiến vào bãi đậu xe, vội vàng di chuyển lên tòa nhà cao kia, hôm nay là ngày cậu đi kiểm tra sức khỏe. Tới nơi may là còn kịp nên bác sĩ vẫn chưa về, cậu đi lại cho y tá soát vé rồi mở cửa vào phòng khám.
Vị bác sĩ già đang ngồi tay cầm bảng chụp X-quang đôi mắt nheo lại trầm ngâm.
"Chào ông" Wendy thở gấp do khi nãy hấp tấp lên đây.
"Đây cô xem, rõ là đường ruột của cô có gì đó khác thường, theo tổng thể kiểm tra xét nghiệm thì vẫn chưa tìm được nguyên do. Dạo gần đây cô có còn thấy đau thắt cơ bụng không?"
*Tui k có am hiểu về nghành y cho lắm nên bịa đại ra căn bệnh chỉ mình tui nghĩ ra hehehe ❤*
"Có ạ, bữa sáng tôi vẫn ăn uống tốt, trưa cũng thế nhưng đến chiều thì bụng có dấu hiệu khác lạ" Wendy kể lại diễn biến, tay còn ôm bụng.
"Chẳng hạn như?"
"Chẳng hạn là cơ bụng co thắt lại tôi thấy rõ được bụng tôi động đậy" Wendy có phần sợ hãi kể lại, đó là cơn đau bụng khiến cậu sợ nhất mỗi khi về đêm.
"Theo chuẩn đoán của chúng tôi thì cô mắc bệnh viêm ruột, nó ảnh hưởng đến ruột già và non, nếu chữa trị kịp thì sẽ qua khỏi...bằng không cô chỉ cầm cự sự sống được bốn tháng" Lời nói vị bác sĩ như cứa vết dao mạnh vào Wendy.
"Chi phí? Cho tôi biết chi phí là bao nhiêu sau ca mổ đó?" Wendy ngồi thẳng dậy hỏi dồn dập vị bác sĩ.
"2 tỉ"
Trên đường đi về Wendy mãi nghĩ về bệnh đó, hiện tại cậu mở tiệm cafe kiếm sống qua ngày kể từ khi cậu bị appa từ mặt, thu nhập đều phụ thuộc vào tiệm cafe, hỏi Van thì không được vì cậu nợ Van quá nhiều, tiệm cafe cũng có phần giúp đỡ của Van, Wendy dừng xe lại ở bờ sông, cậu mở xe rồi chạy ra ghế đá ngồi, mặt cúi xuống hi vọng ra đây ngồi sẽ kiếm được chút không khí dễ chịu.
"Sao ông trời cứ thích đặt tôi vào tình cảnh trớ trêu như thế?" Wendy ngước mặt lên trời từng dòng nước mắt lăn dài trên đôi má gầy.
Ngồi được một lúc cậu quyết định lái xe về và giấu Van chuyện bênh tật của bản thân.
Nơi cậu và Van ở bây giờ là một tiểu bang ở California, Van chuyển công tác về đây nên cậu xin đi theo để có thể ở được nơi mới và không để appa tìm thấy cậu.
Thẩy cái áo khóac da lên ghế, Wendy thả phịch người tự do nằm ở ghế, tay đặt lên trán lâu lâu lại thở dài vài cái. Những lúc thế này Wendy lại nhớ đến Irene,không biết là nàng đang làm gì chắc là lại đi trình diễn với núi việc cho cuối năm, cậu luôn tự hỏi và trả lời cho bản thân của mình về nàng. Thật sự bao năm qua không lúc nào cậu quên đi được hình bóng đó cả.
"Gì mà tối thui vậy? Yahhh về thì phải bật đèn lên chứ! Đã biết tớ sợ ma rồi mà" Van đầu tóc bù xù đứng trước cửa lải nhải.
"Cậu đóng cửa tắt đèn cẩn thận cả rồi chứ?" Wendy hỏi.
"Xong mới dám về, riết tớ giống đầy tớ câu ghê" Van chống nạnh đi lại nhìn Wendy bằng ánh mắt đây phẫn uất.
"Thế bao nhiêu lần cậu đi tán gái nhờ tớ xem lại hợp đồng làm luôn phân kế hoạch thì cậu không nói đi" Wendy bắt bẻ lại, cái tên Van bỏ việc lúc nào cũng là vì gái.
"Tán gái là hàng đầu công việc là thứ hai, muốn làm việc tốt thì phải có gái okay?" Van dơ ngón like lên rồi chuồn về phòng.
Wendy cười, tâm trí hiện giờ chẳng thể nào bận tâm chuyện khác ngoài việc kiếm đâu ra tiền để có thể chữa trị bệnh cho cậu...
...
1786 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro