Chap 3
Sáng hôm sau mọi người dậy rất sớm do anh quản lí đánh thức bằng cuộc gọi cho Irene.
"Alo..?" Irene nhăn mặt giọng nói ngái ngủ.
"Mấy đứa còn ngủ à..anh nghĩ hôm nay tụi em nên thêm một chương trình..." Anh quản lí giọng ngập ngừng, dù sao anh cũng nói là hôm nay sẽ không có lịch trình nào, nhưng show này rất quan trọng.
"Được" Irene đáp gọn lỏn sau cơn tỉnh ngủ.
"Bây giờ là sáu giờ...nếu xong sớm có thể bốn giờ chiều là hoàn tất tụi em còn hẳn nữa ngày...anh xin lỗi vì show này rất quan trọng, thế nhé chào em" Anh quản lí nói xong ngắt máy nhanh chóng, bởi vì anh hơi sợ giọng nói lạnh của Irene.
Wendy bên này nghe tiếng nói chuyện liền trở người nhăn mặt nhưng mắt vẫn nhắm lại. Irene nhìn con người nằm bên kia sao mà tư thế ngủ bá đạo thế không biết, cô có nên chụp một tắm để sau này mua chuộc không? Có thể ấy chứ. Nghĩ là làm, cô đưa điện thoại lên.
Tách.
Một tấm hình cực bá của Wenndy nằm gọn trong album hình của cô, tư thế của Wendy nằm là chân trên chân dưới, tóc xuề xòa, mắt hé ra để lộ trong trắng, miệng hơi há ra. Nếu Fan thấy được tấm ảnh đó cậu còn nhục hơn là làm mấy trò aigo kia.
"Cái con người đó ngủ cái tướng chậc!" Irene lắc đầu rồi đứng lên gấp mền gối, sau đó nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi mới đi gọi từng người dậy.
...
"Oáp! Unnie à...sao sáng ra lại gọi tụi em dậy cơ chứ?" Seugli mắt nhắm mắt mở ngồi gục gục trên bàn ăn.
"Ráng đi chiều nay tụi em bung lụa thoải mái, giờ thì ngoan ngoãn ngồi im cho chị nấu đồ ăn" Irene hắng giọng đe dọa Seugli tiện thể nói luống sang Joy và Yeri đang định nói gì đó.
Wendy cũng được Irene kêu dậy nhưng cậu chỉ nói.
"Chị ra trước đi em sẽ ra"
Irene nhíu mày rồi cùng đi ra, nhưng lát sau mọi người đông đủ chỉ thiếu mỗi Wendy là cô biết tên đó nói cho có rồi.
Dumb dumb dumb
Tiếng chuông điện thoại của Wendy vang lên.
"A nhô?"
"Dậy mau" Irene ngồi owe bàn ăn nói vào làm cho mọi người thấy lạnh lạ thường.
Phốc, Wendy mở to mắt chạy nhanh ra ngoài mặc cho đầu tóc rối bời kia, cậu biết khi Irene làm thế chứng tỏ núi lửa sắp phun trào.
Bốn con người đang ăn cũng bị sặc khi thấy bộ dạng hiếm có của Wendy.
"Wen...dy..cậu ăn mặc.." Seulgi miệng còn dính hẳn miếng mì tay chỉ lên bộ quần áo rồi lên tóc Wendy.
A! Wendy la nhẹ lên một cái rồi chạy như bay vài phòng tắm làm cho bốn con người cười nắc nẻ vì độ dễ thương, Irene đang tức giận không kiềm được cười toe toét không kém. Ôi buổi sáng tuyệt vời
Hiện tại đã đủ năn thành viên đang ngồi cùng nhau ăn sáng, Wendy có chút xấu hổ mặc dù đã ở với mọi người đã lâu nhưng chưa bao giờ cậu để bản thân mình lại mất mặt như sáng nay mặc dù mọi người ai cũng xấu khi những lúc như vậy nhiều lần.
"Hihi có phải chị đang suy nghĩ chuyện khi nãy không?" Em út thấy nét mặt đông cứng của Wendy từ đầu bữa ăn đến giờ thì liền châm chọc.
"Làm gì có..em ăn lẹ đi còn makeup nữa" Wendy thấy chột dạ nên liền chối.
"Hưm...unnie à chiều nay em có hẹn với oppa Teacyeon rồi" Yeri biết tính chị cả rất khó nên xin phép trước.
"Em đi đi, đằng nào chiều nay không có show" Irene nói.
Seulgi không hiểu vì sao lòng buồn lạ thường, mắt cô nặng lại, tại sao cô lại như vậy chứ, em ấy đi với ai là quyền của ẻm cơ mà, nghĩ mãi không khí ngột ngạt nên con người ăn nhiều nhất nhóm đứng dậy nói:
"Mọi người dùng tiếp đi, em vào makeup đây" Seulgi nói rồi bỏ đi một mạch.
Năm thành viên thì hết ba người không hiểu rõ hàn động của Seulgi nhưng có một người hiểu được đó là Wendy, nãy giờ cậu có để ý đến lúc Yeri nói là sẽ đi với oppa Taecyeon thì mặt Seulgi khác hẳn. Hơn lúc nào hết cậu rất hiểu những người đơn phương đau khổ thế nào, Wendy thấy Irene vẫn không nói gì ngồi ăn, mắt cậu khẽ cụp xuống khi nhớ đêm qua Irene đã nhắn tin với ai mà vui vẻ đến nỗi không biết cậu vào.
"Xin phép" Wendy cũng buông đũa đi vào phòng với Seulgi.
Joy im lặng nãy giờ cũng thấy lạ xoay sang hỏi Irene.
"Hai người đó sao vậy chị?"
"Chị không biết, chắc họ lo cho show tí nữa" Irene thấy được sự khác lạ đó nhưng cô không hiểu chỉ có thể an ủi em út cho nó an tâm.
"Hai unnie khó hiểu nhất hành tinh" Yeri chề môi đũa dằm dằm bát cơm.
"Nào...ăn đi sao lại dằm nát cơm thế kia" Irene lấy tay đánh nhẹ lên mu bàn tay của Yeri khẽ mắng.
"Ây, chị bạo lực quá đi mất" Yeri lại giương đôi mắt tội nghiệp của mình ra.
"Lo ăn đi"
Joy đột nhiên thấy mệt lạ thường nhưng cô không để biểu hiện ra ngoài mà làm cho mọi người lo lắng được, chắc tí nữa nghỉ một tí sẽ hết ngay thôi, phải cố lên chỉ còn show này nữa là chiều nay được nghỉ ngơi.
...
•Ở trong phòng Seuri
Wendy đi lại ngồi cạnh Seulgi đang kẽ môi nói:
"Ăn ít như vậy chắc có chuyện gì rồi đúng không?"
Động tác của Seulgi bất chợt dừng lại, đôi mắt cương quyết sau lớp sang điểm bỗng xụi xuống.
"Chỉ có cậu là hiểu tớ" Seulgi không biết vì sao mỗi lần nghe Yeri nói đi với Taecyeon là lòng buồn man mác, những lúc đó Wendy luôn ở bên và chia sẻ với cô rất nhiều.
"Cậu thấy muộn phiền hãy cứ nói với tớ, tuy tớ không thể giúp gì nhiều cho cậu nhưng có thể làm cho tâm trạng cậu thoải mái hơn"_ Wendy lấy tay chạm nhẹ lên mái tóc người bạn thân của mình.
"Có phải tớ đã biết yêu rồi không? Tớ sợ yêu lắm...thật sự rất sợ" Seulgi nước mắt chảy ra làm nhòa đi lớp phấn trắng vừa đánh.
Wendy có chút lúng túng nhưng vội ôm Seulgi vào lòng mà nói.
"Yêu à..? Đã rất nhiều lần tớ tự hỏi bản thân là mình đã yêu ai chưa...rồi bản thân lại phản ứng cho thấy là mình đã yêu, giống cậu vậy Seulgi
..mình cũng đang yêu đơn phương nhưng mình luôn vui vẻ và muốn cho người ấy thật hạnh phúc thì đó có lẽ là điều mình mong ước, mình không mong đòi gì hơn từ người ấy" Wendy không ngần ngại mà nói ra hết nỗi lòng mình cho Seulgi biết.
Seulgi thôi không khóc, lấy tay dụi dụi nước mắt ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt Wendy nói:
"Đó có phải là...unnie Joohyun không?"
Wendy bặm môi không giấu diễn gật nhẹ đầu môt cái
"Giống cậu cả thôi, nhưng tớ sớm đã nhận ra tình cảm của mình còn cậu thì không"
"Cậu...không sợ tớ không giữ mồm mà nói ra sao?" Seulgi đưa tay ra sau nhìn Wendy nói.
"Liệu tớ để yên cậu chắc" Wendy nở nụ cười nham hiểm làm con gấu kế bên phải nuốt khan.
"Hèm, ế mà nãy giờ nói vậy không sợ mấy người đó nhào vô đây hả?" Seulgi nãy giờ bận luyên thuyên mà quên mất ba người kia còn bên ngoài.
"Đừng có lo họ không rảnh đâu. Sắp đi rồi cậu chỉnh chu lại tóc với khuôn mặt đi tớ qua phòng đây" Wendy nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
...
Cả năm cô gái Red Velvet đã đến nơi biểu diễn, tinh thần của ai cũng nôn nóng và mong buổi biểu diễn được diễn ra suôn sẻ, Joy có cảm giác nhức đầu và chóng mặt nhưng cô không nói lâu lâu ôm đầu thôi.
Nhận được tiếng MC họ bắt đầu bước lên sân khấu, khán giả hò hét nồng nhiệt khiến các cô gái cười hạnh phúc, Joy dù gì không thể giấu được vẻ mệt mỏi của mình trước mắt khán giả. Buổi biểu diễn sau đó bắt đầu nhanh chóng, mọi người vũ đạo rất chắc chắn gương mặt ai cũng toát lên vẻ lạnh, Joy bắt đầu thấy loạng choạng khi đã đi đến gần hết bài hát nhưng cơn chóng mặt sạp xuống thân thể cô mềm nhũn ngã lăn ra may là có Wendy đứng ở phía sau đỡ lấy.
Khán giả phía dưới lo lắng hô to hơn, trên sân khấu do không muốn bị gián đoạn nên mọi người để Joy ngồi yên với Wendy, đương nhiên Wendy vừa hát vừa lấy tay xoa xoa thái dương cho con bé. Irene đi lại ngồi xụp xuống hỏi:
"Em ổng chứ? Có thể vào trong nghỉ ngơi được đấy"
"Em...mệt" Joy nói xong rồi xỉu luôn tại sân khấu.
Wendy nhấc người con bé lên mình rồi cõng đi trước sự ngạc nhiên của tất cả, Wendy do tập luyện nhiều nê sức khỏe rất dễ bị yếu đi nhưng cậu luôn che dấu rất giỏi làm cho người khác tưởng chừng cậu khỏe nhất nhóm nhưng thật chất có khi cậu còn yếu hơn Joy.
Để con bé ngồi kên ghế cậu đi lấy nước cho Joy uống, các Staff đi lại cầm theo bình dưỡng khí và quạt cho Joy thoáng hơn. Mọi người buộc phải ở lại biểu diễn xong màn trình diễn ba người thì mới nhanh chân chạy vào lo lắng cho Joy.
"Wendy em ấy sao rồi?" Irene gỡ mic xuống đi lại ngồi kế bên Joy thái độ lo lắng hỏi.
"Dạ em mới cho cậu ấy uống thuốc, sẽ khỏe nhanh thôi, giờ chị kêu quản lí chuẩn bị xe để tụi mình đưa Joy và drom" Wendy nói.
Seulgi và Yeri cả hai mồ hôi nhễ nhại không dám đến gần Joy vì sợ con bé ngộp mất.
"Unnie à...em lo cho chị ấy quá" Yeri ôm cánh tay Seulgi mà khóc nức nở.
"Nào bé ngoan...nín đi cậu ấy không sao đâu" Từ lúc Seulgi biết trái tim mình đã có hình bóng của Yeri thì cô luôn lo sợ những lúc thân mật như thế này thật sự khiến cô đau tim.
_____
1847 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro