Chap 33

Alana ngồi ở ghế nóng lòng chờ Wendy về, cậu đã đi hơn ba tiếng rồi, Van ngồi ở ghế đọc truyện lâu lâu cười rú lên như kẻ mắc bệnh làm con bé hỏang sợ. Alana nhiều lúc nghĩ rằng Van không thuộc người trái đất tư tưởng con bé phong phú nên cũng chẳng có chấm dứt cái tên nhỏ mọn đó.

"Ê" Van đọc truyện chán chê thì quay sang kêu Alana.

"Hửm?"

"Coi phim hông?" Van nở nụ cười nham hiểm ra.

"Không thích tự đi mà coi một mình" Alana nhận ra Van rủ cô cái gì chắc chắn thứ đó sẽ không tốt lành nên từ chối là hay nhất.

"Chứ chẳng lẽ ngồi đợi Weny về, cậu ta đi lâu lắm có khi tới sáng không thấy mặt đâu" Van nói đôi mắt mở to để cố đấu tranh cho sự chán nản.

"Chị không chờ được thì lên phòng, nếu không do chị làm chị ấy giận thì bây giờ tôi đã không ngồi đây với chị rồi hứ" Alana quay sang trách móc trên đầu có hẳn ba vạch đen xoay xoay qua lại.

"Tức vậy thôi chứ mai mốt cậu ta còn phải cảm ơn Van tôi đấy" Van kênh mặt lên kiểu kiêu ngạo làm Alana nãy giờ cố gắng kìm chế cũng không đặng mà bộc phát ra

"Tôi chưa thấy ơn chưa thấy cảm gì mà tôi thấy chị ấy tức giận bỏ ra ngoài rồi kia kìa, chị làm bạn kiểu gì mà hờ hững đến cả gọi điện hỏi thăm xem chị ấy như thế nào còn không có giờ ngồi đây chờ đợi câu cảm ơn!" Alana tức giận mang đôi dép vào chân đạp mạnh lên nền nhà vô tội để Van ngồi ngơ ra chưa thông não sự việc.

"Nhỏ đó nói hay rap vậy?"

...

Wendy đi bộ về tuy thời tiết có lạnh thật nhưng vẫn cứ thích cảm giác về đêm đi bộ như thế này mặc cho bao chiếc xe taxi ghé hỏi mời cậu lên xe, Wendy vô thức đưa tay lên sờ vào bụng hôm nay cậu lại quên dùng thuốc rồi thể nào tối nó lạii đau quặn lên cho xem. Từ xa có một bóng người đang ngồi ở ghế đá trầm ngâm, Wendy nheo mắt lại nhìn cho kĩ cậu thấy thân ảnh mảnh khảnh đó thật quen thuộc nên Wendy quyết định tiến lại gần xem thử.

Irene do không ngủ được nên đi từ khách sạn qua bên đường có một cái ghế đá ngồi đây có thể thấy bao quát cảnh thành phố vê đêm làm nàng thấy dễ chịu nhưng một hồi cảm giác có ai đứng đằng sau nên nàng hốt hỏang quay lạii định la lên thì ngươi đó bịch miệng nàng lại.

"Em đây"

"Cô làm gì mà đêm hôm còn ở đây?" Sau khi chấn chỉnh nhịp thở Irene nhìn Wendy bằng con mắt oán giận.

"Em có công chuyện tính đi bộ về cho khuây khỏa không ngờ gặp chị ở đây" Wendy nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Irene.

"..." Irene lặng im, tim nàng đập nhanh hơn bình thường sợ rằng nói gì nữa sẽ lắp ba lắp bắp.

"Ngoài đây lạnh mà chị ăn mặc mỏng mảnh thế này" Wendy trách móc xong cởi áo khóac dày mình đang mặt lên người Irene, cậu quên mất là quan hệ giữa cậu và nàng hiện tại là gì.

"Cảm ơn" Irene mặc cho cái áo đó trên người mình, nàng muôn nói gì đó nhưng không hiểu sao câu từ nó cứ nghẹn ở cuống họng.

"Mọi người...sắp comback rồi chứ hả?" Wendy cũng không muốn bầu không khí trở nên ngột ngạt.

"Ừ"

"Vâng.." Wendy nhất thời cứng họng, tay chân lạnh ngắt bấu vào gấu áo.

"Nè"

"Dạ?" Wendy nhìn Irene thắc mắc.

"Ở đây cô làm gì?" Irene hỏi làng khói trắng phả ra tạo nên hương thơm anh đào dịu nhẹ.

"Hì hì em mở một quán cafe, cuộc sống tạm ổn thôi ạ" Wendy được nàng chủ động hỏi thăm cười tít mắt vui sướng.

"Ừm" Irene muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Chị và mọi người bao giờ lại trở về Hàn?"

"Có lẽ là tối mốt" Đôi tay thon dài của Irene vuốt lấy phần mái có phần hơi rối của mình.

"Thật ra..." Wendy định nói gì đó thì chuông điện thoại reo lên "Alo?"

"Chị...em Alana đây...sao giờ chị chưa về?" Gịong Alana vang lên trong điện thoại, Irene ngồi kế bên nên nghe được.

Wendy liếc mắt sang Irene sợ nàng hiểu lầm nên nói qua loa vài câu với Alana rồi nói với Irene "Đó là cô bé vô gia cư, em thấy tội nên dắt cô bé về nhà sẵn kiếm cho bé đó công việc ở quán cafe luôn"

"Chuyện của mấy người tôi đâu có quan tâm giải thích chi cho dài dòng vậy?" Trong lòng Irene phần nào bớt đi cơn nóng khi nghe Wendy giải thích nhưng vì sự kiêu ngạo và hình tượng nên nàng tỏ ra không quan tâm.

"À...em xin lỗi, trễ rồi chị lên ngủ đi thức sẽ không tốt đâu" Wendy gãi đầu thầm chữa ngượng.

"Đã ăn gì chưa?" Irene đột nhiên quay sang hỏi Wendy.

"Chưa ạ" Wendy rụt rè trả lời, lúc chiều lo uống không nên tô mì còn y nguyên nhờ nàng hỏi nên Wendy mới biết mình chưa ăn gì.

"Tại sao lại chưa ăn? Có biết tự chăm sóc bản thân không vây?" Irene nhíu mày không hài lòng, nàng nhìn lên con người mặc cái áo rộng thùng thình kia mà không khỏi đau lòng.

"Ban nãy em lo làm nên quên mất hì hì" Wendy nhe răng ra cười.

"Đi" Irene đứng lên đi thẳng về phía trước làm Wendy không hiểu gì cũng tò tò chạy theo.

"Mình đi đâu thế ạ?" Wendy đi song song với Irene.

Irene rẽ hướng vào khu ăn uống Wendy khó hiểu đi theo, cái mỏ của Wendy lâu lâu cứ dỉnh dỉnh ra khó hiểu không biết Irene dẫn cậu đi đâu, nàng nãy giờ không nói cứ bước đi trên thân còn có áo khóac của Wendy. Chợt cả hai dừng trước cửa hàng bán đồ Hàn Quốc, Irene xoay sang nhìn mặt Wendy một cái rồi bước vào.

Wendy ngơ ra, ở đây mà có bán đồ ăn Hàn Quốc sao? Cậu ở đây đã mấy năm sao lại không phát hiện ra, cứ thế Wendy trưng ra bộ mặt ngơ ngác bước vào quán.

"Muốn ăn gì?" Irene đợi Wendy ngồi xuống thì hỏi.

"Chỉ cần chị thích món nào em cũng ăn" Wendy nói.

"Cho hai phần mì cay thật là cay nha" Irene nói với nhân viên xong đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Wendy, nàng biết Wendy không ăn được cay.

Mặt Wendy đổ mồ hôi ròng ròng khi nãy lỡ miệng bây giờ tự chuốc họa vào thân, bịch thuốc còn trong túi áo chưa kịp bổ ruột mà bây giờ lại phải đấu tranh với tô mì cay. Lúc sau chủ quán đem hai tô mì ra đặt lên bàn, màu đỏ chói kèm theo khói nghi ngút xộc lên mũi Wendy làm cậu muốn tắt thở.

Wendy nhìn tô mì xong nhìn Irene cứ thế liên tục. Thấy Wendy chần chừ chưa chịu ăn thì nàng hỏi "Sao? Ăn được không?"

"Ăn được ạ ba đồ quỷ này sao làm khó em" Wendy sỉ diện trước mặt Irene không do dự cầm đũa lên gắp một miếng mì to cho vào miệng.

1

2

3

"Aaaaa nước nước, chị chị nước nước" Wendy la lên, tay quạt quạt vào miệng nước mắt chảy ra liên hồi.

"Đã bảo không ăn được còn cố" Irene nhìn Wendy vừa xót mà vừa buồn cười.

Sau một hồi đỡ cay thì Wendy  ngượng chín mặt, Irene nhàn nhã ngồi ăn mì, cậu nhìn tô mì rồi cũng tự gắp ăn tiếp nhưng lần này vừa thổi vừa ăn.

"Ngốc" Irene nói nhỏ trong cổ họng chỉ để nàng nghe nên cậu không nghe được chỉ cắm cúi ngồi ăn hết tô mì.

Với Wendy dù mì có cay hay nóng miễn được ngồi với Irene thì đó sẽ là tô mì ngon và hạnh phúc nhất đối với cậu, cứ thế một người lo ăn tới tấp một người nhàn nhã vừa ăn vừa nhìn người kia. Khi ăn xong Wendy xoa xoa cái bụng.

"Ăn đêm như thế này mà còn ăn cay là không tốt cho chị đâu" Wendy thấy Irene chưa ăn xong nên nói.

"Đói thì ăn, chứ không nhịn để phải đau bụng" Irene trả lời mắt khẽ liếc Wendy một cái rồi tiếp tục.

"Phải...phải ha đói là ăn" Wendy chột dạ, tay bấu bấu vào cạnh bàn.

"Về thôi" Irene buông đũa xuống nàng định lấy tiền ra thì Wendy ngăn lại.

"Để em" Wendy móc tiền đặt lên bàn rồi cùng Irene rời khỏi quán.

Cả hai đi trên đọan đường, Wendy đi chầm chậm từ phía sau Irene, cậu thấy bóng lưng nàng cô độc đến nỗi khiến người ta muốn ôm vào lòng mà che chở, dù biết sau bao chuyên cậu làm cho mọi người thì cậu hoàn toàn không có tư cách đó.

"Wendy...thật sự là em không có gì để giải thích với chị sao?" Irene đột nhiên quay lưng lại đôi mắt nhìn thẳng vào Wendy.

...

1610 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro