Chap 37
Wendy thức dậy với cái đầu ong ong, cậu chậm rãi mở mắt trần nhà màu trắng đây không phải là phòng Wendy, giật mình cậu vén chăn rồi thở phào nhẹ nhõm vì đồ con nguyên trên người. Wendy gãi gãi mớ tóc rối của mình rồi trầm tư suy nghĩ tại sao lại ở đây, Wendy đưa áo lên ngửi hoàn toàn không có mùi rượu thay vào đó là một mùi hương quen thuộc. Cậu cố gắng tìm lại kí ức nhưng bộ não chết tiệt lại không nhớ gì. Trường hợp cậu có nghĩ đến Irene đưa cậu đến đây nhưng không khả quan.
Wendy đi xuống giường đánh răng rửa mặt tỉnh táo rồi tính ra ngoài thì cửa phòng bật ra làm Wendy giật mình. Irene đi vào với tô cháo nóng, Wendy dụi dụi mắt xem đây có phải là mơ hay không? Nàng thật sự là đem cậu trở lại đây sao.
"Là thật chứ không có mơ" Irene nhẹ nhàng đặt tô cháo lên bàn quay sang nhìn Wendy nói, miệng cong lên nhưng không sâu.
"Xin lỗi vì làm phiền đến chị" Wendy lúng túng đi lại nói.
"Sớm chị không để ý đến rồi, mau ngồi vào ăn đi"
Wendy cắn cắn môi dưới, thận trọng ngồi lên giường cầm tô cháo lên thưởng thức, tuy đây không phải do nàng nấu nhưng với cậu được quan tâm như vậy là quá đỗi hạnh phúc rồi không cần gì sâu xa hơn nữa. Được một lúc Wendy lén đưa mắt lên nhìn Irene vô tình thấy nàng cũng đang chăm chú nhìn mình, cậu ho khan đặt tô cháo lên bàn tay đổ mồ hôi ra cậu hỏi "Tối qua em say...em có nói bậy gì không ạ?"
"Có"
"Hả? Em...em nói gì?" Tim Wendy lúc này đập rất mạnh nó như muốn nổ tung ra khỏi lông ngực chật hẹp này.
"Tự đi mà nhớ lấy, xong rồi thì về đi" Irene có chút bực dọc nhưng vẫn thông cảm, nàng biết khi say ai cũng nói thật lòng nhưng nàng không ép Wendy phải nhớ ra chỉ cần một mình nàng hiểu là đủ rồi.
"Nếu...nếu em nói gì sai cho em xin lỗi" Wendy cảm thấy sợ trứoc thái độ không nóng không lạnh đó của Irene.
"Không có"
"Tối nay chị về Hàn Quốc sao?" Wendy đổi chủ đề.
"Hết việc thì về"
"Chị và mọi người đi vui vẻ em cảm ơn chị vì tối qua đã đem em về đây, giờ em phải về"
Wendy nói rồi đứng dậy đi ra cửa, cậu chần chừ ở góc cửa xoay mặt lại nhìn Irene rồi dứt khóat bước ra. Irene ngồi trong phòng thở dài, Joy từ phòng bên kia phóng qua với gương mặt gấp gáp "Hôm qua có sao không chị? Hai người làm gì chưa? Mấy lần?"
"Joy" Gịong nói nhẹ nhàng của Irene phát ra.
"Ực" Joy nuốt khan, một luồng khí lạnh xộc vào.
"Lần sau mà nói với chị những câu bậy bạ như thế nữa thì em đừng trách chị nhé"
Cầm tô cháo đi ra khỏi phòng, Joy cắn cắn răng suy nghĩ kế hoạch tiếp theo nhưng chưa được bao lâu thì nhận ra là hôm nay là ngày trở về Hàn Quốc rồi. Cuối cùng cô quyết đinh đi gặp Wendy hỏi cho ra lẽ chuyện tối qua.
Wendy mệt mỏi nằm trên chiếc giường êm ả của mình, cậu đang suy nghĩ cố nhớ lại xem hôm qua có nói gì hay không? Wendy nắm cái áo mình đang mặc đưa lên ngửi thử, quả nhiên mùi hương này không phải là của cậu
Cốc Cốc Cốc.
"Em Alana đây"
"Vào đi em" Wendy ngồi dậy kéo ngay ngắn cái áo.
"Hôm qua sao chị không về nhà? Em thức đợi cả đêm"
"Ấy sao em không ngủ trước, chị hay đi qua đêm lắm nếu lần sau không thấy chị về thì em cứ đi ngủ đi"
"Vâng..." Mặt Alana khẽ xụ xuống nhưng sau đó lại ngước lên nở nụ cười làm Wendy phần nào yên tâm.
Tiếng chuông điện thoại Wendy vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh, cậu nhíu mày nhìn số lạ này nhưng cũng đưa lên nghe.
"Alo?"
"Em Joy đây, em muốn gặp chị một lát có được không ạ? Chị không bận việc gì chứ?"
"À được có gì chị nhắn địa chị cho em, à mà sao em biết số chị vậy?"
"Hihi chị Van cho"
"Vậy thôi chị cúp đây tí gặp sau"
Wendy tắt máy, Van lại làm cậu tức muốn điên lên rồi dù biết rằng cho số em ấy thì có gì là xấu nhưng tên Van dạo gần đây cứ tạo cho cậu cảm giác là cô đang muôn nàng và mọi người chạm mặt nhiều hơn thì phải.
"Lát chị hẹn ai sao?"
"Đúng rồi" Wendy như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ khi nhận ra nãy giờ còn có mặt Alana.
"Em đi xuống đây,chị nghỉ ngơi đi"
Sau khi Alana rời đi thì Wendy cũng mau chóng đi tắm rửa vì bộ đồ này làm cậu thấy thật không thoái mái. Từng dòng nước chảy dọc xuống cơ thể cậu điều đó khiến Wendy cảm thấy thật dễ chịu. Tắm xong Wendy nhắn tin cho Joy hẹn giờ giấc rồi địa điểm.
Nơi hẹn là một chỗ khá yên tĩnh, tiếng nhạc dương cần nhẹ nhàng lắng sâu phát ra, Wendy chọn một chỗ có thể nhìn thấy bờ sông mà ngồi xuống đợi Joy đến. Không lâu sau Joy bước vào, đảo mắt tìm người thấy thân ảnh quen thuôc thì đi lại.
"Chào unnie"
"Chào em, uống gì không gọi đi?" Wendy thôi không ngắm cảnh nữa nhìn Joy.
"Em tính nói chuyện với chị một lát rồi đi không cần uống nước đâu ạ"
"Thế em có chuyện gì?" Wendy thắc mắc nhìn Joy.
"Hôm qua, phải là chuyện đó ạ, em muốn nói rõ cho chị và vài điều cần biết nữa ạ" Wendy chưa bao giờ thấy Joy nghiêm túc đến mức này nhưng vẫn là im lặng xem con bé nói gì.
"Em nói đi, có thể hỏi điều gì thì chị sẵn sàng trả lời"
"Em biết là chị có tình cảm với unnie Irene, và chị ấy cũng thế, thời gian chị đi thì chị ấy vừa lúc chia tay anh Bogum, em lúc đầu thắc mắc không hiểu vì sao nhưng khi thấy chị ấy cứ thân thờ nhìn về giường chị nằm, em không đoán mà là chắc chắn chị ấy có tình cảm với chị"
"Cái này...em" Wendy nhất thời cứng họng không biết nói gì.
"Chị để em nói hết ra đã, dù gì hôm nay tụi em về rồi nên không có gì phải giấu diếm cả" Joy vén mái tóc ra sau tại khi bị gió thổi tung, sau đó trân trọng nhìn Wendy rồi nói tiếp "Chắc là chị đã phải chịu được gì đó kinh khủng lắm nên chị mới bỏ mọi người để trở về giá Canada, em khôg cần chị kể cho em, vì em không phải ngừoi tò mò nhưng chị thấy bản thân uất ức bị mọi người phỉ bán mà vẫn có thể chịu được hay sao? Em không trẻ con nên có thể nhận ra những điều chị nói vơi mọi người lúc đó đều là lừa bịp cả, chị hòan toàn không có ý nghĩ đó với nhóm, chị có lí do riêng, chính với suy nghĩ đó nên em mới ngồi đây nói chuyện với chị"
"Em..."
"Coi như chuyện đó để sau, một mình chị chịu đựng đã đủ chưa? Chị không thấy mình hèn nhát quá sao? Đã yêu một người mà suốt ngày chỉ biết trốn tránh, tại sao khi ấy chị không thổ lộ? Biết đâu mọi chuyện đã khác, cái đó bây giờ bỏ qua đi em muốn nói vấn đề khác"
"Vấn đề gì cơ?" Wendy tựa hồ mắt mở to ra chứng kiến cô em nhỏ tuổi nói nhữnh lời đó với cậu, Wendy luôn không tin sẽ có ngày Joy lại đem tâm tình kể hết cho cậu nghe.
"Về hôm qua chị say, em và chị Irene đưa chị say xỉn trở về khách sạn là do không biết nhà chị, cả đêm hôm đó unnie Irene đã thức trắng chăm sóc cho chị để rồi sáng trở về với đôi mắt sưng húp, em không biết chị nói gì với chị ấy khi say nhưng em có thể đoán chắc là chuyện tình cảm cả hai"
Từng dòng trí nhớ Wendy ào ạt chạy về, cậu đã nhớ ra hôm qua mình nói những gì với Irene, mơ hồ nhận ra lúc đó cậu ôm nàng mà ngủ. Wendy thật muốn lấy tay đập chết cái đầu này
"..."
"Em không cần chị làm gì cho chị ấy cả, chỉ cần một lát nữa chị có thể tiễn em và mọi người ra sân bay được không?"
"Chị sẽ tiễn, em yên tâm"
Joy nở nụ cười trong lòng 'kế hoạch thành công hehehe'
...
1549 từ
Ây anh Wan thục nữ quá😂
Tối tui bù chap cho, chap này k được tui dồn tâm sức vào cho lắm, tối tui đăng chap tiếp bù cho. Love all ❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro