Chap 41
Cả hai người Wendy và Irene quyết định đi dạo một vòng, vì thật sự lúc này cậu muốn bên nàng thật lâu ngắm nàng thật kĩ ghi nhớ từng khỏanh khắc này để sau này không phải tiếc nuối. Thấy Wendy mãi trầm tư đôi mắt hiện hữu một nỗi buồn nào đó, Irene nhịn không được liền hỏi.
"Đang nghĩ gì đến thơ thẫn?"
"Đâu có chắc do em lo một vài chuyện lặt vặt thôi. Tối thế này chị đã ăn gì chưa?" Wendy chợt nhớ ra từ nãy giờ mình chưa hỏi đối phương đã có gì vào bụng hay không.
"Ăn rồi, khi chiều chị và mọi người vào bếp cùng nấu cùng ăn" Irene nói xong liền tia mắt đến bụng Wendy. "Em chưa ăn có phải không?"
Nói không ăn là không phải nhưng no thì là không, Wendy lại nhớ ra người toàn là rượu nên bụng bắt đầu dấu hiệu cồn cào. "Em ăn no rồi, sợ chị không ăn uống đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe"
"Chị chu đáo với bản thân lắm em đừng lo" Irene có vài tia bất mãn nói nhìn là biết cậu nói xạo rồi. "Mà giờ chị lại đói thì phải làm sao?"
Wendy nghe chất giọng làm nũng của ai kia muốn tan chảy ra ngay lập tức. "Còn hỏi mau đi ăn, chị muốn ăn gì? Hải sản thịt bò hay là các loại khác?"
"Ăn gì cũng được nhưng em phải ăn cùng chị. Ăn một mình ai nào có hứng thú chứ"
"Ăn em ăn, chị ăn là em ăn" Wendy không biết bản thân mình đã mất tiền đồ đến mức nào, khi nghe nàng làm nũng mặc thân đau bụng mà hạ mình chiều chuộng, điều đó cho thấy cuộc sống từ đây về sau suốt kiếp là thê nô không thể nào ngốc đầu lên được.
Cả hai sớm rẽ vào một quán thịt, nơi đây tuy không đông khách nhưng lại rất kín đao, Irene là Idol cũng an tâm ngồi ăn mà tránh bị phát hiện. Vừa ăn nàng nhận thấy Wendy ăn rất nhiều lâp tức hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
"Ăn như vậy mà gọi là ăn no sao? Nước này coi chừng sặc" Irene vội đưa li nước cho Wendy khi thấy cậu có dấu hiệu muốn sặc.
"Cảm ơn chị.." Wendy nhận lây li nước uống xong thì mím môi nhìn Irene, thấy nàng cũng đang nhìn mình cậu chậm rãi mở lời. "Em có ăn chỉ là không được no"
"Ăn đi, không no mà còn nói dối, lần sau chị mà biết em nói dối về chuyện ăn uống thất thường thì chuẩn bị tâm lí đi là vừa" Irene vừa đe dọa vừa rút khăn từ trong túi ra đưa Wendy.
Có trăng mới ngờ tới, Wendy đối diện với ánh mắt câu hồn của Irene thì không thể nào nói dối được, mắt nàng trong sáng thuần khiết nó khiến cậu không nỡ nhưng nó thật ghê gớm khi có thể xuyên thấu tâm can người khác. Từ nãy đến giờ Wendy thấy Irene rất khác, không còn kiểu chán ghét nhìn cậu nữa mà thay vào đó là lo lắng chăm sóc, cậu muốn hỏi nhưng sợ nàng ngại rồi lại thôi.
"Em no rồi" Wendy đặt đũa xuống nhìn Irene.
"Để chị đi tính tiền"
"Khoan để em, em ăn nhiều lắm ai lại để chị đi trả chứ" Wendy nắm lấy tay nàng lại, đến khi cảm giác tay mình đang tự tiện chạm vào nàng thì giật mình rút ra.
"Ừ tính đi chị đợi" Nàng mỉm cười rồi theo sau Wendy.
...
Wendy tiễn Irene về tận khu ở cao cấp của nàng, cậu ngước nhìn thấy thì thật sang trọng, tòa sáng lẫy lừng cao chót vót khiến người ta ngắm nhìn mà cổ muốn gãy đi. Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Wendy, Irene nhịn không được phì cười rồi đánh nhẹ vào vai cậu.
"Ngắm đủ rồi, ngắm nữa trẹo cổ đấy"
"Ở đây vừa an ninh vừa tiện lợi. Chị ở đây em rất yên tâm nha" Wendy cơ bản không kiềm được lời nói này của mình mà phát ra.
"Huhm...chị ở đây em yên tâm? Liên quan gì đến nhau hả?" Irene cười trong lòng, rõ tên ngốc vẫn quan tâm nàng nên mới lỡ miệng nói.
"Ờ thì cái này...chị vào đi trời lạnh rồi em về đây" Wendy chợt thấy không khí nóng dã man, dù đang ở cái lạnh buốt xương nhưng sao nóng quá.
"Có muốn lên nhà chị không? Thấy em coi bộ tò mò lắm đúng không? Lên nhá?"
"Nhưng mà...aa" Chưa kịp trả lời thì cổ tay cậu bị Irene kéo đi vào trong khu ở.
Ting
Cánh cửa thang máy bật ra, Irene đi trước Wendy theo sau, nãy giờ cũng chẳng có ai nói gì với nhau. Đến trước cửa phòng đột nhiên Irene dừng lại làm Wendy lo suy nghĩ không để ý liền đập mặt vào lưng nàng.
"Au" Tiếng kêu Wendy khẽ vang lên.
"Có sao không? Đi mà cứ lo nhìn đâu đâu không? Đâu đưa đây chị xem" Irene giật mình không kém Wendy, nàng hơi đau ở lưng nhưng con người đụng nàng còn đau đớn gấp bội.
Irene đưa tay của chạm nhẹ lên trán Wendy, vốn mặt cậu đang nhăn nhó nhưng khi cảm nhận được hương thơm quen thuộc đang ở sát lại mình thì lâp tức giãn ra rồi sau đó thoáng đỏ mặt khi cậu để ý tới cái vòng 1 đều đặn đó.
"Đi đứng cứ như con nít" Irene rụt tay lại lấy chìa khóa ra.
"Có đau lắm đâu chắc là do em bị giật mình đó" Wendy vội cười chữa ngượng.
"Vào đi" Irene nép sang một bên chừa đường cho Wendy vào.
Khác với những gì Wendy tưởng tượng, cậu tưởng Irene ra ở riêng thì nội thất sẽ cầu kì hơn hay là khang trang hơn nhưng trái lại nó rất trang nhã gọn gàng như chính chủ nhân của nó, mùi hương nhàn nhạt lan tỏa cả căn phòng khiến Wendy có phần ngây ngốc.
"Em có thể nào đừng nhìn nhà chị với cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống đó không?"
Irene thấy Wendy lại ngây ngốc đứng đó liền nổi ý đinh trêu đùa. Wendy bị nói trúng liền đảo mắt tránh trả lời.
"Uống nước không? Nước ấm cho dễ chịu nhé?"
"Vâng"
Thế là Irene xoay người đi lấy nước, mái tóc theo đó mà bồng bền theo chủ nhân, nàng đi rất nhẹ nhàng hầu như là không có tiếng động, động tác dù không phải là tiểu thư danh giá nhưng cách nói chuyện cư xử thật khiến người khác nhìn vào có thể thán phục, đó là Wendy đối với nàng là một người như vậy luôn tao nhã, cậu thầm nghĩ nếu cả đời được chung chỗ với nàng dù là cực khổ đến mấy cậu cũng chấp nhận, nhưng là khi đó cậu có sức khỏe còn hiện tại, thời gian dần dần rút ngắn cậu có thể làm gì hơn sao? Nói trắng là Wendy không muốn thành gánh nặng.
"Bao nhiêu lâu em vẫn thâm nhập thêm sở thích mới là thích ngồi ngẩn ngơ sao?"
Khóe mắt Wendy khẽ giật khi thấy Irene và cả li nước trên tay đã đứng trước mặt cậu từ hồi nào, đưa tay đón nhận li nước, Wendy nhấp môi mình hớp lấy ngụm nước cho nó đỡ khô cổ. "Đến đó em không biết dạo gần đây thế nào nữa. Chắc có lẽ sắp tuổi mới nên tính tình thay đổi theo chăng?"
"Tùy thuộc vào em cả mà thôi" Irene nhàn nhã đi lại ghế ngồi kế bên Wendy.
"Chị tính không lấy đồ rồi về sao? Muộn như vầy mọi người chắc là sẽ lo lắm" Wendy nhìn đồng hồ hiện tại trời ngã tối không khí lạnh chắc chắn sẽ mờ cả đường đi rất nguy hiểm.
"Em thật là ngốc chị ngồi ở đây hay là về nhà thì em muốn thế nào? Không thích gần gũi với chị? Hay là sợ chị ăn thịt em?" Irene tiến sát lại gần khuôn mặt của Wendy, giọng nói phả ra hương thơm làm cậu ngây ngất mà nhịp tim trở nên bất ổn.
"Em..em...làm sao dám có ý đó..chỉ...chỉ là em sợ chị tí nữa về muộn trời trở lạnh sương mù dày lên đường đi bất tiện lại nguy hiểm"
"Thật sao? Hóa ra là chị trách lầm em hả?" Irene vẫn duy trì khỏang cách gần như vậy, nàng nhướn đôi chân mày đẹp đẽ đôi mắt nhìn thẳng Wendy như không cho cơ hội để cậu nói dối.
"Phải phải em là...là" Wendy muốn nói gì đó nhưng tim đập rất mạnh, nàng cứ nhìn cậu như thế thì cậu sẽ mắc thêm một bệnh mới cho xem.
"Huhm..là gì? Biểu hiện của em giống như là sợ chị ăn thịt em. Yên tâm chị không ăn em đâu, hay là em muốn ăn chị?" Irene đưa đôi mắt tinh nghịch nhìn Wendy.
Wendy há hốc mồm, đây có phải là Irene nết na thùy mị của cậu trước đây không? Sao hiện tại lại ăn nói khiêu khích quyến rũ người khác như vậy chứ? Có chết Wendy cũng không thể ngờ. Wendy hơi né tránh cái ánh mắt của Irene đi.
"Em không hiểu chị nói cái gì? Nếu...nếu chị không còn gì em...em xin phép đo trước" Wendy định chuồn đi, nhưng vừa mới đứng lên đã bị Irene bá đạo giữ xuống không cho đi, khỏang cách gần lại càng gần.
"Nhất định không để em trốn thoát chị một lần nào nữa đâu đồ ngốc"
...
1676 từ
P/s: Me ri chít mát nha mn ❤
Cho tui cái nhân xét về Bae tổng cái nào?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro