Chap 44

Từng tia nắng vàng chiếu le lói vào, hai con người đang nằm trên giường say giấc chưa có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Đã từ lâu họ chưa có một giấc ngủ tốt, nhưng khi tìm được đối phương thì mọi chuyện đã khác, ngủ không còn là nỗi sợ khi gặp ác mộng mà là một cảm giác mơ màng được người mình yêu ôm vào lòng. Thật ấm áp. Wendy ở nước ngoài dần dà có thói quen ngủ không sâu, trừ khi công việc quá mức áp lực khiến cậu ngủ xuyên suốt hai hôm liền nhưng sáng dậy vẫn không thấy thoải mái bằng hiện tại, Wendy nhìn xuống cánh tay mình có người đang nằm lên, đôi mắt đẹp nhắm lại chìm trong giấc ngủ bình yên, đôi môi dù đã tẩy trang vẫn còn rất hồng hào hơi mím rồi lại nhẹ nhàng mỉm cười.

Nhịn không được Wendy cúi đàu xuống thật chậm rãi, đặt một nụ hôn phớt trên trán nàng rồi đưa tay ôm chặt để nàng ngủ sâu hơn, Wendy cũng ngủ tiếp đi một lúc.

Khi tỉnh dậy thấy đôi mắt lấp lánh của nàng nhìn mình, cậu mỉm cười trêu chọc. "Nhìn người ta ngủ là bồi thường tiền nha"

"Dám vòi vĩnh nữa cơ đấy, thuận mặt thì nhìn một tí. Ai ngờ có tên mỏ nhọn liền xỉa xói người ta" Nàng chun mũi lại tỏ vẻ hờn dỗi.

"Thế không lấy tiền vậy bù cho em nụ hôn đi" Wendy lấy lợi thế mình khỏe hơn liền ôm chặt lấy nàng kiềm chặt vào lòng cậu.

"Mơ hả? Chị nhớ sáng rồi chứ đâu phải đêm đâu mà có người ảo tưởng sức mạnh"

"Có mơ thì mơ thấy mỗi chị thôi. Không biết sao nữa hay là người yêu của em có sức hút quá chăng?" Wendy áp sát mặt mình vào tai nàng, giọng nói trầm lại phả hơi khiến nàng hơi run người lên.

"Dẻo miệng" Irene tươi cười nhéo cái mũi Wendy một cái rồi ngồi dậy. "Tính không về khách sạn lấy đồ hả? Dậy đi 8 giờ rồi đó"

"Em quên mất, định đợi chị dậy mà nãy chị ngủ say quá nên không đánh thức được"

Cả hai làm vệ sinh cá nhân xong thì đi bộ qua khách sạn chỗ Wendy ở.

"Đi như vậy rất nguy hiểm. Lỡ có Fan nào đó nhận ra chị là toi đấy" Wendy đi bộ nãy giờ mắt cứ ngó Đông Tây sợ ai phát hiện ra Irene.

"Chị đeo khẩu trang chùm kín thế này thì ai mà nhận ra" Irene thở dài, nàng cũng vất vả đâu kém Wendy nhưng nàng không lo thì thôi mà cái tên ngốc còn lăng xăng hơn nàng.

"Đề phòng vẫn hơn" Nói đoạn rồi Wendy cầm lấy tay Irene lôi nhanh vào trong khách sạn.

"Ơ ơ từ từ thôi chị ngã mất"

"Đứng yên ở đây đợi em lấy đồ" Wendy dẫn nàng vào phòng mình ở, dìu nàng ngồi vào ghế còn bản thân đi thu xếp hành lí.

Irene sợ mọi người lo nên cầm máy nhấn số Seulgi, hồi chuông chưa kịp vang thì người bên kia đã bắt máy. "Trời đất chị đi đâu mãi chưa thấy về? Tí nữa chúng ta còn đi luyện tập nữa đó"

"Chị sắp về rồi, em cứ bảo mọi người tới đó tập trước đi lát hồi chị đến sau"

"Vậy em với mọi người đi trước. Anh quản lí chị nên gọi báo anh ấy một tiếng sợ là nãy giờ ảnh lo nữa đấy" Seulgi thở dài bên kia.

"Được rồi, chị tắt máy đây"

Irene tắt máy ánh mắt dịu dàng nhìn con người đang cắm cúi thu dọn đồ đạc kia. Khuôn mặt khi làm gì đó cực kì tập trung làm người ta cứ mê mẫn ngắm, nàng không ngoại lệ, từ lúc biết mình có tình cảm với Wendy nàng đã tự hỏi tình cảm này là nhất thời hay là đã có từ lâu mà bản thân nàng không biết, rồi cho đến lúc găp lại bao nhiêu cảm xúc ùa về khiến nàng phải chấp nhận đối mặt là chính nàng đã yêu cái con người đó từ lâu rồi mà lại không chịu thừa nhận.

Nhắc lại mới nhớ, chuyện của Wendy mọi người chưa biết, chỉ có nàng biết. Thật ra nếu không có ngày đó thì đên bây giờ nàng vẫn bị chuyện năm xưa của Wendy mà đay nghiến. Trước lúc gặp Wendy thì nàng có một số điên thoại lạ gọi đến.

"Chào chị nhớ em không?" Gịong một cô gái trẻ bên đầu dây kia.

Nàng cầm máy một lúc vẫn không nhân ra mình có quen biết gì với người này nhưng thật sự giọng nói rất quen.

"Cô là..."

"Trời sao lại quên em nhanh như vậy chứ, em là Van nè. Bạn của tên ngốc Wendy đó chị"

"À nhớ rồi, mà em gọi chị có gì không?" Irene thắc mắc, nàng với Van quen biết cũng chỉ nói chuyện xã giao mà sao hôm nay Van cô ấy lại gọi cho nàng.

"Chuyện của Wendy ạ"

"Nếu là liên quan đến người đó chị xin lỗi, hiện tại với chị có nói gì đều vô ích"

"Khoan chị đừng cúp máy trước, hãy để em nói. Khi nói xong em sẽ tắt máy và không làm phiền đến chị, nói ra điều này không phải là hâm dọa nhưng nếu chị không nghe thì đời đời về sau chị sẽ hối hận" Gịong nói của Van trở nên trầm xuống nghiêm túc lạ lùng.

"Được" Irene thật ra muốn biết nhưng từ lâu nàng với cậu đã không còn liên quan gì tới nhau rồi.

"Chị nhớ khỏang thời gian mà nhóm chị và Wendy vướng vào rắc rối nhơ vào đoạn ghi âm của Wendy? Chị nhớ chứ?"

Nàng nhiu mày, tại sao lại đi hỏi chuyênn này, rốt cuộc Van là có ý gì.

"Nhớ, cả đời chị không thể quên nỗi, nhưng en vào vấn đề chính đi"

"Thật ra là lúc đó Wendy bị bắt vào tình thế ép buộc nên cậu ấy mới làm như vậy, mẹ Wendy bên Canada gọi cậu ấy về bảo là appa Wendy lâm bệnh nặng và muốn gặp mặt Wendy lần cuối, cậu ấy sợ mọi người day dứt và cậu ấy cũng thế nên Wendy mới quyết đinh dù cho sau này có ra sao ảnh hưởng đến thế nào, Wendy muốn tất cả mọi người ghét bỏ Wendy để cậu ấy có thể an tâm trở về Canada mà khônng cảm thấy luyến tiếc, chính là như thế nên khi qua đây Wendy biết được appa lừa cậu ấy trở về và buông bỏ sự nghiệp ở Hàn Quốc mà về tiếp quản công ty, sau đó Wendy tức giận nên qua nhà em ở, chừng mấy tháng thì em có công ty ở California nên rủ cậu ấy đi theo, cốt là để Wendy có thể bình tâm và làm điều cậu ấy muốn. Với tư cách là một người bạnn em không biết nói gì hơn ngoài những lời nói dông dài này. Chị nghe và đã rõ và hãy hiểu cho Wendy, cậu ấy rất khổ tâm"

Irene không biết mình đã khóc từ bao giờ, chỉ thấy nước mắt chảy ra rất nhiều, nàng mặt kệ lau đi, tay cầm điện thoại run run giọng nói nghèn nghẹn cất lên.

"Em ấy còn ở đó không? Cho chị nói chuyện với tên ngốc đó"

"Cậu ấy đi rồi"

"Đi? Đi đâu?" Nàng bắt đầu hốt hỏang.

"Về Hàn Quốc"

"Hàn Quốc? Em biết Wendy ở đâu không?" Irene biểu lộ trong giọng nói vui mừng đến mức không gì có thể  ngăn nàng lại lúc này.

"Có ạ để em cho chị địa chỉ"

Khi nhân địa chỉ xong, nàng nói với mọi người mình cần đi lấy đồ nhưng thật chất là đi tới nơi cần kiếm Wendy. Nàng hiểu rồi, nàng biết con tim nàng đã đâp mạnh vì ai đến cỡ nào rồi, chuyện tối hôm đó nàng càng chắc chắn là Wendy có tình cảm với mình mà không nói ra, lần này Irene nàng sẽ giữ chặt tên ngốc đó ép hắn phải thú nhận tình cảm với nàng. Vừa đi vừa suy nghĩ thì nàng thấy bên kia đường có một hìn bóng quen thuộc mà nàng luôn tìm kiếm, Wendy đã giúp đỡ hai mẹ con vô gia cư, lòng nàng chợt nổi lên từng cơn ấm áp.

"Đây rồi lần này đừng hòng chạy thoát chị nữa nhé"

Khi thấy cậu bước đi nàng lâp tức chen vào dòng người để đuổi kịp theo Wendy, và sau đó....chắc hẳn là ai cũng biết rồi nhỉ?

"Chị suy nghĩ gì mà đăm chiêu ra vậy?"

"Không có gì,xong rồi hả?" Nàng mỉm cười lại.

"Vâng xong cả rồi đợi em khóa cửa" Wendy kéo vali đặt trước cửa, xoay lưng về hướng Irene mà khóa cửa lại.

Chợt vào tay ấm áp của nàng ôm lấy Wendy từ phía sau, nàng thủ thỉ. "Sau này có gì nhất định phải nói cho chị biết, không được giấu chị. Biết chưa?"

Wendy hơi ngớ người với hành động kì lạ này của nàng nhưng vẫn nở nụ cười lấy tay mình nắm chặt tay nàng đang ôm mình khẽ xoa. "Sẽ không, chị lạ thật tự dưng lại nói với em như vậy?"

"Thì người ta sợ em có chuyện gì lại giấu người ta giống lần trước rồi tự chịu đựng một mình, cái đó thật đáng giận" Irene thắt chặt cái ôm bụng lại tỏ vẻ trừng phạt.

Wendy khẽ nhăn mặt, cậu biết là nàng không có ý gì nhưng cái siết ấy làm bụng câu quặn đau. Irene thấy người trước mặt không nói gì thì lấy tay nắm bả vai Wendy xoay lại đối diện với khuôn mặt của mình.

"Em làm sao? Khó chịu chỗ nào nói cho chị biết đi"

"Chắc là do em ăn uống thôi không sao đâu, mà lần đầu em đau mà mua thuốc uống sẽ khỏi"

Trán Wendy lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng lo lắng nhìn nhưng nghe Wendy nói vậy thì yên tâm đi vài phần. "Về ở với chị thì ngày ngày đều nấu em ăn chăm cho béo lên mới thôi"

"Béo lên xấu lắm, em không chịu đâu" Wendy nhăn mặt làm nũng.

"Chị cứ kệ, em không ăn chị vậy luôn không thèm ăn"

"Rồi chị phải ăn, mũm mĩm em mới thích, ôm mới đã"

Irene hơi đỏ mặt nhưng vẫn cố nói. "Mới nãy em nói béo xấu lắm, giờ lại kêu chị mũm mĩm. Có ai nghịch lí như em không?"

"Em đang tưởng tượng xem nữ thần Irene béo lên sẽ như thế nào" Wendy cười mập mờ thật khiến người khác muốn đánh cho hã giận.

"Chị khác em khác. Không nói nhiều, chị đưa chìa khóa để em vào chung cư còn chị đi taxi đến chỗ tập" Irene nói rồi lấy trong túi ra chùm chìa khóa.

"Để em đi theo"

"Không được, đồ đạc em nhiều thế kia tốt nhất là nghe lời chị đi" Irene khẽ hắng giọng lên một cái rồi đi trước.

Wendy thầm thở dài nhưng vẫn làm theo lời nàng là vê chỗ nàng ở trước, sợ nếu trái ý thì có biến lớn tan nhà nát cửa mà cậu thì lại không muốn
Gieo ánh mắt tiếc nuối trước khi nàng lên taxi. Irene mỉm cười cái tên ngốc cứ bộ dạng đó làm nàng không nỡ nhưng vẫn là không nên chiều quá nhiều thì tên đó được nước lấn tới lâu ngày hình thành thói quen thì sinh hư, dù không muốn nhưng vẫn dứt khoát bước lên xe.

...

California

Van ngồi trong phòng làm việc, vẻ măt lộ rõ sự lo sợ, tối qua cô vừa làm chuyện Tày đình....!!!!

...

2033 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro