Wendy dọn đồ tới, sắp xếp dọn dẹp thì cũng đã chập trưa, cậu mệt mỏi ngồi xuống ghế giữ sức, nhớ lại bản thân qua đây mấy ngày mà không gọi cho Van, tình hình công ty bên đó như thế nào, ý nghĩ vừa lóe trong đầu là Wendy lấy điện thoại ra gọi cho cô bạn thân 'quý hóa' của cậu.
"Tớ nghe"
"Gịong có vẻ mệt thế? Công ty bên đó có vấn đề gì à?" Wendy nhíu mày, bình thường cậu vừa gọi là tên này nheo nhéo la hét bắt máy mà hôm nay ngữ khí có vẻ trông rất không bình thường.
"Một chút tớ sắp xếp xong rồi. Cậu ở bên đó đã nói chuyện với đối tác chưa?" Van lái sang đề tài khác.
"Họ chưa cho tớ lịch hẹn chính xác, cậu có thể gọi nói họ thu xếp được không?"
"Ok để tớ sắp xếp"
"Alana vẫn khỏe chứ? Con bé ăn uống có thường xuyên không? Rồi cậu có ăn hiếp con bé không đấy?" Wendy nhớ tới Alana, do con bé không dùng điện thoại nên Wendy không trực tiếp gọi được.
Van bên này cầm máy như muốn rơi ra đến nơi, vầng trán mồ hôi nhễ nhại tuôn ra nhiệt tình, sắc thái vừa hồng hào lập tức tái xanh lại khi nghe cái tên 'Alana'
"Ê sao không trả lời tớ? Cậu ở nhà ăn hiếp con bé hả?" Wendy không nghe bên kia nói gì liền sốt ruột.
"...à..có em ấy ăn uống rất tốt...cậu cứ yên tâm ở Hàn Quốc lo liệu công việc đi...bên này đã có tớ rồi"
"Được, tin tưởng giao con bé ở cậu vậy. Nói cho cậu biết con bé mà có mệnh hệ gì là cậu tan xương nát thịt với tớ" Wendy hăm dọa lời nói chẳng có chút gì là trêu đùa.
"Biết biết rồi, tớ có cuộc họp, gọi sau bye" Van vôi và tắt máy, cổ nuốt khan 'ực' nhớ lại viêc tối qua.
...
Tối qua.
Van một thân say xỉn bước vào nhà dưới sự dìu dắt của cô trợ lí, đáng ra là hôm nay cô ở nhà nhưng đối tác đột nhiên mời cô đi uống rượu, muốn từ chối nhưng do bên công ty họ có hợp đồng với công ty cô, thu nhập đầu vào và ra rất thuận lợi nên Van chiều ý họ. Tưởng vào ngồi nhâm nhi vài li rồi về ai ngờ bị họ lôi kéo uống hết li này đến li khác, bất đắc dĩ Van mới kêu cứu trợ lí tới rước về.
Cô trợ lí đỡ Van vào phòng rồi quay qua nhìn Alana đang đứng bất mãn tựa cửa. "Chị không tiện ở lại đây, trông sự nhờ em chăm sóc, nhớ thay đồ ra nhé kẻo giám đốc cảm, trễ rồi chị về đây"
"Vâng cảm ơn chị" Alana dù khó chịu với con người kia nhưng vẫn mỉm cười tiễn cô trợ lí ra tận cửa.
Sau đó đi vào tolet hứng một thau nước với cả cái khăn đem ra giường. Alana thở dài rồi ngồi lên mép giường cẩn thận nhúng khăn vào nước rồi vắt. Động tác thuần thục như sợ đánh thức con người đang say kia.
Van thấy có sự đụng chạm liền nhíu máy khó chịu, đôi mắt he he mở ra, hình ảnh mơ hồ cô thấy có một người con gái xinh đẹp ngồi kế bên mình. Dục vọng không thể kiềm chế Van giât mạnh tay Alana kéo cô bé đăt dưới thân mình.
"A! Chị...chị..làm cái gì vậy...mau thả tôi ra" Alana đưa hai cánh tay chặn vai Van lại
"Đẹp quá...ức..." Van cơ hồ không thèm để ý đến lời nói vừa rồi của Alana, cúi thấp mặt đặt môt nụ hôn lên môi Alana.
"Ưm...ả...ưm..ra" Alana yếu ớt chống cứ, tay liên tiếp đánh vào lưng Van
Tay Van chạy loạn trên người Alana, cô bé mở to mắt khi nhân thức được bàn tay của Van đã bắt đầu xoa trên người cô bé...
*Tui biết nếu cắt ở đây thì k hay nhưng tui sợ biến truyện thành H quá, kinh nghiệm viết H k có sợ làm mn thất vọng*
Trong trí nhớ của Van khi sáng thức dậy là đầu cô đau như búa bổ, tiếp đến là tiếng khóc truyền đến bên tai. Alana con bé ôm chặt chăn lại ngồi co rúm ở thành giường mà bật khóc tức tưởi, lúc này Van mới từ từ chuyển sự chú ý xuống phía dưới, ngoài lớp chăn ra thì cô....không có măc gì cả!!!
"Sao...cái gì...vậy..?" Van hỏi Alana.
"..." Con bé vẫn im lặng mà khóc.
Cô nhất thời không biết xử lí thế nào, hỏang thì có hỏang nhưng cái bất ngờ là cô không qua đêm với người phụ nữ khác mà là quan hệ với cái người hằng ngày Van xem là như chó như mèo với mình. Sự áy náy dâng cao, Van khẽ dịch lại gần bả vai đang run rẩy kia, cô đưa tay chọt chọt vào lưng Alana giọng nói nhỏ như mèo.
"Cho...tôi xin lỗi, tôi say quá nên..."
"Chị im đi!!!" Alana như một con hổ tuôn trào sự kiềm nén, con bé bật dậy mặc cho hạ thể đau nhức một mực ôm cái chăn lao nhanh vào nhà tắm.
Van lõa thể trên giường không có gì che chắn, đôi mắt hối lỗi nhìn vào cửa tolet im lìm kia rồi có một thứ xộc thẳng vào mắt khiến cô chú ý..
Máu đỏ trên grap giường trắng tinh!!! Là cô lấy đi lần đầu của con bé!!! Thật đáng tội chết một vạn lần. Van ơi là Van tạii sao lại đi ăn một cô bé ngây thơ thế chứ!!!
Sáng đi làm Van thất thần lái xe đến công ty hầu như nhân viên bất ngờ, vị chủ tịch vui vẻ năng động thì giờ đây gương mặt không còn giọt máu, chân cứ đi vô thức như người mất hồn rồi khuất bóng sau cánh cửa thang máy.
...
Wendy cứ có cảm giác Van có gì đó giấu cậu, bạn bè đã lâu chẳng lẽ cậu lại không hiểu tính Van năng động và điên đến mức nào nay lại nói chuyện kiểu ấp a ấp úng, nghi thì nghi nhưng cậu đành dẹp qua chờ ngày trở về hỏi cho ra lẽ.
Lo suy nghĩ nên có người vào mà Wendy không biết cho đến khi bị bịt mắt thì mới hoàn hồn trở về.
"Ai vậy ta?"
"..." Người kia im lặng.
"Biết hết đó nha, mùi hương dâu này lẫn đi đâu được hỡi quý cô Irene"
"Đồ đáng ghét. Ngồi cái gì mà người ta mở cửa vào nhà còn không biết" Irene gỡ bàn tay ra đi đến ngồi kế bên Wendy, người mệt mỏi dựa vào lòng cậu tìm chút ấm áp.
"Cho dù chị có thay đồi cả trăm nước hoa nhưng em luôn nhận ra, người ta nói nếu như mình yêu ai đó thật lòng thì dù người mình yêu có thay đổi nhiều đến đâu thì vẫn có thể nhận ra...cái đó gọi là giác quan tình yêu" Wendy khẽ xoa đầu Irene, cảm giác thật bình yên.
"Lí sự" Nàng nói rồi cười tủm tỉm.
"Chị tập có mệt lắm không? Đã ăn gì chưa?"
"Có em thì chị mới ăn, người ta là trốn mọi người về nhà ăn cơm với em đó. Còn tiện tay mua đồ nấu kìa" Irene hướng tay chỉ vào bịch đồ nàng vừa mua ở siêu thị.
"Mọi người lo đó, chị nên gọi cho họ yên tâm nhất là tên gấu Kang, cậu ta không thấy chị là làm ầm lên cho xem"
"Nói chứ chị nói là đi công việc, họ biết ý không nên xen vào quá nhiều nên im lặng để chị đi" Irene bất lực giải thích cho Wendy.
"À vậy thì chị mua gì ở siêu thị đó?" Wendy chuyển đề tài khi thấy câu từ của nàng có chút giận dỗi.
"Thịt này chiên lên, canh rong biển, kim chi, kimbap" Nàng đinh kể thêm thì Wendy ngắt lời.
"Stop! Đủ rồi để em đi lôi ra xem coi nấu món gì" Wendy thả nàng ra đi đến cầm bịch đồ đi vào trong bếp.
"Để chị nấu" Irene chạy nhanh vào trong bếp.
Đã lâu cả hai không đứng cùng nhau nấu ăn, tay nghề Wendy nâu ăn theo đó mà tăng lên giờ món nào cậu cũng có thể đảm nhiệm chỉ riêng vài món Hàn là chưa rành nên vẫn đứng dạt sang một bên chăm chú nhìn nàng làm, Irene bị Wendy chằm chằm con mắt vào mình thì liền ngượng ngùng không quen.
"Em có sở thích ngắm người khác à? Cái đó là bất lịch sự lắm đấy"
"Ừ hở? Em ngắm vợ em làm bếp thôi mà cũng đâu có thể nào gọi là bất lịch sự" Wendy bá đạo trả lời.
"Vợ gì mà vợ, người ta không công nhận em làm chồng" Irene phụng phịu, gương mặt ứng hồng lên trông thấy rõ.
"Biết sao giờ, hôm qua em với chị ngủ với nhau rồi. Thế thôi hôm nãy gã cho em đi" Wendy mặt không biết dày nói.
"Yahhh đừng có nói nữa, ngủ là ngủ trong sáng em đừng có biến từ đó trở nên đen tối" Irene trừng mắt nhìn Wendy.
Câu biết mình đang chọc nữ thần tưc giận nên chỉ biết lắc đầu cười trừ. Ai da kiểu này là khổ dài.
Buổi tối mấy chốc đã xong, hai người vui vẻ ngồi xuống. Wendy cẩn thận gắp đồ ăn cho Irene rồi nói. "Ăn nhiều vào nha, sức khỏe luôn là thứ đáng quý nhất chị nhất định phải giữ kĩ bản thân khoẻ mạnh"
"Cứ như là mẹ chị vậy" Irene cười nhưng vẫn gắp thức ăn của Wendy bỏ vào miệng mình chậm rãi thưởng thức.
"Ha có khi bác gái còn mong em sớm rước đi chị nữa kìa"
"Tự tin thấy ghê"
"Chiều nay chị không có lịch sao? Bài hát comback vừa ra chắc là chị và mọi người mệt mỏi lắm, đã vậy chị ăn thêm đi" Wendy xót xa gắp miếng thịt vào chén Irene.
"Xem em xem, chén mình không có gì mà cứ gắp suốt cho chị, đây chị trả lại, em ăn là chị ăn"
Wendy bất giác mỉm cười.
"Chăm sóc cho chị là em thấy mãn nguyện, chị phải ăn nhiều vô sau này..lỡ em có đi xa thì nên quan tâm tới bản thân nhiều hơn"
"Em đi đâu? Định bỏ chị nữa hả?" Irene bỏ chén xuống, đôi mắt chăm chú để ý Wendy, cậu khiến nàng khó hiểu.
"Đi về Canada xử lí vài chuyện đó mà hihi" Wendy lắc đầu, nói dối nàng miệng cười thật tươi để nàng đừng chú ý đến mình mà tiếp tục ăn.
Irene yên tâm hơn một chút, nàng bắt đầu kể vài câu chuyện cho Wendy nghe, cả hai say mê quên cả giờ giấc...và giá như thời gian ngừng trôi để họ mãi bên nhau như thế này thì thật là tốt quá.
...
1918 từ.
P/s: Đăng giờ này chắc là mấy thím ngủ cả rồi, đăng sớm chứ k tặng đc hehe. Mai tui có viêc nên k up chap đc. Love all ❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro