Chap 46


Wendy đang lựa một bộ đồ để đi gặp đối tác, Van gọi và báo cho cậu biết là họ muốn gặp để nói chuyện, Wendy nấn ná phân vân không biết ra sao cho phải thì Irene đi tới đẩy Wendy ra, tự thân nàng lấy ra một bộ đồ vest cho Wendy.

"Đi gặp đối tác thì phải ăn mặc cho lịch sự, vest là phù hợp nhất" Sau đó Irene quay sang nháy mắt tinh nghịch nói với Wendy. "Không ngờ một người từng am hiểu thời trang như em mà giờ đứng ngốc thế đấy"

"Em tính mặc vest nhưng nghĩ lại thấy kì kì" Wendy hơi ái ngại nói.

"Kì cái gì?"

"Trời lạnh mà lựa vest thấy sai sai"

"Trời ạ, em khóac thêm áo khóac ấm dài vào là được rồi"

Wendy mở to mắt nghe lời Irene liền chuồn vào tolet thay đồ, một lát sau đi ra với bộ đồ vest ôm sát cơ thể trông nhã nhặn toát ra một loại khí chất tương đối là thu hút ánh nhìn của người khác. Irene đi lại chỉnh cổ áo ngay ngắn cho Wendy, nàng không quên kéo cổ cậu xuống mà nói nhỏ.

"Gặp đôi tác nói chuyện xong rồi gọi cho chị, không đi đâu bậy bạ"

"Tuân lệnh bà xã" Wendy dơ tay kiểu trong quân ngũ.

"Bà xã gì mà bà xã lo đi đi trễ giờ rồi đó, hẹn người ta thì nên đi sớm hơn một chút" Nàng khẽ lườm Wendy một cái sau nhướn người hôn vào má Wendy. "Tặng cho đó"

Wendy cười thỏa mãn hôn lại Irene, khi thấy đã đến giờ cậu rời khỏi nhà bắt taxi và tới thẳng điểm hẹn.

Ngồi trên xe Wendy chăm chú xem lại tài liệu và nội dung hợp đồng trước khi tới nơi. Dù là không biết đối tác ưa thích kiểu nhà Hàn thế nào nên Wendy chỉ chọn một nơi đơn giản thuê một căn phòng Vip và ngồi đó đợi họ đến.

Cốc Cốc Cốc.

Tiếng gõ cửa, Wendy thở hắt ra rồi mỉm cười tiến ra mở cửa, cánh cửa mở ra là một người phụ nữ trung niên. Wendy lập tức ngớ người.

"Mẹ..."

"Con không định mở cửa cho mẹ vào à?" Có vẻ bà Son không để ý đến nét mặt cửa Wendy.

**K biết các bạn có nhớ những chap trc mình có ghi là ông Wan bà Wan k?? Nhưng nay mình sửa lại thành Ông Bà Son nhá**

Wendy thấy bà Son ung dung ngồi ở ghế, cậu nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Ngồi đi rồi mẹ giải thích" Bà Son ra hiệu cho Wendy tiến tới ghế ngồi.

"Mẹ sao lại biết con ở đây? Còn nữa, mẹ là đối tác công ty Van? Rốt cuộc là thế nào?"

"Thật ra không có hợp đồng gì cả, mà là con lâu rồi không về thăm bà già này mẹ mới phải tới đây để gặp con"

"Mẹ cần gì làm vậy. Con không về được là đều có lí do, sao mẹ và Van lại lừa con" Wendy gặp mẹ chưa kịp vui mừng, cậu ấm ức khi biết Van lừa cậu.

"Con đi mấy năm, mẹ lo nên nhờ Van sắp xếp cho mẹ gặp con, dù sao cất công qua đây thấy được con vui vẻ thì mẹ không mong gì hơn" Bà Son dịu dàng nói với Wendy.

Cậu nhận thấy mắt bà Son có nhiều vết nhăn, thái độ tức giận lập tức bay sạch, nghĩ lại bản thân cậu có lỗi khi bao lâu nay không gọi về cho mẹ, cốt cũng là bà nhớ cậu quá nên mới làm thế thì không thể trách được. "Nhưng sau này mẹ đừng đi xa như vậy, từ Canada bay qua đây chắc chăng rất mệt. Còn...appa biết mẹ gặp con không?"

"Có ông ấy có biết, còn bảo mẹ mua đồ bổ cho con. Wendy à appa con đã hồi tâm chuyển ý. Dù sao cả hai là cha con, con nên tha thứ cho ông ấy" Bà Son biết rõ Wendy hơn ai hết, cậu là người biết suy nghĩ không cần bà nói nhiều thì lập tức Wendy thấu hiểu.

"Cho con thêm thời gian" Wendy từ lâu đã không còn hận appa cậu. Từ bé đến lớn cho đến bây giờ Wendy chưa làm gì để báo hiếu cho hai người họ, nghĩ đến đã thấy day dứt.

"Dạo này con ăn uống đều độ chứ? Đồ ăn có hợp khẩu vị con không?" Bà Son ân cần hỏi han Wendy.

"Dễ ăn lắm ạ, nói chung con ăn uống rất tốt" Wendy nói có phần đúng vì gần đây ở cùng Irene được nàng bồi bổ đầy đủ

"Con gọi đồ ăn chưa? Để mẹ gọi mấy món con thích nhé?"

"Con gọi rồi chắc là sắp tới"

Họ cứ thế trò chuyện, bữa ăn trôi qua nhẹ nhàng, Wendy kể đủ những thứ cậu gặp khó và trải qua cho bà Son đương nhiên là cái gì cần nói thì nói cái gì không cần nói đều được Wendy giấu nhẹm cả.

Tiễn bà Son lên taxi thì Wendy trở về căn hộ của Irene, nhìn đồng hồ thấy mình đi đã lâu sợ nàng ở chỗ luyện tập lo Wendy cũng muốn gọi nhưng sợ nàng đang tập nên không tiện nghe máy. Ngày mai bà Son mẹ cậu trở về Canada, Wendy có muốn đưa bà ra sân bay nhưng một mực bà không đồng ý thế là Wendy lại thôi, dặn dò bà giữ gìn sức khỏe vài thứ rồi mới yên tâm để bà ra về.

Wendy từ ghế tiến ra cửa sổ, tầng nhà Irene là 10 nên từ trên nhìn xuống xe cộ con người qua lại như những con kiến bé nhỏ, đôi mắt Wendy từ bình thản lại dâng lên một nỗi lo lắng to lớn. Bệnh đau dạ dày ngày càng đau và nó đau hơn trước, thuốc bác sĩ đưa lần trước sắp hết, chỉ e rằng ở Hàn Quốc không có loại thuốc đó. Wendy lấy điện thoại gọi cho vị bác sĩ. Đầu dây nghe một hồi chuông đoán rằng chắc ông ấy đang bận khám bệnh, Wendy tính tắt thì bên kia vang lên tiếng nói.

"Wendy? Cô sao lại tôi?" Gịong ông rõ sự ngạc nhiên

"Đoán đi, tôi không phải là người rảnh rỗi, ông biết lí do nên đừng có làm bộ ngạc nhiên"

"Ầy thôi không đùa. Bệnh cô ổn chứ? Có làm đúng theo lời tôi dặn?"

"Một ngày đủ ba bữa,thuốc vẫn uống đều đặn"

"Gọi cho tôi là muốn hỏi về chuyện thuốc thang? Tôi biết cô không còn ở trong nước vì số cô đang gọi có tính phí" Vị bác sĩ trầm giọng giải thích, có vài phần đắc ý.

"Biết thì tốt tôi đỡ phải dài dòng. Hiện tại tôi đang ở Hàn Quốc, ông nói xem bên đây có bán loại thuốc đó không?"

"Chỉ tiêu đặt ra thì chỉ có Mĩ và các quốc gia khác có...Hàn Quốc thuộc diện Châu Á loại thuốc của cô chưa được tràn bán bên đó" Ý vị bác sĩ Wendy hiểu tất, vậy là thuốc trị đau ruột của Wendy chỉ có mặt ở một số nước chưa có đất nước Hàn Quốc.

"Tôi hỏi ông xem...có thuốc nào cầm cự được không? Chỉ là dùng đỡ thôi"

"Cái đó khó lắm. Ruột của cô có quá nhiều bất thường, thường xuyên co thắt, khi tôi xét nghiệm thấy rõ ràng nên sợ rằng cô tiếp xúc thuốc lạ sẽ ảnh hưởng đến ruột và một số cơ quan khác" Ông ấy không còn vẻ trêu đùa như khi nãy.

"Nghiêm trọng vậy sao?" Wendy không giấu nỗi sự bất ngờ.

"Phải! Nên cô thu xếp nên quay về Mĩ đi, có việc gì thì sức khỏe cần đặt lên hàng đầu, tôi đang xem để cho cô một lời thông báo chính xác về tình trạng của cô"

"Được rồi để tôi thu xếp, tôi có việc rồi tạm biệt" Wendy ngắt máy. Mắt mơ hồ nhìn xuống con đường tấp nập kia.

Trong đầu Wendy đang suy nghĩ điều gì, nỗi buồn quanh quẩn lấy cậu, cho cậu được sự bình yên thì nhanh chóng cướp đi tất cả, người cậu yêu sau này sẽ ra sao? Wendy đã sớm đưa ra quyết định cho bản thân mình, cậu đợi đến khi Irene xong buổi Concert rồi mới thực hiện, từ đây tới đó cậu sẽ hoàn toàn bù đắp cho Irene, cho nàng thật hạnh phúc rồi sau đó...một kết cục không như truyện ngôn tình cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió họ vẫn trở về với nhau, nam chính vẫn phải rời xa nữ chính...và đó là cái kết buồn của câu chuyện.

Điện thoại cầm trên tay, Wendy đột nhiên có ý nghĩ lóe sáng trong đầu, cậu muốn mình tới chỗ tập luyện đón nàng, dù sao cũng không thể để Irene tự đi tự về được, mới nghĩ đến thì Wendy đã xót xa. Với lấy cái áo khóac rồi nhanh chóng ra ngoài. Hồi trứơc khi vẫn còn là thành viên trong nhóm nên Wendy biết mọi người tập luyện ở đâu, nói xong địa chỉ liền ngồi chống cằm lên tay mắt hướng ra ngoài cửa sổ thỏa sức nhìn người đông đúc qua lại vội vàng.

Đến nơi Wendy thanh toán rồi xuống xe, cậu chọn một quán cafe gần chỗ nàng, đối diện nhìn qua có thể tòa nhà cao ốc và Irene ở trong đó. Wendy thầm đánh giá khung cảnh ở đây, rất lãng mạng, lúc trước khi Wendy chưa đi thì nơi đây hẳn còn là một cửa hàng tiện lợi nay đổi thành cafe, ngồi một lát khách không phải là quá ít.

Nhận được li cafe Wendy khẽ nhấp môi uống, quả thực rất ngon, vị đắng lan đến tận cuống họng, sự ấm nóng bủa vây lấy cơ thể lạnh lẽo của Wendy. Cậu hai tay cầm li cafe vừa thưởng thức vừa nhìn sang bên kia đường.

Mắt Wendy chợt sáng lên khi thấy Irene trở ra nhưng lâu tức tối sầm lại khi thấy phía sau là Park Bogum, cả hai người họ cười nói vui vẻ cùng sánh bước ra ngoài...trông thật đẹp đôi, Wendy đầu óc trống rỗng, cậu tin nàng chỉ là khó hiểu Park Bogum làm gì ở đây. Chợt con ngươi Wendy ẩn hiện hình ảnh Bogum ôm Irene kéo nàng sát vào lòng âu yếm hôn lên môi nàng.

Wendy như rơi vào hố sâu, cậu không muốn nhìn nữa, lập tức trả tiền rồi phóng ra khỏi quán.

Irene nhìn thấy bóng ai quen thuộc khẽ nhíu mày nghĩ không phải rồi cho qua..

...

1842 từ.

P/s: Thật ra tôi có điều này muốn chia sẻ với các cậu.

Hqua khi lướt FB thì tôi thấy có 1 bạn đăng dòng status 'làm sao bẻ gái thẳng thành cong'

- cảm giác tôi đọc xong cảm thấy có phần k thích, tại sao lại phải bẻ họ? Nếu thích ngta thì hãy quan tâm chăm sóc họ và cho họ thấy chứ đừng nghĩ cách gì bẻ cong họ. Bạn à bạn có chắc là khi bẻ cong bạn nữ đó r bạn sẽ yêu cô ấy thật lòng k?? Rồi sau này cô ấy sẽ ra sao??

Chưa kể nếu chta yêu gái thẳng thì sẽ rất đau khổ, họ rốt cục cũng sẽ tìm cho mình 1 ng đàn ông thôi. Tôi nói k phải là vô vét ai cả chỉ là tôi muốn bày tỏ lòng mình.

Tôi từng thích 1 cô bạn nên tôi hiểu rõ cảm giác đó như thế nào. Tôi viết dài dòng cũng k phải dạy đời ai cả. Nhưng tôi muốn nói rõ lòng mình hơn mà thôi. Thật ra nếu đã yêu nhau rồi thì cần gì phân biệt 'công thụ' nhỉ?

Cứ yêu nhau là đc qtrong là biết đấu tranh vì tình yêu thôi.

Ấy tôi lại dài dòng rồi, chúc mn buổi tối vv. ❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro