Chap 6

Sáng hôm sau Wendy cảm thấy mặt mình đang úp vào một nơi nào đó thơm tho mà lại rất mềm, cậu tính vùi mặt vào đó nhưng đột nhiên mắt mở to ra hết mức nhìn xuống cái nơi mềm đó, nó đang thở phập phồng Wendy ngồi thẳng dậy và...

"AAAA"

Irene nhíu mày tỉnh giấc, thấy Wendy nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình thì hoảng hồn lấy chăn che lại.

"Có biết hôm qua em đã gây ra điều gì không?" Gương mặt Irene lúc này lạnh hơn không khí ngoài trời

Wendy mím môi lắc đầu, sao Irene lại không mặc áo gì cả lại còn tư thế ngủ như vậy.

"Em xin lỗi..em không nhớ gì cả" Wendy bước xuống giường hai tay bắt lại đầu cúi xuống lí nhí nói.

"Hức.." Irene không nói nữa thay vào đó là tiếng khóc của cô nàng, quả thực như vừa bị làm nhục xong.

Wendy bối rối nhìn người con gái mình thương đang ôm mặt khóc, cậu thu lại can đảm đi tới ngồi xuống mép giường nói.

"Unnie...em không biết việc mình gây ra..tha lỗi cho em có được không?" Lời nói của Wendy rất chân thành không mang ý niệm cầu khẩn nên Irene rất dễ bình tâm lại.

Irene cô thầm cảm ơn, nếu hôm qua mà Wendy đi xa quá mức cô thề là không còn tình cảm chị em gì nữa, nhưng nghĩ trong lòng thì có gì đó đau lại khi nghe đến 'tình cảm chị em'. Lau nước mắt, cô điều chỉnh lại giọng đang nghẹn của mình mà nói.

"Tốt nhất chuyện này đừng nên tiếp diễn...chị không sao.." Irene bước xuống giường đi lấy áo rồi đi vào tolet.

Wendy ngồi thẫn trên giường mà thở dài, điều này càng làm chị ấy thêm xa cách cậu mà thôi thật đáng buồn. Đợi mãi cuối cùng chị cũng ra, Wendy không nói gì lẳng lặng vào trong.

...

Ba con người ngoài này đang nằm ôm bụng đói đợi hai người đầu bếp dậy nấu.

"Haaa..unnie a~ em đói" Yeri đưa mặt cún tội nghiệp sang Seulgi.

"Aigoo..một lát nữa hai người đó dậy ngay nên em đừng hối" Seulgi nhẹ vào phòng hai người đó, cô chỉ vì bảo vệ cho cả hai mà phải đói mà còn được nghe Yeri ca cẩm miễn phí.

Joy sáng ra bị lôi đầy dậy nên bụng kêu ọt ẹt nhưng mắt mở không lên nên đành ngủ. Một lúc sau Irene ra trước, vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì làm cho Seulgi thắc mắc.

"Sáng ra đã nằm một đống thế này thì liệu tăng cân chị cấm có mà dùng thuốc" Irene hù dọa bản thân cô biết mấy đứa nay mà tăng cân là luôn giấu cô mà dùng thuốc.

Cả ba chột dạ lập tức ngồi thẳng dậy, Seulgi ái ngại nhìn Irene hỏi:

"Wendy..cậu ấy thức rồi ạ?"

*từ nay gọi Irene là nàng cho dễ xưng nha mấy thím*

"Chị không biết" Nói xong Irene đi vào nhà bếp

"Chị ấy sao thế?" Joy hiếm khi thấy thái độ lạnh nhạt đó của Irene dành cho thành viên trong nhóm.

"Có khi nào..." Seulgi lẩm bẩm nói nhỏ nhưng lại lọt vào tai hai con người kia.

"Có gì vậy, unnie kể hai đứa em nghe đi" Yeri tinh ranh níu tay Seulgi.

"Không không...ý chị là có khi nào hai người đó lại gây gổ chuyện tựa đề ca khúc mới không ý mà" Seulgi quay sang nói một luồng.

"À, mà thôi lát hỏi unnie ấy đi" Joy nói.

"Mấy đứa có vào phụ chị không thì bảo" Irene từ phòng bếp nói vọng ra làm cho ba con người ngoài này gai óc nổi lên lật đật tranh nhau chạy vào trong.

Trong phòng tắm đang có một con người đầu tóc bù xù đang đứng nói nhảm.

"Aisss cái đầu chết tiệt, mày làm cái gì chị ấy vậy chứ aisssss" Wendy cắn chặt môi tự rủa bản thân.

Hất nước vào mặt để tinh thần ổn định lại, tay vịnh thành bồn rửa mặt cậu nhìn mình trong gương. Ánh mắt buồn hiện rõ lên từng hơi nước, cậu sợ phải đối diện với chị ấy thật sự rất rất sợ..lúc nãy chị ấy nhìn cậu với con mắt không cảm xúc, phải làm sao đây..

"Dù có thế nào thì vẫn phải cố lên, cứ tự nhiên như chưa có gì là được ok. Quyết định thế đi" Wendy nắm chặt tay ý chí kiên cường rồi vệ sinh nhanh chóng, đi ra ngoài phòng khách.

Không khí buổi ăn thật lạnh, ba con người vô tội không biết gì chỉ cắm cúi lặng lẽ ăn cho mau rồi vọt lẹ về phòng chuẩn bị đồ. Seulgi thấy gương mặt thất thần của Wendy thì huýt nhẹ vào cánh tay cậu ấy hỏi nhỏ.

"Sáng ra mặt mày bí xị thế?"

Buông đôi đũa xuống Wendy đưa miệng mình nói nhỏ vào tai Seulgi.

"Tí tới phòng tập nói cho nghe"

Đương nhiên Irene, Yeri và Joy đều thấy vẻ mờ ám của hai con người đó. Yeri hơi khó chịu công thêm sự tò mò nên hỏi:

"Hai unnie nói gì nghe có vẻ bí mật quá vậy?"

"Lo ăn đi nhóc" Wendy gắp miếng kim chi sang chén Yeri rồi tiếp tục ăn.

Irene cũng chẳng khá hơn, cái cảm giác hôm qua nó cứ đeo bám cô mãi, môi Wendy mềm và thơm mùi bạc hà đặc trưng mà không một ai có, nụ hôn đó làm cô nao núng nhưng hai người đều là nữ thì không thể có chuyện đó xảy ra được. Irene cố xóa đi suy nghĩ đó của mình cô phải vì nhóm và cô là thẳng, điều tốt nhất bây giờ là cô cần lời tỏ tình của Bogum để có thể công khai.

Ting tong.

"Để em ra mở" Bé út chạy nhanh ra cửa.

"A Bogum anh lại đến đây vào giờ này, hôm nay anh không có show sao?" Tiếng Yeri vanh vảnh bên ngoài làm mọi người dời chén cơm đi ra đó.

"Anh rảnh buổi sáng, mà mấy chị em đâu?"

"Kìa anh" Đúng lúc mọi người đi ra.

Wendy có hơi khó chịu nhưng vẫn vui vẻ đi lại bắt tay.

"Chào buổi sáng"

"Hi! À mình đến để gặp Irene.." Bogum ngại ngùng nói.

Wendy biết ý nên lùi lại đi vào ghế sofa ngồi, Seulgi im lặng để ý nãy giờ, cô theo Wendy ngồi xuống nói nhỏ.

"Cậu ta còn đi đến đây cơ đấy"

"Hời..kệ đi" Wendy dửng dưng nói nhưng thật ra lòng đang nóng lên.

Irene vui vẻ đi lại, Bogum cười tươi chào rồi đưa bó hoa trên tay tặng cho cô trước mặt bao nhiêu thành viên.

"Tặng em"

"Cảm ơn oppa" Irene nở nụ cười tươi rồi ôm lấy Bogum

"Anh biết hôm nay tới đây vào giờ này là hơi đường đột..nhưng thời gian qua anh biết mình rất quý em...rồi dần đó chuyển thành...Irene đồng ý làm bạn gái anh nha? Anh yêu em" Bogum nắm tay Irene ánh mắt chứa chan yêu thương mà nói

Irene có chút khó xử khi có mặt mọi người ở đây, cô chẳng hiểu tại sao lại nhìn Wendy nữa. Cơ mà cô thích Bogum mà sao lại đi quan tâm Wendy.

"Em..đồng ý"

Xoẹt!

Một tiếng thật lớn trong tim Wendy kêu lên, cậu nhắm mắt dựa vào ghế sofa để không phải nhìn thấy cảnh đó.

"Gì chứ? Sáng sớm anh ta tỏ tình ngay đây muốn chứng tỏ tụi mình thấy hay gì" Seulgi bực dọc nói nhỏ.

Yeri và Joy há mồm với tình huống lãng mạng có phần bất ngờ này của Bogum.

Anh ta vui mừng đứng lên ôm chầm lấy Irene mà nói.

"Anh cảm ơn em đã đồng ý..anh chẳng biết từ lúc nào mình đã yêu em rất nhiều..ngày đêm mong nghĩ đến em, anh thật không dám nghĩ tới đây là sự thật"

Irene để tay lên cổ Bogum ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nhẹ nhàng nói.

"Thật đấy không phải mơ đâu"

Wendy không chịu nổi cảnh đó nên đứng dậy đi vào phòng lấy cái áo khoác đi ra phòng tập trước, Seulgi thấy vậy cũng đi theo luôn.

"Xin phép" Wendy mặc dù không muốn nhìn nhưng vẫn phải nói để hai người kia biết ý né đường ra cho cô đi.

Seulgi chưa kịp mặc áo chạy vội theo Wendy, Irene nhìn theo tấm lưng đó mà thở dài, sao cô lại không cảm thấy vui vẻ lắm nhỉ? Trong lòng cô nó đang muốn gì đây.

...

"Wendy chờ tớ với" Seulgi réo gọi phía sau làm cho bước chân vội vàng của Wendy dừng lại.

"Cậu không đợi mọi người đi luôn à"

"Đi chung cho vui" Seulgi giở nụ cười nhe răng ra rồi bước đi tiếp

Cả hai cứ đi trong im lặng như vậy cho đến khi tới phòng tập.

"Cậu ổn chứ?" Seulgi cầm chai nước ngồi cạnh Wendy.

"Mình ổn" Wendy cười trừ cầm lấy chai nước rồi tu ừng ực.

"Có lẽ mình sắp giống cậu rồi, chấp nhận nhìn thấy người mình thích ở bên người khác, mong sao lúc đó tớ sẽ gượng được như cậu nhỉ?" Seulgi cười buồn tay đan lại.

"Ông trời cho ta giọng hát, cho ta thực hiện đúng với đam mê của mình thì ông cũng lấy đi nhiều thứ của mình cậu à, chúng ta yếu đuối không dám đấu tranh bảo vệ tình yêu, thì nên để họ được hạnh phúc" Wendy nói thật ra lòng mình cho Seulgi nghe.

"Lí sự đấy" Seulgi cười đánh vào vai của Wendy.

"Chuyện cá nhân tớ không muốn vì điều đó làm ảnh hưởng đến tương lai của mình và của thành viên trong nhóm" Wendy nói.

"Haizz..thôi tập đi không lát mọi người tới thấy tụi mình ngồi ở đây lại hỏi này nọ nhất là con bé Yeri"

"Ok"

...

"Nào mọi người lại đây" Cô dạy nhảy vỗ tay kêu các thành viên tụ lại một chỗ.

"Nhảy bài mới phải không cô?" Yeri giơ tay lên hỏi.

Cô giáo mỉm cười gật đầu rồi nói:

"Phần nhảy của bài này rất quan trọng, nó sẽ chiếm phần tay phần bụng và gót chân của các em rất nhiều nên hãy chú ý kĩ nhịp điệu của tôi nhé" Cô giáo ra hiệu cho Joy bật nhạc.

Nhạc cất lên nhịp điệu nhẹ nhàng nhưng khi phần điệp khúc lại rất sôi nổi làm cho các thành viên mê đắm trong điệu nhảy đó. Wendy nhìn sang Irene đang chăm chú nãy giờ mà lòng thầm cười đắng.

Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại của Wendy vang lên phá tan bầu không khí đang im lặng, cô giáo nhìn Wendy ra ý là hãy tắt nó đi. Sau kho tắt xong cô tiếp tục thuyết giảng nhưng hai phút sau điện thoại lại vang lên làm mọi người quay sang nhìn Wendy.

"Em xin phép" Không còn cách nào khác nên Wendy đành đi ra ngoài nghe máy.

...

Khi đã ra tới cửa, mặt Wendy khựng lại một chút khi nhìn thấy số điện thoại hiện lên, chần chừ rồi cũng bắt máy.

"Con nghe"

"Ta không còn sức đâu mà kham công ty, con mau thu xếp về tiếp quản lấy nó" Giọng người đàn ông bên kia toát lên vẻ quyền lực.

"Nhưng appa à, con đang hành sự nghiệp ước mơ của con..con không thể nào từ bỏ nó được" Wendy đi ra xa phòng tập hơn để mọi người không nghe thấy.

"Một là con tự động đi về hai là ta sẽ dùng biện pháp mạnh con chọn đi"

"Cho con thêm thời gian sắp xếp có được không ạ...dù gì cũng sắp debut nhóm nên mong appa cho con thêm chút ít thời gian thôi" Wendy thở dài nói ra.

"Được! Ta cho con suy nghĩ, nhớ là sớm sớm ta không muốn chờ lâu" Appa Wendy có vẻ dịu giọng lại.

"Vâng ạ..vậy con đi làm việc đây, appa giữ gìn sức khỏe"

"Ừm. Ta cúp máy đây"

Lúc nào cũng vậy, nói chuyện luôn nhắc đến đề tài này làm cậu không khỏi chán nản. Cậu biết appa cậu quyền lực cỡ nào, nếu biết cậu cùng nhóm với mọi người chắc chắn ông ấy sẽ lấy sự nghiệp của những người đó ra uy hiếp có khi nói là làm nên bây giờ chỉ còn cách kéo dài thời gian chờ đến lúc comback hoặc có thể sớm hơn.

...

2163 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro