Chap 60 Hết
Ba năm sau...
Trong một căn nhà nằm ở ngoại ô, một cô gái đang ngồi cặm cụi pha chế ra từng loại cafe ngon. Bí quyết để thu nhập lại mẫu hạt cafe thật sự khó khăn, đôi tay thoăn thoắt di dời chiếc đũa khuấy nhẹ thử li cafe mới pha. Sau đó từ từ đem li gần đến cửa miệng và chậm rãi nhấm nháp. Vệt cafe dính ngay mép miệng cũng được người đó đưa lưỡi liếm sạch.
"Hương vị tự nhiên, rất thích hợp!"
Bỗng cửa nhà bật mở ra, một cô gái khác cầm túi đồ ăn tiến vào, đặt lên bàn sau đó cầm hẳn li cafe trên tay người đó tu ừng ực. Đã vậy uống còn vô duyên 'khà' một cái.
"Wendy tay nghề cậu quả thực ngày càng nâng cao nha."
Phải! Cô gái bước vào đó là Van còn người đó là Wendy.
Muốn biết tại sao cậu còn sống? Muốn biết tại sao câu lại không gặp Irene? Hãy cùng Wendy hồi tưởng lại khi ấy.
________
Đến sáng hôm sau ông Son lại đi đến để nghe quyết định của Wendy. Wendy biết ý nên để Van cho mình ăn rồi bác sĩ khám trước. Khi thời gian trở nên thì ông Son lại đúng lúc tới. Ông đem theo giỏ trái cây còn là loại cây rất thích ăn. Để lên bàn ông kéo cái ghế ngồi xuống. Nói chuyện vài câu với Wendy nhưng chưa vào chủ đề chính. Lát sau ông thấy tâm tình Wendy có vẻ tiếp nhận mình hơn thì mới từ tốn hỏi.
"Còn đã quyết định chưa? Appa lo cho bệnh của con ngày chuyển biến xấu, e rằng phẫu thuật càng sớm càng tốt."
Hai ngón trỏ xoay xoay Wendy từ tối qua đã chuân bị câu trả lời rồi. Kệ sống chết gì thì cậu cứ liền một phen.
"Con đồng ý."
Ông Son lòng như mở hội, sự vui sướng hiện rõ lên trên khuôn mặt, tư cách là người cha, ông Son chậm rãi đứng lên, đôi tay có hơi vụng về chạm đến mái tóc của Wendy khẽ vuốt ve sau đó ôm cậu vào lồng ngực của mình. Dù nói ông là một người đàn ông trên thương trường lời ăn tiếng nói rất có giá trị nhưng ở đây ông hoàn toàn loại bỏ vẻ bọc đó, ông muốn trở thành một người bố đúng đắn nhất mà từ trước đến giờ ông đã bỏ lỡ.
"Con gái của appa, ta tin con làm được, hãy cố gắng vượt qua nhé con. Cả nhà đợi con trở lại."
Wendy đưa tay nắm chặt lấy góc áo vest ông Son, cậu cảm nhận được hơi ấm của appa mình, từ nhỏ luôn ao ước được một lần ông Son ôm vào lòng nhưng cậu biết ông là người danh vọng nên chỉ có công viêc. Bây giờ chính ông lại ôm cậu làm cậu xúc động đến mức nước mắt rơi ra dính thâm ướt một mảng áo của ông Son.
"Appa....con xin lỗi."
"Đứa nhỏ ngốc, con làm gì mà phải xin lỗi ta, nếu không do ta có chấp ép buộc con thì mọi chuyện đã không ra đến nông nỗi này."
"Con sai vì bỏ đi, bỏ appa lẫn mẹ....appa nói xem.. Liệu con còn có thể trở về được nữa hay không?"
Nới lỏng nhẹ cái ôm, ông Son chân thành đem đôi mắt của mình nhìn sâu vào mắt của Wendy sau đó thở dài nhẹ nhàng cất giọng khàn khàn của mình lên.
"Có thể chứ, con mạnh mẽ mà. Dù sao ta vẫn muốn con hiểu một điều rằng là có ra sao ta và mọi người luôn ở sau lưng con. Vì vậy đừng nản chí mà từ bỏ nha con?"
Wendy gật nhẹ đầu.
Căn phòng ngột ngạt thóang chốc chứa đầy tình thương phụ tử.
...
Điều gì đến thì sẽ đến, thoáng chốc cái ngày định mệnh đó cũng tới. Trước cửa phòng cấp cứu đã có đầy đủ bốn người, đó là ông Son bà Son, Van và Alana, cô trợ lí xin nghỉ việc vì chuyện gia đình nên không có mặt ở đây được.
Van ngồi trong ghế nóng lòng nhớ lại lời của Wendy cách đây mấy ngày dặn mình trước khi vào phòng mổ.
"Tớ biết là bệnh của tớ rất khó chữa khỏi. Hihi yên tâm tớ đã chuân bị tinh thần rất tốt.....Van..."
"Hửm? Cậu nói đi."
"Nếu.....nếu....có thành công hay không thì cậu giúp tớ một chuyện được không?"
"Chỉ cần cậu nói, khó đến đâu tớ sẵn sàng giúp." Van nắm tay Wendy.
Wendy ngồi dậy dựa vào thành giường chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái rồi nói. "Hiện tại Irene đang ở đây."
"Hả? Sao cậu biết? Cho người theo dõi sao?" Van bất ngờ.
Wendy mím môi khẽ nhẹ nhàng gật đầu nhanh sau đó tiếp lời. "Tớ lo xa thôi. Cậu có thể xin bác sĩ cho tớ ra ngoài một lát được không?"
Van nghe xong lập tức lắc đầu từ chối. "Không được! Cậu đang yếu đi đâu mà đi."
"Van cậu giúp tớ đi.....tớ muốn nhìn chị ấy lần cuối mà thôi."
"Điên à, cậu phải chắc chắn rằng ca phẫu thuật sẽ thành công rồi trở về với chị ấy."
Wendy cười buồn lắc đầu.
"Gíup tớ đi, chỉ là đứng từ xa quan sát mà thôi. Coi như đây là ân huệ cuối cùng cậu dành cho tớ có được không?"
Van có phải sắt đá đâu cơ chứ? Nghe Wendy nhất quyết nài nỉ mình như vậy thì làm sao có thể từ chối. Đành thở dài một cái, Van dặn Wendy.
"Nhất nhất nghe lời tớ, không làm bậy cái gì thì tớ mới cho ra khỏi đây."
Wendy vui vẻ gật đầu đáp ứng. Van biết tình hình Wendy như vậy thì xin bác sĩ nào cho ra nên cô quyết định giúp Wendy tẩu thoát vào đêm này. Đơi đến nửa đêm, cô lấy cho Wendy bộ đồ để cho cậu thay. Xe đã dừng sẵn trước cổng sau chỉ cần đi ra là lên ngay.
Wendỵ biết tình hình hiện tại, cái gì cũng nhanh gọn lẹ. Cậu không dám chậm chạp một giây, bây giờ cậu muốn thấy nàng.
Dắt Wendy tránh được mấy cái Camera, bảo vệ ở đây có hơi lơ là nhưng như vậy Wendy tromg chốc lát đã có mặt trên xe.
"Tớ thật hết tại sao lại ngu ngốc lén lút đi giúp cậu." Van dựa đầu vào cửa sổ lằm bằm.
"Cậu đang khó xử, cái đó cậu không cần lo. Mai này không biết ra sao nhưng tớ vẫn muốn nhìn mặt chị ấy lần cuối."
Dứt lời, khung cảnh trên xe chơi im ắng lạ thường.
Xe chẳng mấy chốc đã dừng ở khách sạn Irene thuê. Cậu chọn một góc quan sát tốt nhất mà nấp vào. Một lát sau người con gái cậu yêu thương từ trong xe taxi bước ra. Wendy chua xót thấy măt Irene hốc hác gầy hơn trước. Thân ảnh đó sao hôm nay cậu nhìn lạii thấy nó cô đơn đến thế?
Cậu để ý trong xe còn có một người khác, đoán đầu gối cũng biết đó là Bogum. Anh ta xuống xe bắt kịp Irene nói gì đó với nàng rồi lại lên xe rời khỏi, lòng Wendy đau thắt lại sau đó tự cười giễu chính bản thân mình.
Tự mày bỏ chị ấy, đến bây giờ lại thấy hối tiếc? Không là mày muốn chị ấy có cuộc sống tốt hơn thôi.
Van thấy Wendy đờ người ra liền đánh nhẹ vào vai kêu cậu. "Đã thấy rồi đó, có muốn suy nghĩ lại không? Tớ thấy cậu làm con gái người ta khổ đến thế mà giờ vô trách nhiệm ngồi đây thấy nàng bị người ta cuỗm mất."
"Tớ đã đinh rồi, quyết không đổi. Chị ấy quên được thôi tớ tin chị ấy có đủ bản lĩnh làm đươc. Van hãy nghe tớ dặn, nếu ca phẫu thuật có thành công hay không khi ngày nào đó cậu gặp chị ấy vẫn phải nói là tớ chết rồi có biết chưa?"
Van trừng mắt nhìn Wendy, cái này có phải là tự trù ẻo bản thân không vậy? Cô muốn đánh người nhưng thấy trong ánh mắt Wendy thì lại thở dài gật đầu đáp ứng yêu cầu.
"Tại sao? Cho tớ cái lí do?"
"Vì chị ấy cần có một gia đình tốt thực thụ, và Bogum đáp ứng tốt cho chị. Anh ta là mẫu đàn ông chuẩn mực cho viêc xây dựng một gia đình. Thế đã được chưa?"
"Ừ"
Trước khi đi Wendy luyến tiếc nhìn lên tòa nhà đó một cái, nơi mà nàng ở bên trong....cậu lên xe theo Van trở lại bệnh viện, đi lâu như vậy quá là không tốt.
Mấy ngày sau thì Wendy lên bàn mở. Kết quả chờ đợii suốt mấy tiếng đông hồ thật không khiến mọi người thất vọng, ca phẫu thuật thành công ngoài dự tính. Van thì lại phải làm theo lời nói của Wendy...
_________
Kể từ ngày xuất viên, Wendy xin appa cho mình một căn nhà ở ngoại ô, cậu theo nghề pha chế hương vị cafe. Hàng tháng thu nhập đủ xài, Van và Alana lấy nhau được một năm cả hai chung sống rất hạnh phúc. Hôm nay là ngày cuối tuần nên Van đem đồ ăn ở trên thành phố đến cho Wendy.
Đọat lại li cafe trên tay Van, Wendy liếc cô một cái sau đó nói. "Tớ mới chế ra, cậu rốt cuộc có biết tế nhị ăn uống cho nó nhẹ nhàng."
"Hắc hắc xin lỗi cậu chứ đó là thói quen rồi. Mà đã là thói quen thì khó bỏ lắm."
"Tội Alana về sau." Wendy bỏ lại câu nói rồi tiếp tục chăm chú pha chế.
"Cậu định như thế này mãi sao?"
Van hỏi làm cho bầu không khí vốn yên ổn lại lần nữa dậy sóng, tay Wendy khẽ run nhưng nhanh sau đó cậu vô tình hỏi lại cho có lệ. "Ừm chẳng phải đang rất tốt sao?"
"Tốt cái khỉ gì! Cậu chữa khỏi bệnh liền không biết quý trọng bản thân mà thui thủi về khu này ở. Chán chết tớ."
"Thế tớ không tiễn, cậu về nhà đi." Mỗi lần đếm thăm Van đều nói câu này nên Wendy không lấy làm lạ, nhàn nhã đuổi khách.
Van hậm hực 'hứ' một tiếng rồi ngúng nguẩy phủi đít đem túi đồ ăn vào phòng bếp. Wendy thầm nghĩ có phải tên này có vợ rồi thì tính khí điên hơn xưa không? Cười cười với suy nghĩ của mình cậu tiếp tục pha chế.
Lát sau phòng bếp truyền lên hương thơm mùi thức ăn, bụng Wendy không hẹn mà biểu tình. Cậu dọn dẹp lại đồ đạc rồi đi xuống dưới bếp. Quả thực Van nhiều năm cũng nấu được nhiều món ra trò khiến Wendy hài lòng hết sức vì ít ra Alana không phải cái gì cũng chăm lo cho tên này.
Đầu tiên cậu nghía trước vài món trên bàn rồi mới kéo ghế ra ngồi xuống. Van lấy trong hộc tủ hai li nước và một chai nước ngọt, sở dĩ cô uống nước ngọt vì Alana đã dặn kĩ càng là Wendy phải hạn chế uống bia rượu nếu để Alana biết cô cho Wendy uống rượu thì em ấy sau cấm dục cô một tuần.
"Nước ngọt? Tớ có nhìn lầm cậu không? Van mà chịu dùng nước ngọt sao?" Wendy cười cười tay cầm lấy chai nước khui ra.
"Con người ta đổi gió không được à? Thích ý kiến không?"
"Hóa ra là sợ vợ, sợ thì cứ nói đi tớ có chọc đâu haha."
Van đen mặt tính giựt lại mấy món ăn thì Wendy cười cầu hòa nhỏ nhẹ nói. "À thôi thôi, tớ biết là Van không sợ vợ chỉ sợ mẹ thôi."
Không khí buổi ăn cứ thế vui tươi lên hẳn. Chợt lúc sau Van trầm mặc rồi nói. "Câu bỏ Irene luôn à?"
Động tác ăn Wendy dừng lại, cậu mệt mỏi nhìn Van.
"Đã từng ấy thời gian, chị ấy đã có đối tượng rồi."
"Nào có tớ thấy chị ấy vẫn ở đây đấy. Nhiều lần hẹn gặp chị ấy vẫn luôn buồn chuyện của cậu, tớ rất muốn nói ra nhưng lại phải giữ kín dùm tên ngốc nhà cậu. Khổ tớ."
"Tớ bây giờ làm sao dám đứng đối diện với chị ấy đây? Chính tớ đã chết đi rồi, liệu tớ xuất hiện thì chị ấy có tha thứ hay không? Thật sự là nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi Van à."
Van nghe xong gật gật đầu hiểu ý, cô còn muốn nói với Wendy nhiều thứ lắm. Từng ngày từng tháng từng năm người con gái mà cậu yêu vẫn chưa hề mở lòng với ai cả.
"À mai cậu trở về thành phố lấy thêm cafe đi, tớ nghe nói hàng xuất nhập khẩu đang tràn lan trên thị trường đấy, cậu đến đó đem về đây vài mẫu xem có pha chế được hay không?"
Wendy hứng khởi hơn hẳn, trong đầu bắt đầu lên kế hoạch tính toán số tiền để đặt mua loại cafe.
"Đi trong bao lâu?"
"Năm ngày, đến đó tớ bao chỗ ăn chỗ ở. Tiếc là tớ không thể đi khảo sát cùng cậu được nên tớ đưa địa chỉ cậu tự mình đi, có gì không biết trực tiếp gọi điện hỏi tớ."
Wendy nghe chí lí nhưng mà.... Về thành phố...tức là..
"Lỡ đâu chị ấy thấy tớ..."
"Cậu làm sao vậy? Đất nước rộng lớn nếu câu và chị ấy có duyên cũng không tới cỡ đó đâu. Nghĩ xa không."
Wendy buông đũa đem đi dọn dẹp. Nếu vậy thì mai lên thành phố xem sao? Biết đâu lại tra thêm vài loại cafe ngon.
Van ngồi trên bàn thì lại suy nghĩ khác. Cô đành âm thầm xin lỗi cậu thôi, tất cả là cô muốn tốt cho cậu.....
...
Irene đếm số sách xong thì cho nhân viên ra về. Nàng vào phòng làm bánh, đeo bao tay vào và tiếp tục nêm nếm gia vị. Đã bao năm nay nàng đương nhiên đã thay đổi một chút về ngoại hình nhưng tình cảm có lẽ đến cuối đời khó mà quên được. Từ khi qua đây nàng vẫn cùng Seulgi, Yeri và Joy duy trì liên lạc, khi rãnh rổi thì cả bốn người hẹn nhau đi du lịch. Dạo này Seulgi cùng Yeri đang đi hưởng tuần trăng mật ở Pari nên căn bản là quên đi nàng. Joy hạ sinh đứa con đầu lòng cho Sungjae nên hiện tại cả hai đang ở nhà chăm sóc cho đứa trẻ. Còn Bogum vẫn vậy, thường xuyên lui tới đây thăm nàng.
Lau vệt mồ hôi trên trán xong, Irene thấy điện thoại trong túi mình rung lên thì móc ra.
"Chị nghe."
Van trốn ra sau vườn, khi thấy đã an toàn thì trả lời Irene.
"Em có chuyện nhờ chị, là đại sự đó nhé!"
"Em mà cũng có chuyện đại sự ư? Khó tin quá." Irene dựa vào thành bếp cười cười nói chuyện.
"Hừ! Nhờ chị giao dùm em vài loại cafe cho bạn em, địa điểm lát em gửi. Nói trước là nó khó lắm đấy ráng thuyết phục nó giúp em, trông sự nhờ chị."
"Okok được, vậy mà đại sự, thấy ghê."
Van tắt máy rồi ngồi bên kia tự kĩ cười một mình, Irene cũng không muốn nói nhiều nên đặt máy sang một bên rồi tiếp tục làm bánh.
Sáng hôm sau khi nhận được địa chỉ nàng định đi đến đó, không ngờ Bogum tới.
"Chào em."
"Chào anh."
Thấy Iran như muốn đi đâu đó nên Bogum ngỏ lời. "Em đi đâu? Tiện đường anh chở cho."
"Nếu vậy thì phiền anh quá, em chỉ là đi giao cafe dùm bạn."
"Không sao, phiền hà cái gì, nào lên xe lên xe." Bogum tí hửng ra mở cửa xe cho Irene.
Nàng bụm miệng cười rồi cũng đồng ý lên xe. Nếu nói nhiều năm nàng không có tình cảm với anh là sai, thật sự là có nhưng chỉ dừng ở tình anh em chứ không có hơn, đã nhiều lần nàng thử chấp nhân Bogum nhưng vài ngày sau bản thân cảm thấy không được liền buông tay, anh thuộc người hiểu chuyện nên không trách nàng. Đến bây giờ trong tim nàng cũng chỉ có một hình bóng một cái tên của người kia mà thôi.
....
2843 từ.
P/s: Chuyện tình Seulgi và Yeri sẽ đc xuất hiện ở ngoại truyện nha mn.
Chưa end đâu, đó là hết chứ chưa end. Ai đã đọc đến đây mà ấm ức tưởng hết truyện thì bị lừa rồi nhá. Hahaha😂
Love all❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro