Seulgi trở về phòng tập với gương mặt không mấy là vui vẻ, những lúc thế này cô lại chẳng muốn làm điều gì cả.
"Có chuyện gì nữa à?" Wendy nhận thấy thái độ đó nên đi qua hỏi thăm.
"Trục trặc chưa kịp xử lí, tối nay đổi phòng đi, tớ sợ ở cùng Yeri quá" Seulgi nói với điệu bộ chán nản.
"Sao vậy? Có gì bất ổn à?"
"Đúng rồi đó vì thế nên tối nay tớ sợ lại phải cùng phòng với em ấy lắm" Con gấu ương bướng nói.
"Vừa nãy tớ và chị Irene làm lành nếu..đổi phòng sợ chị ấy lại nghi ngờ nữa" Wendy nhìn Seulgi ái ngại nói.
"Cậu đúng là dại gái quên luôn bạn bè mà, tội thân gấu tôi đây không chỗ nương tựa" Seulgi vờ khóc than làm cho Wendy cười ngặt nghẽo.
"Thôi được rồi, còn hai phút nữa là hết giờ giải lao rồi lo mà dưỡng sức không tí nữa lại mệt đừng có than trách với tớ"
"Biết rồi" Seulgi nói, mắt có chút buồn chỉ là không thể hiện vì cô không muốn Wendy lo cho mình, cô biết cậu ấy cũng đang khó khăn không kém gì mình cả.
Giờ tập nhanh chóng trở lại, Wendy do đang trong quá trình giảm cân nên tập có chút mất sức nhưng cậu không để lộ ra.
Mọi người trở về drom để thay đồ chuẩn bị cho show chiều nay, lịch trình cả nhóm dày đặc làm cho các thành viên có chút mệt mỏi. Irene về tới nhà là lấy máy gọi cho Bogum mà không để ý mọi người đang ở bên.
"Sao biết em gọi giờ này mà nhấc máy hay vậy?" Irene cười lém lỉnh chọc người yêu.
"..."
"Thế sao, oppa hoàn thành công việc đi, em không phiền nữa"
"..."
"Đâu có, tại tí nữa em đi diễn nữa chứ đâu có giận oppa" Irene tiến đến sofa ngồi xuống.
"..."
"Dạ, bye love you" Câu cuối của Irene có chút ngượng ngùng.
Seulgi nảy giờ quan sát khuôn mặt của Wendy, cô chỉ thở dài rồi đi vào phòng của mình. Cuộc nói chuyện của Irene vừa dứt thì tới cuộc gọi của Wendy. Cậu biết đó là ai nên vội đi ra ngoài nghe máy làm Irene nheo mắt tò mò.
"Con nghe đây ạ?" Sau khi thấy an toàn ở chỗ để nghe máy tôi bình thản nhấc máy.
"Con đã suy nghĩ chưa?" Appa tôi lại nôn nóng nữa rồi.
"Con tưởng hôm qua con đã nói rõ với appa rồi chứ?" Wendy lời nói có chút khó chịu.
"Thời gian khẩn trương khó đoán trước được điều gì, ta hối thúc con thì có gì là sai?" Ông vẫn không khiêm nhường con gái mình.
"Con nói với appa là cho con thêm thời gian, con nói là sẽ làm chứ đâu có phải bỏ chạy luôn đâu" Wendy gằn giọng, lúc này cậu thực sự đang bực mình.
"Ta chỉ gia hạn cho con ba tháng, sau ba tháng nếu con không về buộc lòng ta phải lôi kéo đồng nghiệp của con tụt dốc sự nghiệp" Appa Wendy nói giọng đều đều như không quan tâm đến Wendy đang hồng hộc với câu đó.
"Tại sao appa lại thế chứ? Đó là sự nghiệp của họ thì có cái gì mà cha lôi kéo họ, appa người thật ích kỉ" Wendy lỡ miệng nói câu cuối, nghĩ lại thấy mình hơi quá lời muốn nói gì đó nhưng appa Wendy đã chặn trước.
"Không cần biết, gia hạng bắt đầu từ ngày mai" Ông nói xong tắt máy.
Wendy như người mất hồn, dựa người vào tường, cậu cố ổn định lại nhịp tim. Từ nhỏ điều gì ông cũng luôn áp đặt cậu làm theo, ngay cả chuyện thi vào trường kinh tế, nghành mà cậu chẳng hứng thú gì cũng không có một tí ấn tượng gì. Rồi đến một ngày do Wendy quyết liệt muốn làm Idol nên ông đồng ý, lúc đó ông có nói:"Thực hiện đam mê cho lẹ rồi về quản lí công ty". Đến giờ cậu hiểu được từ 'lẹ' đó rồi.
Thở hắt ra, tạo vẻ mặt như chưa có gì Wendy đi vào, thản nhiên ngồi ghế sofa mặc dù Irene cũng đang ngồi đó nhìn cậu chằm chằm.
"Em...có muốn ăn gì đó không?" Irene lên tiếng chữa bầu không khí ngột ngạt này.
"Chị cứ ăn đi, em vào phòng nghỉ đây" Wendy nói xong rồi đi thẳng vào phòng để Irene với gương mặt ngơ ngác.
...
•phòng Seulgi và Yeri.
"Unnie ngủ rồi hả?" Yeri đi lại giường của Seulgi khẽ kêu cái con người đang chùm chăn kín mít kia.
"..." Vẫn không có động tĩnh gì.
"Haizzz chắc em phải đi ăn một mình quá" Yeri vờ đứng lên nói rồi đứng lên ra cửa, mọi lần thì Seulgi sẽ bật dậy ngay lập tức, nhưng hôm nay thì lại không.
Yeri hơi bực bội đi tới giường lôi thẳng con người kia ngồi dậy.
"Gì vậy? Unnie đang ngủ mà" Seulgi vờ mắt nhắm mắt mở để che dấu với Yeri là nãy giờ mình còn thức.
"Qua mắt ai chứ qua mắt em thì chị lầm to rồi, nhìn xem mắt chị có giống như ngủ đâu cơ chứ" Yeri đưa gần mặt mình lại mắt của Seulgi tay còn nhấn nhấn vào lên mí mắt.
Seulgi đang bí lời thì từ đâu Wendy chạy vào phòng lôi cô đi ra ngoài một mạch trước con mắt khó hiểu của Yeri và Irene. Cả hai cứ thế nhong nhong ngoài đường, chạy đến một con hẻm nhỏ Wendy nới dừng lại thở gấp.
"Hờ hờ..cậu bị gì..vậy,tự nhiên hờ hờ lôi tớ đi ra đây lỡ nhà báo mà chụp được bộ dạng này của tụi mình là tiêu đấy" Seulgi quăng ánh mắt tránh móc vào Wendy nhưng thầm tâm thầm cảm ơn vì nhờ có cậu nên cô mới thoát khỏi sự tra hỏi của Yeri.
"Tớ...tớ vừa mới biết được một việc động trời" Wendy đang nói với vẻ gấp gáp.
"Động trời? Mà động cái gì, cậu nói đại đi cứ úp úp mở mở làm tớ chả hiểu gì cả" Seulgi nhăn mặt lại, hai tay ôm lấy hông mình.
"Lúc nãy tớ có lên mạng, vô tình lướt vào...vào một trang...trong đó..có nhắc đến chứng bệnh..." Tới đây Wendy dừng lại quan sát gương mặt cô bạn mình rồi mới nói tiếp:"Đó là bệnh sợ yêu, tò mò nên tớ vào xem...không ngờ mình lại có trong đó...Seulgi à..cậu nói đi tớ phải làm sao đây?"
"Hử? Bệnh này ngộ vậy, cậu có đem điện thoại không bật cho tớ xem" Seulgi lấy tay di di hàng chân mày khó hiểu.
Wendy nhanh chóng lấy điện thoại từ túi áo ngủ của mình ra đưa cho Seulgi, cậu còn bật sẵn trang đó cho cậu ấy. Seulgi đón lấy điện ngón tay cái di lên xuống để đọc, lâu lâu hàng chân mày cau lại rồi giãn ra.
"Nhưng tớ thấy cậu có yêu mà sao phải gọi là sợ" Đó là câu trả lời của bạn gấu ngâu si.
Wendy chán nản lấy tay đập nhẹ lên trán lắc đầu, vậy mà cậu ta làm quá lên làm cậu tưởng cậu ta hiểu rồi chứ.
"Đó còn gọi sợ tiếp xúc về thể xác lẫn tinh thần đó cậu có hiểu không?"
"Thể xác?" Lại trưng bộ mặt ngơ ngác ra với Wendy.
"Đại loại là quan hệ đó, nhưng tớ chưa tới mức đó. Tớ chỉ biết bản thân mình đang mắc chứng sợ yêu đó thôi" Wendy chắc nịch nói.
"Sao cậu chắc, chưa thử sao biết có sợ hay không?" Seulgi vẫn không chịu thua.
"Có chứ, tại cậu không biết đấy thôi, vài lần ngồi cạnh chị Irene là tớ đã thấy lạ rồi nói chi yêu công khai" Giọng nói Wendy nhỏ dần lại.
"Ủa? Chứ mấy lần cậu với chị ấy ôm nhau ở lễ trao giải nè, ở nhà nè, phòng tập nè mà tớ có thấy cậu sợ cái quái gì đâu?" Seulgi kể lại những lần Wendy và Irene ôm nhau, nhưng đó chỉ là cái ôm phớt qua mà thôi.
"Ngâu si tên đó không sai với cậu mà" Wendy nói xéo Seulgi
"Cậu nói gì đấy hả, có tin tớ cho cậu đo ván tại chỗ này không?" Seulgi giơ nắm đấm lên mắt trừng lên, nhưng với cậu điều đó rất buồn cười.
"Không đùa nữa, nghiêm túc đi"
"Coi lại đi nãy giờ ai không nghiêm túc?" Seulgi thừa cơ Wendy xuống nước mà bắt bẻ.
"Thôi thôi là tớ được chưa? Giờ quay lại chủ đề chính đi, liệu tớ có nên đi đâu đó thời gian để cảm giác đó trôi đi không?" Wendy nhìn vào hư vô giọng nói trầm hơn.
"Điên à! Mắc giống gì cậu làm vậy, sợ yêu có thể được gọi là nhất thời thôi, cậu có thể tránh mặt chị ấy chứ đi cho tốn thời gian à. Lịch trình nhóm ngày càng dày lên rồi đó"
"Hơi, biết rồi, có gì tớ sẽ điều tra thêm về vụ này"
"Ui! Lạnh quá" Seulgi bất giác co người lại hai tay bấu lên vai.
Wendy giờ mới cảm thấy cái lạnh thấu xương, hai người giờ cứ bộ quần áo ngủ mà đứng trong góc hẻm, cũng may ít ai qua lại nên cả hai cũng an tâm hơn mà trở về kí túc xá.
Đến cửa nhà Wendy không quên dặn Seulgi.
"Nãy giờ nói cái gì cấm cậu bép xép nói với Yeri hay với ai đó"
"Cho tiền tớ đây cũng không dại dột đâu nhé, mệt cậu quá tớ vào trước đây lạnh cực" Seulgi vội mở cửa rồi lao nhanh vào phòng.
Wendy thở dài rồi đi vào của mình. Trước tiên điều cậu thấy là nàng không có ở đây, định bụng chắc là nàng đi với Bogum rồi. Nhưng nàng không nhớ một lát nữa là có show với nhóm sao, gạt bỏ suy nghĩ đó qua một bên Wendy nhắm mắt lại để nghỉ ngơi rồi chìm vào giấc ngủ nhanh sau đó.
...
1747 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro