Ngoại truyện Wenrene.

- Come out!!!

...

Sáng sớm Irene cùng Wendy quyết đinh trở về giá Seoul để nói sự thật. Nàng cũng thật mệt mỏi khi cứ phải trốn tránh, lúc này nàng muốn đối diện dù có bị gì đi chăng nữa thì số phận nàng kiếp này của nàng mãi thuộc về Wendy.

"Chị ổn chứ? Ăn chút gì đó không? Còn chưa tới giờ bay." Nghe được giọng nói ôn nhu quan tâm của Wendy làm nàng đỡ hơn.

"Cho chị dựa vai em một chút." Irene nói xong ngả đầu lên vai cậu mà tịnh tâm nhắm mắt.

Nhìn người con gái trong lòng mệt mỏi mà thiếp đi làm Wendy nhói trong lòng, vén nhẹ sợi tóc mai của nàng sang một bên Wendy xem đồng hồ. Cậu biết nếu chuyện gia đình nàng ép cậu phải rời xa nàng thì cậu không bao giờ từ bỏ, đó là lí do cả hai trở về ra mắt ba mẹ nàng trước.

Cách đây mấy hôm appa gọi báo cho cậu rằng là muốn cậu đem Irene nàng về ra mắt, mới đầu Wendy lúng túng rồi sau đó ấp úng nói.

"Nhưng...mẹ..."

"Mẹ con đã có appa nói cho rồi, bà ấy náo nức mong gặp con dâu lắm đấy!"

"Vậy sao appa? Thế thì tốt quá. Để con sắp xếp."

Nhớ lại Wendy cười thầm một cái, hồi trước mình thật nhút nhát, vì cái suy nghĩ điên rồ ấy mà để nàng và mình đau khổ. Khiến thanh xuân nàng trôi qua thật tẻ nhạt, Wendy đã quyết định là nắm tay Irene thật chặt. Trời có cao rộng lớn đến thế nào thì cậu vẫn bên nàng, cho nàng một gia đình ấm áp hơn cả.

Cuối cùng trên loa phát thanh cũng thông báo là tới giờ bay. Cậu lay lay nhẹ cánh tay nàng, thấy nàng dụi mắt thì phì cười.

"Đi thôi."

Irene hạnh phúc mỉm cười, công khai nắm tay Wendy không rời, cả hai bước vào khoang máy bay..

...

Hàn Quốc.

Trời chuyển mây xanh, hai con người ngồi trên taxi từ lúc ở sân bay trở về đều trong tâm trạng lo lắng hồi hộp. Wendy thấy Irene không được ổn, cậu biết nàng đang băn khoăn lo cái gì, chỉ nhẹ nhàng choàng tay ra và ôm chặt nàng vào lòng thay cho lời an ủi.

"Có em bên cạnh, đừng suy nghĩ nhiều có được không?"

Nghe được giọng nói ấm áp của ai kia làm Irene từ căng thẳng trở nên phấn chấn hơn một chút. Phải rồi! Nàng đã suýt vụt mất tình yêu này thì không để cho ai khác tước lấy nó đi lần thứ hai, lúc này nàng cần can đảm để đối diện, nhiều năm qua đã cho nàng chín chắn hơn rất nhiều điều, tại sao lại bi quan!

"Có em bên cạnh...thật ấm áp, hứa với chị, nếu có xảy ra chuyện gì...em dứt khoát không được buông tay, có được không?"

Wendy mỉm cười, đôi tay khẽ xoa mái tóc mượt mà của nàng mà thì thầm:

"Em hứa. Chỉ cần chị đừng khóc, em sẽ đau. Ở đây nè."
Nói xong Wendy tinh ngịch lấy tay Irene đặt lên ngực trái mình.

Irene lườm yêu cậu một cái rồi áp tai mình vào lồng ngực cậu để nghe rõ nhịp đập trái tim của đối phương.

...

Đứng trước cửa nhà nàng, Irene có phần hơi lúng túng chần chừ không dám bấm nút chuông cửa. Wendy ở kế bên không đành lòng định đi lại bấm thay thì bị nàng ngăn lại.

"Đừng...để chị."

Wendy hiểu ý nàng, chỉ cười nhẹ rồi lui ra sau. Irene đấu tranh nội tâm căng thẳng thì cũng nhấn nút 'bíng boong'. Có vẻ như người trong nhà đc đợi từ lâu nên khi nghe chuông cửa là lập tức lọat xọat đi ra ngay. Wendy cùng Irene vẫn quyết nắm tay như vậy dù biết có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa nhưng cũng đã đến lúc đối diện rồi.

"Con gái...đây là...?" Bà Bae thấy một cô gái lạ đứng kế bên Irene.

Wendy lễ phép gật đầu chào rồi giới thiệu:

"Cháu là đồng nghiệp của chị Irene ấy ạ."

Bà Bae thuộc dạng hiếu khách nên khi thấy đứa con gái xa cách mấy năm đột nhiên trở về mà còn dắt theo bạn nên tâm tình của bà rất vui. Wendy âm thầm chép môi, hai mẹ con họ đích thực thật giống nhau, quả là cặp mắt lạnh lùng của Irene là di truyền từ mẹ.

"Mẹ~~ cho chúng con vào nhà đi, đứng ở đây sắp nhũn hết cả hai chân rồi này." Irene trưng giọng nhõng nhẽo.

Bà Bae cười ngại ngùng rồi mở cửa rộng cho cả hai đi vào. Irene do lâu ngày găp lại mẹ nên khi bà Bae vừa đóng cửa thì nàng chạy lại ôm chặt lấy làm nũng, Wendy đi theo sau mà phì cười. Đáng yêu thật.

"Cháu ngồi đi, nhà appa Irene chỉ quen dùng nước khoáng nên không có nước ngọt hay cam vắt, cháu dùng tạm." Bà Bae lấy li nước đưa cho Wendy

"Không sao đậu ạ, cháu cũng không quen uống nước nào ngoài nước khoáng, trừ lúc nào pha chế thì cháu chỉ thử cafe." Wendy nhận lây li nước, nhấp môi một cái rồi lặng lẽ quan sát căn nhà.

"Cháu cứ thoải mái ngồi đây nhé, bác trai đi đánh bóng chưa về. Hai đứa từ đã vê đây cũng mệt mỏi rồi, Irene đưa bạn con lên phòng nghĩ ngơi đi, đường xa chắc con mệt rồi, để bác đi nấu vài món tẩm bổ cho hai đứa." Bà Bae cốc nhẹ Irene rồi đi vào bếp.

"Em thấy ngại...tự nhiên để mẹ chị làm hết trơn." Wendy há mồm chưa kịp từ chối thì bằg Bae đã vào trong bếp. Tính này là Irene y đúc bà, quả là mẹ nào con nấy.

"Đứa ngốc này, nói nhiều. Nào đi lên phònng chị rửa mặt nghỉ ngơi chút đi không cần khách sáo, tính mẹ chị hiếu khách mà." Irene lôi Wendy đứng dây rồi kéo cậu lên phòng mình.

Wendy thêm một trận ngơ ngác khi phòng Irene ngập tràn màu tím, hương xả vải lan tỏa khắp phòng làm cậu thoải mái tự nhiên tiến đến giường của nàng nằm xuống. Giờ phút này cậu rất muốn ngủ a. Irene lắc đầu không chịu nổi tên ngốc đó, nàng lặng lẽ vào nhà tắm vắt sạch khăn rồi đem ra lau mặt cho Wendy. Cử chỉ nhẹ nhàng khiến cậu chìm thật nhanh vào giấc ngủ, không quên kéo nàng nằm xuống theo.

"A để chị cất khăn đã."

"Ừm..." Wendy nới lỏng tay.

Irene hôn nhẹ lên khóe môi cậu rồi đặt khăn lau lên bàn, lấy điều khiển cho nhiệt độ thích hợp rồi an tâm chui vào lòng cậu mà ngủ.

Cốc cốc cốc.

Đếm giữa trưa bà Bae đi lên gọi cả hai dậy. Irene nhíu mày rồi đi ra mở cửa.

"Cơm nước xong cả rồi đó, appa con đang đợi ở dưới. Hai đứa xuống ăn đi rồi nghỉ ngơi tiếp."

"Vâng tụi con xuống ngay."

Khép cửa lại, Irene đi đến kéo chăn gọi con người ngủ quên trời quên đất kia dậy. Thấy Wendy không hề hấn gì, Irene bực dọc ngồi xổm xuống đất suy nghĩ gì đó. Lát sau nàng cười gian rồi cầm lấy đuôi tóc mình cạ cạ vào mũi Wendy.

"Hắt xì!" Wendy ngồi bật dậy ho, tay gãi gãi mũi

"Dậy chưa nào?" Irene thầm mừng vì kế hoạch đánh thức thành công.

"Dậy rồi nha, chị làm gì mà mũi em nhột quá." Wendy lấy tay xoa khiến lỗ mũi đỏ ửng lên.

Irene thấy tên kia sắp chà cái mũi đến chày luôn rồi thì mới tiến lại kéo tay Wendy ra. Ngồi xuống nhẹ nhàng xoa lấy cái mũi đỏ kia.

"Xuống ăn cơm, appa chị đang ở dưới."

Cậu thôi gãi mũi nữa, mắt mở to hiện lên sự bối rối nhưng sợ nàng vì mình mà thêm lo Wendy vội lấy lại vẻ măt cho nàng yên tâm. Nhưng với nàng đã đi sâu trong bụng cậu rồi, sắc mặt đó dù chỉ thoáng qua nửa giây cũng đủ để khiến nàng biết cậu đang sợ cái gì.

"Rửa mặt đi rồi ăn cơm. Em đó! Nằm ôm chị chật cứng chả nhúc nhích được gì cả." Irene phụng phịu hờn dỗi nói.

"Chắc tại chị thơm quá thôi hì hì, em lần sau sẽ rút kinh nghiệm."

Cả hai luyên thuyên đến năm phút thì dắt tay nhau đi xuống. Từ xa Wendy có thể thấy một người đàn ông tướng không gọi là cao to nhưng lại cho người ta cảm thấy thật uy quyền. Nuốt nhẹ ngụm nước bọt Wendy tiến lại gần nở nụ cười tươi hết sức có thể.

"Chào bác ạ, cháu là Wendy."

Ông Bae đang cầm tờ báo thì thấy con gái mình cùng cô gái lạ nào đi xuống, khi nghe được lời giới thiệu từ cậu, ông Bae hạ tờ báo xuống gương mặt nghiêm khắc.

"Hahaha, căng thẳng quá, bác cũng không phải là sắp ăn thịt con nha."

Biết được appa mình đang có hừng trêu Wendy thì Irene lập tức đi lại ngồi dựa vào ông mà mếu máo. "Appa bỏ quên đứa con gái này rồi a, tủi thân quá đi mất."

Ông Bae được dịp lại càng cười to khác với vẻ mặt lúc ban đầu. Ông xoa đầu đứa con gái cưng rồi cưng chiều nói:

"Cái đứa bé này, lớn tồng ngồng mà tính nết y hệt trẻ con mới lớn."

"Hứ con là vậy đó."

Wendy đứng kế bên nhìn hai cha con nàng âu yếm vui vẻ kia mà lòng chợt ấm áp hạnh phúc lây.

"Cơm xong rồi đi vào nào cả nhà." Bà Bae đi lại.

Món ăn trên bàn đêu là truyền thống của Hàn Quốc, không nhữnh màu sắc đẹp mà hương thơm lại còn ngào ngạt. Wendy có chút xúc động đã từ lâu rồi cậu mới có cơ hội thưởng thức lại những món này.

Ông Bae gắp đồ ăn cho Irene rồi nói:

"Con tới tuổi lấy chồng rồi, ở nước ngoài có ưng được anh nào chưa?"

"Appa con nào có hứng chứ." Irene biết ông Bae trêu mình nên nhõng nhẽo đáp lại, mắt cũng không quên quan sát nét mặt của Wendy..

"À Wendy con về đây là công tác hay là ở luôn?" Bà Bae hỏi cậu.

"Dạ con về đây giải quyết một số công việc ạ."

"Ồ vậy con ở bên đó làm gì? Cha mẹ ở đâu?" Bà Bae hỏi tiếp.

"Dạ con pha chế cafe, cái đó làm tại nhà. Còn ba mẹ con thì ở Canada ạ." 

"À." Bà Bae cừoi rồi không nói gì nữa.

Không khí bữa ăn nhờ sự hài hước của hai ông bà Bae khiến Wendy không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Cậu cũng thoải mái chia sẻ nói chuyện nhiều hơn tất nhiên cả hai người nàng và cậu vẫn luôn âm thâm đá mắt  nhau

Một lúc sau bữa ăn kết thúc, Wendy đòi rửa bát nhưng bà Bae không cho. Ông Bae bỗng dưng từ vui vẻ trở nên trầm măc làm Wendy hơi lo sợ. Nàng thì bị bà Bae ép ở bên trong phụ rửa bát nên không thể cùng Wendy ra ngoài.

"Cháu ngồi đi." Ông Bae lên tiếng.

"Dạ" Wendy ngồi xuống.

"Cháu cùng con bác đã bao lâu rồi."

Câu nói đó như xét đánh thẳng vào đầu Wendy. Cậu chưa nói, ông Bae chẳng lẽ đã biết trước. Wendy run nhẹ lên một cái nhưng vẫn giữ phong đạm trả lời.

"Vâng ạ, tụi cháu đã chung một chỗ. Cháu hôm nay về đây là muốn thưa chuyện cho hai bác biết, mong nhận được sự đồng ý từ hai bác."

Ông Bae sắc mặt vẫn không thay đổi giống như là sẽ biết Wendy nói vậy.

"Ba mẹ cháu có biết?"

"Vâng ạ."

"Vậy cháu thử nói xem. Giữa một cái xã hội còn phong kiến ở Hàn Quốc thì bác có dám để con gái mình lún sâu vào cái tình yêu đó."

Đúng thật là Wendy có nghĩ tới nhưng cậu tin, tình yêu cậu và nàng đủ mạnh để chống trọi lại tất cả.

"Cháu không hứa hẹn gì cả. Nhưng cháu dám cam đoan với bác một điều, tuy cháu là nữ nhưng cháu có thể cho con gái bác một tình yêu và một gia đình hạnh phúc như những người khác. Cùng chị ấy xây đắp tương lai, bảo vệ chị ấy đến hơi thở cuối cùng của cháu."

Ông Bae nghe xong thì vỗ tay cười hài lòng.

"Xem ra bao lâu nay bác không nhìn lầm người. Thôi được chuyện hai tui con được chấp thuận nhưng....nếu có một ngày con gái bác khóc lóc trở về thì bác sẽ tính sổ với cháu."

Wendy được sự ủng hôi của ông Bae thì mừng quýnh lên, cậu rổi rít cảm ơn. Cậu muốn bù đắp cho nàng, đã dặn lòng thì bây giờ chăng phải đã là Quad tốt! Wendy không dám tin mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

"Lúc đầu khi biết con bé quen cháu bác rất muốn ngăn cản, nhưng sau đó cháu đột nhiên biến mất, con bé từ đó cũng trở nên ít nói hơn, nó còn bỏ mặc mọi thứ ở đây để qua bên đó tìm cháu. Bác là cha, tuy rất giận nhưng rồi bác chứng kiến con bé đau khổ đến nhường nào khi không có cháu. Nếu bác làm to lên thì có thể con bé liều mạng làm bậy gì đó. Hiện tại biết được tình hình bác rất yên tâm, cháu có thể đường đường chính chính đến với con gái bác."

"Cháu cảm ơn, cảm ơn bác rất nhiều vì đã hiểu cho cháu và chị Irene..." Wendy mừng đến suýt khóc.

Từ sau bếp Irene cùng mẹ nàng đi lên, có vẻ nàng được mẹ nói chuyện rồi nên vẻ măt vui vẻ chạy lại ôm chặt lấy Wendy.

"Chị yêu em quá yêu em quá, huhuhuhu mừng quá."

Wendy rơi nước mắt, cậu mỉm cười ôm nàng vào lòng.

Ông bà Bae từng có ích kỉ muốn Irene trở về và ép buôn nàng lấy chồng nhưng phận làm cha mẹ không đành lòng. Cuôi cùng họ quyêt định măc kệ dư luận ra sao chỉ cần con họ hạnh phúc thì họ sẽ làm mọi điều có thể.

Buổi chiều Wendy và Irene nắm tay nhau đi dạo trên vườn hoa nhà nàng. Cậu nhìn người con gái đi bên cạnh nở nụ cười mãn nguyện.

"Chị"

"Hửm?" Nàng xoay lại nhìn Wendy.

"Đây có phải là sự thật, em được ba mẹ chị chấp nhận."

Irene dừng bước chân lại, nàng nâng mặt Wendy lên nhìn mình rồi nói.

"Ngốc! Em đang sống ở hiện thực, chuyện xảy ra là sự thật."

"Nhưng em...ưm.." Chưa kịp nói xong đã bị nàng tấn công áp môi lên, Wendy có chút choáng váng nhưng lại nhanh chóng lấy tay đặt lên eo nàng.

Cả hai hôn nhau mà không biết trong nhà có hai người già đang thi nhau rình mò.

"Em tránh ra, nhìn đủ rồi giờ tới anh chứ!" Ông Bae cố đẩy bà Bae ra.

"Anh anh xem kìa, con gái mình bạo dạn quá."

"Chẳng phải giống em đó sao? Hồi đó cũng em cua anh chứ bộ. Chứ nếu không giờ anh có khi còn bảnh hơn bây giờ."

Chợt luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng ông Bae. Ông nuốt khan nhìn vợ đang cười ôn hòa với mình.

"Anh yêu, anh mới nói cái gì đó?"

"À à anh có nói chi đâu, không có. À quên quên anh đi lên lầu một tí." Nói xong vụt chạy gấp lên lầu.

"Đứng lại đó, ông gan to rồi!" Bà Bae liền đuổi theo.

Wendy buông Irene ra khi cả hai đã cạn khí, Irene như không còn sức lực dựa vào người cậu. Cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn.

"Em có muốn em bé không?"

Wendy không chần chừ mà gật đầu đáp ứng ngay nhưng sau đó thấy lạ thì quay sang hỏi nàng.

"Tại sao lại hỏi em?"

"Nếu em thích năm sau tụi mình cho ra một baby đi. Em muốn con mình tên gì?"

Wendy ngạc nhiên nhìn nàng. Irene cũng đáp lại cái nhìn đó, nàng nhướn người hôn môi cậu một cái.

"Được không?"

"Em sợ chị đau.."

"Ngốc. Nếu là con của chúng ta thì chị không đau." Irene cười hạnh phúc.

"Em thật hạnh phúc...có chị thật hạnh phúc." Wendy ôm chặt lấy nàng.

"Chị cũng vậy. Wendy đặt tên con chúng ta là Son Wenrene có được không?" Nàng ngẩng đầu nhìn Wendy.

"Tên hay nha, vừa có nghĩa của em, vừa có nghĩa của chị." Wendy hào hứng nói.

"Hihi, chị yêu em."

"Em yêu chị, Bae Joohyun. Suốt đời này mãi yêu chị."

...

2913 từ.

Hahaha có thất vọng k, ngoại truyên nói của tui như thế là cùng r. H k bt có nên ra ngoại truyện Seulgi và Yeri k nữa, vì nếu k ra thì mn sẽ thắc mắc tại sao họ lại đến đc vs nhau. Nhưng có thể sẽ ra chậm, chủ yêu là tui đg chuẩn bị cho truyện mới.

Love all ❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro