C13: Trả Giá
Cuộc tranh cãi kết thúc khi chuông điện thoại vang lên. Hyerang khó chịu, lại tên phóng viên nào làm phiền nửa đêm.
Okgyeong ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng ngủ, tay nắm chặt ly rượu, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng của những ngọn đèn đường mờ ảo phản chiếu lên gương mặt cô. Cảm giác ngột ngạt và khó thở làm cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một chiếc lồng không lối thoát.
Cô vừa tranh cãi với Hyerang, những lời nói mạnh mẽ của cô vừa rồi vẫn còn vang vọng trong đầu: "Tôi không muốn sống như một món đồ. Tôi muốn tự do!" Nhưng điều đó thật sự quá mơ hồ. Dù cô có cố gắng chống lại thế nào, cuối cùng cô vẫn phải đối diện với Hyerang, với sức mạnh mà cô ấy nắm giữ.
Chưa đầy nửa giờ sau, cánh cửa phòng ngủ bật mở. Hyerang bước vào sau khi sắp xếp êm xuôi mọi việc với tên phóng viên kia. Không một lời chào, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như dao.
Hyerang đứng trước mặt Okgyeong, quan sát cô một cách tỉ mỉ. Đôi mắt đen láy của Hyerang không hề có chút dịu dàng, chỉ có sự chiếm hữu và quyền lực. Okgyeong cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình như bị khóa chặt, không thể nhúc nhích.
Hyerang không cần phải làm gì thêm, chỉ cần có mặt ở đây, cô đã chiếm lĩnh toàn bộ không gian.
"Okgyeong," Hyerang cất tiếng, giọng trầm và đầy uy quyền. "Chị thật sự nghĩ mình có thể làm như thế này với em mà không phải trả giá sao?"
Okgyeong nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, không chút sợ hãi. "Em có thể làm gì tôi? Giống như mọi lần, ép tôi quay lại với em sao?"
Hyerang không trả lời ngay. Cô chỉ tiến lại gần, từng bước một. Cánh tay cô đưa ra, nắm lấy cổ tay Okgyeong, kéo cô đứng dậy. Một lực kéo mạnh mẽ khiến Okgyeong không kịp phản kháng, như thể không có cách nào tránh khỏi sự chiếm hữu này.
Hyerang đưa Okgyeong về phía giường, ánh mắt đầy sự kiểm soát và quyết đoán.
“Chị muốn tự do sao?” Hyerang thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng như một vũ khí sắc bén. “Chị không thể thoát khỏi em đâu. Chị thuộc về em. Mọi thứ chị có, tất cả đều là vì em.”
Okgyeong không thể kháng cự. Cô đã quá mệt mỏi với những cuộc đấu tranh vô nghĩa này. Cảm giác bị kìm hãm trong chiếc lồng do chính cô tự xây dựng ngày qua ngày càng lớn.
Nhưng điều khiến Okgyeong thực sự đau đớn không phải là sự ép buộc này, mà chính là sự thật rằng cô đã chẳng còn là chính mình nữa. Cảm giác mất đi sự kiểm soát, không còn là người mình mong muốn, khiến cô cảm thấy như một kẻ yếu đuối, vô dụng.
Hyerang giữ Okgyeong trong vòng tay mình, cái ôm thật chặt, khiến cô không thể thoát ra. “Không ai có thể giúp chị ngoài em. Chị hiểu không?” Hyerang cười nhạt, nụ cười của người chiến thắng. “Chị là của em, tất cả đều là của em.”
Ngay lúc đó, Okgyeong cảm nhận được sự chiếm hữu hoàn toàn của Hyerang. Mỗi cử chỉ của cô đều thể hiện sự kiểm soát tuyệt đối, như thể Hyerang đang muốn khẳng định rằng Okgyeong sẽ không thể thoát ra, không thể rời đi, không thể làm gì ngoài việc nghe theo cô.
Khi buổi tối kéo dài, từng phút giây trôi qua như vô tận, Okgyeong cảm thấy một cơn sóng dữ dội trào dâng trong lòng.
Cô không còn là chính mình, mà chỉ là cái bóng mờ của một người từng đầy tự do và sức sống. Sự chiếm hữu này, mặc dù có phần ngọt ngào và đầy lôi cuốn, nhưng lại khiến cô cảm thấy mình như bị bóp nghẹt, như không còn là một con người nữa.
Đêm đó, trong bóng tối của căn phòng, Okgyeong đã trả giá cho những lời nói phản kháng của mình.
Mọi sự tự do, mọi cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Hyerang, đều tan vỡ. Hyerang đã chiến thắng, và Okgyeong, dù có muốn hay không, đã phải chấp nhận vai trò mà cô ấy đã dành cho mình: một phần trong kế hoạch chiếm đoạt của Hyerang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro