C35: Vô Đề


Mặt trời vừa lên cao, phủ lên những ngôi nhà mái ngói đỏ một lớp sáng nhẹ, vàng vọt như mật ong. Okgyeong đứng bên bờ ruộng, tay cầm cuốc, lắng nghe tiếng chim hót trong làn gió mát lành. Xung quanh là những cánh đồng lúa xanh mướt, sóng lúa nhẹ nhàng vẫy theo gió. Dù không phải lần đầu tiên cô thấy khung cảnh này, nhưng lần nào cũng vậy, nó khiến tâm hồn cô như được gột rửa, nhẹ nhàng và thanh thản.

Một người phụ nữ trung niên, tóc búi cao, đi tới gần cô. Bà mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai Okgyeong, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy chất quê:
“Okgyeong, hôm nay vất vả rồi hả? Để cô giúp con nhé.”

Okgyeong quay lại nhìn bà, nở một nụ cười ấm áp, mắt cô đã không còn vẻ u buồn như trước. Cô lắc đầu, đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng:
“Cảm ơn cô, nhưng con muốn tự làm một chút. Ở đây, mọi thứ có vẻ đơn giản, nhưng lại khiến con cảm thấy bình yên hơn.”

Bà người phụ nữ gật đầu, ánh mắt như hiểu thấu tâm trạng của cô. “Được rồi, một ngày tốt lành Okgyeong”

Okgyeong ngẩng đầu, mắt nhìn xa xa về phía dãy núi xa vắng. Cảm giác này thật khác lạ, như thể cô đang đứng giữa một không gian bao la, nơi không có quá khứ, không có những ký ức đeo bám. Đây là không gian để cô thở, để cô cảm nhận lại cuộc sống từng rất xa lạ.

Mùi đất ẩm và hương lúa ngọt ngào dần lan tỏa, làm cô nhớ lại những ngày tháng trước, khi cuộc sống của cô chỉ xoay quanh sân khấu. Mọi thứ là một chuỗi vội vã và căng thẳng. Nhưng ở đây, trong miền quê này, mọi thứ như đang thả trôi, chậm rãi và bình thản. Những con người quanh cô cũng đều hiền hòa, giản dị. Họ không nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, không có sự tò mò về quá khứ của cô. Họ chỉ thấy cô là một người lao động bình thường, và đối với Okgyeong, đó là sự tự do mà cô cần.

“Có nhớ nhà không?” Có người hỏi, giọng lạ lùng, như thấu hiểu những gì ẩn sâu trong tâm hồn Okgyeong.

Okgyeong dừng lại, nhìn vào đôi mắt giàu kinh nghiệm của người kia. Cô cười, không phải vì ngượng ngùng, mà vì cảm giác an yên chưa từng có trong đời. “Nhớ chứ, rất nhớ” cô trả lời, “Nhưng đây cũng là nơi mà tôi cần phải tìm lại mình.”

Từ xa, những đứa trẻ chạy đến, chơi đùa trên cánh đồng. Tiếng cười giòn tan, trong sáng như một giai điệu nhẹ nhàng. Okgyeong không thể không mỉm cười nhìn theo. Những đứa trẻ ấy, tựa như những làn sóng, không biết mệt mỏi chạy đuổi nhau dưới bầu trời xanh thẳm.

Ngày qua ngày, Okgyeong trở thành một phần trong cộng đồng nhỏ này. Cô tham gia vào những công việc đồng áng, những buổi chợ phiên, đôi khi là những buổi hát giao lưu trong làng. Đêm đến, cô ngồi bên cửa sổ, ánh đèn dầu mờ ảo soi lên những kỷ niệm đã qua. Cô không biết phải làm gì với những ký ức về sân khấu, về cuộc sống cũ. Chỉ biết rằng, giờ đây, cô tìm thấy một sự bình yên mà trước đây chưa từng biết đến.

Khi nhìn ra bầu trời, cô không còn nhìn thấy những ánh đèn sân khấu, không còn nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội. Cô chỉ thấy những ngôi sao xa xôi, những chấm sáng lấp lánh trên bầu trời đen thẳm. Một sự tĩnh lặng, không ồn ào, không cần chứng tỏ.

Lại một đêm nữa trôi qua, nhưng lần này, Okgyeong không cảm thấy bất an. Cô không còn vội vàng, không còn những suy nghĩ cuồn cuộn. Cô chỉ muốn để tâm hồn mình chìm đắm trong sự thanh tĩnh này, như những cánh đồng lúa mà cô đang làm việc, như những ngôi sao trên bầu trời đêm, và như chính con người cô – không còn là ngôi sao, không còn là người dẫn đầu, mà chỉ là một người bình thường, tìm thấy sự thanh thản trong một miền quê nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro