C9: Tựa Vào Em

Buổi tiệc ăn mừng đã kết thúc, những tiếng nói chuyện rì rầm đã tắt ngấm, và chỉ còn lại không gian im lặng, trầm mặc. Okgyeong ngồi một mình ở góc phòng, chiếc sơ mi trắng chưa cài hết cúc, tay cầm ly rượu và mắt nhìn xa xăm vào không gian tối đen.

Mặc dù cuộc giao lưu đêm nay đã diễn ra thành công, cô vẫn cảm thấy một sự trống rỗng mơ hồ bao phủ lấy mình.

Hyerang, luôn là người duy nhất có thể cảm nhận được tâm trạng của Okgyeong, đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Cô quan sát Okgyeong, ánh mắt đầy sự quan tâm nhưng cũng không thiếu sự kiểm soát. Cô biết những gì đang diễn ra trong lòng Okgyeong, và đôi khi, chỉ có sự hiện diện của mình mới có thể an ủi được cô.

Một lúc lâu sau, Hyerang bước lại gần Okgyeong. Không nói lời nào, cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Okgyeong. Cử chỉ này không chỉ là sự an ủi, mà còn mang theo một thông điệp không lời: Em luôn ở đây, không bỏ đi đâu.

Okgyeong cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng của Hyerang. Cô quay lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại như rơi vào sự mê hoặc từ đôi mắt đen sâu thẳm của Hyerang. Mặc dù là một người không dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Okgyeong không thể kiềm chế được, cô nghiêng đầu và thở dài.

"Em thấy sao? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua?" Okgyeong lên tiếng, giọng khẽ run rẩy, như thể cô đang tìm kiếm một sự xác nhận mà cô không thể tự mình tìm ra.

Hyerang không trả lời ngay. Cô nhẹ nhàng vén tóc Okgyeong ra phía sau tai, một hành động dịu dàng nhưng đầy quyền lực. "Chị luôn tỏa sáng, Okgyeong. Chị là Hoàng tử của nhà hát. Nhưng đôi khi, chị cũng cần người khác để dựa vào."

Rồi, không đợi Okgyeong phản ứng, Hyerang tiến lại gần hơn. Cô chạm nhẹ môi mình vào trán Okgyeong, một nụ hôn nhẹ nhàng, như để xoa dịu mọi vết thương vô hình đang dày vò cô. Okgyeong nhắm mắt lại, cơ thể cô nhẹ nhàng thả lỏng dưới sự chăm sóc của Hyerang.

Khi Hyerang rời khỏi trán cô, đôi tay của Okgyeong không thể không tìm kiếm. Cô kéo Hyerang lại gần mình hơn, giữ lấy đôi vai của cô như muốn nói rằng mình không muốn buông tay. Hyerang hơi nhướng mày, nhưng rồi cũng không từ chối.

Cô để Okgyeong ôm mình trong một khoảnh khắc đầy mật ngọt, ngược lại hoàn toàn với sự căng thẳng và khúc mắc mà họ đã trải qua trước đó."Chị vẫn có thể tự đứng vững mà không cần em," Okgyeong nói, giọng cô vẫn lạnh, nhưng đôi mắt lại không thể giấu được sự mềm yếu đang dâng lên.

Hyerang nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng kỳ lạ. "Đừng bao giờ quên rằng, em luôn là người duy nhất có thể giúp chị vững vàng. Chị là Hoàng tử của Nhà hát Maeran, nhưng chị cũng là của em."

Rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đầy ấm áp, Hyerang kéo Okgyeong vào trong vòng tay mình. Cả hai đứng im lặng, hòa vào nhau trong sự an ủi và sự chiếm hữu im lặng mà không lời nào có thể diễn tả hết.

Họ biết rằng, dù giữa họ có những khoảnh khắc ngọt ngào như vậy, nhưng sâu trong đó, vẫn luôn tồn tại những dây xích vô hình mà Hyerang đã đặt ra. Những giây phút này, trong khi có thể là sự an ủi, cũng là sự ràng buộc. Và Okgyeong, dù cố gắng thoát ra, vẫn biết mình không thể từ bỏ Hyerang, vì đó là sự thật không thể chối cãi.

Trong đêm tối, ánh đèn mờ của ngôi nhà chung chiếu sáng lên hình ảnh của họ, giống như một bức tranh đầy sự mập mờ, vừa gắn kết vừa chứa đựng những bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro