14. Muốn làm 1

Quất Lẫm sững sờ nhìn con người cứ thế bổ nhào thẳng tắp về phía mình.

Tim cũng thót lên trong giây lát, vẻ mặt thoáng qua một tia căng thẳng.

Cô bất giác đưa tay ra, thành công ngăn chặn đà rơi của đối phương trước khi cơ thể con người kia ngã vào người mình.

Một đôi tay áp chặt lên bờ vai trơn láng kia.

Lam Dã chớp chớp mắt, nhìn cơ thể mình lơ lửng trên người Quất Lẫm, vững vàng, không chút rung lắc, cô thậm chí còn không cử động được, cánh tay khỏe thật!

Còn nữa, nóng quá, cảm giác như có hai cái túi sưởi đang áp trên vai vậy.

Quất Lẫm nhìn Lam Dã không nhúc nhích, trái tim đang treo lơ lửng nhanh chóng hạ xuống.

Con người này! Có biết bây giờ mình đang ở trong tình huống gì không!

Con người vốn là sinh vật yếu ớt, con người mang thai lại càng là sự yếu ớt trong những kẻ yếu ớt, phải cực kỳ cẩn thận.

Đây là thông tin Quất Lẫm tra được vào buổi sáng, tài liệu còn nói, người mang thai tuyệt đối không được té ngã.

Vậy mà con người này lại ngã thẳng vào người cô!

Người cô cứng lắm đấy!

Quất Lẫm liếc nhìn bụng của con người kia, may mà không va vào đâu cả.

Cô vừa định mở miệng dạy dỗ con người hấp tấp này thì trong tầm mắt, trước ngực bỗng có thêm một bàn tay, sau đó, cúc áo trên cổ đã bị cởi ra một cách nhanh chóng.

"Cô đang làm gì vậy?"

Quất Lẫm ngước mắt nhìn Lam Dã.

Lam Dã bị Quất Lẫm đỡ lơ lửng như vậy, phát hiện hai tay mình được tự do, hành động vô cùng thuận tiện.

Cô cười tủm tỉm tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của Quất Lẫm, trả lời câu hỏi của cô ấy một cách đầy lý lẽ: "Cởi đồ chứ sao, cô thích mặc đồ ngủ à?"

Nhìn chiếc áo sơ mi đã cởi được một nửa số cúc, Lam Dã có cảm giác phấn khích như đang đào kho báu và thấy được ánh vàng lấp ló.

Hành động bất giác càng nhanh hơn.

Mà Quất Lẫm vì hai tay đang nắm chặt vai Lam Dã nên ngược lại không có tay để ngăn cản hành động của cô.

Thấy cả chiếc áo sắp bị cởi tung ra, Quất Lẫm nắm lấy vai người kia, nhấc bổng cô ấy lên rồi lật sang một bên —— cả người Lam Dã rơi xuống phía bên kia giường.

Quất Lẫm cúi xuống chống tay lên người cô.

Góc độ này... Lam Dã nằm ngửa nhìn lên, có thể qua vạt áo đang mở rộng mà thấy hết mọi thứ bên trong.

Oa, nội y gợi cảm quá~

Màu đen, ren, lại còn là loại nửa cúp, hoàn toàn ôm sát lấy hình dáng nửa bán cầu mềm mại trắng như kem lộ ra ngoài!

Lam Dã bất giác nuốt nước bọt, đúng là nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi~

Muốn ăn!

Ánh mắt của Lam Dã trần trụi không hề che giấu, Quất Lẫm lần đầu tiên cảm thấy bị ánh mắt của một con người bình thường làm cho bỏng rát.

Nhìn hành động nuốt nước bọt của con người kia, lời đến bên miệng Quất Lẫm tạm thời nuốt trở vào, cô đưa tay lên cài cúc áo.

Vừa chạm vào một chiếc cúc, tay cô đã bị nắm chặt.

Nóng quá, Lam Dã cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi ngay lập tức, bàn tay này còn nóng hơn lúc nãy nắm lấy cô nữa.

Nóng cũng không buông tay.

"Ngại ngùng gì chứ, có phải chưa từng thấy đâu."

Lam Dã nháy mắt đầy ẩn ý với đối phương, quy hành động này của Quất Lẫm là do ngại ngùng.

Cô ấy đã cởi đến mức này rồi, không thể nào là không có hứng thú được.

Thực ra cô cũng hơi ngại, miệng thì nói hay lắm, nhưng thực tế cô cũng chỉ là dân lý thuyết suông.

Hơn nữa đêm đó nói là đã làm đủ mọi thứ, nhưng Lam Dã không có ấn tượng gì, những giấc mơ sau đó lại toàn bị những bong bóng màu hồng che khuất, chỗ quan trọng đều không thấy được, đây cũng coi như là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của Quất Lẫm.

Vẫn còn che đậy.

Nhưng chính vì có che đậy như vậy, mới khiến tim Lam Dã đập thình thịch, nước bọt tiết ra, cảm giác như một bữa ăn thịnh soạn đang vẫy gọi cô.

Nóng lòng muốn ăn!

Kiến thức lý thuyết tích lũy nhiều năm cũng nên được sử dụng rồi!

Sau khi bị nắm tay, Quất Lẫm vốn định giãy ra, nhưng sau khi nghe lời của con người kia, động tác cô khựng lại, ánh mắt nhìn về phía đối phương.

Trước đó vì lo lắng cho cái bụng của cô, nên đã bỏ qua tình hình hiện tại của cô.

Con người này đã cởi đến mức chỉ còn lại nội y và quần lót...

Nội y cotton hoa nhí, quần lót cotton trắng tinh, bất kể là kiểu dáng hay màu sắc đều chẳng dính dáng gì đến hai chữ gợi cảm.

Quất Lẫm nhớ lại mấy lần bị quyến rũ trước đây... So với những bộ đồ gợi cảm kia, con người này trông như đang diễn hài vậy...

Nhưng chính bộ nội y bình thường không chút nữ tính nào, kết hợp với gương mặt tràn đầy sức sống thanh xuân và đôi mắt thẳng thắn viết đầy dục vọng của cô, lại tạo ra một hương vị rất đặc biệt.

Giống như, ngây thơ và quyến rũ, non nớt và trưởng thành, cùng lúc tồn tại trên một người.

Là một sức hấp dẫn rất mâu thuẫn.

Có lẽ là do kỳ bộc dục, đối mặt với một con người như vậy, nhịp tim của cô có chút bị ảnh hưởng, tinh thần lực vốn đã xao động cũng nhảy nhót dữ dội hơn.

Quất Lẫm nghĩ đến lời con người kia nói lúc đầu, cô ấy hình như nói là 'làm thuốc', cô không cần thuốc gì cả...

Quất Lẫm gạt tay con người kia ra, lật người ngồi sang phía bên kia giường, ngả người ra sau day day thái dương đang giật thình thịch.

"Mặc đồ vào."

Dứt lời, trong tầm mắt đang hơi cúi xuống có bóng người lay động.

Giây tiếp theo, trên đùi có một lớp trọng lực đè lên.

Lam Dã trực tiếp quỳ ngồi trên đùi Quất Lẫm, cười với cô: "Mặc đồ vào làm gì, cô muốn tự tay cởi à?"

Đây hình như cũng là một loại tình thú.

Quất Lẫm nhìn con người đang cười mà chẳng biết trời cao đất dày là gì, cảm thấy thái dương đang giật của mình nóng lên, đồng thời, phần đùi bị ngồi lên, cách một lớp vải cũng có một luồng hơi nóng đang lan tỏa.

"Cô muốn làm gì?"

Lam Dã cảm thấy câu hỏi này của Quất Lẫm có chút biết rồi còn hỏi, thế này thì còn làm gì được nữa, với lại cách hỏi này của cô ấy nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng thực tế kết hợp với tình hình hiện tại và giọng nói hơi khàn của cô ấy, nghe lại càng giống một kiểu ngoài thì cự tuyệt trong thì mời gọi.

Lam Dã trực tiếp coi như đối phương đang 'làm giá', muốn nhưng không nói, chơi trò tình thú vừa e thẹn vừa mời gọi.

"Làm 'thuốc' cho cô đó, có muốn ăn không?"

Lam Dã vừa nói vừa đưa tay choàng qua cổ Quất Lẫm.

Quất Lẫm cảm thấy mạch máu ở bên cổ giật mạnh hai cái, nhìn nụ cười rạng rỡ trong tầm mắt, Quất Lẫm nhíu chặt mày.

"Cô có biết mình đang nói gì không?"

"Biết chứ." Lam Dã chớp mắt, "Kỳ bộc dục phải không, tôi biết mà."

Hôm qua lúc lên mạng tra tài liệu, cô đã thấy qua tập tính đặc biệt này của thú nhân, văn bản hơi dài, Lam Dã đã đơn giản hóa để hiểu.

Nó giống như kỳ sinh lý của con người, bình thường thì một tháng một lần. Kỳ bộc dục của thú nhân tương đối ngắn, một lần một ngày, trong ngày đặc biệt này, tinh thần lực của thú nhân sẽ hơi bạo động, một số cảm xúc trong lòng sẽ bị khuếch đại, một số dục vọng rất muốn được thỏa mãn, nếu không thể thỏa mãn, thú nhân sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

Lam Dã cảm thấy chuyện này cũng giống như lúc cô đến kỳ sinh lý đặc biệt thèm đồ ngọt, không ăn được thì người sẽ bực bội.

Nếu Quất Lẫm biết Lam Dã hiểu thành như vậy, chắc lại phải cạn lời một phen.

Hoàn toàn không giống...

Tinh thần lực bạo động sẽ khiến thú nhân trong ngày này bộc lộ nhiều thú tính hơn, đối với bạn đời cũng là thú nhân, có lẽ sẽ cảm thấy đời sống tình dục ngày hôm đó vô cùng khoái trá, nhưng con người, đối mặt với thú nhân, đặc biệt là thú nhân có tinh thần lực không thể tự chủ ổn định, là một chuyện rất nguy hiểm.

Nói đơn giản là, có thể bị chơi đến hỏng.

Quất Lẫm nhìn con người đang ngồi trên người mình, người này còn đang mang thai.

"Xuống đi."

Cô vừa nói vừa đưa tay ra gỡ bàn tay đang choàng cổ mình.

Lam Dã lập tức áp sát hơn: "Tôi không~ Cô đừng ngại, cũng không cần phải xấu hổ, chúng ta bây giờ đã kết hôn rồi~"

Nhắc đến kết hôn, Quất Lẫm nhắc nhở đối phương: "Thỏa thuận hôn nhân——"

Chưa đợi cô nói xong, Lam Dã đã giành trả lời: "Điều thứ năm phải không?"

Không được có quan hệ thân mật vượt giới hạn.

Lam Dã hừ một tiếng: "Vậy tôi cũng phải nhắc cô, điều thứ tư trong thỏa thuận hôn nhân."

Quất Lẫm nhíu mày, điều thứ tư... cô nhớ lại thỏa thuận đó, điều thứ tư nói là trong thời gian hôn nhân, không được có hành vi bạo lực, không được can thiệp vào tự do của đối phương, không được ngoại tình, những việc quan trọng có bất đồng, thì nghe theo Lam Dã.

Cô nhìn Lam Dã: "Điều thứ tư thì sao?"

"Những việc quan trọng có bất đồng thì nghe theo tôi." Lam Dã vừa nói vừa cười, "Bây giờ chính là việc quan trọng có bất đồng."

"Tôi không cho rằng đây là hành vi thân mật vượt giới hạn."

"Chuyện của chúng ta nên gọi là giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn đời, cô rất khó chịu, cô muốn, mà tôi lại vừa hay ở đây, làm sao tôi có thể nhìn cô khó chịu mà không làm gì được chứ."

"Cho nên, để tôi giúp cô nhé."

Quất Lẫm: .......

Cô cũng không ngờ, đối với con người này, đây lại thuộc về việc quan trọng.

Lam Dã thấy đối phương dường như đã bị mình thuyết phục, trong lòng hừ một tiếng, cô đã nói là đối phương đang ngoài thì cự tuyệt trong thì mời gọi mà, cứ phải để cô ra vẻ 'cưỡng ép', mới miễn cưỡng đồng ý.

Thấy đối phương không còn gì để nói, Lam Dã cởi tay đang choàng cổ Quất Lẫm ra, nhanh chóng cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng.

Sau đó từ bên trong vạt áo mở rộng, cô đưa tay ôm lấy đối phương, hai tay vòng ra sau lưng, nhanh nhẹn cởi hàng cúc trên chiếc áo lót gợi cảm của Quất Lẫm.

Khi hai tay không còn trở ngại mà áp lên lưng, Lam Dã lẩm bẩm một câu: "Sao nóng thế này."

Cảm giác nhiệt độ cơ thể của Quất Lẫm đang không ngừng tăng lên, Lam Dã nghĩ đến đêm đó, cô suýt nữa thì chết vì nóng, hóa ra nguyên nhân là ở đây.

Lam Dã lẩm bẩm mà không để ý người đang bị cô ôm, đôi mắt màu hổ phách kia đã trở nên sâu thẳm đến mức nào, cô chỉ một lòng muốn cởi bỏ hết những bộ đồ vướng víu này.

Hai tay áp lên làn da nóng bỏng vòng về phía trước, trước khi cởi đồ, cô muốn sờ một cái cho đã tay.

Nhưng ngay khi cô vòng đến trước ngực, sắp nắm lấy khối mềm mại kia, tay Lam Dã đã bị giữ lại.

Cảm giác này! Quá tệ rồi!

Giống như cơm đã đến miệng rồi lại bị khâu miệng lại vậy!

Cô nhìn người không làm việc tốt kia với ánh mắt tố cáo, liền bắt gặp một đôi mắt với con ngươi thuôn dài.

Lam Dã: !

Chuyện gì thế này, sao tròng mắt của Quất Lẫm lại biến thành hình dạng này!

"Cô chắc chắn... cô muốn làm thuốc chứ?"

Trong lúc nói, con ngươi đã trở lại hình dạng bình thường, giọng nói khàn khàn dường như đang kìm nén một loại cảm xúc nào đó.

Ngầm tỏa ra một thông điệp nguy hiểm.

Nếu thời gian quay lại nửa phút trước, Lam Dã nhất định có thể cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm này, nhưng vào lúc này, ngay khi cô sắp nắm được khối thịt mềm kia, dục vọng che mờ lý trí, cô chỉ muốn tiếp tục.

"Yên tâm đi, tôi là người nói được làm được, cô buông tay tôi ra, tôi nhất định sẽ khiến cô thoải mái."

Quất Lẫm khẽ nhướng đuôi mắt: "Thoải mái?"

Lam Dã gật đầu, cố gắng hết sức tiếp thị bản thân: "Ừm, thoải mái, cô nằm yên đi, hôm nay để cô thử tay nghề của tôi."

"Tay nghề?" Đuôi mắt hơi nhướng của Quất Lẫm lại nhướng cao hơn một chút, dường như có chút không hiểu.

Tay Lam Dã bị giữ không cử động được, nghe giọng điệu có vẻ do dự của đối phương, Lam Dã đoán: "Không thích tay à? Thích miệng? Cũng được thôi~"

Về mặt lý thuyết thì cô đều biết, chỉ là chưa thực hành bao giờ.

"Miệng?"

Quất Lẫm cúi mắt nhìn đôi môi đang đóng mở của Lam Dã khi nói chuyện.

Đôi môi của con người này có một màu sắc rất khỏe mạnh, giống như quả anh đào chín mọng, hồng nhuận, căng đầy.

Trong đầu bất chợt lóe lên vài đoạn ký ức.

Đôi môi của đêm đó, hình như mềm mại lạ thường... Âm thanh phát ra từ đôi môi đó cũng dính nhớp như được bọc trong nước ép anh đào.

Tinh thần lực xao động, ngày càng ồn ào.

Lam Dã nhìn Quất Lẫm chỉ biết lặp lại lời của mình, cảm thấy đôi tay đang giữ cô nóng đến mức sắp nướng chín tay cô rồi.

Còn chưa làm gì cả, sao đã nóng thế này, nghĩ đến cảm giác nóng muốn chết đêm đó, Lam Dã cảm thấy phải nhanh lên.

Cô muốn rút tay về, phát hiện đối phương đã buông tay trước.

Ồ hô, Lam Dã nhìn đôi tay đã được tự do, đây là bị cô thuyết phục rồi sao? Muốn cảm nhận tay nghề của cô rồi sao?

Cô đã nói rồi mà, ai có thể từ chối một người đầy thành ý như cô chứ.

"Hôn một cái trước đã."

Có miệng mà không hôn thì lãng phí quá.

Lam Dã nhoài người tới, chu môi, nhưng ngay khi sắp hôn được, Quất Lẫm lại ngả người ra sau né tránh.

Lại nữa! Lam Dã không chịu nổi nữa!

Cô không thể hết lần này đến lần khác nhìn thức ăn đến miệng mà không được ăn, cô dùng sức đẩy người kia ra sau, Quất Lẫm thuận thế ngã xuống gối.

Lam Dã một tay đè vai người kia, một tay bóp cằm cô ấy: "Ngoan ngoãn, cho tôi hôn một cái, nếu không——"

Quất Lẫm nhìn cô, chờ nghe xem nếu không thì sao.

"Nếu không tôi sẽ cộng 1, hôn mười cái."

Quất Lẫm: "Cộng 1 sao lại là 10?"

Lam Dã mỉm cười, gạt dây áo lót đang hờ hững vắt trên vai Quất Lẫm, vẽ một nét ngang trên xương quai xanh tinh xảo của cô ấy.

"Đây là một, bây giờ tôi cộng thêm 1." Lam Dã vừa nói vừa vẽ thêm một nét dọc lên nét ngang vừa rồi, "Đây không phải là mười sao."

Đúng là, một + 1 = mười...

Quất Lẫm mím môi, nhìn người đang lại gần định hôn mình, ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, cô lên tiếng.

"Chắc chắn... muốn làm thuốc?"

Quất Lẫm thuận theo cách nói của con người kia, một lần nữa hỏi về ý định hành động hiện tại của cô.

Lam Dã dừng động tác hôn lại, người này sao cứ như đang đấu giá vậy, phải hỏi ba lần mới xác định được.

"Chắc chắn mà, đừng nói nữa, hôn một cái trước đã—— A——"

Cùng với tiếng kêu kinh ngạc đột ngột cao vút, Lam Dã bị ôm lật một vòng, cô lại rơi trở lại giường.

Chưa kịp hỏi Quất Lẫm định làm gì, cô lại bị lật người, cả người nằm sấp trên giường.

Khi cô ngẩng đầu lên khỏi gối, định chống người dậy, cô lại bị lật nửa người trở lại, thành tư thế nằm nghiêng.

Lam Dã: ...... Cô cứ như một bông súp lơ đang bị xào nấu vậy.

Trong lúc Lam Dã đang thắc mắc không biết mình có bị lật người nữa không, một cơ thể nóng rực đã áp sát vào sau lưng cô.

Nóng đến mức Lam Dã bất giác ưỡn ngực về phía trước muốn né tránh hơi nóng, nhưng cánh tay chắn ngang dưới ngực không cho cô trốn thoát, lại kéo cô trở về.

"A——"

Gáy truyền đến một cơn đau nhói, Lam Dã trực tiếp rơm rớm nước mắt.

Không phải vì đau.

Cơn đau nhói này cũng chỉ như bị kim chích, có thể chịu được, cô là bị tê.

Chết mất, cả da đầu tê rần!

Cảm giác này, quen thuộc quá!

Đợi đã, không đúng, tư thế này không đúng lắm, Lam Dã cố sức dịch người về phía trước, nhưng cánh tay chắn ngang dưới ngực như một cái vòng sắt, siết chặt lấy cô.

Quất Lẫm tránh bụng của Lam Dã, cánh tay nóng rực kẹp dưới ngực, ôm trọn Lam Dã vào lòng.

Lúc mới để cô nằm sấp, cô đã cởi áo lót và áo sơ mi đã bị cởi cúc, hiện giờ, giữa cơ thể hai người không còn chút trở ngại nào.

Nhiệt độ trên người Quất Lẫm trực tiếp truyền sang Lam Dã qua da thịt.

Mà làn da mát lạnh của Lam Dã cũng khiến sự nóng nảy của cô được giảm bớt trong giây lát.

Lam Dã nóng đến đổ mồ hôi, cô muốn Quất Lẫm buông mình ra, vừa mở miệng giọng đã lạc đi.

"A~"

Gáy vừa bị cắn, đã bị liếm.

Cảm giác này, cô nhớ rõ lắm!

"Đừng, đừng mà——"

Quất Lẫm nghe thấy tiếng này, cũng nhớ lại rất nhiều đoạn ký ức, trong hơi thở ngày càng nặng nhọc, Lam Dã dường như nghe thấy cô hừ một tiếng.

"Cô nói cô muốn làm thuốc..."

Không phải, không phải làm thuốc kiểu này.

Lam Dã vội vàng giải thích: "Là cô nằm yên, tôi, tôi đến, có cắn, cũng là tôi cắn chứ~"

Dứt lời, trong miệng chưa kịp ngậm lại đã có một ngón tay đưa vào.

"Cắn đi."

Lam Dã 'phì' một tiếng, đầu lưỡi đẩy ngón tay trong miệng ra.

Cái quái gì vậy, cô không muốn cắn ngón tay.

"Không phải như vậy, cô buông tôi ra—— A——"

Trên vai lại là một miếng cắn nữa, cảm giác tê dại rần rần trực tiếp truyền qua xương vai vào từng kẽ xương trong cơ thể.

Nước mắt sinh lý trào ra làm mờ tầm nhìn, Lam Dã dường như thấy không khí dần chuyển sang màu hồng...

Chuyện, chuyện gì thế này...

Là mơ sao?

Tinh thần lực xao động bất thường của Quất Lẫm trực tiếp ảnh hưởng đến luồng không khí, tóc bay lên, màu hồng kiều diễm dần dần lan tỏa trong không khí.

Cô cắn người kia, cảm thấy giữa kẽ răng có một vị ngọt ngào.

Giống như người đói bụng được cho chút thức ăn, nhưng thức ăn này lại không đủ để lấp đầy cơn đói.

Đau khổ và vui sướng đan xen.

"Quất Lẫm... Quất Lẫm... buông tôi ra..."

Nhầm rồi, không phải như vậy, Lam Dã rưng rưng nước mắt, cô có 'tay nghề' mà, không phải muốn thỏa mãn dục vọng sao, để cô làm.

Sao lại bị cắn thế này.

Quất Lẫm nghe tiếng gọi của Lam Dã, âm thanh này giống như một tiếng chuông vang lên trong bóng tối hỗn loạn, cô nhớ lại đêm đó, cô ấy dường như cũng đã luôn gọi cô như vậy.

Cô cũng vì âm thanh này mà kỳ diệu bình tĩnh lại, Quất Lẫm ôm chặt người kia, rất tò mò, tại sao con người này lại có thể khiến cô bình tĩnh lại.

Dường như từ rất lâu trước đây cô đã từng nghe thấy âm thanh như vậy.

Sau khi bị cắn, Lam Dã không biết tại sao, một cơn buồn ngủ ập đến một cách khó hiểu.

Cô phải dậy làm 1, không thể ngủ được!

Lam Dã cố gắng mở mắt, đồng thời nhận ra một sai lầm, sao cô lại nghĩ đến việc làm thuốc chứ... thuốc không phải là để bị ăn sao...

Rõ ràng cô nên làm bác sĩ, đến để 'chữa' cho cô ấy.

Trong sự hối hận, Lam Dã nhắm mắt lại, nhưng dường như nghe thấy tiếng chuông reo.

Quất Lẫm mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy đó là chiếc đồng hồ trẻ em trên tay con người kia, cô trực tiếp nhấn giữ nút nguồn để tắt máy.

Lam Dã cảm thấy cổ tay bị nắm lấy, đưa tay ra định nắm lấy bàn tay đó.

"Tôi... tôi muốn..."

Muốn làm 1...

Lời chưa kịp nói xong, trên gáy lại là một miếng cắn nữa.

Quất Lẫm thỏa mãn yêu cầu 'muốn nữa' của đối phương, lại cắn một miếng, còn thêm một chút chất gây ảo giác.

Giữa kẽ răng của thú nhân có thể tiết ra chất gây ảo giác, là sản phẩm của quá trình tiến hóa của thú nhân, trước đây khi thú nhân bắt được con mồi thường dùng chất này để làm tê liệt con mồi, khiến con mồi chìm vào giấc mơ đẹp, làm như vậy, thịt của con mồi sẽ tươi ngon hơn.

Trong quá trình tiến hóa dài đằng đẵng, thú nhân đã không còn cần phải săn mồi theo cách này nữa, dần dần, thứ này chỉ được dùng trên những người bạn đời thân mật, nhờ đó giúp họ có một giấc mơ đẹp.

Nghe thấy hơi thở của người trong lòng trở nên đều đặn, Quất Lẫm đứng dậy mặc quần áo, đến tủ ở góc phòng lục tìm thuốc mà bác sĩ đã kê.

Quất Lẫm có một bí mật, cô không uống thuốc, không phải như người ngoài nghĩ, cô là thú nhân cấp siêu S, tự tin có thể chịu được sự bạo động tinh thần lực này.

Cô đơn thuần là vì ghét mùi vị của thuốc này...

Uống một vốc thuốc xong, Quất Lẫm trở lại giường, nhìn con người đang ngủ say không biết gì, cắn một miếng vào vai đối phương.

Lần đầu tiên uống thuốc, là vì con người này...

Nghĩ đến việc con người này nói muốn làm 'thuốc', vừa rồi cô quả thực có một khoảnh khắc muốn thử... may mà nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cô không thể thực sự coi người này là thuốc được, Quất Lẫm buông người kia ra, nhìn vào bụng phẳng của đối phương.

Con người này, dường như đã quên mất tình trạng hiện tại của mình.

Nếu Lam Dã còn tỉnh, biết được suy nghĩ này, chắc sẽ tức đến mức muốn cắn người.

Cô không phải là một người mẹ không biết nặng nhẹ như vậy, cô nhớ tình trạng của mình, cô cũng không định tự mình sung sướng, cô chỉ muốn cống hiến tay nghề, là để giúp Quất Lẫm xoa dịu dục vọng sinh lý.

Cô muốn làm 1 mà!

Mạch suy nghĩ của hai người rõ ràng không khớp nhau, gây ra sự hiểu lầm hiện tại.

Quất Lẫm uống thuốc xong, chịu đựng cảm giác buồn nôn do mùi thuốc còn sót lại trong miệng, lấy một bộ đồ ngủ mặc cho con người trên giường rồi đắp chăn lại cho cô ấy.

Đứng bên giường nhìn con người kỳ lạ này một lúc, không biết là do tác dụng của thuốc hay sao... cứ nhìn dáng ngủ của con người này, tinh thần lực xao động vừa rồi của Quất Lẫm lại dần dần yên tĩnh lại.

"Ngủ ngon."

Quất Lẫm nhìn một lúc, cúi người nhấn công tắc đầu giường.

Buổi chiều yên tĩnh, căn phòng một nút bấm đã chuyển sang chế độ ban đêm.

Bên ngoài, nắng vàng rực rỡ.

Mễ Tiểu Man là một thú nhân rất thích phơi nắng, nếu không có việc gì cô có thể phơi nắng cả ngày.

Nhưng hôm nay, ánh nắng chiếu vào người, cô chỉ cảm thấy bực bội khó chịu.

Cô cẩn thận liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, người mà từ lúc ra khỏi nhà công chúa đến giờ vẫn giữ im lặng, và còn bắt cô cũng phải im lặng.

Cô chưa bao giờ thấy chị mình tức giận như vậy...

Cũng không biết công chúa đã nói gì với chị ấy...

Vốn còn tưởng hai người sẽ có một trận đấu kinh thiên động địa, không ngờ, cô bị 'quét' ra khỏi cửa không lâu, chị cô cũng ra theo.

Xem ra là không đánh nhau.

Ra ngoài xong, chị cô nói về lại khu Thượng Thành, cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng chị không cho cô nói.

Ánh nắng chiếu vào xe, cũng không thể sưởi ấm được bầu không khí một nửa lo lắng một nửa trầm mặc trong xe.

Mễ Tiểu Man đổ lỗi cho công chúa, cũng không biết công chúa điện hạ uống nhầm thuốc gì, chạy đến một nơi rách nát như vậy, ở trong một căn nhà nhỏ bé tồi tàn, còn tìm một con người chẳng ra gì, nói là vợ của mình.

Đừng nói là tinh thần lực bị rối loạn nhé.

Mễ Tiểu Man lại cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Mễ Xán, dè dặt lên tiếng: "Chị, chị ổn không?"

"Ừm."

Nghe thấy tiếng đáp lại, Mễ Tiểu Man thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là cô có thể nói chuyện rồi!

"Chị, chúng ta cứ thế đi sao? Vậy công chúa thì sao? Còn con người kia, cứ tha cho cô ta à?"

Nghe Mễ Tiểu Man nhắc đến con người kia, Mễ Xán quay đầu nhìn cô: "Em tin con người đó là vợ của Quất Lẫm à?"

Mễ Tiểu Man lập tức lắc đầu: "Sao có thể chứ, công chúa đâu có mù!"

Nói xong cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung một câu: "Có mù cũng không thèm để mắt đến cô ta!"

Một con người bình thường, ai mà thích được.

"Công chúa chắc chắn là đang nói đùa, chị đừng để trong lòng."

Mễ Xán không để trong lòng: "Chuyện mà em cũng nghĩ ra được, sao chị lại không biết."

Con người đó không thể nào là vợ của Quất Lẫm.

"Chị, vậy chị nói xem tại sao công chúa lại nói như vậy?"

Mễ Xán đã suy nghĩ suốt cả đường đi.

"Vấn đề có lẽ là ở Quốc vương và Vương hậu, có lẽ còn có cả nguyên nhân từ mẹ chị nữa."

Cô đã hỏi Quất Lẫm, tại sao lại bỏ cung ra đi.

Quất Lẫm không cho một lời giải thích, chỉ nói sau này sẽ không quay về... cô ấy còn nói sau này cũng chỉ định làm một người bình thường...

Sao có thể như vậy được!

Cô thích Quất Lẫm, một trong những lý do là vì cô ấy là công chúa, ở bên cô ấy, đợi cô ấy kế vị, cô sẽ là Vương hậu.

Một thú nhân cấp siêu S có phẩm cách cao quý như cô, phải là Vương hậu được cả nước chú ý, được người người kính ngưỡng.

Những lời này của Quất Lẫm, trực tiếp khiến cô từ bỏ ý định ra tay.

"Lái nhanh lên, chúng ta phải vào cung một chuyến trước khi Vương hậu nghỉ ngơi buổi tối."

Cô phải về tìm hiểu rõ tại sao công chúa lại không muốn làm công chúa nữa.

Mễ Tiểu Man nhấn ga: "Yên tâm, giao cho em!"

Kỹ năng lái xe của cô, đừng nói là trước khi Vương hậu nghỉ ngơi, đến trước bữa tối cũng không phải là không thể.

Chiếc xe thể thao lao vút đi, cơn gió cuốn theo làm ngã rạp hoa cỏ ven đường, bắn lên một mảng bụi đá.

Tư Thanh đi theo xa xa, thấy vậy liền từ từ giảm tốc độ.

Họ không phải là đã phát hiện ra mình rồi chứ?

Chắc là không... nếu phát hiện ra cô, cái cô gái tết tóc bím kia chắc chắn sẽ quay lại đánh cô một trận.

Tư Thanh thấy chiếc xe thể thao đã mất hút, bèn dừng xe bên lề đường.

Vốn dĩ sau khi ra khỏi nhà an toàn, cô nghe thấy tiếng xe của hai chị em nhà họ Mễ rời đi, liền nghĩ đến việc đi theo xem họ rời khỏi đây đi đâu.

Muốn xem xem ngoài hai người này ra, có còn ai khác cũng đến khu trung tâm không.

Nếu chỉ có hai người này, thì không cần quá lo lắng, hai người họ hợp lại cũng không phải là đối thủ của công chúa điện hạ.

Nhưng hai người này biết được hành tung của công chúa điện hạ, ít nhiều cũng có chút phiền phức.

Đặc biệt là tình hình hiện tại.

Nếu công chúa chỉ có một mình, đổi một nơi khác trốn đi, vấn đề không lớn, bây giờ phiền phức hơn là, còn có một con người.

Con người này còn đang mang thai.

Vừa rồi không kịp hỏi Quất Lẫm, chuyện con người kia mang thai, tiểu thư nhà họ Mễ có biết không.

Nhưng chuyện này, chắc cũng không giấu được bao lâu.

Sau khi Quốc vương và Vương hậu biết được, không biết sẽ thế nào...

Còn bản thân con người này cũng có thể là một phiền phức.

Tư Thanh nghĩ đến việc con người kia nói cô ta là đặc công, tuy sau đó người này nói đùa không đứng đắn, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ là ba phần thật bảy phần giả.

Con người này có thể thực sự là đặc công của một tổ chức con người nào đó.

Con người muốn lật đổ sự thống trị của thú nhân cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Nếu không thì làm sao giải thích, một con người bình thường có thể đột phá hệ thống an ninh, không để lại bất kỳ dấu vết nào, còn dễ dàng vào được nhà an toàn do chính tay công chúa xây dựng.

Nghĩ đến đây, Tư Thanh chớp chớp mắt, vậy cứ để hai người ở bên nhau, liệu có xảy ra chuyện gì không?

Chắc cũng không sao, Tư Thanh tự phủ định, con người dù lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể dựa vào việc hợp tác bày mưu, trước sức mạnh tuyệt đối của thú nhân, một con người đơn độc không chịu nổi một đòn.

...

Con người không chịu nổi một đòn, không hề hay biết về những rắc rối có thể xảy ra, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Và biết rõ mình đang mơ.

Bởi vì cô đã biến thành một que kem... đang bị mút...

Ra vào trong khoang miệng ấm áp, Lam Dã cảm thấy mình đang tan chảy từng chút một, cô muốn né tránh cái lưỡi dường như có gai ngược kia, nhưng lần nào cũng không thành công.

.......

Cuối cùng, bị mút đến mức không còn chút sức lực nào.

Lam Dã chỉ chờ mình bị ăn hết.

Cuối cùng, cảm thấy mình đã mỏng đến mức chỉ còn lại một cái que, cô cuối cùng cũng thấy lại ánh sáng, và cũng nhìn rõ người đang mút mình.

Không phải Quất Lẫm thì là ai!

Thú nhân kêu cô hôn mình thì làm giá không chịu hôn, sau lưng lại mút cô.

Cuối cùng cũng bị cô bắt quả tang, Lam Dã lúc này đã quên mất mình là một que kem.

Không, đã chỉ còn lại một cái que kem.

Cái que bị cắn chặt, Lam Dã xoay trái xoay phải, nhưng không thể thoát ra được.

"Không được cắn tôi!"

Lam Dã hét lên rồi mở mắt, bật dậy khỏi giường, liền thấy Quất Lẫm đang im lặng đứng ở cuối giường.

Khi Quất Lẫm nghe thấy con người kia có động tĩnh, cô đã sớm chuyển căn phòng về chế độ ban ngày, nhìn vẻ mặt không vui của con người kia, Quất Lẫm có chút ngạc nhiên.

Chất gây ảo giác của cô là để người ta có giấc mơ đẹp, thông thường những mong muốn trong lòng đều có thể thực hiện được trong mơ.

Sao con người này lại có vẻ như đã có một giấc mơ không vui.

"Sao vậy?" Quất Lẫm hỏi.

Lam Dã nheo mắt, mơ màng nhìn xung quanh, ý thức dần dần tỉnh táo: "Tôi hình như đã mơ."

Quất Lẫm: "Mơ thấy gì?"

Lam Dã nhìn cô, nhớ lại nội dung trong mơ: "Cô liếm tôi, mút tôi còn cắn tôi nữa."

Quất Lẫm: ......

Đây là giấc mơ đẹp của cô ta sao?

Trong đôi mắt màu hổ phách, tràn đầy sự khó tin.

Ánh mắt giao nhau trong không khí cũng có sự dao động, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều có sự khó tin về hành động của đối phương.

Lam Dã xoa xoa mái đầu bù xù, tạm thời gác lại giấc mơ kỳ lạ này: "Sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?"

Bộ não đang từ từ khởi động bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra, rất nhanh cô đã nhớ ra: "Cô đã cắn tôi!"

Nói xong Lam Dã sờ lên gáy, trên làn da mịn màng lại không có bất kỳ dấu vết nào, kỳ lạ, cô nhớ là đã bị cắn rách da mà, cô cố gắng nhìn ra sau, trên vai cũng không có dấu vết gì.

Cô nhớ vai cũng bị cắn mà.

Quất Lẫm: "Cô mơ rồi."

Ý là không phải thật.

Lam Dã kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Đây cũng là mơ à."

Cô nhìn chiếc giường dưới thân, lại nhìn bộ đồ ngủ lạ lẫm trên người: "Chuyện gì thế này, ai mặc cho tôi vậy? Sao tôi lại ngủ thiếp đi?"

Cô nhớ cô lên giường này là để làm 1, Lam Dã cố gắng nhớ lại, ban đầu cô đè Quất Lẫm, nhưng sau đó hình như bị đè ngược lại.

Vậy là, cô làm 1 không thành, lại thành 0 rồi?

Hình như cũng không đúng, Lam Dã cảm nhận một chút, chẳng có cảm giác gì cả.

Cô nhìn Quất Lẫm: "Chúng ta đã làm gì?"

Quất Lẫm: "Không làm gì cả, cô lên giường là ngủ thiếp đi."

Lam Dã kinh ngạc: "Sao lại thế được?"

Quất Lẫm giải thích một cách nghiêm túc: "Phụ nữ có thai hay buồn ngủ."

Lúc con người kia ngủ, trong những lưu ý cho phụ nữ có thai cô xem có điều này.

Lam Dã: "Hay buồn ngủ?"

Sao cô lại không tin thế nhỉ, phụ nữ có thai hay buồn ngủ, cũng không có chuyện nói ngủ là ngủ, ngủ dậy còn trí nhớ hỗn loạn chứ.

Cô đột nhiên nhớ đến hôm qua, ở bệnh viện sau khi cô báo cảnh sát, cảnh sát nghi ngờ cô bị thú nhân bắt nạt, có nhắc đến việc thú nhân có khả năng làm tê liệt con người, gây mất trí nhớ.

Lam Dã híp mắt lại, thú nhân này chắc chắn đã làm gì đó.

"Cô không sao rồi chứ?"

Thú nhân trước mặt trông sắc mặt đã trở lại bình thường, không có vẻ gì là khó chịu.

Quất Lẫm gật đầu: "Không sao."

Lam Dã nhìn cô một cách u ám, cô nghi ngờ người này đã làm gì đó trong lúc cô ngủ, nhưng cô không có bằng chứng.

"Mấy giờ rồi?"

Lam Dã liếc nhìn bầu trời đã tối bên ngoài, cô đã ngủ bao lâu rồi?

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, nhấn mấy lần đồng hồ không sáng, xem ra là đã tắt nguồn.

Hết pin rồi? Cô nhấn giữ nút nguồn, đồng hồ sáng lên.

Không phải hết pin, sao lại tự tắt nguồn, sau khi khởi động, Lam Dã thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, toàn là của Lam San và Diêu Lịch.

Thôi chết, chắc là không tìm được cô nên lo lắng rồi, Lam Dã vội vàng gọi lại.

Gần như vừa mới gọi đi, đầu dây bên kia đã bắt máy, như thể đang đặc biệt canh điện thoại.

"Tiểu Dã, là cháu phải không? Cháu đang ở đâu thế? Sao lại tắt máy?"

Lam San lo lắng cả buổi chiều chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lam Dã trước đây đã từng mất tích, khi phát hiện đồng hồ tắt nguồn, định vị cũng không xem được, trong lòng Lam San vô cùng hoảng sợ.

"Tiểu Dã gọi điện đến à?" Diêu Lịch nghe thấy tiếng, vội vàng chạy từ bếp ra, cả buổi chiều không có tin tức bà cũng lo lắng vô cùng, "Là Tiểu Dã phải không?"

"Cháu xin lỗi, là cháu đây, cháu ngủ quên ở nhà bạn." Lam Dã nghe ra sự lo lắng trong giọng của họ, vội vàng xin lỗi.

Lam San: "Con bé này, dọa dì chết khiếp, lần sau đến nhà bạn nào, nhất định phải nói với nhà một tiếng."

Diêu Lịch tiếp lời: "Đúng vậy, nhất định phải nói với nhà một tiếng, dì cháu lo lắng cả buổi chiều không uống một ngụm nước nào."

Lam Dã lập tức đồng ý: "Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý."

Sau khi hứa sẽ về nhà sớm, Lam Dã cúp máy nhìn Quất Lẫm.

"Là cô tắt đồng hồ của tôi?"

Quất Lẫm đã nghe cuộc điện thoại vừa rồi, cô có chút ngạc nhiên, con người này đã là người lớn, chỉ một buổi chiều không liên lạc được, gia đình kia lại lo lắng đến vậy, nghe giọng còn có tiếng nức nở.

"Xin lỗi." Quất Lẫm thừa nhận là cô đã tắt.

Lam Dã đoán người này không muốn điện thoại làm phiền mình: "Tha cho cô đấy, nhưng lần sau đừng tắt nữa."

Tình hình của cô đặc biệt, không trách Lam San và Diêu Lịch lo lắng.

Lam Dã nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi rồi, cô ngủ cả buổi chiều.

Lật chăn xuống giường, Lam Dã lại nhìn bộ đồ ngủ trên người: "Bộ đồ này là cô mặc cho tôi à?"

Quất Lẫm gật đầu.

Lam Dã chớp chớp mắt, nhìn Quất Lẫm, nghiêm túc dặn dò: "Tôi thích ngủ nude, lần sau đừng mặc cho tôi nữa."

Quất Lẫm: .......

Lam Dã lấy quần áo ở cuối giường, bắt đầu cởi đồ ngủ, cảm thấy thật phiền phức, ngủ nude tiện lợi biết bao, dậy là có thể mặc quần áo ngay.

Khi cô cởi đồ, Quất Lẫm đã quay người đi.

Lam Dã thấy vậy, hừ một tiếng: "Đã nhìn hết rồi, lúc này còn giả vờ gì nữa?"

Người này có khi còn nhân lúc cô ngủ, nhìn đi nhìn lại rồi.

Quất Lẫm nhíu mày, cô đâu có nhìn hết... không tiện nói gì, Quất Lẫm bước ra ngoài.

"Mặc đồ xong xuống lầu, tôi đưa cô về."

Nội dung cuộc điện thoại vừa rồi cô đều nghe thấy, người nhà của con người kia đang giục cô về.

Quất Lẫm bất giác nghĩ đến gia đình mình... họ chắc cũng muốn cô về, nhưng không phải vì lo lắng cho sự an toàn của cô...

Lam Dã nhìn bức tường lại chuyển động, nhanh chóng cởi đồ, mặc đồ, cô không biết làm thế nào để mở cánh cửa này.

May mà sau khi Quất Lẫm đi ra, cánh cửa không đóng lại.

Lam Dã thay đồ xong, vội vàng ra khỏi phòng xuống lầu, phát hiện dưới lầu mọi thứ đều nguyên vẹn.

Thật kỳ diệu, cô còn nhớ lúc trước khi đánh nhau ở đây nhà cửa đều rung chuyển, những thứ này lại không sao cả.

Cô nghĩ sao thì hỏi vậy.

Nghe Quất Lẫm nói tất cả đồ đạc ở đây đều được làm bằng chất liệu đặc biệt, cô có vỡ nát, những thứ này cũng không vỡ, Lam Dã chậc một tiếng, may mà cô chạy nhanh.

"Người đánh nhau với cô, là ai vậy?"

Đối phương tự xưng là vị hôn thê.

Quất Lẫm do dự một chút về cách giới thiệu, cuối cùng đưa ra một thân phận rất khái quát: "Một người bạn."

Lam Dã bổ sung cho cô: "Một người bạn thích cô?"

Quất Lẫm do dự rồi gật đầu.

Lam Dã 'chậc' một tiếng: "Bạn bè như vậy của cô còn bao nhiêu người nữa?"

Quất Lẫm ngạc nhiên nhìn cô, đây là câu hỏi gì vậy.

Lam Dã: "Để tôi chuẩn bị tâm lý."

Quất Lẫm: .......

Không nói nên lời, làm sao mà biết được.

Lam Dã: "Không đếm xuể à?"

Quất Lẫm: .......

Lam Dã: "Họ đều lợi hại như vậy sao? Nếu vậy, lần sau cô gặp bạn bè như vậy, lúc giới thiệu tôi, cứ nói tôi là bạn bình thường là được rồi."

Quất Lẫm nghe vậy, khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn Lam Dã như muốn nói, trước đó là cô tự giới thiệu mình là vợ của cô ấy.

Lam Dã đọc được ý của cô: "Làm sao tôi biết bạn của cô lợi hại như vậy, thanh kiếm đó, vèo một cái, đã xuất hiện rồi!"

Nói xong cô nghĩ đến điều gì đó, nhìn vòng tay đá mắt mèo trên cổ tay Quất Lẫm: "Đây lại là một vũ khí!"

Cô đưa tay ra định sờ, nhưng Quất Lẫm giơ tay lên né tránh.

Keo kiệt.

Quất Lẫm cẩn thận xoa xoa vòng tay, bước chân về phía gara nhanh hơn một chút.

Lam Dã thấy bộ dạng này của cô, giống như lo lắng cô còn muốn chạm vào, đúng là keo kiệt.

"Vòng tay này của cô mua ở đâu vậy?"

Quất Lẫm không dừng bước: "Không mua được."

Chẳng trách lại quý như vậy, Lam Dã hỏi: "Hàng đặt à? Đặt ở đâu? Tôi cũng muốn đặt một cái, có đắt không?"

Bây giờ cô có một triệu, không biết có đủ không.

Quất Lẫm dẫn cô đến bên xe, nghe vậy, dừng bước quay đầu nhìn cô một cái, có chút kỳ lạ: "Cô cần cái này làm gì?"

Lam Dã: "Phòng thân chứ sao."

Lần sau lại gặp phải loại người không nói không rằng đã rút kiếm, cô cũng rút kiếm ra.

Quất Lẫm khẽ cười một tiếng: "Cô không dùng được, cái này cần tinh thần lực để điều khiển."

Nói xong cô mở cửa xe, cúi người ngồi vào.

Có cô ở đây, con người này cũng không cần.

...

...

Một tiếng sau, Quất Lẫm lái xe giảm tốc độ vào một khu chung cư cũ.

Nhìn thấy ngôi nhà của Lam San từ xa, Lam Dã đã kêu dừng xe.

Sau khi xe dừng hẳn, Lam Dã chỉ về phía trước nói với Quất Lẫm: "Tòa nhà đó, tòa nhà có chậu hoa trà trước cửa, chính là nơi tôi đang ở, ngày mai đừng đi nhầm nhé."

Quất Lẫm nhìn theo hướng cô chỉ, ngôi nhà đó cách họ còn mấy chục mét, cô nghi ngờ nhìn Lam Dã: "Sao lại kêu dừng ở đây."

Lam Dã ra vẻ cô không hiểu quy tắc: "Đến gần, lỡ họ nhìn thấy cô thì sao."

Quất Lẫm không hiểu: "Nhìn thấy thì sao?"

Không phải vốn dĩ cũng phải đưa cô về nhà sao.

Lam Dã: "Cô có mang quà không?"

"Quà?" Quất Lẫm nghi ngờ.

"Đúng vậy, nếu họ thấy cô, chắc chắn sẽ mời cô vào nhà, cô xem cô hai tay không, lần đầu đến nhà như vậy thật thất lễ."

Quất Lẫm không phải là bạn bình thường của cô, cô ấy là đối tượng của cô, lần đầu đến nhà ra mắt trưởng bối sao có thể đi tay không.

Quất Lẫm hiểu ra, quả thực cô đã nghe nói con người có nghi lễ như vậy.

Trên đường đi con người này đã nói về tình hình hiện tại của mình, cô đang sống cùng dì, dì còn có một bạn đời là thú nhân, hai người có một chú mèo con.

"Ngày mai lúc cô đến, nhớ mang theo chút quà."

"Được."

Lam Dã tháo dây an toàn, lúc sắp xuống xe, lại nhớ ra điều gì đó, quay người nhìn Quất Lẫm.

"Đừng keo kiệt quá nhé." Nghĩ đến việc người này chuyển khoản bị báo không đủ số dư, Lam Dã vỗ vỗ vào mình, "Nếu cô không có tiền, thì cứ lấy trong số tiền tôi gửi chỗ cô ấy."

Quất Lẫm: ......

Cô nhìn con người kia, thầm nghĩ, người keo kiệt có lẽ nghĩ rằng người khác cũng keo kiệt như mình.

Nghĩ đến việc người này nhận của cô một triệu, chỉ định mua cho cô chiếc nhẫn kim cương một trăm tệ, trong lòng cô có một cảm giác rất vi diệu.

Cảm giác này khiến cô quên mất tại sao mình lại muốn nhận một chiếc nhẫn do một con người tặng...

Cô nhìn Lam Dã, muốn hỏi bao nhiêu quà là phù hợp, lời đến miệng cô lại nuốt trở vào.

Thôi đừng hỏi con người này, cô ta rõ ràng không đáng tin, theo tính cách keo kiệt của cô ta không chừng sẽ thất lễ.

Lát nữa hỏi Tư Thanh, có lẽ cô ấy biết.

Thấy Quất Lẫm đã đồng ý sẽ không keo kiệt, Lam Dã vẫn chưa yên tâm: "Cô đừng mua những thứ đắt tiền mà không thực dụng nhé."

"Ví dụ?"

"Năm nghìn tệ một cái quần lót."

Quất Lẫm: .......

Cái quần lót này không qua được rồi.

Lam Dã cố ý, nhìn bộ dạng cạn lời của cô, cảm thấy đã trả đũa được sự im lặng của cô trên xe suốt quãng đường.

Suốt quãng đường, cô đã hỏi mấy lần chuyện chiều nay là sao, sao cô lại ngủ thiếp đi... Quất Lẫm kiên quyết nói cô tự ngủ, và phủ nhận việc mình cắn người, còn nói ngoài việc mặc cho cô một bộ đồ ngủ ra thì không làm gì cả.

Lam Dã không tin, nếu không thì cô quá không có sức hấp dẫn rồi, một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, cởi đồ như vậy, chủ động lao vào người ta, quan hệ của họ còn là vợ chồng chính thức, nếu cô ấy không làm gì, ít nhiều cũng không lịch sự.

"Tôi đi đây." Lam Dã nhìn Quất Lẫm, "Tôi đoán là chắc không có nụ hôn tạm biệt đâu nhỉ?"

Mấy lần muốn hôn không thành, Lam Dã bây giờ bắt đầu đổi cách nói.

Quất Lẫm: ...... Nghe ra một mùi mỉa mai.

Lam Dã tiếp tục: "Nụ hôn chúc ngủ ngon sớm, chắc cũng không có?"

Quất Lẫm: ...... Nụ hôn chúc ngủ ngon sớm, là cái gì...

Lam Dã thở dài: "Ngày đầu tiên đăng ký kết hôn, phát hiện vợ không thích hôn, phải làm sao đây?"

Quất Lẫm: "Hửm?"

Lam Dã: "Tôi định về nhà, tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi này."

Nói xong cô xuống xe với vẻ mặt thất vọng, trong mắt không còn chút ánh sáng nào.

Ra ngoài một ngày, kết hôn, nhưng một nụ hôn cũng không có được.

Đóng cửa xe, Lam Dã bước đi dưới ánh trăng, đi được hai bước vẻ mặt đã trở lại bình thường.

Ha ha, thú vị thật, bây giờ cô phát hiện ra trêu chọc Quất Lẫm là một việc đặc biệt vui.

Mỗi lần cô ấy bị cô chặn họng không nói nên lời, trong đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng đó lại có những gợn sóng lấp lánh, giống như ánh trăng rơi xuống dòng kênh trong, đẹp vô cùng.

Lam Dã thực ra không thích Quất Lẫm trông có vẻ lạnh nhạt với mọi thứ, như vậy cảm thấy không có sức sống.

Cứ như vậy, thỉnh thoảng khuấy động cảm xúc một chút thì tốt hơn, tức giận cũng được, uất ức cũng được, ít nhất là có sức sống.

Nhưng tốt nhất, vẫn là vui vẻ thì hơn.

Cứ tiếp xúc xem sao, làm thế nào để khiến người ta vui vẻ.

"Lam Dã."

Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Lam Dã có chút ngạc nhiên, quay người nhìn Quất Lẫm từ trong xe bước xuống.

Đây là lần đầu tiên cô nghe cô ấy gọi tên mình một cách trang trọng như vậy.

Tên của cô từ miệng người này gọi ra, nghe cũng thật hay.

"Sao vậy?" Lam Dã nhìn người kia đi mấy bước đến trước mặt, nghi ngờ hỏi.

Dứt lời, một bàn tay nâng mặt cô lên.

Rất nhẹ một nụ hôn, rơi xuống má trái.

Lam Dã chớp chớp mắt.

Đèn đường ven đường, lúc này đồng loạt nháy một cái, Lam Dã thậm chí còn nghe thấy tiếng dòng điện 'xì xì'.

Ánh sáng nhấp nháy rơi vào mắt Lam Dã.

Sau khi Quất Lẫm buông cô ra, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhẹ giọng nói: "Nụ hôn chúc ngủ ngon sớm."

Cái này, có thể thỏa mãn.

Nụ hôn chúc ngủ ngon là một trong những nghi lễ của hoàng gia, không được coi là hành vi thân mật.

Nói xong, Quất Lẫm quay người rời đi.

"Ê, đợi đã!"

Lam Dã hoàn hồn, nhấc chân đuổi theo, chạy đến trước mặt người kia, đưa tay chặn đường.

Cô hừ một tiếng thật mạnh với đối phương: "Cô có biết, hành vi như vậy của cô là rất vô đạo đức không!"

Mi mắt Quất Lẫm khẽ run lên, cô đã nghĩ con người kia có thể sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ lại là như vậy.

Không phải người này cứ đòi một nụ hôn sao.

Sao lại vô đạo đức...

Trong sự kinh ngạc, cô đối diện với đôi mắt đen viết đầy sự tố cáo.

Lam Dã chỉ vào má trái vừa được Quất Lẫm hôn, vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô chỉ hôn má trái của tôi, tôi biết giải thích với má phải của tôi thế nào đây, không thể nói là vì má trái vàng của tôi hấp dẫn hơn được~"

Nói xong Lam Dã đưa má phải lại gần, không nhịn được cười thành tiếng.

"Má phải cũng muốn."

————————!!————————

[Đầu chó ngậm hoa hồng] Lên VIP rồi, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, mình mở rút thăm trúng thưởng cho mọi người nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro