1 CÁI 10 NĂM...
"Đoản văn này zindy viết đã lâu rồi , chỉ là 1 tâm trạng khi đọc 1 đoạn tin tức , 1 sai lầm của người cha đẩy cả gia đình vào địa ngục . Hy vọng trong cuộc sống sẽ ko còn những định kiến sai lầm , để những người trưởng thành cổ hữu đẩy chính những yêu thương mình vào tan thương"
Năm chị sinh ra em mãi chưa tồn tại , năm ta tồn tại của chị đã là 1 cái 10 năm . Khoảng cách thời gian hay ko gian đều ko thể do 2 ta làm chủ , chỉ là chữ duyên đưa chúng ta đặt trên 1 con đường . Chị so với em chính là hạt giống yêu thương được cha mẹ ấp ủ , để tạo nên 1 người có cả hạnh phúc lẫn yêu thương . Còn em so với chị chính là hạt bụi qua đường , người sinh thành hoàn toàn ko mong muốn .
Một người cha vai chính là quy hiệu đoàn trưởng , trong tay chính là binh lính hơn ngàn người . Một người mẹ xuất thân nhà giáo , chính ta đôi tay vung đấp rất nhiều hạt mầm xanh . Chị lại từ trong đôi tay họ hình thành , dung mạo học vấn chính là so với người người vẫn luôn xuất chúng . 18 tuổi người ta còn mơ màng trong tuổi thiếu niên bồng bột tìm yêu thương , chị lại như thế lấy được bằng cấp thật nhiều đem trường Đại học so với đồng học đã lên 1 cái năm 2 .
Chính là 8 tuổi , em đứa trẻ bị bỏ rơi thủi thủi trên đường xin miếng cơm lượm miếng bánh , ko tương lai ko thân phận chỉ màn trên người 1 cái tên Du Lợi . Ngày mưa đem ánh sáng mặt trời chôn vùi trong mây xám , bầu trời tối đen chỉ có gió lạnh mà hạt mưa trút xuống cuộc đời . Phải chăng rửa sạch đi nhơ nhớt bẩn thiểu trên người em đem em đến 1 cuộc sống khác , 1 cuộc sống của đứa trẻ mồ côi trong trại tế bần cùng những đứa trẻ khác chính là có 1 mái nhà che mưa đội gió . Ngày em gặp chị chính là đứa trẻ 9 tuổi lần đầu biết chữ cái là gì , con số viết ra sao , cũng là khi em biết thiên thần có tồn tại . Chị chính là giáo viên mang đến cho em con chữ mặt số , những chữ đầu tiên em có thể tự mình đọc & viết chính là Trịnh Tú Nghiên 19 tuổi . Chị nhìn em cười xinh đẹp mái tóc dài vàng óng trong nắng chiều mà em chói mắt , đem trái tim nhỏ bé của em đánh lỗi nhịp đường . Khi đó chị chính là trong lòng em đem làm thần tượng , cũng là người vẽ ra cho em 1 con đường có tên là tương lai . Năm em lên được trung học chị đã là thạc sĩ , em chính là lần đầu tiên trốn học thập thò trong đám đông nhìn chị xinh đẹp trên bụt nhận bằng khen . Đứng bên dưới nhìn lên chị , em thấy khoảng cách giữa chúng ta thật xa , chị như ánh mặt trời sáng rực luôn dễ nhìn thấy chỉ ko thể chạm vào nắm bắt . Em lại như hạt cát nhỏ lăn lóc trên đường , lại dễ dành bị đôi mắt sáng của chị dễ dàng nhận thấy . Chị chính là sững sờ vài giây nhìn em rồi mỉm cười xinh đẹp , nháy mắt đem diễn văn như nước uyển chuyển hoàn thành . Tiếng vỗ tay ầm vang , cả sân trường chính là náo loạn huýt sáo chỉ có em nhìn chị lặng lẽ thì thầm
"Chúc mừng chị Tú Nghiên!"
Em nổ lực 10 đem mình mài dũa kiên cường , chính là chân ko chạy theo bóng dáng chị đuổi bắt . Muốn đem thật gần khoảng cách chúng ta nối gần lại nhau , chị như chậm rãi dừng chân chờ đợi bước chạy của em đến gần . Chị 30 chính là 1 giám đốc cấp cao của công ty lớn , bông hoa xinh đẹp quyến rũ mà nam thanh trai tú theo chân đuổi bắt . Cha cùng mẹ chính là nhìn chị thành đạt , xinh đẹp ở tuổi 30 mà thật muốn chị yên ổn gia đình đem con thả cháu vào tay họ ẩm bồng . Chỉ là chị cười cười xinh đẹp , lẫn tránh khôn ngoan giam mình trong việc học tiến sĩ cùng công việc đánh bật ý tưởng họ ra xa . Cũng chỉ vì 18 tuổi trong đêm xinh nhật em tham lam ước nguyện với chị 1 điều
"Chờ em lớn có được hay ko?"
Chính là chị 28 tuổi lần đầu yêu thương môi hôn đặt xuống chính là đứa nhỏ như em , ko gia thế chưa có tương lại lại đặt vào tay em chính là tình yêu thương của chị . Khi nhớ lại chính em ko thể kiềm chế hét lên tiếng cám ơn với ông trời , chính là ban cho em hạt cát nhỏ này 1 mặt trời sáng lớn .
Chỉ là chúng ta ko ai đoán trước được , hạnh phúc 3 năm chưa tròn thế nhưng bị đạp đổ . Ko điềm báo , ko thanh âm chỉ như ko khí vô hình vô sắc ấp xuống chúng ta cuộc sống . Chị 31 thế nhưng cha mẹ vội vã mối mai , đem chị mệt mõi gặp mặt rồi tiếp chuyện . 21 em vùi đầu vào việc học , muốn đem chính mình thật nhanh trưởng thành , rồi cường đại mà bước bên cạnh chị . Để rồi đêm đêm an ủi nhau chính là 1 cuộc điện thoại hỏi han , vài mươi phúc khe khẽ câu yêu thương rồi thẫn thờ nhìn hình nhau khe khẽ cầu "nhớ chị" .
Chị che mắt gia đình bằng 1 mối quan hệ qua loa , đem 1 thanh niên mà họ gọi là ưu tú nhất ko lời nói chỉ gật đầu ưng thuận 1 tiếng bạn trai . Chỉ là đơn giản đem chú ý của họ đặt lên hắn , để lấy ko gian cùng thời gian riêng tư dành cho em . Cỗ vũ em trong đoạn nước rút khi sắp tốt nghiệp , vui vẻ cùng em ăn chén cơm , yêu thương hôn trán em ngủ trước khi về nhà . Chỉ là 2 ta cùng chờ đợi cái ngày em lớn cận kề , chờ đợi em trên tay tấm bằng cố thể dỏng dạt nói tiếng "yêu" . Chỉ là chúng ta chờ mà ko tới , mãi vẫn ko hoàn thành .
Cha mẹ chị thế nhưng dễ dàng biết được chị cùng em mối quan hệ mập mờ , ko nói hai lời chính ra tức giận mắng chửi . Chị khi đó chính là ủy khuất đầy mình , vẫn mỉm cười cùng em trò chuyện , ko hé môi dù chỉ 1 lời cho em 1 cái an toàn cảm giác mà làm việc lấy công danh . Chính tại thời điểm giam mình sáng tác , em ko biết rằng thành công của tương lai đem chị đánh đổi .
Cha mẹ chị đem thuốc ngủ bỏ vào nước cam , để chị yên ổn ngủ trong căn phòng của mình trước khi mở cửa cho tên kia cường bạo chị . Hai người tri thức có địa vị cùng sự tôn kính của bao người , thế nhưng đem chị nếm trải cái gọi là xác thịt "bình thường" để "sửa chữa" căn bệnh gọi là đồng tính . Chị , người con gái xinh đẹp tài giỏi của em trong 1 buổi sáng chính là tỉnh giấc điên dại khóc thét trong phòng . Bao nhiêu lâu em ko biết rõ , chỉ khi tìm được chị đã điên dại nhốt mình trong phòng , cổ tay xinh đẹp em thích nắm lấy thế nhưng chằng chịt vết cắt . Gương mặt chị xanh xao , đôi mắt xinh đẹp em thường yêu thương hôn lấy chỉ còn lại màu đỏ vô hồn . Gắt gao ôm chị trong lòng khóc ko thành tiếng , chị thế nhưng bông hoa xinh đẹp họ vung trồng lại chính tay họ hủy hoại . Em thèm khát đem họ đánh chửi ,tàn bạo giết đi chỉ là ko thể làm được . Gương mặt già nua đau khổ đứng thật xa bên ngoài nhìn chị ko dám đến gần , sợ chị nhìn thấy sẽ đem mình hóa điên dại khóc thét ko yên . Khe khẽ bên tai em chính là giọng chị run rẩy , yếu đuối
- Lợi ơi ...
Em run run khe khẽ đáp lời "em ở đây!"
- Cứu chị ... đem chị đi được ko?
Tôi cắn môi đạp 1 tiếng "được" ôm chị vào lòng mang chị đi khỏi , chỉ là thể xác mang đi tâm hồn vĩnh viễn ko thể lấy về . Tôi nhớ rõ 6 tháng chăm sóc chị , nói cười vui vẻ bên chị , nhìn bụng chị từng ngày lớn lên chỉ là chỉ cứ ngu ngơ trầm lặng ko đáp trả . Chỉ là chị sẽ gắt gao ôm lấy tôi khi ngủ , giấc ngủ luôn mộng mị , luôn trong mộng khóc thét gọi tên tôi cứu chị . Chỉ là hiện tại lẫn tương lai tôi mãi mãi ko cứu được tâm hồn chị , chỉ có thể gắt gao ôm lấy chị vào lòng khóc cười cùng chị . 6 tháng trôi qua bên chị có gọi là hạnh phúc , chị sẽ luôn gọi tên tôi , sẽ luôn ôm lấy tôi , sẽ yên lặng để tôi ngắm nhìn chăm sóc . Mái tóc vàng vẫn rực rỡ trong nắng vàng , gương mặt đẹp đã lấy lại chút hồng hào hơn trước chỉ là đôi mắt xinh đẹp tôi yêu vẫn ko lấy được chút hồn , lạnh lẽo nhìn về khoảng ko vô định . Tôi chăm sóc chị cùng đứa nhỏ trong bụng từng ngày lớn lên , đem yêu thương từng ngày từng phút nói bên tai chị . Đem an toàn vững chãi bao bộc quanh đôi tay ôm lấy chị trong lòng ngực , đem chính mình siết sao ko rời đi chị bước chân . Tôi thế nhưng 25 tuổi yên bình cầm tay chị chậm chạp viết tên mình trên giấy trắng , chậm rãi dạy chị đọc rõ họ tên mình . Thời khắc như quay lại khoảng thời gian ngập tràng hạnh phúc khi tôi 9 tuổi , chỉ là vị trí đổi dời nhưng yêu thương có thể kiên định nói ra rõ ràng từng từ 1
- EM YÊU CHỊ TÚ NGHIÊN !
6 tháng qua đi tôi sợ hãi bên ngoài phòng mổ , đứa bé trong bụng chính là khó đẻ . Tôi chính là sợ hãi 1 đêm nhìn trời mưa giông mà run rẩy ko ngừng , môi chính là lẩm bẩm gọi tên chị ko ngừng
"Tú Nghiên"
Đến sáng trời vẫn gầm rú , ko ngừng toàn thân chính là lạnh đến ko ngừng run rẩy . Đèn đỏ tắt ngấm , cánh cửa mở ra đem theo 1 thiên thần nhỏ xinh đẹp đặt vào tay tôi ít phút trước khi đem bé về phòng ủ ấm . Chị được đẩy vào phòng săn sóc đặt biệt , bác sĩ khẽ nhìn tôi lắc đầu nói 1 tiếng xin lỗi đem tôi đánh gục tại chỗ ko thể gượng dậy .
Tôi yên lặng nhìn chị ngủ mê , vuốt ve gương mặt tái nhợt nhưng trong mắt tôi vẫn phi thường xinh đẹp ko ai bằng . Tôi ngồi chờ đợi chị tỉnh dậy , tôi mong mỏi tiếng nói của chị bên tai , mong ngóng môi cười của chị . Tôi chính là đem mình cầu xin trong vô vọng , 1 lần nữa thôi chị có thể mở mắt nhìn tôi để tôi co thể nói 1 lời từ biệt . Tôi thiếp đi khi nào ko hay biết , cảm giác trên đỉnh đầu khe khẽ run run đem tôi thật nhanh bật tỉnh . Chị nhìn tôi đôi mắt mệt mỏi nhưng linh động , đôi môi nhớt nhạt mỉm cười xinh đẹp đến làm tim tôi run lên từng nhịp .
- Lợi àh
Thanh âm thỏ thẻ vô lực , dội thẳng vào tim tôi , mắt tôi ương ướt mũi cay xè nắm tay chị đặt lên má mình áp trán vào trán chị rưng rưng .
- Nghiên .. chị tỉnh rồi !
- Ừhm ... xin lỗi ... em đừng khóc ...
- Nghiên em ko khóc , chỉ là nước trong người dư quá trào ra mà thôi .
- Ngốc tử .
- Ừhm em là ngốc tử của chị .
- Em đã ... lớn thật rồi ...
- Ừhm chị chờ em lớn thật lâu phải ko , Nghiên em lớn rồi liên chỉ yêu duy nhất 1 mình chị mà thôi .
- Ừhm ...
- Em lớn có thể đem chị bảo vệ sau lưng mình , có thể nuôi chị thảnh thơi ở nhà vui vẻ , có thể ..
- Chị yêu em !
- Em cũng yêu chị , Tú Nghiên !
Chị kéo nhẹ mặt tôi hôn lên đôi môi run rẩy của tôi , nuốt lấy nước mắt cùng tiếng ngẹn ngào của tôi vào lòng . Đem luôn tình yêu của tôi đi mãi mãi , chỉ để lại trong tay tôi 1 hạt giống nhỏ nhoi . Ngày chị mất trời sáng rực 1 trời nắng , xuyên vào lòng tôi mái tóc vàng óng ánh . Đem tiểu Nghiên ôm vào trong lòng ngực , vát trên vai là chị trong chiếc hủ xinh đẹp , tôi mang tất cả tình yêu của mình rời đi nơi này thương đau . Gieo xuống vùng đất yên bình mới 1 hạt giống yêu thương còn sót lại của chị , tiểu Nghiên bò trên mặt cỏ xanh êm ái cười khúc khích lại vươn tay ôm đứa nhỏ vào lòng . Hôn lên đôi má phúng phím , lại hôn lên đỉnh đầu vàng óng , đứa nhỏ như 1 bản sau hoàn hảo của chị . Đứa nhỏ cười khúc khích , giọng nói bập bẹ ko rành rọt , chỉ loáng thoáng rời rạc từng âm .
- L ... ợ ... i
Ôm siết đứa nhỏ trong lòng , ngẩn đầu nhìn bầu trời vàng nhạt nắng qua đôi mắt mơ sương , tôi khe khẽ thanh âm
"Nghiên chờ em nhé!"
Mờ ảo trong mắt hình bóng chị hòa vào bầu trời vàng nắng , gương mặt xinh đẹp nhìn tôi mỉm cười ....
.
..
.......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro