Chương 5: Cô đã đoán đúng phần nào rồi (H)
“Xin cô đừng làm hại bà ấy!”
Lương Nghi cười phá lên, cười đến mức nước mắt sinh lí chảy ra.
“Muộn rồi bé ngoan. Lát nữa, tôi sẽ tìm em Chung để tâm sự.”
Triêu Dương càng khóc dữ dội hơn, tay vội chắp lại cầu xin: “Không! Không được! Tôi sẽ ngoan, tôi nhất định sẽ nghe lời cô!”
Lương Nghi vốn muốn giày vò Triêu Dương thêm một lúc nhưng nghĩ đến lời dặn sáng nay của Đào Thanh khi kê thuốc. Cô ta quyết định dừng lại trò đùa vui vẻ này.
Lương Nghi tắt điện thoại, gọi lại cho Lương Phong cười nói: “Dẫn vợ yêu về nhà đi.”
Triêu Dương đẫm nước mắt nhìn ả biến thái trước mặt: “Tôi muốn gọi cho mẹ.”
Lương Nghi không đồng ý: “Gọi cái gì, mẹ em giờ đang lành lặn trong vòng tay của em trai tôi rồi.”
Triêu Dương vẫn thấy lo lắng, cô rất sợ Lương Nghi còn muốn giở trò. Có quỷ mới tin cô ta dễ dàng buông tha cô như vậy.
Lương Nghi như đọc được suy nghĩ của Triêu Dương nói: “Em yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tính sổ với cái lỗ dưới kia của em sau.” Nói rồi cô ta từ từ lại gần Triêu Dương.
Triêu Dương cứng đờ mặc cho Lương Nghi cởi váy khỏi cơ thể.
“Ngực và mông to như này, em học tiết Thể dục thế nào vậy?”
Đồng phục thể dục của trường bọn họ ôm người, mỏng và thoáng hơn đồng phục thường ngày.
Lương Nghi đứng bên cửa sổ nhìn xuống bé ngoan thi chạy dưới sân trường, xung quanh tràn đầy tiếng hú hét của đám nam sinh
“A, tôi biết rồi có phải em cố tình muốn quyến rũ đám đàn ông kia không?”
Triêu Dương lắc đầu nguầy nguậy.
Lương Nghi cảm thấy không phải cô ta thì sớm muộn cũng có kẻ khác âm mưu ăn sạch bé ngoan này, chỉ là cô ta nhanh tay hơn thôi.
“Được rồi. Nếu lát nữa biểu hiện của em tốt, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”
Cô ta bế Triêu Dương vào gian phòng tắm bên trong để cô tự tắm rửa rồi gọi bà quản gia vào xử lý đống thủy tinh trên sàn.
Triêu Dương nhìn bà quản gia cúi mặt dọn sàn không một câu hỏi thừa là đoán ngay được ả biến thái này đã mua chuộc được người rồi. Cảm xúc bất lực và uất ức lại dâng lên, nước mắt cô ào ạt chảy xuống.
Cô chỉ có thể dùng nước ấm lau qua những phần da lành lặn rồi bôi thuốc lên những vết thương trên người sao cho câu được càng nhiều giờ càng tốt.
Lương Nghi cầm ly rượu, đứng bên ngoài tấm kính gọi vào: “Em chết trong đấy rồi à? Tôi gọi em Chung vào vớt xác em ra nhé?”
Triêu Dương nghe vậy liền nhanh chóng mặc áo choàng tắm ra ngoài.
Khuôn mặt cô ửng hồng, làn da dưới ánh đèn trông non mềm trắng trẻo hơn cả đậu hũ. Hơi nước còn đọng trên hàng mi dày cong cong lại cụp xuống che đi đôi con ngươi khiến cô trông càng yếu ớt, bờ môi không son cũng hồng khiến người ta muốn cắn một cái.
Lương Nghi nhìn đến thất thần, tay không tự chủ được sờ lên mặt Triêu Dương, nhẹ nhàng kéo những sợi tóc dính bên gò má của cô. Triêu Dương ngước mắt, bắt gặp sự dịu dàng hiếm có trên mặt ả biến thái.
Không phải cô chưa từng thấy Lương Nghi như vậy, lâu lâu khi cô ta uống say sẽ dùng cử chỉ dịu dàng tràn đầy yêu thương chạm vào cô.
Tuy nhiên tất cả đều tan biến khi Lương Nghi chạm vào ánh mắt bướng bỉnh, chán ghét và ghê tởm của Triêu Dương.
A, phải rồi, lúc bọn họ lên giường, thường đèn sẽ không được bật.
Lương Nghi kéo mạnh mái tóc dài của Triêu Dương lôi cô đi về phía giường.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu vào khung cảnh lộn xộn trên giường.
Triêu Dương quỳ bò xuống, mông to vểnh lên, đầu chúi vào giữa hai chân của người phụ nữ nhiệt tình liếm mút. Tiếng nhóp nhép ướt át vang lên rõ ràng trong không gian phòng ngủ.
“A, sướng quá...” Lương Nghi bật thốt, cô ta vừa lên đỉnh một lần, cơ thể giống như hóa bãi bùn nên giờ vô cùng nhạy cảm. Thật khó tin là cô ta đã lên đến cao trào mãnh liệt trong chưa đầy vài phút kể từ khi bị liếm mút bằng cái kĩ thuật dở tệ của một con nhóc mặt búng ra sữa.
Lương Nghi bên trên sâu sắc nghi ngờ nhân sinh, bên dưới run rẩy phun nước, ép chặt cái lưỡi mềm mại của bé ngoan.
“Nào, mút mạnh vào... A! Đúng rồi...”
“Khụ khụ...”
Triêu Dương lùi miệng muốn nhổ đống dâm thủy trong miệng ra.
“Không được nhổ ra, nuốt hết cho tôi!” Lương Nghi bóp chặt cằm Triêu Dương, ép cô nuốt hết đống dính nhớp trong miệng.
Đợi khi bé ngoan ăn trọn dâm thủy, Lương Nghi nhanh chóng ấn mái đầu mềm mượt vào lại thứ lầy lội giữa hai chân, đầu mũi Triêu Dương đập mạnh vào âm vật của cô ta. Cô ta sung sướng thở ra một hơi, nhìn những cọng lông lá đen tuyền cọ lên làn da mềm mại trắng trẻo của Triêu Dương, đúng là kích thích thị giác khó cưỡng.
Triêu Dương cảm thấy lưỡi tê rần, bị cuốn chặt trong cái lỗ ẩm ướt nhầy nhụa trước mặt. Cô không nhớ nổi mình đã bị ép uống bao nhiêu thứ nhầy nhụa hăng hăng kia vào bụng.
“Tay, cho ngón tay của em vào...”
Triêu Dương không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn có một búp măng non rất phù hợp với tiêu chí của cô ta, mềm mại không quá ngắn và múp thịt.
Bé ngoan nghe lời nhét ngón giữa của mình vào, đã chặt nay càng chặt hơn. Cô khó khăn di chuyển lưỡi và ngón tay trong tiếng thở hổn hển ngày càng gấp của mẹ kế tương lai.
Sau khi dùng ngón tay chọc bừa bãi một lúc, Triêu Dương cũng biết được điểm nhạy cảm của người phụ nữ ở đâu. Cô quyết định nhét thêm một ngón tay nữa, tập trung tấn công điểm nhô lên kia cùng răng nghiến nhẹ hột le bên ngoài.
Lương Nghi rên lên một tiếng, bất ngờ bị khoái cảm dữ dội đánh úp không kịp thở, cơ thể co giật mạnh vài cái, đại hồng thủy bên dưới trào ra bắn đầy trên tay và mặt của Triêu Dương.
Triêu Dương đưa lưỡi ngoan ngoãn vét sạch máng nước, tiếng nuốt liên tục phát ra nơi cổ họng.
Cô không định cho vị mẹ kế tương lai này thời gian nghỉ ngơi, nhét thêm một ngón tay nữa tấn công dồn dập vào bên trong, nước dâm theo động tác của cô bắn ra tung toé. Hai mép huyệt căng ra, đỏ ửng do ma sát. Thịt hồng theo lực tay bị kéo ra rồi lại bị mạnh bạo nhét vào trong hết lần này tới lần khác. Triêu Dương rê lưỡi quanh mép huyệt rồi lại vòng trở về mút mạnh hột le một cái.
“Ưm! Ha... Nhẹ thôi...” Cô ta phát điên mất, cô ta đoán mình sắp lại cao trào lần nữa.
Triêu Dương tăng nhanh tốc độ và lực đạo trên tay, ngón cái chà mạnh lên hạt đậu đỏ bên trên, cô bỗng rướn người lên đối mặt với Lương Nghi. Cô ta có chút giật mình, nhìn vào đôi mắt to tròn mang đầy sự khiêu khích và quyến rũ. Triêu Dương cụp mắt, đưa khuôn mặt còn dính ánh nước lấp lánh lại gần. Lương Nghi nín thở, nhìn chăm chú vào đôi môi anh đào của Triêu Dương, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cô ta dường như không còn cảm nhận được sự đau xót cùng sung sướng cực hạn từ vùng kín, giờ đây chỉ có trái tim trong lồng ngực không thể khống chế đập loạn từng hồi.
Triêu Dương chạm vào khoé môi Lương Nghi, vươn lưỡi liếm nhẹ một cái rồi lướt qua ngay.
Lương Nghi nhìn mái đầu đen đang dừng trên bộ ngực của mình, thấy hụt hẫng một cách khó hiểu.
Dĩ nhiên sau đó cô ta đã bị một tầng khoái cảm khác đánh úp, quên đi nụ hôn hụt vừa rồi.
Một bên vú được cắn mút bởi răng lưỡi ướt át, một bên được nhào nặn nắn bóp thành đủ loại hình dạng khác nhau. Bên dưới thì không ngừng chịu công kích từ những ngón tay múp thịt của bé ngoan. Kích thích quá đỗi to lớn như thủy triều dâng lên bao bọc toàn bộ tâm trí và cơ thể, len lỏi vào từng lỗ chân lông, Lương Nghi co quắp ngón chân lại hét lên. Cô ta dùng sức nắm chặt tóc Triêu Dương, ấn mạnh vào ngực mình, run rẩy dữ dội đón cơn cao trào.
Triêu Dương mặc kệ cơn co rút của Lương Nghi, vẫn dồn lực dập đâm tới tấp vào trong huyệt.
Lương Nghi há miệng thở dốc, linh hồn muốn thoát xác mà chìm xuống địa ngục. Âm hộ không ngừng phun nước ồ ạt, bên trong xoắn chặt, co giật như điên, muốn ép nát ngón tay của Triêu Dương ra bã.
Đợi cơn sóng triều của Lương Nghi dần rút, Triêu Dương rút tay ra, cúi đầu nuốt trọn đống dâm thủy bên dưới vào miệng.
Lương Nghi ổn định nhịp thở, bên tai vang lên tiếng chóp chép liếm mút gợi tình, đưa tay vuốt ve bả vai trần của Triêu Dương.
Cô ta bỗng kéo mạnh bả vai Triêu Dương lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng còn dính đầy dâm thủy của chính mình.
Triêu Dương nhíu nhẹ mày, rồi cũng nhắm mắt chấp nhận nụ hôn cuồng nhiệt từ đối phương.
Lương Nghi ghì chặt cô vào lòng, vừa hôn vừa nhẹ gọi: “A Âm...”
Triêu Dương biết, cô đã đoán đúng phần nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro