Chương 29: Đội mũ xanh
Mười lăm phút sau, Mộ Thu Từ và những người có mặt tại hiện trường chào đón người phụ trách của mình... Nói đi cũng phải nói lại, xét theo quân hàm, cấp bậc Thượng úy cũng không phải thấp.
Cô không biết một "học sinh lớn tuổi" như mình sẽ bị phân công làm gì đây?
Quân phục của đối phương gần giống với bộ cô đang mặc. Mộ Thu Từ đứng thẳng người, chợt nhận ra tư thế quân nhân của mình so với những người bên cạnh thực sự rất tệ.
Trời mới biết kể từ sau kỳ huấn luyện quân sự ở đại học, cô đã bao lâu rồi chưa đứng nghiêm chỉnh như vậy. Nhưng có vẻ như trong mắt người khác, tư thế của cô lại không đến nỗi nào?
Mộ Thu Từ tin chắc rằng mình hẳn là được "bảo kê" rồi.
Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng ánh mắt của vị thiếu tá khí chất mạnh mẽ trước mặt nhìn cô có vẻ hơi khó hiểu.
Nếu không phải vì tình huống không phù hợp, cô thật sự muốn dùng mũ che mặt lại. Đúng là tội lỗi, ai bảo cô sinh ra đã có khuôn mặt dễ thu hút ánh nhìn chứ.
"Theo thứ tự quân hàm từ cao đến thấp, bước ra khỏi hàng, đứng về phía tay trái tôi."
Ba vị có quân hàm thiếu tá bước lên trước.
Mấy tân binh thì lấy đâu ra quân hàm, có chăng cũng chỉ lác đác vài người. Mộ Thu Từ vì thế mà đứng ở hàng đầu tiên.
Đế quốc Vân Hạ có rất nhiều học viện quân sự, Tây Sắt chỉ là một trong số đó. Những học viên tốt nghiệp với vị trí đứng đầu của mỗi học viện đều được xem như nhân tài do đế quốc bồi dưỡng và sẽ được trao một quân hàm nhất định khi tốt nghiệp.
Muốn nổi bật giữa hàng ngàn sinh viên khác, dù không phải là người xuất sắc nhất, ít nhất cũng không thể là kẻ tầm thường.
Đứng cùng với Mộ Thu Từ còn có hai người khác, tổng cộng có ba Thượng úy được phân về khu vực B1047 của Vành Đai Mặt Trời 37 lần này.
Phía sau bọn họ là một số sĩ quan cấp úy và hạ sĩ quan. Ba vị thiếu tá phía trước trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó ra hiệu cho mọi người lần lượt lên chuyến tàu đang dừng gần đó.
Đợi tất cả lên tàu xong, sắc mặt ba người họ mới có chút thả lỏng.
"Ừ, Cửu, tôi thực sự mong chờ xem cậu và cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì đấy." Hai người còn lại liếc nhìn thiếu tá vừa được phân công phụ trách Mộ Thu Từ.
"Có gì đáng sợ đâu? Dù cô ta từng là thiếu tướng, thì đó cũng chỉ là chuyện trước kia thôi. Ở đây trời cao hoàng đế xa, cô ta đừng mong có thể trở mình."
Thiếu tá nữ Alpha được gọi tên cởi mũ, vuốt nhẹ mái tóc dài của mình.
"Hai người vẫn nên lo mà quản lý tốt tân binh của mình đi thì hơn."
"Tôi ít nhất còn có kinh nghiệm huấn luyện lính mới, hai người lại phải đối phó với hai kẻ hoàn toàn non nớt đấy." Vừa nói, Cửu vừa gọi một chiếc loa lơ lửng trên không trung đến, quẹt thẻ ID quân nhân lên đó.
【Đang xác nhận thông tin...
Họ tên: Vu Cửu
Chức vụ: Thiếu tá, Đội Phòng vệ Mặt đất Khu vực Lam Thiên, Vành Đai Mặt Trời 37
Xác nhận thành công, đã điểm danh.】
Hai vị thiếu tá kia cũng làm theo, sau khi hoàn tất điểm danh, cả ba mỗi người đi một hướng khác nhau.
Vu Cửu lên tàu, đi thẳng đến khoang đầu tiên mà cô chịu trách nhiệm quản lý. Đứng ngoài cửa nhìn vào qua cửa kính trong suốt, cô muốn xem thử có gì thú vị hay không.
Nhưng những gì cô nhìn thấy lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi—bên trong yên tĩnh đến mức đáng ngạc nhiên, mọi người đều ngồi ngay ngắn trên ghế của mình.
Người mà họ đã bàn tán xôn xao từ trước khi đến—Mộ Thu Từ—lúc này lại đang nhắm mắt, trông như đang nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng, hai người khác lén liếc nhìn cô ấy, trong khi những hạ sĩ quan khác đều cúi đầu, im lặng.
"Chuyện này không giống như tôi nghĩ... Nhưng thôi, cứ để yên tĩnh thế này một lúc cũng tốt, sau này còn nhiều cơ hội dạy dỗ bọn họ."
Đứng nhìn một lúc, Vu Cửu quyết định rời đi.
Mộ Thu Từ lúc này mở mắt ra, đúng lúc nhìn về phía cửa kính nơi Vu Cửu vừa đứng quan sát.
Trong lòng cô thoáng có chút nghi ngờ.
Không lẽ nguyên chủ cũng từng đắc tội ai ở đây sao? Sao cô cứ có cảm giác mình sắp bị tính kế vậy?
Cô giơ tay day nhẹ hai mắt, cảm thấy hơi mệt.
Giá mà có chỗ nào để cô ngủ một giấc cho đã thì tốt rồi. Suốt nửa tháng qua, cô cứ như gà vịt bị nhốt trong lồng, ngay cả ngủ cũng không yên.
Những người khác thấy cô mở mắt, lập tức vô thức ngồi thẳng lưng hơn, mặc dù trước đó họ vốn đã ngồi rất nghiêm chỉnh rồi.
Mộ Thu Từ cảm thấy hơi khó hiểu.
Những người này làm sao vậy? Nhìn cô như thể đang đối diện với kẻ địch mạnh vậy.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài lướt qua nhanh đến mức khiến cô hơi chóng mặt.
"Mộ... Thượng úy, chào chị." Đột nhiên có người bắt chuyện với cô.
"Ừm." Mộ Thu Từ hơi ngẩn ra, không kịp phản ứng. Người này sao lại đột nhiên tới gần cô như vậy?
"Tiền bối, chào chị! Em tốt nghiệp từ Học viện Quân sự Tây Sắt, luôn xem chị là thần tượng của mình!"
Người nói chuyện có vẻ rất kích động và căng thẳng.
Mộ Thu Từ nhìn cô gái trước mặt, trông chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi. Khuôn mặt đáng yêu, mặc bộ quân phục giống cô, trên vai mang ba ngôi sao, chứng tỏ cô ấy cũng là một Thượng úy.
Hóa ra là một tiểu học muội có gương mặt đáng yêu, ngưỡng mộ nguyên chủ sao?
Cũng phải, nếu nói về tài năng quân sự, nguyên chủ đúng là rất đáng để khâm phục.
Lần đầu tiên gặp phải người hâm mộ, Mộ Thu Từ không biết nên có biểu cảm gì để không phụ kỳ vọng của đối phương.
Cuối cùng, cô vẫn chọn cách lạnh nhạt gật đầu một cái, xem như đáp lại cô gái còn chưa báo tên này.
Không có cách nào khác, vì cô chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ.
"Có gì đáng để ngưỡng mộ chứ? Cũng chỉ là một kẻ bị giáng chức, chẳng phải bây giờ cũng giống chúng ta sao."
Một giọng nói bĩu môi vang lên từ bên cạnh.
Trong khoang tàu kín mít, câu nói này ai cũng nghe rõ mồn một.
Người lên tiếng cũng là một Thượng úy, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
"Cậu nói gì đấy? Muốn ăn đòn à?"
Cô gái hâm mộ Mộ Thu Từ ngay lập tức thay đổi thái độ, từ ngoan ngoãn ngoảnh sang trừng mắt đầy khí thế.
Cô quay đầu, xắn tay áo lên, bẻ khớp ngón tay, trông cứ như thể ngay giây tiếp theo sẽ lao vào cho kẻ kia một cú đấm mạnh.
"Đừng tưởng làm Thượng úy là có thể đè đầu cưỡi cổ tôi, tôi cũng như cô thôi." Đối phương hoàn toàn không để ý đến lời đe dọa của cô, cười khẩy: "Lũ phế vật tốt nghiệp từ Học viện Quân sự Tây Sắt, ai mà không biết mấy khóa gần đây chẳng đào tạo được ai ra hồn."
"Cứ tiếp tục như vậy, danh hiệu quân đội số một đế quốc có khi sẽ đổi chủ sớm thôi."
"Thằng khốn! Dám nói xấu trường tôi, tôi không đấm cho cậu rụng hết răng thì tôi không phải họ An!"
"Đã vậy còn dám nói xấu thần tượng của tôi, cậu có biết vì sao tôi là số một còn cậu là số hai không?" Cô gái nhỏ nhắn, trông đáng yêu và tràn đầy năng lượng, lại buông ra từng câu nói đầy thô bạo khiến Mộ Thu Từ đứng bên cạnh ngớ người.
"Một kẻ bị đày tới đây mà cũng dám so với tôi?" Đối phương cũng chẳng sợ hãi, đứng bật dậy, sẵn sàng nghênh chiến.
Nhìn cảnh tượng sắp xảy ra trước mắt, Mộ Thu Từ thật sự muốn mặc kệ. Kể từ khi xuyên đến đây, cô gần như luôn giữ thái độ đứng ngoài mọi chuyện.
"Đủ rồi." Mộ Thu Từ thở dài trong lòng. Chuyện này có gì đáng để ầm ĩ chứ? Mấy lời khiêu khích vô thưởng vô phạt này, ai lại đi đôi co với chó cắn làm gì?
Cô gái nãy còn hùng hổ như một chú sói nhỏ bĩu môi, thu chân lại. Nếu thần tượng đã lên tiếng, cô cũng không thèm chấp kẻ ngu ngốc này nữa.
"Tôi vẫn chưa biết tên cô." Mộ Thu Từ vẫy tay gọi cô gái. Nhìn đối phương vui sướng lao về phía mình, cô bỗng cảm thấy như đang vẫy tay gọi chú husky nhà hàng xóm vậy.
Những người khác vốn tưởng sẽ có một màn kịch hay để xem, ai ngờ lại bị cắt ngang.
Bọn họ biết rõ người ra mặt ngăn cản là ai, mà cô gái kia lại là học viên tốt nghiệp từ Học viện Quân sự Tây Sắt, nên ánh mắt đồng loạt hướng về phía kẻ khiêu khích ban nãy.
Sắc mặt hắn xanh mét, trông vô cùng khó coi, cố gắng gằn giọng khiêu khích: "Sao? Biết mình đánh không lại nên nhát gan rút lui à?"
"Thần tượng, em nghĩ hay là cứ đánh hắn một trận trước, rồi chúng ta từ từ trò chuyện sau, được không?"
Mộ Thu Từ liếc nhìn hắn, lại nghe cô gái bên cạnh nói vậy, có chút bất đắc dĩ. "Xuống tay nhẹ thôi."
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Cô gái lập tức phấn khích, vỗ ngực tự tin, rồi lao vào xử lý kẻ khiêu khích kia.
Mộ Thu Từ tựa lưng vào ghế, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi. Những âm thanh đánh nhau, kêu đau liên tục vang lên bên tai.
Cô không lo lắng về cô nàng cuồng thần tượng kia. Dù gì cũng là một Alpha, không có chút thực lực thì sao dám nhận lời thách đấu.
Chỉ là... chẳng phải Alpha và Alpha vốn có sự bài xích lẫn nhau sao? Chẳng lẽ niềm đam mê thần tượng có thể hóa giải phản ứng sinh lý này?
Nghĩ đến việc mình đang ngồi giữa một đám Alpha, Mộ Thu Từ bỗng ngộ ra. Những người ở đây đều tốt nghiệp từ các học viện quân sự. Trong trường quân đội, Beta đã ít, Omega lại càng hiếm.
Dù có ghét bỏ thế nào, sống chung vài năm rồi cũng quen.
"Thần tượng, chị đang nghỉ ngơi sao?" Mười phút sau, bên tai Mộ Thu Từ vang lên giọng nói quen thuộc.
"Em tên là An Quỳnh. Năm đó chính vì xem video của chị mà em đã quyết tâm thi vào trường quân đội." An Quỳnh cẩn thận ngồi xuống cạnh cô, giữ khoảng cách khoảng một mét.
Khoảng cách này vừa đủ xa để đảm bảo sự an toàn trong giao tiếp.
"An Quỳnh?" Mộ Thu Từ lặp lại cái tên ấy, ánh mắt lướt qua thân ảnh đang nằm sõng soài dưới đất. Trên người cô nhóc này hoàn toàn không thấy có vết thương nào.
An Quỳnh gật đầu, vô cùng phấn khích: "Không ngờ vừa tốt nghiệp đã được gặp thần tượng, thật sự quá hạnh phúc!"
"Ừm." Mộ Thu Từ không biết phải tiếp lời thế nào. Dù gì lần này cô đến đây không phải để kiểm tra quân đội, mà là vì bị giáng chức.
"Cô không sao chứ?"
"Em thì làm sao có chuyện gì được, loại gà mờ đó có đến hai tên cũng chẳng làm gì được em!" An Quỳnh nhe răng cười, "Mấy kẻ như vậy đáng ra nên bị đấm từ lâu rồi."
Không ai trong khoang phản bác lời cô, có lẽ vì nể mấy cú đấm vừa rồi.
Mộ Thu Từ nghe vậy, chỉ có thể im lặng. Trước đây, cô từng nghe Ngụy Hàm nhắc đến đủ thứ chuyện trong quân đội, nhưng không ngờ điều đầu tiên mình trải nghiệm lại là bạo lực.
"Này, đừng có giả chết. Tôi đã nương tay rồi, đừng hòng giả vờ bị thương nặng để khiến cấp trên trừng phạt tôi." An Quỳnh nhìn kẻ dưới đất vẫn chưa bò dậy, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn. "Trong khoang tàu mà đánh nhau là vi phạm quy định đấy."
Vừa mới xuống phi thuyền, việc đầu tiên là gì?
Tất nhiên là tổ chức một màn ẩu đả 'giao lưu thân mật' trên tàu.
Vừa giúp tân binh làm quen với 'nắm đấm' của đồng đội, vừa giúp họ thắt chặt tình cảm, lại còn có thể vận động gân cốt sau nửa tháng bị giam lỏng.
"Đây là truyền thống của khu Hoàn Thái Dương. Sao các người còn đứng nhìn? Ở trên phi thuyền nửa tháng chưa đủ chán à?"
An Quỳnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chỉ nói vài câu đã khiến một đám người hừng hực khí thế bắt đầu giao lưu theo 'cách của Alpha'.
Chẳng mấy chốc, cả khoang tàu biến thành một trận hỗn chiến, kẻ bị đánh ngã trước đó còn bị giẫm lên mấy lần.
Chỉ có một khu vực duy nhất yên tĩnh, chính là chỗ của Mộ Thu Từ.
Cô bình tĩnh nhìn đám người kia đánh nhau.
Không biết ai là kẻ đầu tiên dời chiến trường về phía góc tàu, vài lần suýt nữa cô và An Quỳnh bị vạ lây bởi nắm đấm lạc hướng.
"Thần tượng, hồi chị còn đi học, kỹ năng cận chiến luôn xếp hạng nhất. Không biết lần này em có cơ hội được chiêm ngưỡng không nhỉ?" An Quỳnh nhìn thần tượng đã bao năm nay của mình, ánh mắt sáng lấp lánh.
Mộ Thu Từ vừa mở miệng định từ chối, cô là người yêu hòa bình, hoàn toàn không thích động tay động chân.
Đúng lúc này, bỗng có người giơ chân quét ngang, giữa không trung đột nhiên đổi thành một cú đá, mục tiêu chính là cô.
"Vậy thì để em được chứng kiến một chút." Cô nghĩ đến lần cuối cùng mình động tay chân là khi đấu với Ngụy Hàm và Chu Cẩn Du, từ đó đến nay chưa từng kiểm tra lại thực lực của bản thân.
Mộ Thu Từ né cú đá nhắm vào mình, đứng dậy, lập tức giơ tay nắm lấy cổ chân đối phương. Mỗi cú ra đòn của cô giữa đám đông đều chính xác hạ gục một người, khiến họ mất khả năng chiến đấu, cuối cùng chỉ có thể nằm la liệt trên đất.
An Quỳnh chẳng những không sợ mà còn đứng bên cạnh đếm số người bị đánh gục.
"Mười lăm giây... Oa, quả không hổ danh là thần tượng! Trông chị vẫn còn rất dư sức, không lẽ vẫn chưa dùng hết sức à?"
Nghĩ đến kỷ lục của Mộ Thu Từ trước đây, An Quỳnh tin chắc rằng cô vẫn còn nương tay.
"Tôi không ra tay mạnh đâu." Mộ Thu Từ thu tay về, trong lòng có chút xấu hổ. Cô chỉ dùng một chút sức thôi, vậy mà đã khiến cả đám người nằm bẹp dưới đất.
Lúc này, Vu Cửu đang ngồi trong phòng nghỉ cá nhân hoàn toàn không biết rằng khoang tàu nơi Mộ Thu Từ đang ở lại náo nhiệt đến mức nào.
Chẳng mấy chốc, đoàn tàu đã đến nơi.
Nơi này hoàn toàn khác với Lam Tinh. Nếu từ xa nhìn thì có vẻ giống nhau, nhưng khi đặt chân đến, Mộ Thu Từ chỉ cảm thấy nơi này giống hệt Trái Đất mà cô từng sống.
Xách ba lô của mình xuống tàu cùng những người khác, cô và An Quỳnh là hai người duy nhất trong khoang không bị bầm dập gì. Những người còn lại trên mặt ít nhiều đều có thêm vài vết bầm tím, đó là kết quả của việc bị Mộ Thu Từ hạ gục nhanh chóng. Nếu không có cô, có lẽ tình trạng của họ còn thảm hơn cả những người vừa bước ra từ các khoang tàu khác.
Vu Cửu nhìn hơn hai trăm tân binh trước mặt, hầu như ai cũng có vết thương trên mặt. Chính vì vậy, những người không bị thương lại càng nổi bật.
"Dựa theo hệ thống thông tin phân phối, sau khi tôi nói xong, mỗi người đi tìm ký túc xá của mình. Trong vòng một tháng tới, các cậu sẽ tham gia khóa huấn luyện trước khi chính thức nhận nhiệm vụ."
Lời nói không hề cao siêu hoa mỹ khiến tất cả tân binh ở đây đều sững sờ. Khóa huấn luyện trước khi nhận nhiệm vụ? Chẳng lẽ bọn họ không phải đến đây để đổ máu, cống hiến cho đế quốc sao? Sao lại giống như một khóa đào tạo nhân viên phục vụ thế này?
Mộ Thu Từ vẫn rất bình tĩnh. Trước khi đến đây, cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không có tình huống nào giống với thực tế trước mắt.
Nhưng dù có là trường hợp nào, cô chỉ cần giữ vẻ bình thản, không bận tâm điều gì là được.
"Tôi là Vu Cửu, phụ trách khu vực này. Cấp bậc thiếu tá, cao hơn tất cả các cậu ở đây, vậy nên đừng ai có ý định thách thức quyền uy của tôi, rõ chưa?"
Vu Cửu hoàn toàn không quan tâm đến lý do vì sao tất cả mọi người ở đây đều bị thương. Cô liếc nhìn đồng hồ, sau đó để họ tự tìm phòng trong ký túc xá đã được phân phối.
An Quỳnh không được xếp chung phòng với Mộ Thu Từ. Trong tám trăm người ở đây, chỉ có năm người là thượng úy, ngoài ra còn có một số thiếu úy và sĩ quan cấp dưới. So với những tân binh chưa có quân hàm, xuất phát điểm của họ cao hơn rất nhiều.
Mộ Thu Từ vốn nghĩ rằng Vu Cửu sẽ gọi mình lại nói chuyện, nhưng ngoài dự đoán, từ khi bắt đầu huấn luyện đến khi kết thúc, cô ta không hề tìm cô.
Với nguyên tắc càng giỏi thì càng được coi trọng, có thể được phân công đến khu vực tuần tra tốt hơn, Mộ Thu Từ đã tận dụng thể chất của cơ thể nguyên chủ cùng với trí óc của mình để đè bẹp tất cả tân binh xung quanh.
Cô không có kinh nghiệm, nhưng đánh nhau? Xin lỗi, dù có muốn thua cũng không được.
Khóa huấn luyện kéo dài hai mươi ngày. Mười ngày đầu là rèn luyện thể lực, sức bùng nổ; mười ngày sau là thực chiến đối kháng, huấn luyện sử dụng vũ khí và công cụ thông thường.
Mười ngày cuối cùng lại là... lớp học văn hóa.
Sau hai mươi ngày huấn luyện khắc nghiệt, khi nghe nói ngày mai phải lên lớp học văn hóa, Mộ Thu Từ nằm trong căn phòng tối đen đã tắt đèn, cảm thấy có chút mơ hồ.
Cô nắm chặt tay thử cảm nhận, phải công nhận rằng cảm giác đánh người không tệ. Cô thậm chí còn bắt đầu thích cách giải quyết vấn đề bằng bạo lực.
Trong quân doanh này có rất nhiều kẻ đầu óc đơn giản, chỉ biết dùng nắm đấm để xử lý mọi chuyện. Nửa tháng qua, Mộ Thu Từ đã hiểu rõ rất nhiều điều mà trước đây cô không biết. Một đám người trong trường chỉ lo rèn luyện cơ bắp mà không chịu rèn luyện trí óc.
Nếu không dùng nắm đấm, chẳng lẽ lại dùng đầu óc?
Những người tốt nghiệp khoa Chỉ huy, Phân tích chiến lược, Thông tin liên lạc, v.v., sẽ không bị phân công đến đây để thi thố sức mạnh cơ bắp với họ.
Mỗi người đều có sở trường riêng, chẳng ai có thể hoàn hảo tất cả.
Sáng sớm hôm sau, họ đến lớp học nghe giảng. Nội dung gồm giáo dục tư tưởng chính trị về lòng trung thành với đế quốc, các lưu ý khi sinh sống tại khu vực Vành đai Mặt trời, v.v.
Những bài giảng này kéo dài suốt mười ngày. Trong mắt Mộ Thu Từ, nội dung của chúng chỉ có một trọng điểm: Khi gặp nguy hiểm, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải lập tức gọi cứu viện.
"Chẳng phải như vậy chẳng khác nào bảo chúng ta làm rùa rụt cổ sao? Ở trường tôi không được dạy thế này." An Quỳnh đâm đũa vào suất cơm dinh dưỡng trước mặt. Hôm nay là ngày cuối cùng họ ở căn cứ huấn luyện.
Đến chiều, họ sẽ phải thu dọn đồ đạc, đến địa điểm đã được phân công.
Mộ Thu Từ nghe cô ấy than thở nhưng không lên tiếng.
"Mộ tỷ, trước đây chắc chắn chị đã gặp tình huống như sĩ quan nói. Khi đó chị làm thế nào?" An Quỳnh không nhịn được mà hỏi.
Cô không thể gọi Mộ Thu Từ là thần tượng, vì cô ấy không thích nghe như vậy, cảm giác kỳ lạ thế nào ấy.
Mộ Thu Từ lớn hơn cô vài tuổi, gọi một tiếng "tỷ" là hợp lý.
Bảo An Quỳnh gọi thẳng tên, cô ấy nhất quyết không chịu, cuối cùng chỉ chịu gọi một tiếng "tỷ", sau đó còn cười vui vẻ nữa.
Mộ Thu Từ ít nhiều cũng hiểu suy nghĩ của An Quỳnh từ những lời lỡ miệng của cô ấy.
Thực ra, An Quỳnh vốn có thể được phân vào một nơi tốt hơn, nhưng vì nghe nói Mộ Thu Từ bị điều đến đây nên đã từ bỏ tiền đồ rộng mở, nhờ gia đình sắp xếp để đến cùng cô.
Muốn được điều đến một nơi tốt thì rất khó, nhưng chủ động đến một nơi chẳng ai muốn đến thì lại quá dễ dàng. Gia đình An Quỳnh cũng có chút thế lực, chỉ cần một câu nói là được.
"Chẳng có gì để nói cả." Mộ Thu Từ im lặng một lúc rồi trả lời. Nhìn thấy dáng vẻ có chút thất vọng của An Quỳnh, cô lại bổ sung một câu mà sĩ quan huấn luyện đã nói trên lớp:
"Chỉ cần nhớ rằng chúng ta là quân nhân của Đế quốc. Nếu gặp tình huống như vậy, chúng ta cũng vậy."
"Mộ tỷ, chị..." An Quỳnh sững người, cô nghĩ có lẽ mình đã chạm vào quá khứ mà thần tượng không muốn nhắc đến, bèn vội vàng xúc hai muỗng cơm nhét vào miệng.
"Đợi đến ngày nghỉ sau này, chúng ta có thể ra ngoài dạo chơi."
"Được ạ." An Quỳnh rõ ràng đang cố tình chuyển chủ đề, nếu Mộ Thu Từ còn không nhận ra thì mới là lạ.
"Nơi chúng ta được phân đến khá gần nhau, nếu có thời gian có thể ra ngoài đi dạo." Nhìn vẻ mặt của An Quỳnh, Mộ Thu Từ đoán cô ấy đã hiểu lầm điều gì đó nhưng cô cũng không giải thích.
Mộ Thu Từ không cố gắng đóng vai tính cách của nguyên chủ. Đối với An Quỳnh và những người khác, thực ra họ cũng không biết Mộ Thu Từ thật sự là người như thế nào, tất cả đều chỉ là tin đồn.
Dưới thực lực áp đảo, tính cách ngược lại trở thành thứ không quan trọng.
Cô được phân đến khu Lam Thiên, trung tâm của khu số 37 và cũng là nơi phát triển nhất.
Bất kể là thi đấu hay kiểm tra lý thuyết, Mộ Thu Từ đều đạt hạng nhất, khiến những người cho rằng cô sẽ suy sụp sau khi bị giáng chức bị vả mặt nặng nề.
Dù là thiếu tướng bị giáng chức, thì cũng không phải là mục tiêu mà đám tân binh này có thể vượt qua.
Người xếp thứ hai ngay sau cô chính là An Quỳnh, cô nhóc fan cuồng này có thực lực rất xứng đáng với ngôi trường quân sự Tây Sắt mà cô ấy tốt nghiệp.
Hạng ba là một sinh viên tốt nghiệp từ trường quân sự khác.
Tên khiêu khích cô trên xe hôm đó là Vương Hạ, đứng thứ năm, xem như cũng không quá mất mặt với những lời ngông cuồng mà hắn đã nói.
Mộ Thu Từ nghĩ, nếu không có cô, có lẽ hắn đã đứng thứ tư, nhưng đáng tiếc là hắn lại gặp phải con quái vật sức mạnh An Quỳnh.
Khu Lam Thiên, Sở Quản lý An ninh đường Đông Vân Bắc, chào đón một tân binh mới.
Mộ Thu Từ mặc một chiếc sơ mi màu xanh lam, bên ngoài khoác áo ngoài màu xám đậm, quần dài cùng tông màu.
Trước khi ra ngoài, tất cả mọi người đều thay quần áo khác, không ai mặc quân phục nữa.
Thoạt nhìn bề ngoài, không thể nhận ra ai có quân hàm, tất cả dường như trở nên giống nhau.
Trong vòng một năm, không được phép tiết lộ quân hàm của mình.
Điều này hơi khó đối với Mộ Thu Từ. Cô có gương mặt như vậy, dù không phải ai trong Đế quốc cũng biết, nhưng cũng không ít người nhận ra.
Tuy nhiên, lời của Vu Cửu khiến cô yên tâm: người bình thường sẽ không biết cô là ai.
Khu vực vòng quanh Thái Dương gần như tách biệt, giao lưu với mẫu tinh rất ít, nếu có cũng chỉ giới hạn trong trao đổi thông tin quan trọng. Không ai rảnh rỗi đi quan tâm một thiếu tướng bị giáng chức hay thăng chức cả.
Mộ Thu Từ bước qua cổng chính của Sở Quản lý An ninh, nhìn về ông bác giữ cổng:
"Tôi đến báo danh, nên đi đâu?"
So với Lam Tinh tràn ngập robot và công nghệ cao, nơi này không có những con robot nhỏ bay lượn trên đầu, nhiều chỗ vẫn sử dụng nhân công.
"Cô là người mới đến báo danh à? Đi thẳng phía trước, thấy tòa nhà màu xanh lam thì vào, lên tầng hai, rẽ trái, phòng thứ ba."
Cô cảm ơn rồi đi theo hướng ông bác chỉ dẫn.
Giống như Vu Cửu đã nói, những người ở đây không có phản ứng gì với cái tên của cô.
...
"Thanh Vũ, chị đã bảo em nghỉ ngơi cho tốt rồi mà."
Lục Y Vũ đang chọn quần áo, nhìn thấy em gái đẩy xe lăn vào thì lập tức nhíu mày.
"Chị, em nằm trên giường gần một tháng rồi, hiếm lắm mới tỉnh táo được, chị để em ra ngoài hít thở chút đi."
"Chị Cẩn Du cũng ở đây à? Lại giúp chị chọn quần áo sao?"
Lục Thanh Vũ nhìn những bộ trang phục mới nhất của các nhãn hiệu lớn, rồi quay sang Chu Cẩn Du:
"Cảm ơn cô đã góp ý nhé."
"Có gì đâu, dù sao tôi cũng rảnh mà."
Chu Cẩn Du duỗi eo, từ trên ghế salon đứng dậy:
"Chị dâu, cô để Thanh Vũ ra ngoài một chút đi, cứ ở trong phòng mãi cũng không tốt cho em ấy."
Từ sau sự việc của Lục Thanh Vũ lần trước, Lục Y Vũ có thái độ rất tốt với Chu Cẩn Du.
Chu Cẩn Du chỉ nghĩ đó là vì Mộ Thu Từ, nhưng chỉ có Lục Y Vũ biết rõ là vì lần trước Chu Cẩn Du đã giúp nàng.
"Hôm nay em thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Lục Y Vũ hỏi.
"Vẫn như cũ, không có gì thay đổi." Lục Thanh Vũ nhìn đôi chân của mình, tâm trạng không mấy tốt.
"Chị, chị đừng tự trách nữa. Việc này không liên quan đến chị, đều là do chú hai và bọn họ... Giờ họ cũng đã bị trừng phạt rồi."
Thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Y Vũ, cô vội vàng an ủi.
"Cũng có lỗi của chị, quá dễ dàng tin người." Nghĩ đến chuyện bị bạn bè phản bội, Lục Thanh Vũ cũng thấy rất tức giận.
"Nhưng chị xem, ít nhất bây giờ em vẫn có thể ăn, có thể nói, bác sĩ bảo chân em không sao cả, nghỉ ngơi vài tháng là có thể đi lại rồi."
Nếu không phải vì hiện tại thật sự không đứng dậy được, Lục Thanh Vũ đã muốn quay vòng vòng tại chỗ.
"Nếu chị phát hiện sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện này." Lục Y Vũ nghĩ, vì bản thân quá tập trung vào chuyện của mình và Mộ Thu Từ mà không để ý đến những hành động nhỏ của đám người đó.
"Chỉ có kẻ trộm nghìn ngày, làm gì có người phòng trộm nghìn ngày, không sao đâu." Lục Thanh Vũ mỉm cười, nhìn vòng eo của chị gái mình mà vẫn chưa thấy thay đổi gì, "Em không có con cũng không sao, chị sinh cho em vài đứa cháu gái là được rồi."
"... Chị để Vân Hi đẩy em ra ngoài đi, chẳng phải nói muốn ra ngoài hít thở không khí sao?" Lục Y Vũ quay sang nói với Vân Hi, người đang giúp nàng chọn quần áo: "Giúp tôi đẩy Thanh Vũ ra ngoài đi dạo một chút."
"Không thành vấn đề, sếp." Dù chỉ là một Beta nhưng Vân Hi vốn không có chút thẩm mỹ nào, nghe vậy như được đại xá, liền vội vàng đồng ý.
"Tối nay cô đi dự tiệc từ thiện cùng tôi, ngày mai chắc chắn chúng ta lại lên trang nhất."
"Đám tin đồn bịa đặt cứ gán ghép chúng ta với nhau, nếu Mộ Thu Từ biết được, tôi có khi bị giết cũng nên." Chu Cẩn Du ngồi trong phòng khách, đùa cợt nói.
"Cô ấy sẽ không biết đâu." Lục Y Vũ cầm một chiếc váy lên thử, rồi hỏi: "Cô thấy cái này thế nào?"
"Không đẹp bằng cái trước." Chu Cẩn Du bĩu môi, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, cười nói: "Mà cô nói cũng đúng, bây giờ ai mà biết cô ấy đang ở xó xỉnh nào của khu Hoàn Thái Dương, muốn biết tin tức ở đây cũng không dễ đâu."
"Đúng rồi, cô ấy có biết cô mang thai không?" Chu Cẩn Du vẫn luôn thắc mắc điều này. Trong lòng cô cảm thấy, dù tính cách Mộ Thu Từ có tệ đến đâu cũng không thể đến mức bỏ mặc vợ đang mang thai mà đi mất tăm như vậy.
"Cô ấy không biết." Lục Y Vũ đáp. Nàng nghĩ, chắc Mộ Thu Từ vẫn cho rằng mình đã bỏ đứa bé rồi. Chuẩn bị bao nhiêu thứ, đến phút cuối cùng lại quyết định giữ lại, dù nàng có tính toán đến đâu thì cũng không lường trước được những biến số như chuyện xảy ra với Thanh Vũ lần này.
"Dạo này không có ai đến gây rắc rối cho cô chứ?" Chu Cẩn Du vắt chân lên ghế, đắc ý nói: "Tôi đánh không lại Mộ Thu Từ, nhưng nếu nói về thế lực thì bây giờ cô ấy không bằng tôi đâu."
"Chẳng phải cô nói muốn cố gắng làm lại, không sống phóng túng như trước nữa sao? Tiến độ thế nào rồi?" Lục Y Vũ cầm lại bộ váy trước đó, nhìn Chu Cẩn Du và hỏi.
"... Đừng nhắc nữa, chuyện này không dễ làm đâu, cần thêm thời gian." Chu Cẩn Du vừa nghe nhắc đến liền chán nản.
"Đừng nói về tôi nữa, nói về cô đi, dạo này tình trạng thế nào?" Chu Cẩn Du quan tâm hỏi, "Bác sĩ nói sao? Thuốc có uống đúng giờ không?"
Đứa bé trong bụng Lục Y Vũ là con của Mộ Thu Từ, cô gọi một tiếng "chị dâu" thì cũng không thể không quan tâm đến cháu mình được.
"Bác sĩ nói vì thiếu sự trấn an từ tin tức tố của Alpha nên tôi mới bị ngất xỉu trước đó. Sau khi tiêm thuốc điều trị, các chỉ số sức khỏe đã ổn định." Nàng cũng không giấu giếm chuyện này, dù nàng không nói, Chu Cẩn Du cũng đoán được.
"Nhưng đây cũng chỉ là giải pháp tạm thời, cô có định đi tìm cô ấy không?" Chu Cẩn Du khuyên nhủ, "Cô không thể đùa giỡn với cơ thể mình được. Tôi nghe Vân Hi nói cô bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi?"
"Dù đứa bé có khỏe mạnh, sức sống có dồi dào đến đâu cũng không chịu nổi nếu cô cứ hành hạ bản thân như vậy."
"Tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị này... nhưng cô cũng thấy đấy, bây giờ Thanh Vũ như vậy, tôi không thể đi được." Lục Y Vũ biết Chu Cẩn Du lo lắng cho mình.
"Chuyện của Thanh Vũ cứ để tôi lo, đảm bảo không có vấn đề gì." Chu Cẩn Du vỗ ngực tự tin nói.
"Để sau hãy nói." Lục Y Vũ trầm ngâm một lúc rồi đáp.
"Lần trước cô ngất xỉu suýt nữa dọa tôi chết khiếp." Chu Cẩn Du nhớ lại lần đó vẫn còn sợ hãi. Khi ấy, hai người đang nói chuyện trước cổng học viện quân sự thì Lục Y Vũ bỗng nhiên ngã xuống.
Nếu không nhờ cô đỡ kịp, Lục Y Vũ đã đập thẳng xuống đất rồi. Vì chuyện này mà cả hai lần đầu tiên lên trang nhất tin tức.
"Đúng rồi, tháng này cô đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?" Chu Cẩn Du hỏi.
"Vân Hi đã đi cùng tôi rồi."
"Vậy thì tốt." Chu Cẩn Du nói, liếc nhìn quang não, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, mang theo chút phấn khích.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tôi đến đón." Vừa nói xong, cô vừa tắt tin nhắn vừa nhận được, nhảy ra khỏi ghế sô pha, chạy thẳng ra cửa.
Sau khi Chu Cẩn Du rời đi, phòng khách mới thực sự trở nên yên tĩnh.
Lục Y Vũ cảm thấy không thoải mái, những vấn đề do cơ thể không khỏe gây ra còn nhiều hơn cả công việc. Để giữ lại đứa bé này, nàng đã phải chịu không ít khổ sở.
Sau khi biết lý do vì sao những kẻ kia ra tay với Thanh Vũ, nàng suýt nữa đã hận chết Mộ Thu Từ. Chỉ vì cô ấy bị giáng chức mà những kẻ trước kia không ưa cô ấy liền ngầm dung túng cho thuộc hạ của mình làm bậy.
Còn chú hai của nàng chỉ là vật hy sinh, đôi chân của Thanh Vũ cần một khoảng thời gian dài để phục hồi, trong thời gian điều trị không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào khác, nếu không sẽ để lại di chứng.
Ban đầu, ngoài việc không thể chấp nhận được việc bản thân trở thành "tàn phế" - với một Alpha không thể khiến Omega mang thai thì cũng giống như phế nhân vậy - thì sau khi được an ủi và tư vấn tâm lý, cô cũng dần chấp nhận hiện thực.
"Khu 37 Hoàn Thái Dương... Chẳng phải kế hoạch đó có liên quan đến nơi đó sao, đi hay không đi đây..." Lục Y Vũ suy nghĩ một lúc, quyết định gác lại chuyện này trước mắt.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là buổi tiệc từ thiện tối nay.
Tối hôm đó, đại tiểu thư nhà họ Chu cùng tân chủ tịch tập đoàn Tinh Diệu, tiểu thư Lục Y Vũ, xuất hiện tại buổi tiệc từ thiện do chính phủ Đế quốc tổ chức.
Vừa bước xuống xe, Lục Y Vũ liền khoác tay Chu Cẩn Du, bộ lễ phục cao cấp trên người lấp lánh dưới ánh đèn flash.
Hai người sải bước trên thảm đỏ, vừa bước vào khách sạn liền có người đến chào hỏi.
"Chu thiếu, Chủ tịch Lục."
Nàng cùng Chu Cẩn Du mỉm cười gật đầu đáp lại.
Cuộc chuyển giao quyền lực vừa kết thúc nửa tháng trước đã giúp nàng từ Tổng giám đốc Lục trở thành Chủ tịch Lục. Không phải ai cũng phục, nhưng khi biết sau lưng nàng có Chu Cẩn Du, họ đều từ bỏ những ý định nguy hiểm.
Nhà họ Chu không dễ chọc vào, mà đại tiểu thư nhà này còn là kẻ liều lĩnh, nghe nói điên lên thì ngay cả nhà mình cũng dám đối đầu.
Lục Y Vũ đưa tay lấy một ly rượu từ khay của người phục vụ bên cạnh, nhưng bị Chu Cẩn Du—người tự nhận trách nhiệm thay Mộ Thu Từ trông chừng nàng—giật mất.
"Tôi đi lấy nước trái cây cho cô. Có tôi ở đây, ai dám để cô uống rượu chứ?" Chu Cẩn Du vì nàng mà bỏ lại cuộc sống vui chơi tiệc tùng để đến đây, không phải vì lo lắng cho nàng uống rượu, mà là vì trong những buổi tiệc như thế này, luôn có những rắc rối khó từ chối.
Omega uống rượu cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ Lục Y Vũ không chỉ có một mình.
"Đâu cần cẩn thận như vậy chỉ vì Mộ Thu Từ chứ?" Lục Y Vũ bất đắc dĩ nhìn Chu Cẩn Du đi rồi lại về, đặt một ly nước trái cây vào tay nàng.
"Cô uống cái này đi." Trong mắt người ngoài, hành động này có vẻ vô cùng thân mật.
Từ lần đánh dấu đầu tiên đã hơn hai tháng trôi qua, Mộ Thu Từ đã rời đi một tháng.
Lục Y Vũ vẫn đang sử dụng thuốc giảm bớt tác động của việc thiếu vắng Alpha. Nếu không phải người quen thân, sẽ khó nhận ra trên người nàng vẫn còn chút tàn dư của mùi tin tức tố thuộc về ai.
Chu Cẩn Du lại thường xuyên ở bên cạnh nàng, ngược lại còn bị vương vấn ít nhiều mùi hương của nàng.
Vì vậy, khi họ đứng cạnh nhau, rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng người đã đánh dấu nàng là Chu Cẩn Du.
"Có vẻ như tin đồn mới về chúng ta sắp xuất hiện rồi." Chu Cẩn Du dựa sát vào nàng.
Chỉ trong thoáng chốc, đôi mày cô ấy hơi nhíu lại—mùi tin tức tố của Mộ Thu Từ, cô ấy không thể nào quen thuộc hơn.
"Chu thiếu, đã lâu không gặp." Đột nhiên, có người bước tới, mỉm cười đầy nhiệt tình với Chu Cẩn Du.
"Chú Dương, không ngờ lại gặp chú ở đây." Chu Cẩn Du liếc nhìn đối phương, mắt hơi nheo lại, rất nhanh đã nhớ ra người này là ai.
"Vị tiểu thư luôn xuất hiện trên báo cùng cháu gần đây, hẳn là cô Lục đây nhỉ?"
"Nếu chú Dương nói đến Y Vũ, thì đúng vậy." Chu Cẩn Du cười híp mắt. Trong những dịp thế này, cô ấy thường giữ thể diện cho người khác.
Huống chi lần này còn là sự kiện do chính quyền đế quốc tổ chức. Nhưng nếu đối phương không biết điều, cô ấy cũng sẽ không nương tay.
"Tôi là Dương Chấn Thiên, từng là bạn cũ của cha Chu Cẩn Du." Dương Chấn Thiên cười nói với Lục Y Vũ.
"Chào Dương tiên sinh." Lục Y Vũ cảm thấy người trước mặt không có ý tốt.
"Cháu lâu lắm rồi không tham gia mấy dịp thế này, hôm nay hiếm hoi mới đến, có muốn để chú Dương dẫn đi gặp mấy người bạn cũ của cha cháu không? Họ đều có quan hệ tốt với ông ấy."
"Không cần đâu, hôm nay cháu đi cùng Y Vũ, chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy." Chu Cẩn Du liếc nhìn Lục Y Vũ, đột nhiên giật mình kêu lên, "Y Vũ, cô đứng lâu quá nên thấy khó chịu à? Có muốn tôi dìu cô qua kia ngồi nghỉ một chút không?"
Lục Y Vũ đưa ly lên che khóe môi, tránh để người đối diện nhìn ra sơ hở. Nàng dù thế nào cũng không đến mức đứng vài phút đã thấy mệt.
Nhưng nếu Chu Cẩn Du đã muốn lấy nàng làm cái cớ, nàng cũng phối hợp, lộ ra vẻ mặt yếu ớt.
"Chú Dương, xin thất lễ." Chu Cẩn Du nói xong liền đỡ nàng đi, mặc kệ Dương Chấn Thiên phía sau tức giận đến mức nào.
"Cô cứ mặc kệ ông ta vậy có ổn không?" Lục Y Vũ ngồi xuống ghế hỏi.
"Có gì mà không ổn. Tôi nói cho cô biết, lão Dương đó chẳng phải người tốt đẹp gì. Trước đây, khi nhà Mộ Thu Từ còn khá giả, ông ta còn định gả con gái cho cô ấy.
Sau này... nhà họ Mộ sa sút, ông ta lại nhắm đến tôi và một người khác. Đương nhiên, cuối cùng chẳng ai trong chúng tôi rơi vào cái bẫy của ông ta."
Chu Cẩn Du cười khẩy, ra hiệu Lục Y Vũ đừng bận tâm.
Tại biệt thự.
Lục Thanh Vũ một mình ngồi bên cửa sổ phòng khách tầng một, nhìn những chiếc đèn treo ở bốn góc sân. Một lát sau, cô quay lưng lại nói với Vân Hi:
"Chị cứ về trước đi, tôi ở một mình cũng được."
"Không được, sếp bảo chị trông em đến khi cô ấy về." Vân Hi lập tức từ chối.
"Chị tôi trả chị bao nhiêu tiền làm thêm để ngày nào cũng trông chừng tôi vậy? Ngay cả chị Chu bây giờ cũng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ rồi." Lục Thanh Vũ quay đầu lại, khóe miệng giật giật, không biết phải nói gì.
"Chuyện này à... ha ha, sếp lúc nào cũng hào phóng mà." Vân Hi cười gượng. Nhưng nếu làm sai, sếp cũng chẳng nương tay cắt lương.
Cô đã bị trừ hai tháng tiền thưởng, bây giờ phải cố gắng trông sếp nhỏ để gỡ lại.
"Không biết chị dâu bây giờ thế nào rồi." Lục Thanh Vũ gãi đầu. Nếu không phải Chu Cẩn Du không có ý định với chị gái mình, cô đã nghi ngờ chị dâu đang dẫn sói vào nhà.
Chỉ cần Chu Cẩn Du và chị gái cô xuất hiện cùng nhau, ngay lập tức sẽ có tin đồn về họ, thậm chí có khi còn có kẻ tự động sắp luôn cả ngày cưới cho họ.
Nếu chị dâu biết được thì sao đây? Lục Thanh Vũ mím môi—cả tinh cầu đều biết Alpha bí ẩn của chị gái đang đội một cái mũ màu xanh... chỉ có chị dâu là không biết.
Đêm ở Lam Tinh, nơi diễn ra buổi tiệc từ thiện, rực rỡ ánh đèn như ban ngày, nhưng nơi Mộ Thu Từ đang ở vẫn còn là ban ngày.
Khi buổi tiệc từ thiện vừa bắt đầu, cô vừa bước vào cửa văn phòng. Trong sảnh chính của văn phòng tổng hợp, số người ngồi đó không nhiều.
Khuôn mặt xa lạ của cô lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Cuối cùng, một Beta tốt bụng dẫn cô đến trước cửa phòng của sở trưởng.
Mộ Thu Từ đẩy cửa bước vào, bên ngoài liền có người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Họ không bàn tán chuyện khác, mà chủ đề duy nhất xoay quanh ngoại hình của cô.
"Một Alpha vừa tuấn mỹ vừa thanh tú như vậy, trông có vẻ nho nhã, lịch sự, hoàn toàn khác với những người được phân công đến đây trước kia."
Một nhóm Beta tụ tập lại, bàn luận về nhan sắc của vị Alpha mới đến vừa rồi.
"Cảm thấy hơi quen mắt." Một người đang vùi đầu trước màn hình máy tính ngẩng lên, đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, lẩm bẩm một câu rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc.
"Nghĩ mãi không ra, thôi vậy, chắc cũng không phải chuyện quan trọng."
Bên trong phòng làm việc của sở trưởng.
"Tôi đến để báo danh. Tôi là Mộ Thu Từ, kính chào sở trưởng."
Nhìn chiếc ghế xoay đang quay lưng về phía mình, Mộ Thu Từ giơ tay chào theo nghi thức.
Ghế xoay chậm rãi quay lại, khi nhìn thấy gương mặt đối diện, cô sững sờ kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro