Chương 5: Dư Âm Trong Mắt Cô Ấy

Buổi sáng ở thành phố đã kịp lên màu nắng nhạt khi Trì Nhược Vy bước ra khỏi chiếc xe đen sang trọng, đôi giày cao gót va nhẹ vào mặt đường lát đá. Ánh sáng chiếu lên gương mặt thanh tú khiến đôi mắt cô càng trở nên sâu thẳm, nhưng đôi môi lại mím chặt – một dấu hiệu cho sự xáo trộn nào đó đang lặng lẽ diễn ra trong lòng.

Lục Thị vẫn sầm uất như thường lệ. Nhân viên đi lại vội vã, ai cũng cố tránh ánh mắt của vị Phó Tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng này. Nhưng hôm nay, không khí dường như hơi khác – từ khi cô bước vào sảnh chính, những lời chào bỗng ngập ngừng hơn, vài ánh nhìn trao đổi kín đáo lướt qua cô, rồi vội vàng lẩn tránh.

Cô cau mày. Cảm giác quen thuộc của sự bất thường gõ nhẹ vào trực giác.

Không cần hỏi, Trì Nhược Vy sớm có câu trả lời khi cánh cửa thang máy tầng điều hành mở ra.

Cố Lạc Yên.

Cô ấy đứng đó – giữa khu làm việc nội bộ của ban giám đốc, tay cầm một tập hồ sơ, mái tóc đen uốn nhẹ sau gáy, gương mặt sáng sủa và bình thản. Như thể cô ta luôn thuộc về nơi này.

Đối diện Lạc Yên là Lục Tĩnh Uyên, trong bộ vest xám than, khuôn mặt điềm tĩnh như thường nhưng ánh mắt lại lộ chút gì đó – không hẳn là dịu dàng, nhưng không còn là sự xa cách cứng nhắc như khi đứng cạnh Nhược Vy.

Cố Lạc Yên cười nhẹ, tay chỉnh lại chiếc cúc áo nơi cổ của Tĩnh Uyên.

"Em đã nói chị đừng vội mặc cái áo này khi chưa là lượt lại mà..."

"Ừ, sáng nay vội." Tĩnh Uyên trả lời, rất khẽ. Câu nói đơn giản, nhưng trong không khí nơi này, nó vang lên như một nhát dao.

Bàn tay Trì Nhược Vy khựng lại khi định bước tiếp. Cô đứng bất động trong vài giây, để chắc chắn rằng bản thân không phản ứng gì quá đà.

Rồi cô bước đến. Gót giày va vào nền đá tạo nên âm thanh dồn dập – vừa đủ để hai người kia dừng lại.

"Chào buổi sáng, Trì tổng."
Cố Lạc Yên cất tiếng trước, giọng nói nhẹ nhàng, không e dè mà cũng không khiêu khích. Đôi mắt hạnh nhân của cô ta lướt qua Nhược Vy, như thể đang soi chiếu điều gì đó sâu hơn cả một cái nhìn thông thường.

Nhược Vy nhìn sang Lục Tĩnh Uyên.

"Sao cô ta lại ở đây?"

Tĩnh Uyên hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt trực diện.

"Tôi mời Lạc Yên về hỗ trợ tạm thời. Cô ấy sẽ tham gia dự án Khu Tây với tư cách cố vấn chiến lược."

"Cô ấy không phải nhân viên chính thức của Lục Thị."

"Cô ấy từng là người sáng lập tập đoàn phụ trách liên kết thị trường phía Bắc. Năng lực đã được chứng minh."

"Và mối quan hệ của hai người cũng được chứng minh?"

Câu hỏi vừa thốt ra, không khí lạnh hẳn. Đôi mắt Cố Lạc Yên hơi chuyển, dừng lại nơi Nhược Vy, thoáng hiện nét... tiếc nuối?

"Trì tổng, tôi không có ý chen vào chuyện riêng của ai. Chỉ là Tĩnh Uyên từng nợ tôi một lời hứa. Lần này, tôi đến để đòi lại."

Nhược Vy khẽ cười, giọng trầm thấp:
"Thật trùng hợp. Tôi cũng đến để đòi lại lời hứa mà chị ta đã phản bội."

Tĩnh Uyên giơ tay ngắt lời: "Đủ rồi. Đây là nơi làm việc."

Nhưng đã quá muộn. Mọi thứ giữa ba người – tình cảm, dằn vặt, tổn thương và đố kỵ – đã tràn ra như ly nước đầy tràn miệng.

_________

Buổi họp ban điều hành diễn ra lúc 9 giờ sáng, nhưng Trì Nhược Vy đến trước 15 phút, theo thói quen của người chưa từng để lộ cảm xúc yếu đuối ở nơi công cộng.

Cô chọn chỗ ngồi cạnh đầu bàn, phía đối diện với vị trí của Tổng giám đốc. Chưa đầy 5 phút sau, Cố Lạc Yên bước vào – không ngồi phía cuối như các cố vấn thông thường, mà tiến thẳng đến chiếc ghế cạnh Tĩnh Uyên.

Không ai nói gì. Nhưng ánh mắt trao đổi giữa các giám đốc khác đã thay lời bàn tán.

Khi buổi họp bắt đầu, Cố Lạc Yên là người thuyết trình đầu tiên. Cô ta trình bày dự án liên kết đầu tư khu Tây – vốn là hạng mục mà Trì Nhược Vy phụ trách từ đầu.

Kế hoạch mới của Lạc Yên sắc bén, thuyết phục, và... xóa toàn bộ cấu trúc ban đầu mà Nhược Vy đã xây dựng trong ba tháng qua.

Lục Tĩnh Uyên không hề ngắt lời. Không một lần. Cô chỉ ngồi đó, yên lặng lắng nghe – như thể đang trao toàn bộ trọng trách của khu Tây cho một người vừa quay về.

Sau khi kết thúc phần trình bày, Lạc Yên quay sang, mỉm cười với Tĩnh Uyên. Rồi cô ta nhìn về phía Nhược Vy:

"Trì tổng, cô có muốn góp ý gì không?"

Nhược Vy nhìn thẳng vào cô ta. Chậm rãi, cô trả lời:

"Không."

Một từ. Lạnh. Sắc. Đủ khiến cả phòng họp đông người lạnh sống lưng.

Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua Lục Tĩnh Uyên, trái tim lại nhói lên một nhịp.

Tĩnh Uyên không nhìn cô. Đôi mắt ấy đang đặt ở phía bên kia bàn – nơi một người phụ nữ khác đang mỉm cười với sự tự tin khó chịu.

Chúng ta đã đi xa đến thế rồi sao, Lục Tĩnh Uyên...?

_____________

Ở nơi người cũ đứng cạnh người xưa, lòng em vẫn lặng, nhưng trái tim lại không ngừng vang tiếng gọi: Em không muốn thua, nhưng cũng không thể rời xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro