Chương 83: Chịu trách nhiệm

Ngoài cửa đột nhiên lại im ắng trở lại, Long Linh đang bận chỉnh lại khăn voan nên cũng không để tâm.

"Cạch" một tiếng, tay nắm cửa đột ngột xoay một vòng, cánh cửa bị ai đó mở ra từ bên ngoài.

Long Linh vừa định quay đầu lại thì cơ thể cô bất ngờ bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Chiếc đuôi rồng nóng rực không chút do dự quấn chặt lấy cô.

Cổ tay cô bị ai đó khống chế, ép lên cao quá đầu, dính chặt vào bức tường lạnh như băng. Hương thơm mùi hoa hồng thay thế luồng không khí trong lành vừa mới hít vào.

Ánh mắt Long Linh chạm thẳng vào đôi đồng tử đỏ rực của Violet. Đồng tử cô co rút, trái tim run lên dữ dội, trong lòng lập tức dâng trào nỗi tức giận và cay đắng vì bị phản bội.

Cô siết chặt chiếc đuôi rồng đỏ rực kia, cố kéo nó xuống, nhưng cái đuôi nóng bỏng ấy vẫn quấn chặt lấy đôi chân cô, chẳng chút kiêng dè.

Môi cô bị người kia hôn xuống, đầu lưỡi nóng rực tiến vào, chiếm lấy từng tấc trong khoang miệng như thể trút hết nỗi oán hận và giận dữ.

Nụ hôn của Violet quá mãnh liệt khiến đầu óc Long Linh choáng váng, hơi thở dồn dập, cô đẩy mạnh nàng ra để có thể hít thở.

Nỗi chua xót tràn ngập trong lòng cô, nhưng vừa định mở miệng thì giọng nói đã nghẹn lại nơi cổ họng.

Violet mắt đỏ hoe, tức tối hét lên:

"Nếu chị không đến, chẳng phải sau này em sẽ không cần chị nữa sao?"

Long Linh càng giận hơn:

"Tôi kết hôn với người khác thì liên quan gì đến chị? Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi!"

Violet ôm chặt lấy Long Linh, nước mắt không ngừng tuôn rơi:

"Chẳng phải em từng hứa với chị là sẽ cùng chị về nhà sao?"

Long Linh mắt đỏ hoe:

"Ở bên chị, bị chị xoay như chong chóng, như vậy rất vui sao?"

Violet không hiểu cô đang nói gì, gần như cầu xin:

"Khi nào chị từng đùa giỡn em? Chị còn yêu em chưa đủ sao, sao có thể nỡ tổn thương em?"

Long Linh nhìn gương mặt xinh đẹp ấy, ánh mắt màu vàng sẫm ngập tràn tình cảm, cô cắn môi, lòng dao động không yên:

"Vậy tại sao chị lại nói Sylvia là cấp dưới? Chị và cô ta hôm đó đã nói gì, tại sao phải giấu tôi?"

Trái tim Violet như rơi xuống vực, vội nắm chặt tay Long Linh:

"Không có gì cả! Chị chỉ bảo cô ta rời đi nhanh chóng, chị sợ em hiểu lầm. Chị chưa từng thích bất kỳ Alpha nào khác, chị chỉ thích em!"

Long Linh nhìn Violet, trong lòng thầm nghĩ: "Đại ác long lại đang lừa mình." Trước đây nàng cũng từng nói muốn xem biểu hiện của mình, rằng Violet có rất nhiều lựa chọn, còn cô chỉ là một trong số đó.

Violet nhìn chiếc váy cưới trên người Long Linh, đôi mắt đỏ hoe hỏi:

"Vết thương của em lành chưa? Chị muốn đến thăm em, nhưng em lại đi vào rừng, chị không thể vào được."

Lông mi Long Linh khẽ rung:

"Vết thương của tôi không liên quan gì đến chị cả."

Trái tim Violet như bị bóp nghẹt, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Long Linh:

"Tại sao em lại kết hôn với người khác? Em đã đánh dấu Omega khác rồi sao?"

Nàng cúi xuống, lo lắng ngửi lấy pheromone trên người Long Linh.

Đã lâu như vậy, nếu Long Linh thực sự ở bên một Omega khác, pheromone trên người chắc đã nhạt đi nhiều.

Nhưng rất nhanh, cô lại ngửi thấy mùi thông xanh non giữa tóc Long Linh – đó là pheromone của Annie, vô tình dính vào khi vẽ chân mày. Mùi rất nhẹ, nếu không chú ý thì không phát hiện được.

Nhưng một con rồng đang yêu thì nhạy cảm cực kỳ. Sắc mặt Violet lập tức hiện lên vẻ điên cuồng, siết chặt tay Long Linh:

"Không được đính hôn với người khác! Em phải về nhà với chị ngay bây giờ!"

Nhưng đối với Annie, buổi lễ đính hôn này vô cùng quan trọng. Long Linh không thể rời đi cùng Violet được. Cô dứt khoát từ chối:

"Nếu muốn đi thì tự chị đi. Hôm nay tôi phải hoàn thành lễ đính hôn với Annie."

Violet chưa từng thấy Long Linh kiên quyết như vậy. Long Linh đã thay lòng, trái tim cô giờ đây thuộc về một Omega khác, không còn chỗ cho nàng nữa.

Giọng Violet khàn đặc, như rỉ máu từng câu từng chữ:

"Chị không đồng ý! Buổi lễ đính hôn này không được tổ chức! Em chỉ được ở bên chị thôi!"

Nói không đồng ý là không đồng ý. Long Linh không muốn đại ác long bá đạo tiếp tục chiếm lấy bất kỳ góc nào trong cuộc sống của cô nữa.

Cô mạnh mẽ đẩy Violet ra, định đi mở cửa phòng thử đồ, nhưng cánh tay thon dài của Violet lại nhanh hơn, chặn trước cửa và khóa trái lại.

"Xoẹt" một tiếng, sau lưng bỗng vang lên tiếng miếng dán ức chế bị xé rách, pheromone mùi hoa hồng trào ra, bao trùm khắp căn phòng nhỏ hẹp. Nồng độ pheromone lập tức tăng vọt đến mức choáng ngợp.

Cô chỉ từng bị Violet đánh dấu, gần như không thể chống cự lại pheromone của nàng – nhất là khi nó đang quấn lấy cô nồng nhiệt như vậy, khiến cô như chìm vào cơn mộng mị do Omega dệt nên.

Răng nanh Long Linh bắt đầu đau nhức, làn đỏ ửng rực rỡ lan khắp má cô, kéo dài đến tận vùng da mịn màng nơi cổ áo.

Cơ thể gợi cảm của Violet ôm lấy cô, đầu lưỡi nóng bỏng liếm lên gáy cô. Long Linh thở dốc. Thiết kế váy cưới để lộ cả phần lưng trần, xương bả vai cô phơi ra, tiếp xúc rõ ràng với thân thể nóng rực của người kia.

Long Linh chỉ cảm thấy pheromone hương dâu tây trong cơ thể mình đang hỗn loạn trào dâng. Trước đây, dù đến kỳ mẫn cảm cô vẫn cố nhịn, nhưng lần này cảm giác quá mãnh liệt – như bản năng bị đánh thức bởi kỳ phát tình của Omega.

Thân thể Violet còn nóng hơn cả cô, chiếc đuôi rồng quấn chặt lấy đuôi rồng của cô, cúi xuống hôn lên môi cô:

"Ở bên chị mãi mãi... Hãy đánh dấu chị, để chị trở thành Omega chỉ thuộc về mình em."

Long Linh ánh mắt lóe lên sự giằng xé:

"Tôi sẽ không ở bên chị nữa đâu, tôi phải đi rồi, chị cũng rời khỏi đây đi, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."

Violet mơn trớn gương mặt cô, rồi lướt xuống dái tai đỏ ửng của Long Linh, từng vùng da nhạy cảm trên người cô đều bị kích thích đến nóng bừng.

Đôi môi đỏ của Violet lướt qua chóp tai Long Linh, cơ thể siết chặt cô hơn, giọng nói khàn đặc: "Chị đến kỳ phát tình rồi, em bỏ chị lại đây sẽ thu hút những Alpha khác đến mất."

Long Linh ngước mắt, thấy được ánh mắt quyến rũ đỏ hoe nơi đuôi mắt Violet.

Những ngón tay thon dài của Violet ôm lấy sau gáy cô, đôi môi nóng bỏng của Long Linh ép lên tuyến hạch mềm mại ở cổ, khiến Violet ngửa cổ lên rên rỉ.

Nơi ấy không ngừng tiết ra lượng lớn pheromone hoa hồng đậm đặc, dụ dỗ cô nuốt lấy chúng ngay lập tức và bơm pheromone dâu tây của mình vào.

Nhưng không được, buổi tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, cô không thể cùng Violet làm chuyện này trong phòng thử đồ.

Hơi thở Long Linh trở nên hỗn loạn, tiếng tim đập như sấm dội bên tai.

Ngực Violet phập phồng, nàng áp sát tai Long Linh thở gấp thì thầm: "Cắn chị đi, chị không chịu nổi nữa rồi."

Long Linh cúi đầu cắn vào tuyến thể của Violet, lượng lớn pheromone hoa hồng bị cô hút vào, đồng thời pheromone dâu tây được bơm vào ngay lập tức, khoái cảm mãnh liệt khiến đôi mắt Violet trở nên mê muội.

Cô đưa tay vuốt ve vòng eo thon thả của Violet, bế Violet đến ghế và tách hai chân nàng ra.

Long Linh rất thích đôi chân dài của Violet, mỗi khi tình cảm dâng trào, cô không kiềm được mà muốn hôn lên đó, nếm trải hết thảy dư vị.

Cô cũng rất thích chiếc đuôi rồng của Violet – nó có thể quấn lấy chiếc đuôi rồng màu bạc của cô, khi cả hai đan xen vào nhau thì như chẳng thể tách rời.

Tiếng nước ào ạt dồn đống, nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài, cô không kìm lòng được mà dùng đuôi rồng của mình chặn lại những dòng nước đang chảy xuống, cho đến khi quá nhiều không thể ngăn nổi, những giọt nước rơi tí tách theo tiếng vảy rồng cuộn vào nhau càng lúc càng lớn hơn.

Violet bị Long Linh đè xuống, khi cơn sóng tình ập đến, những giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên khuôn mặt kiêu hãnh của nàng: "Đừng rời xa chị... hãy để chị mang thai trứng rồng của em."

Long Linh hoàn toàn bị mê hoặc bởi câu nói này của nàng. Trước đây, cô rất muốn khiến Violet mang thai đứa con của mình, nhưng sau bao lâu vẫn không thành công, có lẽ thực sự rất khó thụ thai. 

Cô không nhịn nổi mà hoàn thành đánh dấu sâu với Violet, hai người hòa quyện pheromone khiến căn phòng kín trở nên ngột ngạt, nhiệt độ lại một lần nữa bắt đầu tăng cao.

Chiếc váy cưới trên người Long Linh đã bị vứt xuống sàn trong cơn mê đắm, ngay cả mạng che mặt trên đầu cũng không thoát khỏi, bị Violet xé nát thành từng mảnh vụn, vương vãi khắp nơi một cách hỗn độn.

Về lý trí, cô không nên đắm chìm thêm nữa. Nếu Annie gõ cửa, hoặc có người khác phát hiện chuyện giữa cô và Violet, e rằng sẽ gây ra những hậu quả không hay.

Ban đầu Long Linh cũng chỉ định đánh dấu tạm thời, không muốn để Violet bị Alpha khác động vào, nhưng Violet thực sự đã bước vào kỳ phát tình, chỉ đánh dấu tạm thời thì không thể kiềm chế được cơn khát tình, cô chỉ còn cách tiếp tục an ủi cơ thể của Violet.

Mà ở bên ngoài phòng thử đồ không xa, Annie sắp sốt ruột đến chết, các Long Vệ do Công tước Violet mang đến đã chặn họ lại, cũng không biết tình hình của chị Long Linh bên trong thế nào rồi, có bị Công tước Violet đánh cho một trận hay không.

Thật ra chuyện này, bọn họ đều không dám để Công tước Violet biết. Cũng từng nghĩ đến việc giữa Long Linh và Violet từng có tiền duyên, nhưng Violet là người có quyền có thế, thuộc tầng lớp thượng lưu, ít nhất cũng sẽ giữ chút thể diện, sẽ không làm ầm lên trước mặt đông đảo khách khứa trong lễ cưới.

Không ngờ Violet lại trực tiếp tìm đến, thậm chí còn vào tận phòng thử đồ nơi chị Long Linh đang thay váy cưới. Chị Long Linh vốn đã đồng ý với cô, sẽ giả vờ kết hôn với cô, nhưng bây giờ thì... không chỉ sắc mặt của Annie trở nên khó coi, mà ngay cả Eloise cũng nhíu chặt mày.

Annie gọi vệ sĩ đến, muốn cứu Long Linh ra ngoài: "Đây là trang viên của tôi, hôm nay chị Long Linh sẽ đính hôn với tôi. Dù là Công tước điện hạ thì cũng không thể động tay với vợ người khác như vậy được chứ!"

Nhưng Long Vệ mà Violet mang đến lần này đều là tinh nhuệ, chỉ vài chiêu đã hạ gục toàn bộ vệ sĩ.

"Công tước điện hạ đã nói rồi, cấm bất kỳ ai vào trong!"

Annie tức đến trợn tròn mắt. Cô thật không ngờ, chuyện tương tự lại xảy ra với mình lần thứ hai, lần này lại còn ngay trên địa bàn của mình.

Violet đúng là quá đáng, chẳng lẽ chỉ vì từng có hôn ước với chị Long Linh mà muốn làm gì cũng được sao?

Eloise từ đầu vẫn im lặng. Năng lực ma pháp của cô mạnh hơn nhiều người, thính giác cũng nhạy bén hơn người thường, rất nhanh đã xoay người rời đi.

Annie thấy Eloise đột nhiên rời đi, trong lòng khó hiểu: Chẳng lẽ chỉ có mình cô lo lắng cho chị Long Linh sao?

Bất đắc dĩ, Annie lại phải gọi thêm một nhóm vệ sĩ mới, một lần nữa lao vào hỗn chiến với Long Vệ, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Phòng thử đồ cách âm rất tốt, nhưng Long Linh nhờ có phúc lành từ Mẫu Thụ nên vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài. Cô đoán chắc Annie đang ở bên ngoài, liền lập tức buông tay khỏi đôi môi đỏ mọng của Violet.

Hơi thở nóng bỏng mà Violet cố nén lại cứ phả lên lòng bàn tay cô, bàn tay ấy vẫn luôn ẩm ướt.

Long Linh tựa vào tường, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, vội vàng nói: "Em phải ra ngoài xử lý một chút, nếu không lát nữa người ta sẽ xông vào mất."

Violet lại quấn lấy cổ cô, đôi mắt vàng sẫm mang theo mê hoặc, bá đạo nói: "Chị sẽ đưa em về nhà, không được đính hôn với người khác!"

Long Linh nhất thời không thể nói rõ ràng với Violet, chuyện nhà Annie rối như tơ vò, bản thân cô cũng cần phải suy nghĩ: "Không được, em đã hứa với Annie rồi, nếu hôm nay không thể tổ chức lễ đính hôn như dự định, sau này em ấy sẽ gặp rắc rối trong gia đình."

Lo lắng người khác gặp rắc rối, chi bằng lo cho chính mình trước đi.

Lúc này, tay nắm cửa bất ngờ bị vặn từ bên ngoài, tim Long Linh lập tức đập dồn dập. Nhưng Violet lại vòng tay qua eo cô, vặn tay nắm cửa ngược lại.

Nàng đè Long Linh vào phía sau cánh cửa, sống mũi cao chạm vào nhau, cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của Long Linh: "Vừa mới đánh dấu sâu, có khi đã có trứng rồng của em rồi, em còn định rời xa chị? Em phải chịu trách nhiệm đến cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro