Chương 103

Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn thật sự không ngờ lại có thể như vậy.

Chủ nhật trở về trường, vừa đi vào ký túc xá Giang Tuyết Niên liền nói với Kiều Á: "Kiều Á, tôi có chuyện muốn nói với chị."

Kiều Á đang bận trò chuyện với Vệ An Nhàn, thậm chí không muốn ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuyết Niên, cảm thấy nói chuyện với Vệ An Nhàn mà bị ngắt quãng thật lãng phí thời gian, không hề do dự dù chỉ nửa giây, cô nói: "Bây giờ tôi không có thời gian, đợi lát nữa rồi nói."

Đúng lúc Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn không có trong ký túc xá, Giang Tuyết Niên nói thẳng: "Kiều Á, chuyện tôi muốn nói liên quan đến Vệ An Nhàn."

Cuối cùng Kiều Á cũng ngẩng lên nhìn Giang Tuyết Niên: "Làm sao em biết An Nhàn? Thanh Phạn nói cho em?"

Giang Tuyết Niên hỏi: "Bây giờ có thể nói chuyện chưa?"

Kiều Á mím môi, gần đây ba người trong ký túc xá luôn bóng gió khuyên cô đừng chìm đắm trong tình yêu, ban đầu họ không biết Vệ An Nhàn là ai nên chỉ có thể khuyên cô, nhưng bây giờ Giang Tuyết Niên đã biết bạn gái cô là ai, không chừng còn tìm đến Vệ An Nhàn.

Kiều Á không muốn vì mình mà khiến Vệ An Nhàn gặp bất kỳ rắc rối nào.

"Được, em muốn nói chuyện gì?" Kiều Á hỏi.

Thực ra cô biết Giang Tuyết Niên muốn nói gì, chẳng qua cũng chỉ là khuyên cô đừng vì yêu đương mà bỏ bê việc học.

Bọn họ không hiểu cô, họ hoàn toàn không biết cảm giác yêu đương tuyệt vời đến nhường nào.

Chìm đắm trong tình yêu là cảm giác đẹp đẽ nhất mà Kiều Á từng trải qua trong suốt hai mươi năm cuộc đời.

Giang Tuyết Niên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Kiều Á, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn nói chuyện về tình hình gần đây của Vệ An Nhàn."

"Tình hình gần đây của An Nhàn?" Kiều Á nhướn mày, "Chủ tịch tiền nhiệm của liên minh Omega đã tốt nghiệp, nàng kế nhiệm chức hội trưởng, mỗi ngày đều học tập, họp hành, những chuyện này nàng đều nói với tôi. Tôi nghĩ chắc em không thể biết nhiều hơn tôi đâu."

Kiều Á không còn muốn tiếp tục nói chuyện với Giang Tuyết Niên.

Giang Tuyết Niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Giống như chị không nói thật với Vệ An Nhàn về tình trạng gần đây của mình, Vệ An Nhàn tất nhiên cũng sẽ không nói thật để tránh làm chị lo lắng."

Kiều Á trong lòng nhảy dựng: "Ý em là gì?"

"Thanh Thanh nói, từ khi yêu chị Vệ An Nhàn ngày càng thích đẩy công việc của liên minh Omega cho nàng làm, vài ngày trước thậm chí còn đề cập đến việc nhường lại chức hội trưởng cho Thanh Thanh." Giang Tuyết Niên nói đến đây ngừng lại, cẩn thận quan sát biểu cảm Kiều Á.

Khuôn mặt vốn luôn kiêu hãnh giờ đây tràn đầy kinh ngạc, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó không thể tin được. "An Nhàn nàng... Sao có thể như vậy?"

"Cố ấy cũng giống chị, không thể kiềm chế bản thân, cũng không muốn kiềm chế. Gần đây các giáo viên bộ môn đã tiềm cô ấy nói qua rất nhiều lần, nhưng lần nào cô ấy cũng chỉ im lặng. Một mối tình tốt đẹp nên khiến con người ta trở nên ưu tú hơn, chứ không phải giống như hai người bây giờ, từ bỏ mọi thứ."

"Kiều Á, chị tự suy nghĩ cho kỹ đi."

Giang Tuyết Niên nói xong rời khỏi ký túc xá, để lại không gian cho Kiều Á.

Tháng ba trôi qua, thời tiết bắt đầu ấm lên, học sinh trường quân đội Bắc Sơn đã cởi bỏ những chiếc áo khoác dày nặng, đi lại trong khuôn viên trường, bất kể nam hay nữ, ai cũng tràn đầy sức sống thanh xuân.

Những búp hoa hồng phấn nhú ra trên cành cây ven đường, ngay cả cơn gió cũng trở nên dịu dàng hơn.

Trời dần tối, đèn đường màu vàng ấm áp lần lượt sáng lên. Giang Tuyết Niên vừa đợi tin tức từ Thời Thanh Phạn, vừa tùy ý đi dạo trong khuôn viên trường.

Dáng người cao gầy, làn da tuyết trắng, khí chất ôn hòa, nơi Giang Tuyết Niên đi qua nhận được vô số ánh nhìn, có ngưỡng mộ, có tán thưởng, cũng có ái mộ.

Thời gian gần đây, người nổi bật nhất trong trường không ai khác ngoài Alpha Giang Tuyết Niên, ảnh chụp cô lan truyền khắp nơi, gần như cả trường đều biết đến gương mặt này.

Giang Tuyết Niên đang mải suy nghĩ nên hoàn toàn không nhận thức được mức độ nổi tiếng của mình.

Cứ thế bước đi, không biết từ lúc nào phía sau cô xuất hiện mấy Beta có dáng người nhỏ nhắn, cả nam lẫn nữ.

Vô thức đi đến sân thể dục, từ xa Giang Tuyết Niên trông thấy phía trước có hơn hai mươi người đang rèn luyện thể lực cơ bản, bên cạnh có hai người đang trò chuyện, trong đó có một người là Thời Thanh Phạn.

Giang Tuyết Niên dừng lại bước chân, phía sau cô năm sáu người tụ lại với nhau, nhẹ nhàng đẩy đẩy nhau, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng lưng Giang Tuyết Niên dù chỉ một giây.

Cuối cùng, một nữ sinh xinh đẹp nhất trong nhóm bị bạn bè khuyến khích, lấy hết dũng khí bước đến chỗ Giang Tuyết Niên.

Khi cách Giang Tuyết Niên một mét, nữ sinh hít sâu một hơi, cẩn thận lên tiếng: "Cậu... chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Giang Tuyết Niên không?"

Nghe thấy tên mình, Giang Tuyết Niên quay đầu lại, thấy một gương mặt xa lạ, đôi mắt đen thoáng qua chút kinh ngạc: "Tôi là Giang Tuyết Niên, cậu là?"

Chẳng lẽ là bạn cũ của Giang Tuyết Niên?

Nữ sinh đỏ mặt cúi đầu ngập ngừng, giọng nhỏ đến mức gần như lắp bắp: "Tôi, tôi tên Lê Tuyết, tôi đã xem thành tích của cậu trên bảng xếp hạng chiến lực của trường, cậu thật sự rất lợi hại, tôi, tôi muốn nói với cậu rằng..."

"Giang Tuyết Niên."

Giọng nói quen thuộc lạnh nhạt truyền vào tai. Giang Tuyết Niên còn chưa nghe xong lời nữ sinh kia, lập tức quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười: "Chào cậu."

Không biết từ lúc nào, Thời Thanh Phạn đã đi tới, đứng cách Giang Tuyết Niên một khoảng không xa không gần.

Dung mạo tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng, mỗi cử chỉ đều mang theo vẻ đẹp rung động lòng người, Thời Thanh Phạn nhìn thoáng qua nữ sinh phía sau Giang Tuyết Niên đang xấu hổ do dự, thản nhiên nói: "Xin chào, mình có chuyện muốn bàn với cậu. Nhưng hình như mình đến không đúng lúc, hai người cứ nói trước, mình có thể đợi."

Trước mặt người khác, cả hai phải giả vờ như những người xa lạ, Giang Tuyết Niên không biết tại sao Thời Thanh Phạn đột nhiên đi đến chủ động nói chuyện với mình, nhưng cô lại cảm thấy trong lời nói Thời Thanh Phạn có chút gì đó khác với bình thường.

Như thể nàng đang ghen vậy.

Ý nghĩ này khiến tim Giang Tuyết Niên "thình thịch, thình thịch" đập loạn nhịp.

Thời Thanh Phạn đang ngay trước mặt, làm gì còn tâm trí để để ý đến người khác.

Nhưng dù sao phép lịch sự cơ bản vẫn phải có.

Giang Tuyết Niên quay lại, mỉm cười nói với Lê Tuyết: "Chào cậu, Lê Tuyết, hiện tại tôi có việc phải đi một chút. Cậu cần tôi giúp gì không?"

Lê Tuyết nhìn thấy Thời Thanh Phạn xinh đẹp như vậy, cảm giác tự ti bắt đầu đấu tranh với lòng dũng cảm, nhưng khi thấy Giang Tuyết Niên đối xử với Thời Thanh Phạn cũng không có gì đặc biệt, cuối cùng dũng khí chiến thắng sự tự ti, cô nói: "Giang Tuyết Niên, tôi thích cậu."

Giang Tuyết Niên hơi sững người.

Ánh mắt Thời Thanh Phạn lập tức trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.

"Xin lỗi, tôi đã có người thích rồi, e rằng không thể đáp lại tình cảm của cậu." Giang Tuyết Niên nói.

Sắc đỏ xấu hổ trên mặt Lê Tuyết dần phai đi, thay vào đó là sự thất vọng rõ rệt, cô lắc đầu nói: "Đây chỉ là tình cảm đơn phương của tôi, cậu không cần phải xin lỗi. Thực ra trước khi quyết định tỏ tình tôi cũng đã đoán được kết quả, nhưng vẫn không cam lòng muốn thử một lần. Xin lỗi vì đã làm phiền."

Lê Tuyết nói xong, xoay người chạy về phía nhóm bạn của mình.

Đây không phải lần đầu tiên Giang Tuyết Niên nhận được lời tỏ tình, nhưng lại là lần đầu tiên cô bị tỏ tình ngay trước mặt Thời Thanh Phạn.

Cô quay lại, cảm giác như mình vừa làm chuyện có lỗi với bạn gái ngay trước mặt nàng vậy, hai má hơi đỏ lên, ngập ngừng hỏi: "Bạn học, chúng ta đi đâu nói chuyện đây?"

Hai nhân vật đình đám nhất trường quân đội Bắc Sơn đứng cùng nhau, một người là Alpha, một người là Omega, khiến những người xung quanh không thể không chú ý.

Ai cũng biết, Thời Thanh Phạn là thành viên của liên minh Omega, mà hội này luôn cấm thành viên nói chuyện với Alpha, thế mà bây giờ Thời Thanh Phạn lại chủ động đi đến trước mặt Giang Tuyết Niên phá vỡ quy tắc này, thực sự khiến người ta bất ngờ.

"Qua bên kia đi, chỗ đó có người trong hội của mình, tránh để hai chúng ta đứng riêng với nhau bị hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến những người thích cậu và muốn tỏ tình với cậu." Trời đã nhá nhem tối, dưới ánh đèn mờ vàng, Thời Thanh Phạn nhìn thấy màu đỏ nhàn nhạt trên gò má Giang Tuyết Niên, nghĩ đến lời tỏ tình của Lê Tuyết vừa rồi, cho rằng Giang Tuyết Niên xấu hổ vì chuyện đó, trong giọng nói càng lộ rõ sự ghen tuông hơn cả lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo