Chương 108

Trình Ấu Khanh nhìn thấy cô, vẻ mặt vốn hơi lạnh lùng chợt nhuộm màu ấm áp.

"Đến rồi."

"Ừm."

Lạc Hà Đồ bước đến trước ghế của nàng, cúi đầu ôm chặt lấy nàng.

Trình Ấu Khanh ngẩng đầu lên, nheo mắt đón nhận cái ôm của cô.

Cơ thể của Trình Ấu Khanh mềm mại, rất không hợp với vẻ ngoài của nàng. Khi tỉnh táo, Lạc Hà Đồ luôn không dám dùng quá nhiều sức, sợ nàng đau. Nhưng hôm nay, cô mặc kệ, cẩn thận đặt toàn bộ trọng lượng lên người Trình Ấu Khanh, còn cúi đầu dụi vào cổ nàng, rõ ràng là đang tham lam.

Hai người cứ thế ôm nhau một lúc lâu, Lạc Hà Đồ mới nói: "Có phải hơi khó khăn không?"

"Không khó khăn, chỉ là không dễ có kết quả thôi." Trình Ấu Khanh nói thật, nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Hà Đồ.

Đây là ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự thoải mái của nàng. Trình Ấu Khanh đương nhiên sẽ không mềm yếu như Lạc Hà Đồ tưởng tượng. Lạc Hà Đồ biết nội tâm nàng kiên cường và mạnh mẽ đến mức nào. Lạc Hà Đồ dù có đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Trình Ấu Khanh, nàng cũng sẽ không thấy nặng, chỉ cười và vuốt ve lưng cô ấy.

Ví dụ như bây giờ, nếu cô hỏi Trình Ấu Khanh có khó khăn hay vất vả vì chuyện của cô không, Trình Ấu Khanh chắc chắn sẽ không nói gì cả.

Là nuôi chó sao? Có lẽ là vậy, nhưng Lạc Hà Đồ thích làm chó cho Trình Ấu Khanh.

Cô ấy ngẩng đầu lên, vô cớ sủa gâu gâu về phía Trình Ấu Khanh.

Trình Ấu Khanh: ...

Vẻ mệt mỏi ban nãy đã tan biến từ lâu. Trình Ấu Khanh véo tai Lạc Hà Đồ, ánh mắt có chút tối lại: "Em muốn làm gì?"

Lạc Hà Đồ: "Muốn làm nũng với chị."

Trình Ấu Khanh cúi xuống hôn.

Trong nhiệt độ ngày càng tăng cao, Lạc Hà Đồ nắm lấy cổ áo sơ mi đã bị kéo bung ra, thở dốc: "Chị có phải còn phải đi uống rượu không?"

Trình Ấu Khanh ừm một tiếng, không quá để tâm.

Lạc Hà Đồ vòng hai tay qua cổ Trình Ấu Khanh: "Không thích thì đừng đi, em đã nói rồi mà, cùng lắm thì về làm phu nhân Trình thôi."

Trình Ấu Khanh cười như dỗ con nít: "Không sao, chỉ là xã giao thôi."

Trình Ấu Khanh vẫn đi tiệc rượu, Lạc Hà Đồ đưa nàng đi, ngồi trong xe một lúc lâu.

Trình Ấu Khanh hỏi cô có muốn đi cùng không, Lạc Hà Đồ lắc đầu. Cô biết Trình Ấu Khanh sợ cô nghĩ nhiều, nhưng cô không nghĩ nhiều. Tuy nhiên, nếu cô xuất hiện, ý nghĩa của buổi tiệc rượu này sẽ khác. Lạc Hà Đồ từ trước đến nay không can thiệp vào những việc Trình Ấu Khanh muốn làm. Nàng làm việc có quy tắc riêng, không cần cô can thiệp hay hướng dẫn.

Tần Tịch, kẻ điên đó, quả nhiên rất thâm độc. Lời nói của cô ta đã xoay mấy vòng trong đầu Lạc Hà Đồ. Cô thở ra một hơi dài. Hôm nay đã là thứ Bảy, nếu không có gì thay đổi, thứ Hai game của cô sẽ tạm thời bị đình chỉ.

Trình Ấu Khanh chắc hẳn đã dùng đủ mọi cách. Nàng sẽ không nói cho Lạc Hà Đồ biết sự khó khăn của mình, nhưng vẻ ngoài khác lạ của nnafg hôm nay, Lạc Hà Đồ tự nhiên có thể nhận ra.

Lý Bạch Võ đã gọi điện cho cô vào buổi chiều. Cha mẹ anh ấy đều đã giúp hỏi thăm, chỉ nói rằng công khai thì không có ai có quan hệ đặc biệt mật thiết với Tổng cục Phát thanh và Truyền hình. Nhưng họ nhắc nhở Lạc Hà Đồ, đừng coi thường giới kinh doanh Giang Thành. Giang Thành, với tư cách là thành phố cảng ngoại thương lớn nhất cả nước, từ trước đến nay vẫn là trung tâm kinh tế của cả nước. Những tập đoàn lớn, doanh nghiệp lớn có thể vững vàng đứng đầu Giang Thành, năng lượng ẩn chứa phía sau không chỉ giới hạn trong một thành phố.

Lạc Hà Đồ nghĩ đến việc Tần Tịch hôm nay nhẹ nhàng nói sẽ cho cô một công ty con.

Khí phách thật lớn.

Tập đoàn Trình Thị gần đây đã chính thức ra mắt nền tảng mua sắm trực tuyến, mấy tháng nay hoạt động rất thuận lợi. Mảng công nghiệp và bất động sản đang phát triển mạnh mẽ, cũng chỉ mới chật vật tiến lên vài bậc. Nền tảng của Trình Thị chưa đủ sâu, không thể có được khí thế lớn như Tần Tịch.

Lạc Hà Đồ vặn vặn cổ, nói với tài xế: "Đi studio."

Studio hôm nay không có ai làm thêm giờ, nhân viên than vãn, tâm trạng không tốt. Tiểu Trần đã cho họ nghỉ phép để về nghỉ ngơi.

Lạc Hà Đồ bật vài ngọn đèn, ngồi xuống bàn làm việc, nhấc Tiểu Thống ra.

Tiểu Thống: "Ký chủ có gì cần tôi giúp không ạ?"

"Hệ thống này mi đúng là ngày càng chẳng có tí tác dụng nào." Lạc Hà Đồ ghét bỏ.

"Tôi chỉ là một trung tâm mua sắm, có thể không đáp ứng được tất cả nhu cầu của ký chủ đâu ạ."

Về bản chất, Tiểu Thống là một nền tảng internet và mua sắm trực tuyến siêu việt, ngoài việc giúp Lạc Hà Đồ kiếm tiền ra thì thực sự không có chức năng gì khác, thậm chí ngay cả cốt truyện cũng không biết hết.

Cái bàn tay vàng này cô cần làm gì chứ, thà uống gió tây bắc còn hơn.

Lạc Hà Đồ thở dài, vào trung tâm mua sắm dạo vài vòng, mua những loại thuốc bổ tốt nhất được nghiên cứu và phát triển trong hiện tại. Lại dạo thêm, đặt vài chiếc vòng cổ.

Lời nói của Tần Tịch có ảnh hưởng không nhỏ đến cô, nhưng Lạc Hà Đồ theo bản năng chỉ muốn làm chó.

Làm xong những việc này, bắt đầu gõ máy tính.

Việc hack từ xa vào tập đoàn Tư Vực cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cô đã hiểu ra. Người thương vợ khi gặp khó khăn, nên luôn nhớ phải dựa vào chính mình, chứ không phải dựa vào một kẻ điên chuyên ngáng chân hãm hại cô. Cơ hội của cô không cần người khác ban cho, chỉ cần tự mình tạo ra.

Lạc Hà Đồ vỗ vỗ mặt mình, bắt đầu làm việc.

Trình Ấu Khanh rời khỏi nhà hàng vào mười giờ đêm. Nàng không đồng ý đi hát karaoke cùng những người đó, vì vậy dù đã uống rất nhiều rượu, nói chuyện cũng rất khéo léo, và đương nhiên cũng đã nhượng bộ lợi ích không ít, nhưng chưa chắc đã có hiệu quả.

Trên đường về nhà nàng tiện thể hỏi một câu: "Tiểu Lạc về nhà chưa?"

Tiểu Trương: "Chưa ạ, Tổng giám đốc Lạc đã đến studio rồi."

Trình Ấu Khanh im lặng một lúc, nói: "Về nhà đi."

Nàng biết Lạc Hà Đồ trong lòng cũng không dễ chịu, cô ấy có việc mình muốn làm, Trình Ấu Khanh chọn cách không làm phiền cô ấy.

Một đêm trôi qua, Lạc Hà Đồ thức trắng đêm. Cô mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào màn hình, bị tiếng gõ cửa đột ngột làm giật mình.

Là Tiểu Trương.

"Chủ tịch Trình mang bữa sáng cho cô."

Tiểu Trương xách chiếc túi giấy đến, bên trong là cà phê và bánh mì sandwich, bánh bagel, bánh ngọt nhỏ của một chuỗi cửa hàng nước ngoài.

Lạc Hà Đồ cười với cô ấy: "Chủ tịch Trình tối qua ngủ ngon không?"

Tiểu Trương, một người ngoài, cũng cảm thấy ngọt ngào vì sáng sớm Chủ tịch Trình đã gọi điện cho cô ấy, hỏi cô ấy Tiểu Lạc có ở lại studio cả đêm không, dặn cô ấy mang bữa sáng cho cô ấy, mua đồ ngọt cho cô ấy ăn.

Hai người này cứ thế nhồi đường vào mỗi mình cô ấy.

Sau khi Tiểu Trương đi, Lạc Hà Đồ uống cà phê xong, tiếp tục nhìn máy tính.

Trình Ấu Khanh buổi sáng lại đi gặp vài người, gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Đến mười một giờ trưa nàng về nhà, ôm Cẩu Đản ngồi trong sân tắm nắng thẫn thờ, bị Cẩu Đản túm tóc.

Trình Ấu Khanh đau đến mức rít lên.

Cẩu Đản không còn nghịch ngợm nữa, bé con từ sớm đã biết mẹ thật ra sẽ tức giận, khi mẹ tức giận thì không còn dịu dàng, biểu cảm sẽ lạnh lùng hơn một chút, Cẩu Đản hơi sợ, không giống một người lớn cao hơn, thơm tho hơn, người đó chỉ biết cười với cô bé, chưa bao giờ tức giận với cô bé.

Cô bé bĩu môi, chớp chớp đôi mắt đen láy như hạt thủy tinh, ngoan ngoãn và lấy lòng nhìn mẹ.

Trình Ấu Khanh lần này lại không thay đổi biểu cảm, nàng ôm Cẩu Đản vỗ vỗ, biểu cảm có chút ngẩn ngơ.

Cẩu Đản thấy mẹ không buồn thì nhanh chóng quên chuyện này, tiếp tục nghịch ngợm trở lại, còn rúc vào dùng cái miệng nhỏ vừa mới lau khô nước bọt hôn lên má Trình Ấu Khanh.

Lúc này đã là mùa xuân hoa nở, trong sân khắp nơi tràn đầy sức sống, nhưng Trình Ấu Khanh lại như đã mệt mỏi. Ngay cả nụ hôn nồng nhiệt của cục cưng trong lòng cũng không làm nàng có phản ứng gì thêm. Chỉ thấy xe của Lạc Hà Đồ đã dừng ở cổng sân, một người cũng đầy vẻ mệt mỏi bước xuống xe, tay cầm một túi tài liệu lớn đi vào cửa.

Cẩu Đản thấy mẹ đột nhiên hồi thần, liền đặt Cẩu Đản một mình lên ghế.

Đột nhiên từ vòng tay mềm mại bị chuyển sang ghế cứng, Cẩu Đản: ??

Người lớn kia đã vào rồi. Cô ấy cười một tiếng, rất đột ngột, ôm lấy mẹ của cô bé. Giống như lúc cô bé nằm trên giường vươn tay đòi mẹ ôm vậy, khác biệt là mẹ thường chỉ ôm cô bé một lát, còn bây giờ mẹ ôm người lớn kia thì ôm rất lâu.

Trong đầu bé con Cẩu Đản có lẽ đã hiểu rằng người lớn này cũng là mẹ của cô bé, cô bé có hai người mẹ, cô bé là con của hai người mẹ.

Vài năm sau, Cẩu Đản uống một loại sữa ngọt ngào, người lớn dạy cô bé rằng đây là "sữa quên con", Cẩu Đản vừa nghe xong, nước mắt liền tuôn rơi.

Lạc Hà Đồ hít một hơi: "Vợ ơi, chị thơm quá, nhưng em thì hôi rình."

Trình Ấu Khanh: "...Đâu có."

"Em hôm qua còn chưa tắm."

"Vậy em mau đi tắm đi, tắm xong ngủ một giấc. Lát nữa chị có hẹn với người ta, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

Lạc Hà Đồ không ôm nữa: "Vừa hay, em có chuyện muốn nói với chị, có lẽ còn phải làm phiền chị một chút. Chị bảo người hẹn chị chờ một lát được không, em nhanh lắm."

Họ lên lầu, bé con dù sao cũng không bị lãng quên, được Trình Ấu Khanh bế giao cho dì giúp việc.

Lạc Hà Đồ đưa cả túi tài liệu cho Trình Ấu Khanh: "Em đã xâm nhập vào một máy tính của tập đoàn Tư Vực thông qua hộp thư điện tử chính thức của họ, lấy đó làm cơ sở để phá banh tổng bộ tập đoàn Tư Vực."

Trình Ấu Khanh: ?

"Tóm lại, em đã sao chép tất cả các báo cáo tài chính, tài liệu nội bộ, biên bản cuộc họp, nhật ký trò chuyện nội bộ bùng nổ của nhân viên, các tệp PPT, đủ thứ của nhà Tần Tịch trong gần mười năm qua, tất cả đều lưu vào sáu ổ cứng di động này. Em không chuyên nghiệp, cần người chuyên nghiệp đến sắp xếp xem có cái nào dùng được không. Công ty nhà cô ta quá lớn, em chỉ có đủ thời gian để xử lý phần tổng bộ. Tần Tịch này đầu óc hơi không bình thường, điên nặng lắm. Em nghĩ muốn đối phó cô ta thì phải dùng chiêu hiểm, nhất kích tất trúng. Những cái này chị có kinh nghiệm, chị xem có đủ không. Nếu không đủ thì máy tính của em vẫn đang mở, cần gì nữa thì em ngủ dậy sẽ tiếp tục theo dõi."

Trình Ấu Khanh nhận lấy túi từ tay cô, nhìn Lạc Hà Đồ với đôi mắt đỏ ngầu.

Nàng thậm chí còn cảm thấy Lạc Hà Đồ đang nói nhảm. Nhưng nàng lại không hề không tin cô, nên nnafg lúc này vô cùng sốc.

Trước đây cô cũng từng dùng "tiểu xảo" để xử lý chuyện của Trương Sinh, nhưng Trình Ấu Khanh nghĩ đó chỉ là vài "tiểu xảo" có hiệu quả kỳ diệu.

Nhưng lần này thì khác, cô đã có được toàn bộ dữ liệu của cả tập đoàn Tư Vực!

Nếu chính cô có thể có được những thông tin này của một tập đoàn lớn, thì còn ai dám hãm hại cô nữa?

Nàng vẻ mặt nghiêm túc, nóng lòng muốn biết có bao nhiêu thông tin có thể sử dụng được: "Bây giờ chị đi công ty ngay."

Lạc Hà Đồ cười làm nũng: "Chị ôm em một cái rồi đi."

Cô thức trắng đêm, một người vốn không thức khuya lại thức khuya đến vậy. Được Trình Ấu Khanh ôm ấp và hôn hít tử tế, Lạc Hà Đồ đi tắm, ra ngoài thì lăn ra ngủ ngay lập tức, còn Trình Ấu Khanh đã sớm đi đến công ty.

Lạc Hà Đồ biết, cô thức nửa đêm đầu, Trình Ấu Khanh sẽ phải thức nửa đêm sau.

Việc sàng lọc và phân tích vấn đề từ những thông tin này tổng thể là một việc tốn sức hơn.

Ngủ một giấc mơ mơ màng màng, khi Lạc Hà Đồ tỉnh dậy thì trời đã tối. Cô nằm trên gối, kéo chiếc gối của Trình Ấu Khanh bên cạnh ôm vào lòng.

Cô không định gọi điện cho Trình Ấu Khanh. Nếu có thể dùng được, Trình Ấu Khanh bây giờ chắc chắn rất bận, không chừng cũng phải thức đêm.

Cô là người ngoài ngành, không nên tùy tiện gọi điện hay đến thăm, sẽ làm phiền nàng.

Vì vậy người chịu khổ vẫn là Tiểu Trương. Tiểu Trương đang bận rộn sắp xếp và điều phối đủ thứ việc, nhận điện thoại của Lạc Hà Đồ.

Trình Ấu Khanh đã sắp xếp một nhóm tâm phúc tinh nhuệ làm thêm giờ tại phòng họp. Các nhân viên chuyên nghiệp mở những ổ cứng đó ra, liền bị sốc bởi lượng thông tin khổng lồ mà không thể có được bằng con đường chính thống.

Bất cứ ai nhìn thấy những thứ này, đều phải nghĩ rằng tập đoàn Tư Vực chắc là không muốn kinh doanh nữa, nên đích thân giao nộp tất cả thông tin.

Trình Ấu Khanh ngồi trong phòng họp, vừa lắng nghe cấp dưới báo cáo để đưa ra quyết định.

Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, những nhân viên tâm phúc này liền có chỗ dựa tinh thần. Kệ dữ liệu đến từ đâu, họ chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Chỉ có trái tim Trình Ấu Khanh là sóng gió cuồn cuộn.

Những gì Lạc Hà Đồ nói đều là thật. Cô ấy đã lấy được hầu hết tài liệu nội bộ của một tập đoàn lớn.

Trình Ấu Khanh cũng nhanh chóng đoán ra năng lực này của cô ấy dựa vào Internet, và vẫn chưa bị người ngoài biết đến. Một khi bị phát hiện, nhà đầu tư thiên thần là gì, ngôi sao may mắn là gì. Lạc Hà Đồ có thể âm thầm thu thập được những thông tin quan trọng như vậy của một tập đoàn lớn, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà vô số người muốn tranh giành hoặc nhắm vào.

Và Trình Ấu Khanh cũng nhanh chóng hiểu ra, hành vi này của Lạc Hà Đồ không thể công khai. Hiện tại Internet mới bắt đầu phát triển, luật pháp liên quan còn chưa hoàn thiện. Chuyện này chắc chắn không hợp pháp. Về cả lý lẫn tình, nnafg đều phải bảo vệ Lạc Hà Đồ thật tốt.

Đồng thời, với sự phát triển của Internet, sẽ có người sớm nhận ra Internet không đáng tin cậy. Dù là kỹ thuật hay chính sách, sau này họ sẽ coi Lạc Hà Đồ như mãnh thú, tìm cách ngăn chặn cô ấy tái diễn hành vi này.

Lạc Hà Đồ đang đi trên một con đường không an toàn. Trình Ấu Khanh cẩn thận nhìn những người trong phòng họp, may mắn thay, đều là những cấp dưới khá tin cậy. Trình Ấu Khanh thậm chí còn bắt đầu tự trách mình, lẽ ra phải nghĩ rằng năng lực này của Lạc Hà Đồ nhất định đi kèm với rủi ro lớn, nàng không nên tìm nhiều người như vậy để xử lý dữ liệu.

Nhưng, thời gian gấp rút, không có nhiều chuyên gia như vậy, chỉ dựa vào một mình nàng đương nhiên không thể làm được những việc này. Nàng hiện tại chỉ có thể bỏ qua cái nhỏ, nắm lấy cái lớn, hoàn toàn không đề cập đến nguồn gốc của tài liệu. Những chuyên gia này đều khá hiểu chuyện, trong chiến tranh thương mại thì thủ đoạn nào cũng có thể được sử dụng. Cấp dưới hiểu chuyện đương nhiên sẽ không hỏi bất cứ điều gì.

Hơn nữa, Trình Ấu Khanh tin rằng Lạc Hà Đồ không phải lần đầu làm chuyện này. Dù có ai nghi ngờ cũng không có bằng chứng.

Những nhân viên này đã đủ kinh ngạc rồi, Trình Ấu Khanh với gương mặt lạnh lùng diễm lệ, nàng vững vàng ngồi trong phòng họp. Họ không có gì để suy nghĩ nhiều. Những trận chiến thương mại kỳ quặc đến đâu thì họ cũng ít nhiều đã từng chứng kiến. Không biết Chủ tịch Trình đã trao đổi lợi ích lớn với ai, hay nội bộ Tư Vực có nội gián lớn. Họ không quan tâm, những điều này không phải là việc mà những nhân viên chuyên nghiệp bình thường như họ cần quan tâm. Họ chỉ cần trích xuất thông tin cần thiết với tốc độ nhanh nhất. Chủ tịch Trình nói, muốn những thông tin có thể hạ gục tập đoàn Tư Vực, hạ gục càng triệt để càng tốt.

Họ hiếm khi đánh những trận chiến dồi dào tài nguyên như vậy. Chủ tịch Trình lại hứa hôm nay làm thêm giờ sẽ có thưởng, nên từng người một đều mắt đỏ ngầu, tinh thần phấn chấn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro