Chương 19

Máy chiếu VCD bắt đầu được bán ra ở "Sunday Media" đã lập tức đạt được doanh thu không tồi. Đến một tháng trước Tết Âm Lịch, khi máy chiếu VCD chính thức ra mắt, thị trường thiết bị ghi hình trong nước hoàn toàn thay đổi. Các cửa hàng "Thế Giới Điện Tử" chật kín người mua sắm.

Máy chiếu VCD được định giá chỉ 1800 tệ – rẻ đến kinh ngạc so với các thiết bị như TV giá 4-5 nghìn tệ hay máy quay phim giá 7-8 nghìn tệ. Đặc biệt, "Thế Giới Điện Tử" tổ chức các chương trình khuyến mãi lớn, khiến mọi người đổ xô đi mua để kịp đón đầu xu hướng.

Khách hàng mua máy chiếu VCD tại đây còn được tặng kèm một đĩa phim và có thể mua thêm các đĩa nhạc ngay tại cửa hàng. Không ít người mua sắm tại chỗ, và nhiều người còn thắc mắc địa điểm có thể mua được bộ sưu tập đĩa nhạc phong phú hơn.

"Một shop có tên là "Sunday Media", bán đĩa rất đầy đủ," một cô Beta lớn tuổi nói thoải mái. "Nhà tôi vừa mới ghé đó hai ngày trước, mua về cả đống. Hôm nay vừa lúc lấy máy về, tính thử xem có chiếu được không. Nghe nói nếu không chiếu được thì có thể mang hóa đơn đến trả lại."

Trình Ấu Khanh vừa lúc đến cửa hàng để thị sát, nhìn thấy cảnh tiêu thụ sôi động thì rất hài lòng. Quan sát một lúc, nàng quay sang hỏi giám đốc kinh doanh:

"Người hỏi về đĩa nhạc có nhiều không?"

"Không ít đâu. Rất nhiều khách hàng mua ngay tại cửa hàng, nhưng vì chúng ta không tập trung vào việc bán đĩa nhạc nên hàng hóa không được đầy đủ. Khách hàng vẫn luôn bàn luận với nhau về việc đi đâu để tìm mua các bộ đĩa nhạc phong phú và đầy đủ hơn," giám đốc kinh doanh trả lời.

Trình Ấu Khanh gật đầu, ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý nhanh chóng đưa đến một chiếc điện thoại bàn.

Lý Bạch Thiên trong tiệm bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, vừa kiểm tra hàng hóa vừa xử lý khách hàng, nhưng vẫn nhanh tay gọi điện nhắn tin cho Lạc Hà Đồ:

"Lại đây xem đi, hàng sắp hết rồi, rất nhiều món bán nhanh lắm!"

Nhận được lời nhắn, Lạc Hà Đồ lập tức đến cửa hàng để hỗ trợ.

Lý Bạch Thiên bận đến mức không rảnh rỗi để trả lời các cuộc gọi. Khi chuông điện thoại bàn reo lên, Lạc Hà Đồ đang đứng gần đó, liền tiện tay nhấc máy để trả lời.

Chiếc điện thoại này cũng hỗ trợ chức năng đặt hàng, có người sẽ gọi đến hỏi xem có đĩa nhạc này hay không, nếu có thì họ sẽ được thông báo chuẩn bị sẵn sàng.

"Xin chào."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Lạc tiểu thư?"

Lạc Hà Đồ nhận ra giọng nói và đáp: "Trình tổng?"

"Vừa lúc muốn tìm cô, có một cơ hội hợp tác, không biết cô có muốn nghe một chút không?"

Lần này là Trình Ấu Khanh chọn địa điểm, ở một tiệm cà phê cũ kỹ với giá cả khá cao.

Lạc Hà Đồ quan sát kỹ lưỡng nơi này, chú ý đến cách trang trí và đối tượng khách hàng.

Trình Ấu Khanh nhấp một ngụm cà phê, đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi Trình thị bán VCD máy chiếu, nhưng không làm kinh doanh đĩa nhạc. Có một số thương gia muốn làm, và họ đã nhận được thông tin sớm thông qua các mối quan hệ thương mại, nhưng cửa hàng của họ khai trương muộn, đồ đạc chuẩn bị cũng không đầy đủ như của cô. Cô rất có con mắt kinh doanh và quyết đoán, lại dám mở cửa hàng ghi âm và ghi hình trước khi bán máy chiếu, cô bán đĩa nhạc, tôi bán máy chiếu, coi như là hợp tác song phương thắng lợi."

Lạc Hà Đồ khẽ nhếch miệng: "Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện này, chỉ là tôi nghĩ là sẽ bán VCD máy chiếu tại cửa hàng "Sunday", nhưng nếu như Trình tổng đã đề xuất như vậy, thì cũng không tồi."

"Lạc tiểu thư có đủ tiền vốn để mở chi nhánh không? Nếu không có, có thể mở một quầy triển lãm trong mỗi cửa hàng "Thế Giới Điện Tử" Trình thị sẽ thu tiền thuê."

Lạc Hà Đồ suýt nữa đồng ý ngay, nhưng đột nhiên nhớ lại rằng không biết mình còn đủ vốn để mở rộng hay không. Cô còn chưa tìm được nhà máy sản xuất băng đĩa nhạc thích hợp.

"Trước mắt cứ thế đã, cụ thể thì tôi cần phải thảo luận thêm với đối tác của mình."

Trình Ấu Khanh gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ chờ hồi đáp từ cô."

"OK, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị."

Trình Ấu Khanh gật đầu, lấy túi xách đứng dậy, bước chân dừng lại một chút, rồi mới cất bước rời đi.

Lạc Hà Đồ gãi đầu, cảm thấy tình hình có vẻ lớn dần lên. Hợp tác với "Thế Giới Điện Tử" chắc chắn rất có lợi cho việc kiếm tiền của cô, nhưng lượng vốn không thể đảm bảo rằng mọi thứ đều sẽ suôn sẻ.

Cô thật sự không thể chờ đợi thêm nữa, ngay lập tức muốn lao vào thị trường.

Mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ có thể kiếm được tối đa 300 đồng vàng, nhưng chi phí cần thiết để duy trì các hoạt động kinh doanh lại không hề nhỏ. Mỗi tháng, cô phải cung cấp công thức pha chế mới cho tiệm trà sữa, mà mỗi công thức đều yêu cầu vài trăm đồng vàng. Thêm vào đó, nhu cầu hàng hóa tại cửa hàng ghi âm và ghi hình ngày càng tăng, khiến cô đã phải bổ sung vốn hai lần, và mỗi lần cũng tốn đến vài trăm đồng vàng.

Lạc Hà Đồ chống cằm, lướt qua hệ thống và suy nghĩ. Cô cân nhắc việc thực hiện chiến lược marketing kiểu "khát hàng" để tạo sự hấp dẫn cho khách hàng, nhưng lại nhanh chóng nhận ra rằng điều này không phù hợp. Thị trường đĩa nhạc sắp chứng kiến sự gia nhập của một số lượng lớn các nhà máy và nhà phân phối. Nếu cô dùng cách này, sản phẩm của cô rất có thể sẽ nhanh chóng bị thay thế bởi những đối thủ mới trên thị trường.

Lạc Hà Đồ ở trong lòng than thở, nghĩ rằng làm việc chăm chỉ suốt nửa năm, vậy mà vẫn nghèo như thế.

Diệp Thanh Trúc và Lý Bạch Thiên mỗi người đều hắt hơi một cái. Có lẽ họ cảm nhận được rằng Lạc Hà Đồ – vị chưởng quầy thích phủi tay – đã có hai "con dê béo" mang lại thu nhập, nhưng vẫn chưa thấy hài lòng.

Cô dùng chiếc muỗng khuấy nhẹ ly cà phê kiểu Mỹ, chán nản mà lướt qua thương thành, nhấn vào từng mục hàng hóa một cách vô định.

"Lạc Hà Đồ? Sao cô lại ở đây?"

Lạc Hà Đồ:........

Mình chẳng phải chỉ là nữ phụ thôi sao? Đã thoát khỏi cốt truyện chính của nam nữ chính rồi cơ mà. Thế quái nào họ lại cứ xuất hiện trước mặt mình mãi thế này?

Trước mặt cô, Thuần Vu Yên và Trương Sinh xuất hiện như cặp song sinh dính liền, không rời nhau nửa bước. Đi cùng họ còn có một nam một nữ ăn mặc cực kỳ sang trọng, trông rất chú trọng đến từng chi tiết.

Trương Sinh với dáng vẻ tự mãn mở miệng nói:
"Lạc Hà Đồ, đây là chỗ ngồi quen thuộc của chúng tôi. Tôi thấy cô cũng đã uống xong rồi, chúng tôi có chút việc quan trọng cần bàn."

Lạc Hà Đồ vừa định nói: Làm méo gì mà bày đặt ra vẻ thế? Quán này đầy chỗ trống, sao cứ phải nhắm vào tôi mà tìm đúng bàn này? Kết quả, tay cô run lên, vô tình bấm vào một lựa chọn trong giao diện thương thành.

Lựa chọn đó chính là thứ cô đã dùng vô số lần: [Tải về môi giới hàng hóa].

Cô bỗng dưng hoảng loạn. Theo như thao tác quen thuộc trước đây của mình, nếu đã chọn lấy đĩa nhạc từ thương thành, rất có thể ngay lúc này, một chiếc đĩa nhạc đã được tải xuống và sẽ lập tức xuất hiện trên tay cô.

Cô thật sự không muốn để chiếc đĩa nhạc đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Thuần Vu Yên và Trương Sinh. Với đôi cẩu nam nữ này, cô chắc chắn sẽ bị túm lấy, rồi chúng lại tìm cách chọc ngoáy mọi thứ.

Lạc Hà Đồ quyết định đứng lên, chuẩn bị thực hiện một vài hành động gây chú ý. Dù phải chịu tổn thất đôi chút, cô chỉ cần đánh lạc hướng bọn họ, để không ai phát hiện chiếc đĩa nhạc từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.

Cả bốn người đều ngơ ngác nhìn Lạc Hà Đồ bất ngờ đứng dậy, không hiểu cô định làm gì.

Ngay khoảnh khắc Lạc Hà Đồ chuẩn bị hy sinh hình tượng để đánh lạc hướng mọi người, một giao diện lạ lẫm bất ngờ xuất hiện trước mắt cô, phá tan sự nghiêm túc mà cô vừa cố gắng xây dựng.

Giao diện này giống như một "lão mẫu thân" lải nhải không ngừng, buộc cô phải lựa chọn giữa hai tùy chọn:
【 Cung cấp chất môi giới thực thể 】
【 Đi thương thành mua sắm chất môi giới 】

*Chất môi giới: nguyên liệu

Ân?

Trước đây, khi cô tải xuống đĩa nhạc, nếu chưa mua sẵn đĩa trắng từ thương thành, hệ thống sẽ nhắc nhở rằng "chất môi giới" không đủ. Khi đó, cô buộc phải vào thương thành mua đĩa trắng làm chất môi giới, sau đó mới có thể tải xuống và hoàn thành đĩa nhạc. Sau khi tải xong, sản phẩm hoàn chỉnh sẽ tự động xuất hiện.

Điều này cũng áp dụng với việc tải xuống sách in: cô cần trả tiền cho giấy và phí đóng sách, sau đó nhấn nút đóng dấu, và hệ thống sẽ tự động tạo ra một cuốn sách hoàn chỉnh với bản in ấn sẵn.

Những thứ như đĩa trắng và giấy mà cô mua trong thương thành được hệ thống coi là "chất môi giới" – chúng không thể sử dụng trực tiếp mà chỉ là nguyên liệu để tạo ra sản phẩm thông qua hệ thống. Tương tự, nếu muốn tải xuống bất kỳ thứ gì, cô đều cần chuẩn bị trước chất môi giới từ thương thành. Chỉ cần mua sẵn chất môi giới rồi tải xuống, sản phẩm cuối cùng sẽ được hệ thống tự động hoàn thiện.

Nhưng giờ đây, một lựa chọn mới bất ngờ xuất hiện, yêu cầu cô cung cấp chất môi giới thực thể.

Đầu tiên, quy trình này thêm một bước thủ tục: cô phải mua chất môi giới từ thương thành trước, chờ chất môi giới xuất hiện dưới dạng thực thể, sau đó mang chất môi giới đến một giao diện khác để tải xuống.

Quan trọng hơn, điều này có nghĩa là bất kỳ chất môi giới thực thể nào phù hợp cũng có thể sử dụng. Nếu vậy, dữ liệu trong thương thành đều có thể được tải xuống mà không cần chi tiêu quá nhiều.

Hiện nay, việc tìm đĩa trắng cho VCD trên thị trường không phải điều hiếm, giá cả cũng không đắt. Trong khi đó, thương thành yêu cầu đồng vàng để mua đĩa trắng, nhưng việc tải dữ liệu lại hoàn toàn miễn phí.

Cô nghĩ, nếu mua một ít đĩa trắng trống ngoài thị trường và chỉ cần tải dữ liệu từ thương thành, chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều so với việc mỗi ngày phải cẩn thận tính toán từng đồng vàng kiếm được qua nhiệm vụ sao?

Thuần Vu Yên nhìn thấy Lạc Hà Đồ đang hừng hực khí thế đứng bật dậy, định làm gì đó, rồi đột nhiên khựng lại, đứng ngẩn ra tại chỗ, trông như bị trúng tà.

Trong thời đại này, thông tin chưa phát triển, nhưng những câu chuyện về phong thủy và thần quái vẫn được phần lớn mọi người tin tưởng. Quan trọng hơn là, hành động kỳ lạ của Lạc Hà Đồ khiến người khác không khỏi cảm thấy cô có gì đó thật quái dị.

Thuần Vu Yên lo lắng hỏi: "Hà Đồ, chị... không sao chứ?"

Lạc Hà Đồ lập tức lấy lại tinh thần, hừng hực khí thế đi ra ngoài, không quên tiện tay ném lại một lời nguyền rủa đầy ác ý về phía Trương Sinh:
"Trả lại anh đấy! Một tiệm nhiều chỗ ngồi như thế, vậy mà cứ phải tranh cái bàn này, lòng dạ hẹp hòi như anh thì chắc chắn không kiếm nổi tiền!

Trương Sinh: ......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro