Chương 4

Sáng sớm hôm sau, đã có người đứng đợi bên kia từ lâu. Lạc Hà Đồ hôm nay mang theo 5 cuốn 《 Thứ nữ có độc 》 và 10 cuốn 《 Trọng sinh: Tể tướng khuynh đảo triều đình 》.

"Sách mới, sách mới, tiểu thuyết kể về một kẻ nghèo khó vươn lên làm tể tướng, hôm nay có 10 cuốn, bán hết là dừng!"

Mọi người lại ùn ùn kéo đến, chỉ trong nửa giờ, tất cả đều đã bán hết.

"Tiểu lão bản, trong tay cô không phải còn một cuốn, không bán thêm sao?"

Lạc Hà Đồ ngước lên, với vẻ mặt hồn nhiên: "Đây là cuốn tôi để dành cho Diệp tỷ."

Người hỏi lập tức nghẹn lời, không biết nói gì nữa.

Lại có một người hôm qua mua cuốn 《 Thứ nữ có độc 》 vội vàng quay lại tìm: "Tiểu lão bản, cuốn sách này chưa viết xong phải không? Đây mới chỉ là bộ đầu tiên thôi mà!"

"Đúng vậy, phía sau còn chưa in nữa."

"Thế sao lại không in tiếp ?" Người tiêu thụ vô cùng thất vọng.

Lạc Hà Đồ cũng tỏ ra rất tiếc nuối: "Bởi vì tiền không đủ mà!"

Hệ thống làm nhiệm vụ cả đêm, tối đa chỉ cho 150 đồng vàng, mỗi cuốn sách in cần 10 đồng vàng, một ngày chỉ có thể in tối đa 15 cuốn. Cô cũng không có cách nào khác.

Dù vậy, Lạc Hà Đồ vẫn không cảm thấy bức bách. Marketing trong hoàn cảnh này cũng là ước nguyện ban đầu của . Cứ thế bán chậm rãi, không có gì là không tốt.

Trong hai ngày qua, Lạc Hà Đồ đã gặp rất nhiều người tại quầy của mình. Những người không thể mua được sách thì bu quanh hỏi cô rất nhiều, hỏi về tác giả "Tiểu Lạc" trên sách có phải là cô không, có tiếp tục viết không, mỗi cuốn sách rốt cuộc có bao nhiêu bản. Lạc Hà Đồ đều kiên nhẫn trả lời tất cả, chỉ nói "Tiểu Lạc" là một thiên tài viết sách, nhưng vì nhà nghèo, in ấn lại tốn kém, buôn bán chỉ là nhỏ lẻ, nếu mọi người thích thì tốt quá, mỗi ngày cô sẽ đến bán sách ở đây.

Tuy nhiên, Diệp Thanh Trúc vẫn chưa xuất hiện. Lạc Hà Đồ chờ đợi một lúc, không ngờ lại chờ được người không muốn gặp.

Thuần Vu Yên với vẻ mặt kinh ngạc: "Hà Đồ, sao chị lại ở đây bán đồ?"

Lạc Hà Đồ không trả lời ngay lập tức, nhưng đôi mắt cô lại không thể kiềm chế mà nhìn về phía người đứng bên cạnh Thuần Vu Yên.

Là một nữ nhân lặng lẽ đứng đó, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.

Lạc Hà Đồ chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương, giống như là một con vật nhỏ vừa tắm xong, lông mượt mà phơi dưới ánh nắng mặt trời, mang theo một cảm giác thoải mái dễ chịu. Mũi cô khẽ động, cổ họng hơi nghẹn lại, bỗng nhiên cảm thấy một cơn khô nóng.

Mặc dù Lạc Hà Đồ không có phân hóa, nhưng cô có khả năng ngửi thấy mùi của tin tức tố.

Ngày thường, mọi người đều dùng miếng dán ức chế để ngăn chặn, thứ này giống như quần lót, là vật phẩm cần thiết của người văn minh. Tuy nhiên, ở những nơi đông người, mồ hôi ra nhiều, cũng không thể tránh khỏi một chút tin tức tố lộ ra ngoài. Những mùi hương này, Lạc Hà Đồ có thể dễ dàng chịu đựng.

Nhưng lần này, mùi hương ấy rõ ràng rất đặc biệt. Ngoài lần trước Thuần Vu Yên cố tình trêu chọc và để lộ tin tức tố, đây là lần đầu tiên Lạc Hà Đồ cảm nhận được một mùi hương mạnh mẽ như vậy.

Cô mở to mắt nhìn nữ nhân kia, sự ngơ ngác lộ rõ trên khuôn mặt. Nàng thực sự rất đẹp, tóc dài vẫn được cài lên bằng một cây ngọc trâm đơn giản sau đầu, vẻ mặt thanh thoát, như mặt trăng giữa đêm, khí chất lạnh lùng và xa cách. Đuôi mắt hơi cong lên, nếu nàng cười rộ lên, chắc chắn sẽ rất quyến rũ.

Nàng không nên xuất hiện trong cảnh ồn ào của chợ, hay giữa đám đông đang tranh nhau xem sách, mà hẳn là sẽ bước xuống từ một chiếc ô tô sang trọng, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng bước lên những bậc thang, tiến vào một nhà hàng sang trọng lấp lánh, rồi đưa áo khoác cho người hầu.

Mặc dù hôm nay không thấy nàng mặc sườn xám, nhưng Lạc Hà Đồ ngay lập tức nhận ra, đây chính là người phụ nữ mà cô đã gặp trước đó tại nhà hàng quốc dân.

Dù chỉ thoáng nhìn từ xa, Lạc Hà Đồ cũng không tin rằng thành phố này lại có người nào giống nàng.

Cô vẫn còn đang phát ngốc, Thuần Vu Yên tự nhiên không có lý nói chuyện với cô, vì vậy trong lòng Thuần Vu Yên cảm thấy buồn bực, lại mang theo chút không cam lòng, đành phải chịu đựng, nói với người phụ nữ lạnh lùng bên cạnh:

"Dì nhỏ, chúng ta đi thôi, ở đây người quá đông."

Dì nhỏ?

Trong sách có nhân vật này sao?

Lãnh mỹ nhân không vội rời đi, đôi mắt nàng rũ xuống, lông mi dài nhẹ nhàng quét qua, khiến Lạc Hà Đồ cảm thấy một sự chuyển động lạ lùng trong lòng. Cô chưa kịp hiểu rõ cảm giác này thì nghe thấy nàng lên tiếng:

“Có thể cho tôi xem không?”

Lời nói của nàng là dành cho quyển sách còn sót lại, quyển sách mà Lạc Hà Đồ đã chuẩn bị để dành cho Diệp Thanh Trúc.

Lạc Hà Đồ ngập ngừng một chút, rồi cuối cùng lên tiếng: “Ngại quá, quyển này vốn là lưu lại cho người khác.”

Giọng nói của lãnh mỹ nhân nhẹ nhàng, êm ái nhưng không hề có cảm xúc lộ ra, giống như một người xa cách, lạnh lùng và không dễ tiếp cận.

“Chỉ là nhìn xem.”

Lạc Hà Đồ không dễ dàng nhượng bộ, cô vẫn nói: “Nếu xem qua mà muốn, không bán thì có vẻ như tôi không có lòng, không muốn đối đãi với người ta tốt, ngày mai tôi sẽ lưu lại một quyển cho tỷ tỷ.”

Ngay lúc này, bên cạnh có người không nhịn được lên tiếng trêu chọc: “Tiểu lão bản, đừng thấy tỷ tỷ xinh đẹp mà liền cho người ta lưu, cô cũng cho tôi lưu một quyển đi!!”

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều bật cười. Lạc Hà Đồ, dù tuổi còn nhỏ nhưng lại có vẻ ngoài đáng yêu, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mỹ nhân Omega trước mặt, nhưng thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại thập phần có nguyên tắc khiến mọi người đều cảm thấy thú vị và ấn tượng về cô.

Lãnh mỹ nhân không nói gì thêm, chỉ liếc mắt nhìn Lạc Hà Đồ một lần rồi quay người rời đi. Thuần Vu Yên cũng cau mày, nhìn Lạc Hà Đồ thêm một cái rồi vội vàng đuổi theo. Lạc Hà Đồ hôm nay hoàn toàn không chú ý đến cô ta, khiến Thuần Vu Yên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta đã luôn ở trong lòng Lạc Hà Đồ bao nhiêu năm, vậy mà hôm nay lại bị đối xử như thế, thật sự không dễ chịu chút nào.

Thế nhưng, vì bên cạnh còn có người gọi là "Dì nhỏ", Thuần Vu Yên cũng chỉ có thể nín nhịn. Cô ta đã rất vất vả mới có cơ hội được nhìn thấy Lạc Hà Đồ một cái, tự nhiên phải biết nịnh bợ. Thuần Vu Yên không dám tiếp tục làm khó dễ, nếu không, cô ta đã sớm muốn gây chuyện để Lạc Hà Đồ phải nói rõ ràng một vài điều. Lạc Hà Đồ trước nay luôn có tính tình ôn hòa, chưa bao giờ dùng lời lẽ nặng nề với cô ta. Ngày hôm đó nói ra những lời không hay, Thuần Vu Yên hiểu, chắc chắn là có người từ bên ngoài châm ngòi, khiến Lạc Hà Đồ hiểu lầm. Cô ta vẫn tin rằng nếu nỗ lực một chút, Lạc Hà Đồ sẽ thay đổi suy nghĩ và quay lại với mình.

Chờ Thuần Vu Yên và lãnh mỹ nhân rời đi, Lạc Hà Đồ mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn thấy Diệp Thanh Trúc chen qua đám người.

“Cô sao giờ mới đến?” Lạc Hà Đồ đưa sách cho cô ấy, “Thiếu chút nữa là không giữ được rồi.”

Diệp Thanh Trúc nhìn cô một cái, cảm thấy tiểu cô nương này thật sự trọng tình trọng nghĩa. Vừa rồi, cô nàng dám cự tuyệt vị lãnh mỹ nhân kia, làm Diệp Thanh Trúc cảm thấy rất hài lòng. Vừa lòng sách vỗ vỗ vào cô , Diệp Thanh Trúc nói: “Cô không tồi, bán xong sách rồi,tôi mời cô ăn cơm.”

Lạc Hà Đồ đối với ăn cơm luôn là không có sức chống cự. Dù sao sách cũng đã bán xong, cô nói với mọi người xung quanh rằng ngày mai sẽ lại đến rồi mới theo Diệp Thanh Trúc vào trong một quán nhỏ. Diệp Thanh Trúc thuần thục gọi món, Lạc Hà Đồ cúi đầu ăn cơm, mỗi người ăn một phần cơm chiên, ăn gần hết đồ ăn. Lúc này, cô vừa ăn vừa để ý và hỏi Diệp Thanh Trúc với vẻ quan tâm: "Cô có phải là chưa no không?"

Diệp Thanh Trúc đáp: "...Tôi đương nhiên là chưa no, nhưng cô thì sao? Cô cũng chưa no đúng không?"

Lạc Hà Đồ cười hắc hắc.

Vì vậy, cô lại gọi thêm hai món nữa.

"Cô bán sách như vậy, sao không gửi bài cho nhà xuất bản?"

Lạc Hà Đồ biết Diệp Thanh Trúc là người làm ăn, nhưng không ngờ cô ấy cũng biết về nhà xuất bản.

"Vì xét duyệt lâu lắm, mà tôi thì rảnh rỗi, không có việc gì làm, mỗi ngày bán sách kiếm chút ít tiền."

Hiện tại mỗi ngày cô kiếm được ít nhất một trăm đồng, mỗi tháng cũng kiếm được hơn ba nghìn đồng, trong khi giá nhà thời nay chỉ khoảng một nghìn đồng mỗi căn.

Diệp Thanh Trúc nói: "Nói thật, sách này có phải là cô viết không? Tôi cảm thấy cô và người khác thật sự khác biệt. Dù tôi không đọc sách nhiều, nhưng tôi rất thích đọc, những quầy sách ở chợ này tôi đều xem qua, tôi cũng đọc qua nhiều tác phẩm nổi tiếng."

Cô ấy liệt kê vài tên quyển sách, sau đó lại có chút hưng phấn mà nói: "Tôi có thể nhận ra, những tác phẩm nổi tiếng quá phong phú và sâu sắc, xem đến còn cảm thấy mệt, nhưng xem kiểu sách của cô thì rất nhẹ nhàng, dù không thể so sánh với những tác phẩm danh giá, nhưng cũng không phải nói cô viết không tốt, cô có thể viết sao cho người ta đọc là không muốn dừng lại, đó là điểm mạnh của cô."

Lạc Hà Đồ ăn xong bữa cơm, đang uống một chai nước quýt có ga, hỏi Diệp Thanh Trúc: "Cô khen tôi như vậy, là muốn xem thêm nhiều sách sao?"

Diệp Thanh Trúc cười hắc hắc: "Đúng vậy."

Lạc Hà Đồ: "Tôi cũng có một chút tò mò, cô là Alpha phải không?"

"Đúng vậy, cô không phải sao?"

Diệp Thanh Trúc hơi nghi hoặc một chút rồi nói: "Trên người cô có mùi Alpha, nhưng có chút yếu."

Lạc Hà Đồ thật ra chưa bao giờ biết mình có mùi, cô cũng cảm thấy tò mò: "Là tin tức tố của tôi sao?Tôi tới nay vẫn chưa phân hoá, cũng không biết mùi tin tức tố của mình là gì."

Diệp Thanh Trúc hơi ngạc nhiên: "Vậy mà cô lại trực tiếp nói cho tôi, cô quá ngây thơ rồi."

Nguyên lai đây là bí mật sao?

"Không thể phân hoá thì là phế, nhưng tuyến thể của họ rất hữu dụng." Diệp Thanh Trúc nói.

Tuyến thể rất hữu dụng?

"Không ai dạy cô những thứ này sao?" Diệp Thanh Trúc nhìn cô, ánh mắt thoáng hiểu ra, phỏng chừng đoán được cô không có cha mẹ, vì thế thay đổi giọng điệu bình thản: "Alpha không thể phân hoá mà có tuyến thể, đối với Alpha rất có lợi, sau khi lấy xuống, có thể thông qua một số phương pháp làm thành dược tề, nâng cao cấp bậc Alpha, giúp Alpha mạnh lên rất nhiều."

Những điều này trong sách thật ra không có giảng.

"ABO đều có cấp bậc, nói một cách dễ hiểu, cấp bậc càng cao, thiên phú càng lớn, ví dụ như Alpha, cấp cao nhất thì thể chất cực kỳ tốt, các vận động viên quốc gia cơ bản đều là Alpha cấp cao, Omega cấp cao lại cực kỳ thông minh, mỗi năm kỳ thi đại học, có hơn nửa học sinh của Thanh Bắc đều là Omega cấp cao. Còn Beta cấp cao thì chỉ số EQ và IQ cân bằng nhất, những quan chức lớn trong quốc gia đa số đều là Beta cấp cao."

"Tất nhiên, cấp bậc chỉ là thiên phú, sự nỗ lực sau này cũng rất quan trọng. Cấp bậc cao thấp ở một số mặt khác cũng sẽ càng có tác dụng."

Diệp Thanh Trúc nhìn Lạc Hà Đồ, nhỏ giọng hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“22.”

“Từng yêu đương chưa?” Lạc Hà Đồ lắc đầu, nhưng chợt nhớ đến lần Diệp Thanh Trúc bọn họ đánh Trương Sinh, nên bổ sung: “Có một Omega hiểu lầm tôi thích cô ấy, rồi kéo theo cả bạn trai Alpha của cô ấy đến gây sự với tôi, ngoài chuyện đó ra thì không có gì khác.”

Diệp Thanh Trúc tỏ vẻ khinh thường: “Chuyện đó mà cũng gọi là yêu đương à? Giống như thuốc cao bôi lên da chó vậy, không tính đâu.” Cô ấy ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: “Vì chúng ta đều là Alpha, mà thể chất của cô lại đặc biệt, nên tôi nói cho cô biết cũng là để nhắc nhở cô. Vào chu kì nhiệt, tin tức tố của Alpha cấp cao sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Alpha cấp thấp, đặc biệt là về khả năng sinh lý. So với thiên phú bẩm sinh thì cái này còn quan trọng hơn nhiều.”

Lạc Hà Đồ: …. Hóa ra mình như một loại thuốc kích thích hình người à?

"Cho nên cô cẩn thận một chút, đừng tùy tiện nói cho người khác cô là phế, cô nghe không? Nếu cô không nói, người khác sẽ không biết." Diệp Thanh Trúc thì thầm nói.

Lạc Hà Đồ cúi mắt, cô nhớ lại Thuần Vu Yên và Trương Sinh muốn đưa cô đi bệnh viện thăm Trương Sinh tỷ tỷ, không biết có phải chuyện này cũng liên quan đến việc đó?

"Cô cũng là A, biết tôi là phế, cô không nghĩ sẽ đối với tôi làm gì sao?"

Diệp Thanh Trúc lộ vẻ khinh thường: "Đào tuyến thể người là phạm phải tội chết, tuy rằng tôi là lưu manh, nhưng tôi cũng có giới hạn của mình.Tôi quản lý thủ hạ của tôi, có những việc có thể làm, nhưng có những việc không thể làm. Hơn nữa, nếu tôi có năng lực với thiên phú cao như vậy, thì cũng chẳng làm gì. Tôi thực sự hài lòng với tình trạng hiện tại của mình." Diệp Thanh Trúc dường như rất thích vỗ vỗ đầu Lạc Hà Đồ: "Ăn no chưa? Lại ăn thêm chút nữa đi, ăn xong rồi nhớ mang cho tôi quyển sách hôm qua nữa."

Lạc Hà Đồ cứ như vậy, không rõ ràng mà trở thành bạn bè với Diệp Thanh Trúc.

Tuy rằng trong sách không viết rõ rốt cuộc tiểu Lạc đã làm cách nào “thu phục” được Diệp Thanh Trúc và nhóm nhỏ của cô ấy, để bọn họ đi theo cô cống hiến cho Trương Sinh, nhưng Lạc Hà Đồ rất hài lòng với tình trạng hiện tại. Diệp Thanh Trúc không phải người dễ đối phó, nhưng cô ấy có nguyên tắc, biết trọng nghĩa khí, và đối xử với nàng cũng rất tốt. Lạc Hà Đồ vốn dĩ không có ý định làm bất kỳ điều gì gọi là “thu phục,” chỉ làm bạn bè với nhau đã là điều rất tuyệt. Với có Diệp Thanh Trúc ở đây, trên khu chợ hỗn loạn này, việc kinh doanh sách của cô chắc chắn có thể tiếp tục lâu dài.

Danh tiếng của những cuốn sách cô bán ngày càng vang xa. Đã có người từ rất xa chuyên đi xe đạp hoặc ngồi phương tiện giao thông công cộng đến đây chỉ để chờ mua sách của cô. Tuy rằng cũng có thể tìm đến người khác để in lại, nhưng thời đại này việc sao chép sách rất tốn kém. Sách vốn đã ít, người mua được lại càng tiếc không muốn cho mượn. Nghe nói đã có người bán lại, Lạc Hà Đồ một quyển bán 15 đồng, nhưng qua tay người khác đã được bán với giá 30 đồng mà vẫn có người mua.

Biết được tin tức này, Lạc Hà Đồ chỉ có thể nghĩ:

...Định giá thấp rồi.

Hiện tại, bên cạnh sạp sách của cô còn có mấy tên thuộc hạ của Diệp Thanh Trúc. Bọn họ tìm đến Lạc Hà Đồ, yêu cầu cô mỗi ngày để dành vài quyển sách riêng cho họ. Lạc Hà Đồ tỏ ý rằng, để dành được một quyển đã rất khó khăn rồi, bọn họ nhiều người như vậy, nếu cô đều để dành cho họ thì còn bán được gì nữa?

Diệp Thanh Trúc không chần chừ lên tiếng:

“Cút hết cho tao! Muốn mua thì tự xếp hàng, tiêu tiền như bao người khác, đừng cản trở tiểu Lạc buôn bán.”

Thế là đám thuộc hạ của Diệp Thanh Trúc đành phải mỗi ngày ngáp dài, giống như những người khác, xếp hàng đợi Lạc Hà Đồ mang ghế gấp và sách đến.

Do danh tiếng ngày càng lan xa, mỗi ngày có rất nhiều người chờ đợi ở đây để mua sách của Lạc Hà Đồ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận và trải qua những lần “thân thiết” với cái tiểu hệ thống ngu ngốc, mỗi ngày làm nhiệm vụ thu hoạch đồng vàng cô có thể bảo đảm in ra được 20 quyển sách. Tuy nhiên, cô vẫn chưa phát hành thêm sách mới, chỉ xoay quanh hai cuốn đầu tiên, lần lượt từ quyển thứ nhất đến quyển thứ năm ( Tập 1, 2, …, 5). Chừng đó thôi cũng đủ để cô bán suốt nửa năm.

Hôm nay, như thường lệ, cô mặc chiếc áo thun đã bạc màu và chiếc quần đùi rộng thùng thình, mang đôi giày vải đã cũ, xách theo một chồng sách cùng chiếc ghế gấp tiến vào khu chợ. Nhưng vừa tới nơi, trong đám đông, cô lập tức nhận ra sự xuất hiện của Thuần Vu Yên và Trương Sinh.

Hừ, đúng là xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro