Chương 5

Thuần Vu Yên thấy Lạc Hà Đồ tới, liền gọi tên cô rồi định tiến lên bắt chuyện. Nhưng những người xếp hàng chờ từ lâu đâu dễ dàng chấp nhận chuyện này. Ai cũng nghĩ: Cô là một Omega, gọi vài tiếng tên lão bản liền muốn chen ngang làm quen rồi cắm hàng à?

Chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn chấp nhận Diệp lão đại đi cửa sau, còn những người khác? Nghĩ mình là ai mà đòi chen ngang!

Lạc Hà Đồ lặng lẽ mở ghế gấp ngồi xuống, xếp sách cùng tấm biển ngay ngắn, rồi cất tiếng:
“Hôm nay bán 《 Thứ nữ có độc 》 phần ba và 《 Trọng sinh: Tể tướng khuynh đảo triều đình》 phần hai, mỗi loại chỉ có 10 quyển.”

Ngay lập tức, đám đông rộn lên:
“Trời ơi, hôm nay không bán phần hai của《Thứ nữ 》à! Tôi chỉ thiếu mỗi phần hai thôi mà!”
“Còn phần một của《 Tể tướng 》có không?”

Trong đám đông, một người nhanh chóng đáp:
“Huynh đệ,tôi có phần một. 30 đồng, bán cho ngươi.”

Lạc Hà Đồ nghe vậy, bất lực nhắc:
“...Các người dám ngang nhiên tăng giá ngay trước mặt tôi như vậy sao?”

“Ha ha ha, ngài là người rộng lượng, tôi sẽ mời ngài một chai nước có ga.”

Lạc Hà Đồ chỉ thuận miệng nói vậy, cũng không thực sự ngăn cản đám "đầu cơ" kia. Dù bọn họ tăng giá bán lại có ảnh hưởng đôi chút đến việc cô kiếm tiền, nhưng đây vốn là đặc trưng của kiểu marketing khan hiếm. Hơn nữa, bọn họ càng tăng giá, người tới xếp hàng tranh mua sách lại càng đông, còn khiến danh tiếng của cô càng thêm vang dội.

Thuần Vu Yên nói gì cô cũng vờ như không nghe thấy, khiến Trương Sinh không nhịn được phải lên tiếng. Hắn ho nhẹ một tiếng, rồi nói:
“Lạc Hà Đồ, bán cho chúng tôi một quyển đi.”

Trương Sinh đi theo lão đại có cặp sinh đôi Alpha là con trai. Chúng chẳng học hành gì, suốt ngày chỉ biết đi ăn cắp vặt. Gần đây, chúng nghe nói ở chợ thành nam có bán sách nên đòi mua bằng được một bộ. Trương Sinh tâng bốc nịnh nọt Lạc Hà Đồ, tưởng rằng có thể mua sách dễ dàng, nhưng đến nơi mới biết có rất nhiều người cũng muốn mua.
Lạc Hà Đồ cũng không ngẩng đầu lên: “Mua sách thì phải xếp hàng.”

Những người khác cãi cọ ầm ĩ: “Đúng vậy đúng vậy, xếp hàng, đừng làm trò, nhiều người như vậy đều không đi cửa sau!”

Thuần Vu Yên nói: "Tôi với cô ấy quen biết nhau từ trước, chúng tôi là... bạn bè."

Lưu manh số mười trong đội ngũ chế giễu: "Tôi với tiểu Lạc lão bản còn thân thiết hơn cô nhiều, mà vẫn phải xếp hàng đàng hoàng."

Lưu manh số mười hai: “Chính là vậy, tiểu Lạc lão bản chẳng thèm để ý các ngươi, vừa nhìn là biết không phải thật sự là bạn bè, bạn bè thật sự thì giống như chị Diệp của chúng tôi, đến thì không cần xếp hàng, trực tiếp cho qua.”

Thuần Vu Yên vừa nghe câu này thì có chút bực bội: “Hà Đồ, trước kia chị không phải như vậy, chị có cái gì tốt, cái gì đầu tiên đều sẽ cho em trước…”

Lạc Hà Đồ xua tay, đẩy tiền về phía trước mặt mình: "Hả? Có gì tốt đều cho cô à? Dựa vào cái gì? Là dựa vào việc cô có bạn trai mà vẫn ngày ngày quấn lấy tôi, hay là dựa vào việc cô mặt dày mày dạn mượn tôi 5000 đồng rồi đến giờ vẫn chưa trả?"

Mọi người đứng xung quanh: Ồ ——

Đây là cái loại Omega mặt dày vô sỉ gì thế này.

Thuần Vu Yên mặt đỏ lên, Trương Sinh cũng cau mày: “Tiền chúng tôi sẽ trả, hôm nay rất cần quyển sách này, tôi sẽ thêm tiền mua thế nào?”

Lạc Hà Đồ vung cây quạt tay trong tay: “Thêm tiền mua tìm hắn, hắn vừa rồi nói trong tay hắn có, có thể bán.”

Nam beta vừa mới tăng giá lên 30 đồng lập tức phủ nhận: “Tôi mới không bán cho mấy người đối xử không tốt với tiểu Lạc lão bản của chúng ta”.

Mắt thấy không được cho mặt mũi, Thuần Vu Yên lại lần nữa chực khóc, mang theo giọng điệu nghẹn ngào: “Em biết em không đồng ý ở bên chị, cho nên chị tức giận, ghét em, nhưng trong lòng em, chị vĩnh viễn là người quan trọng, em hiện tại thật sự rất cần quyển sách này, chị xem chúng ta đã có nhiều năm tình cảm như vậy, có thể hay không bán cho em một quyển?”

U, ở đây còn có dưa để ăn (chuyện để hóng).

Mọi người xếp hàng bỗng nhiên bắt đầu cắn hạt dưa.

Lạc Hà Đồ nói: "Thuần Vu Yên tiểu thư, tôi nhắc lại một lần nữa, cô đừng có tự biên tự diễn ra những chuyện tình cảm lâm li giữa chúng ta. Tôi không thích cô, chúng ta chẳng có mối quan hệ gì cả. Là các người nợ tôi tiền chứ không phải tôi nợ các người. Tôi bỏ qua chuyện tiền bạc chỉ mong cô đừng đến làm phiền tôi nữa. Cô vẫn chưa chịu từ bỏ à? Muốn mua sách thì xếp hàng, không đến lượt không bán."

Mọi người ồ lên một tiếng, hóa ra cô Omega này tự mình đa tình, tiểu Lạc lão bản căn bản không có ý gì với cô ta, còn bị vu oan giá họa nữa.

Trương Sinh ho khan một tiếng: “Vậy thì như thế này, sách chúng tôi từ bỏ. Nghe nói cô hiện tại với Diệp Thanh Trúc rất thân, cô làm sao cho tôi và cô ấy gặp mặt một lần?”

“Anh muốn gặp ai thì đi tìm người đó, tôi không phải mẹ anh, đừng việc gì cũng đến tìm tôi.”

Hai người bị làm cho tức đến mức mặt mày xanh mét. Cuối cùng, Trương Sinh không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng: “Lạc Hà Đồ, cô dựa vào việc chúng tôi đang cần đến cô mà tỏ vẻ tiểu nhân đắc chí, tôi nói cho cô biết, chớ khinh thường thiếu niên nghèo! Rồi sẽ có ngày cô rơi vào tay tôi!”

Lạc Hà Đồ nhún vai:

“Giúp các người là tình cảm, không giúp là bổn phận của tôi. Mà tôi với các người thì không có tình cảm, nên không giúp chẳng phải là điều bình thường sao? Kết quả là không giúp thì các người nổi giận, còn mắng chửi. Hai người các ngươi nghĩ gì vậy? Là cảm thấy cả thế giới đều phải xoay quanh các người, hay là tôi - Lạc Hà Đồ - sinh ra chỉ để làm công cụ, làm bậc thềm cho các người bước qua? Đi đâu thì đi, đừng phiền tôi nữa. Nếu còn dám quấy rầy, tôi sẽ kể cho cả thiên hạ nghe chuyện hai người thiếu tôi 5000 đồng mà không trả!”

Cuối cùng, hai người kia cũng đen mặt mà rời đi. Trước khi đi, ánh mắt Trương Sinh đầy sự ác ý, rõ ràng đã hoàn toàn ghi hận Lạc Hà Đồ.

Lạc Hà Đồ thì hoàn toàn không bận tâm, kiểu người như vậy, dù mình có làm gì cũng sẽ bị hận, chi bằng cứ khiến họ hận cho đáng.

Những người xếp hàng ăn dưa xong liền rôm rả bàn tán:
“Hai người này da mặt thật dày, lão Trương, ông quen không?”

“Quen chứ, gã nam là thủ hạ được trọng dụng dưới trướng lão đại vũ trường Hoàng Triều, rất có máu mặt. Còn cô gái thì không quen, nhưng nhìn qua thật xinh đẹp.”

"Cô gái đó hình như tôi từng gặp qua, là cháu gái bên ngoại mà nhà họ Tôn ở bến tàu mới tìm về."

"À à, hình như đúng rồi, nghe nói có chuyện đó."

Nhà họ Tôn trước khi thành lập đất nước đã gắn bó với nghề đóng tàu tại bến cảng, nhờ đó tích lũy được một khối tài sản đáng kể. Đến nay, gia tộc này vẫn được coi là một trong những gia đình thương nhân giàu có và có uy tín ở Giang Thành.

Lão Tôn gia có ba cô con gái. Con gái cả trước đây đã kết hôn với một tên côn đồ, khiến ông Tôn tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ. Con gái thứ hai là beta, hiện đang có sự nghiệp chính trị rất thành công. Con gái út là omega, đã kết hôn với con gái của tập đoàn Trình thị.

Lão Tôn năm nay đã cao tuổi, muốn gia đình đoàn viên sum họp, nên trước đó không lâu đã nhận lại cô con gái cả năm xưa từng đoạn tuyệt quan hệ. Tuy nhiên, dù đã đón về, con gái cả của lão Tôn đã sống phiêu bạt, nghèo khổ nhiều năm, tính cách cố chấp và lối hành xử vẫn chẳng thay đổi, đặc biệt là tâm lý "luyến ái não" khiến ai trong gia đình cũng khó chịu. Ngay cả lão Tôn, dù thương con, cũng chẳng mấy hài lòng. Chỉ vì nghĩ đến việc cô đã phải chịu khổ bên ngoài, mất đi cả con cái, giờ chỉ còn cô cháu gái ngoại, cả nhà đành coi như thêm một miệng ăn.

Thế nhưng, dạo gần đây lại lan truyền tin tức rằng cô cháu gái ngoại được tìm về ban đầu là giả. Người thật sự mới là Thuần Vu Yên.

Dù sao Tôn gia cũng có tiền, họ vẫn giữ cả hai cô cháu gái – thật và giả – ở trong nhà. Tuy nhiên, nghe đồn hai cô này đều có bản lĩnh riêng. Con gái cả của lão Tôn lại thích cô cháu giả, trong khi Thuần Vu Yên lại được lão Tôn đặc biệt yêu thương và tin tưởng hơn.
Bất quá đó là chuyện của nhà giàu, điều đó chẳng liên quan gì đến người qua đường. Người qua đường thì chỉ thích ngồi xem chuyện phiếm:

"Muốn tôi nói à, tiểu Lạc lão bản trong lòng rõ ràng hết, nếu để tôi xem thì cái Omega này quả thật chẳng dễ nhìn, nếu thật sự đẹp mắt là tiểu Lạc lão bản tự nguyện để lại sách. Lần trước, có một cô Omega khác đến, mấy người có thấy không?”

“Chưa thấy bao giờ, chuyện gì vậy?”

“Có lần cô ấy đến, xinh đẹp lắm, tiểu
Lạc lão bản cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.”

“Có đưa sách luôn không?”

“Không, hoặc nói đúng hơn là Lạc lão bản chịu không nổi cám dỗ, nói sẽ đưa sách cho Diệp lão đại, không đưa cho cô Omega xinh đẹp kia. Nhưng hôm sau lại nói sẽ đưa sách cho cô ấy, kết quả là hôm sau cô Omega đó cũng không đến nữa.”

"Haha, vậy Diệp lão đại thắng tuyệt đối rồi."

"Diệp lão đại cũng đẹp mà, cho nên nói tiểu Lạc lão bản chỉ đưa sách cho những tỷ tỷ xinh đẹp là chuyện bình thường thôi."

Nghe thấy mọi người bàn tán về mình, Lạc Hà Đồ bực mình vung chiếc quạt lên: "Không bán, không bán nữa! Các ông bà cứ bàn tán về lão bản thì lão bản giận rồi!"

Mọi người lập tức lại dỗ dành cô.

Quyển《 Thứ nữ có độc 》phần đầu tiên cô vẫn luôn giữ lại, vốn là để dành cho tỷ tỷ xinh đẹp đó. Cô cứ tưởng rằng ngày hôm sau nàng ấy sẽ đến lấy. Kết quả là đến tận bây giờ, người đẹp kia quả thật chưa từng xuất hiện trở lại.

Nghe những gì mọi người vừa kể, Lạc Hà Đồ cuối cùng mới hiểu ra: Theo nguyên tác trong truyện, nhị nữ nhi của lão Tôn thông qua phương pháp can thiệp nhân tạo đã sinh ra một bé gái Beta, dường như tuổi còn nhỏ và vẫn đang đi học. Tam nữ nhi của lão Tôn sinh ra một Omega tên là Trình Ấu Khanh. Sau khi mẹ Alpha của Trình Ấu Khanh qua đời, cô ấy, khi vừa tròn 30 tuổi, đã bắt đầu bộc lộ tài năng nổi bật trong cuộc chiến gia tộc của tập đoàn Trình thị.

Tập đoàn Trình thị là một tập đoàn lớn mà ngay cả nhà họ Tôn cũng không thể so bì. Trình Ấu Khanh, với sự quyết đoán và sắc bén trong việc điều hành tại Trình thị, có uy tín rất cao. Thuần Vu Yên, khi gặp được Trình Ấu Khanh, đã không ngừng lấy lòng và tìm cách xây dựng mối quan hệ. Trong nguyên tác, miêu tả về Trình Ấu Khanh không quá nhiều, nhưng nhờ hào quang của nhân vật chính, tác giả viết rằng Trình Ấu Khanh rất tán thưởng Thuần Vu Yên, giúp cô ta rất nhiều trong việc đứng vững tại nhà họ Tôn và hỗ trợ Trương Sinh đạt được thành công lớn.

Lạc Hà Đồ sau khi suy nghĩ cẩn thận, đoán rằng vị tỷ tỷ xinh đẹp lần trước mình gặp hẳn chính là Trình Ấu Khanh. Thuận tiện, cô cũng thầm phê bình trong lòng: "Người nhà họ Tôn vốn dĩ ai cũng xem thường Thuần Vu Yên, thế mà lại cố tình sắp xếp nhân vật quyền lực nhất trong gia tộc như Trình Ấu Khanh phải có ấn tượng tốt với cô ta, thậm chí còn sẵn sàng hy sinh vì cô ta. Đúng là thế giới trong truyện nhảm nhí, ai cũng chỉ là bàn đạp cho nhân vật chính tỏa sáng."

Lạc Hà Đồ không hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng cho vị tỷ tỷ xinh đẹp kia. Nếu lần sau có cơ hội gặp lại, cô nhất định sẽ khuyên nhủ vài câu: "Hãy tự kiếm tiền của mình và làm nữ tổng tài bá đạo chính hiệu, chứ đừng bận tâm đến hai kẻ nam nữ chính chỉ biết lợi dụng người khác kia."

Hôm nay, sau khi dọn hàng, Diệp Thanh Trúc lại đến rủ cô đi ăn. Hai bộ sách trong tay Lạc Hà Đồ cũng đã được Diệp Thanh Trúc lấy đủ. Nhân cơ hội này, Diệp Thanh Trúc không ngần ngại khuyên Lạc Hà Đồ gia nhập vào băng nhóm của mình. Trong địa bàn này, Diệp Thanh Trúc là người mà ai cũng gọi là "lão đại". Còn Lạc Hà Đồ, nếu gia nhập, sẽ được xếp đứng hàng thứ mười chín.

Lạc Hà Đồ: "A? Tôi thật sự rất lười, chỉ muốn kiếm chút ít tiền, không muốn phải tốn sức gì cả."

"Không cần cô tốn sức," Diệp Thanh Trúc thản nhiên nói, "Cô chỉ cần phụ trách ra sách cho tôi xem là đủ."

Lạc Hà Đồ: ...

Cô nhất thời không biết phải đáp lại thế nào. Lạc Hà Đồ luôn tự hỏi, làm cách nào trong nguyên tác, cô lại có thể "thu phục" được một nhân vật như Diệp Thanh Trúc. Nhưng nếu nguyên tác đã nói rằng chỉ nhờ vài cuốn tiểu thuyết mà có thể trở thành bạn bè, thì giờ cô lại nghĩ: Nếu mình lấy ra một đống đĩa lậu chứa toàn tiểu thuyết còn chưa được in ấn, không biết Diệp Thanh Trúc sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

Ý tưởng này khiến Lạc Hà Đồ bất giác bật cười, cảm thấy mình thật sự rất tài giỏi trong việc nghĩ ra những tình huống kỳ quặc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro