Chương 71

Lạc Hà Đồ ngẩng cổ lên nhìn nàng.

"Dĩ nhiên là muốn rồi, vừa về em chỉ muốn ôm chị cho thật chặt, nhưng em biết chắc chị đang giận nên không dám nói."

Cô đưa tay ra, cẩn thận ôm lấy vòng eo tròn trịa hơn của Trình Ấu Khanh, nhìn nàng nói: "Xin lỗi mà, em không nên đi lâu như vậy, nhưng em thực sự không có đi chơi bời đâu. Em đã mở mang được rất nhiều, gặp rất nhiều người, em phải làm khảo sát thị trường mới biết bây giờ còn những ngành nào chưa ai làm, ngành nào còn có thể làm tốt hơn. Ở bên đó em giống như một miếng bọt biển không thể ngừng hấp thụ tri thức, chỉ cần ngừng suy nghĩ là em cảm thấy đã lãng phí cơ hội lần này rồi. Cho nên mới ở lại lâu vậy. Chị xem lần này em có giúp được chị không?"

Trình Ấu Khanh cúi đầu nhìn cô, không có biểu cảm gì, cũng không nói gì.

Lạc Hà Đồ không để tâm việc nàng có đang giận hay giận bao lâu, chỉ khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng chặt hơn: "Em nhớ chị lắm."

Trình Ấu Khanh: Hừ.

Lạc Hà Đồ áp mặt vào bụng nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, chợt nhớ ra: "Đúng rồi, em phải bôi tinh dầu dưỡng da ngừa rạn bụng cho chị, nghe nói hiệu quả lắm."

Mua ở chỗ Tiểu Thống, là sản phẩm công nghệ cao hiện đại, đồng nghiệp xung quanh cô có người đã dùng qua khi mang thai, bảo rất tốt, mà cũng rất đắt. Đắt cũng không sao, xu tích trữ trong cửa hàng cô để dành đều tiêu hết vào chuyện này cũng không tiếc.

Trình Ấu Khanh: "Chị còn đang giận em đấy, dạo này tính tình sẽ rất dễ cáu nên mấy hôm nay em tự ngủ đi."

Lạc Hà Đồ: "Em phải bôi tinh dầu xong mới ngủ được."

Trình Ấu Khanh không nói gì nữa.

Chọc người ta giận thì dễ, dỗ lại tất nhiên không thể trong một sớm một chiều.

Lạc Hà Đồ cẩn thận xoa đều từng vùng da bụng trước và sau của Trình Ấu Khanh, lại nhẹ nhàng sờ bụng nàng. So với trước khi cô rời đi, mới một tháng mà đã lớn lên không ít. Cô càng thấy mình không nên đi lâu đến vậy. Cho dù bên Thâm Thành cơ hội có quý giá đến đâu, Trình Ấu Khanh mỗi ngày đều lao tâm lao lực, còn phải chịu khổ vì mang thai. Lúc này chị ấy cần cô biết bao, nghĩ thế nào thì việc nàng giận cũng là đúng.

"Sao gặp chuyện mà chị không nói với em chứ."

Thực ra cũng không cần hỏi, chắc chắn từ lúc đó đã bắt đầu giận cô rồi.

Trình Ấu Khanh: "Nói với em, chẳng phải sẽ làm em lỡ cơ hội gặp bao nhiêu nhân vật lớn, học được bao nhiêu điều mới mẻ sao."

Lạc Hà Đồ không biết nói gì cho phải. Cô chỉnh lại áo cho Trình Ấu Khanh, ghé sát bên cạnh hôn nàng: "Xin lỗi. Lúc này lẽ ra nên lấy chị làm trọng, chuyện gì cũng có thể gác lại được mà, tiền thì có kiếm hoài cũng không hết."

Trình Ấu Khanh "ừ" một tiếng, chỉ nói: "Em về ngủ đi."

Lạc Hà Đồ nghĩ bụng, không có tác dụng gì hết, rõ là chưa dỗ được chút nào.

Thế là cô bắt đầu giở trò, không nói là đi, cũng không nói không đi, cứ nằm bên cạnh Trình Ấu Khanh, ức chế đã tháo ra từ trước, pheromone của Alpha đỉnh cấp từ từ tỏa ra, cô vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng Trình Ấu Khanh.

Trình Ấu Khanh nhanh chóng buồn ngủ.

Hơn nữa còn hơi nghiêng người dựa về phía cô.

Nhờ cái việc từ sau khi kết hôn cứ luôn băn khoăn xem Trình Ấu Khanh có yêu mình không, Lạc Hà Đồ thực ra cũng không mấy ưa pheromone. Nhưng pheromone có công hiệu xoa dịu rất tốt, dạo này Trình Ấu Khanh chắc chắn lo nghĩ quá nhiều, có lẽ cũng không được nghỉ ngơi tốt, Lạc Hà Đồ chỉ muốn nàng ngủ một giấc thật ngon.

Nhận ra người kia dựa lại gần, Lạc Hà Đồ đổi tư thế phù hợp hơn, ôm nàng vào lòng.

Trình Ấu Khanh thở phào một hơi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy cũng không phải quá sớm, Trình Ấu Khanh trở mình, còn Lạc Hà Đồ vẫn đang ngủ say, tác dụng xoa dịu của pheromone tất nhiên không chỉ dành riêng cho Omega.

Trình Ấu Khanh ngắm gương mặt khi ngủ của Lạc Hà Đồ một lúc, vẫn là rất trẻ, đôi mắt luôn đầy cảm xúc lúc này khép lại, hàng chân mày và nét mặt hiện rõ vẻ thanh tú xinh đẹp, thế giới của tuổi trẻ luôn tràn đầy hy vọng, bị những điều mới lạ hấp dẫn cũng là chuyện dễ hiểu.

Trên người cô không có chút mùi nào của Omega khác. Trong những Alpha mà Trình Ấu Khanh từng quen, số người có thể giữ mình thanh sạch thật sự ít ỏi, mà điều này không liên quan gì đến chuyện ở rể, Alpha thường viện cớ bản năng bị pheromone chi phối để đi lăng nhăng khắp nơi.

Tuy nói vậy, nhưng giữ mình là tiêu chuẩn cơ bản của Alpha được Trình Ấu Khanh chọn, nên Trình Ấu Khanh đương nhiên vẫn giận.

Dịch sang mấy câu mà Lạc Hà Đồ quen thuộc thì chính là: với tuổi của cô mà cũng ngủ ngon vậy được à.

Trình Ấu Khanh giơ tay lên, "bốp" một tiếng, vỗ vào mặt Lạc Hà Đồ.

Lạc Hà Đồ tỉnh dậy, hai mắt mơ màng nhìn Trình Ấu Khanh.

Trình Ấu Khanh không nói gì.

Hai người cứ nhìn nhau vài giây, Lạc Hà Đồ ôm chặt lấy Trình Ấu Khanh: "Vợ ơi! Em gặp ác mộng, có kẻ xấu đánh em, chắc chắn là hắn định cướp chị đi mất! Chị yên tâm, em tuyệt đối không để người khác cướp chị đi đâu, trừ khi hắn bước qua xác em!!"

Nói ra một tràng đầy chính khí, như thể đang phát tin thời sự buổi sáng.

Làm gì có ai mới ngủ dậy đã phát thời sự đâu.

Trình Ấu Khanh hồi lâu không nói gì, sau đó mới bảo: "Buông ra đi, chị thở không nổi."

Lạc Hà Đồ cuống quýt buông tay.

Trình Ấu Khanh vốn định đánh thức cô, rồi lạnh mặt mắng cô sao không ngủ riêng, sau đó đuổi cô đi để cô tiếp tục tự kiểm điểm vài ngày.

Nhưng bị chen ngang thế này thì hiệu quả giảm rõ rệt.

Lạc Hà Đồ ngáp một cái, dường như vẫn chưa ngủ đủ, Trình Ấu Khanh tự hỏi, mình cũng đâu có ngủ đủ đâu.

Lạc Hà Đồ: "Mình ngủ thêm một chút đi, có chuyện gì công ty sẽ gọi cho chị, đến lúc đó em đi với chị. Chị đừng lo người ta nói chị công tư không phân minh, em giờ là nhân viên chính thức của chị đấy, em đi là để làm việc mà."

Vừa nói, cô vừa sờ tai rồi má Trình Ấu Khanh, lại nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ, trong đôi mắt lim dim là sự quyến luyến nhìn một lần là hiểu.

Trình Ấu Khanh thế là chẳng còn lòng dạ nào để nói lời lạnh lùng nữa.

Nàng không định tha thứ cho cô nhanh vậy, chỉ là tạm thời, tạm thời, nghỉ ngơi bên người mà mình không ghét này một lát thôi.

Thế là nàng rúc lại gần, trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ đầy không hài lòng.

Quả nhiên không lâu sau, trán liền nhận được một nụ hôn của Lạc Hà Đồ.

Nếu cảm thấy chưa đủ, Trình Ấu Khanh sẽ hừ thêm mấy tiếng, những nụ hôn sẽ rơi xuống dày đặc, dần dần tan vào giữa hai cơ thể và chiếc chăn bông.

Lại ngủ một giấc nữa, lúc tỉnh dậy, Lạc Hà Đồ đã dậy rồi, cô đang nhìn nàng.

Trình Ấu Khanh hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ rưỡi." Cũng không muộn lắm, nhiều người vẫn ngủ nướng vào giờ này.

Trình Ấu Khanh: "Dậy thôi."

"Đợi chút đã." Lạc Hà Đồ không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp nhỏ: "Hôm qua em quên mất, mải nói xin lỗi chị mà quên mất chưa đưa chị."

Cô mở hộp ra, một chiếc nhẫn màu bạc trắng nằm yên trong đó.

"Bên Thâm Thành có một nhà thiết kế trang sức kiểu mới, em nhìn trúng chiếc nhẫn này ngay từ lần đầu tiên, là bạch kim, viên kim cương hơi nhỏ một chút, phong cách khá kín đáo. Em nghĩ chị đeo chắc là đẹp lắm. Mặt trong còn khắc tên em nữa."

Cô càng nói càng có chút ngại ngùng.

Đó là chiếc nhẫn đặt làm gấp, cô đã để ý ngay từ khi mới đến đó, lúc ấy chỉ nghĩ là về phải mua quà cho vợ, kết quả lại ưng ý chiếc nhẫn này, rồi lại cảm thấy nhẫn không như những thứ khác, nên là độc nhất vô nhị, thế là hỏi xem có khắc chữ được không, may mắn thay cuối cùng cũng đã lấy được trước khi về.

Vào thời đại này, giá trang sức bạch kim gần bằng vàng, nhiều năm sau bạch kim không còn đáng giá như vậy nữa, nhưng Lạc Hà Đồ lại cảm thấy Trình Ấu Khanh chắc sẽ không muốn đeo trang sức vàng, hoa tai và vòng cổ của nàng cũng thường lấy màu sắc đơn giản làm chủ đạo, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mua kiểu bạch kim, cô vừa nhìn đã thấy nó đẹp, vài đường nét đơn giản xung quanh viên kim cương đã phác họa ra hình một con rắn, Trình Ấu Khanh tuổi Tỵ, cả chiếc nhẫn trông có vẻ kín đáo, bí ẩn, lại còn có chút gợi cảm.

Con rắn nhỏ trên chiếc nhẫn, rất thu hút, rất nguy hiểm, đôi khi lại rất đáng yêu, giống như Trình Ấu Khanh vậy.

Cô nhìn sắc mặt Trình Ấu Khanh, có chút cẩn thận hỏi: "Thích không?"

Trình Ấu Khanh nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn cô: "Không đeo vào thì sao mà xem?"

Con chó ngốc.

Lạc Hà Đồ lấy chiếc nhẫn ra, nắm lấy tay phải của Trình Ấu Khanh.

Từ từ đeo vào ngón áp út.

Người ta nói nhẫn cưới đeo vào ngón áp út là vì đây là ngón tay nối liền với trái tim. Lạc Hà Đồ cảm thấy chuyên gia nói điều này chắc không lừa người, bởi vì cô chỉ vừa đặt chiếc nhẫn vào ngón áp út của Trình Ấu Khanh, trái tim cô đã đập rất mạnh.

Rõ ràng đó chỉ là một chiếc nhẫn đôi kiểu dáng hàng ngày, không phải là nhẫn cưới.

Họ không có nghi thức cầu hôn, không có đám cưới, đương nhiên cũng không có nhẫn cưới. Lạc Hà Đồ cũng không nghĩ đến việc mua nhẫn cưới, so với nhẫn cưới, nếu Trình Ấu Khanh thích kiểu nhẫn đeo hàng ngày này, cô lại mong hai người mua thật nhiều, rồi đeo đôi, thay đổi kiểu đeo.

Trình Ấu Khanh đưa chiếc nhẫn lên nhìn kỹ.

"Thích không?" Lạc Hà Đồ lại hỏi.

"Nhẫn của em đâu, em không có sao?"

Lạc Hà Đồ cười tít mắt: "Có chứ."

Cô lại lấy ra một cái hộp khác, đây là của cô.

Cô mở nắp ra, Trình Ấu Khanh cầm lấy, Lạc Hà Đồ nói: "Trông y hệt nhau."

Trình Ấu Khanh liếc nhìn cô, rồi lấy chiếc nhẫn ra.

Lúc này Lạc Hà Đồ mới biết, nàng muốn đeo nhẫn cho cô.

Lần này, tim Lạc Hà Đồ đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

---

Chỉ nghỉ ngơi một buổi sáng ngắn ngủi, Trình Ấu Khanh lại tiếp tục bận rộn.

Lạc Hà Đồ đã có văn phòng riêng tại tập đoàn Trình Thị, cô đã hứa với Trình Ấu Khanh một đống việc, từng việc một gọi điện thoại liên hệ sắp xếp, còn phải thường xuyên chạy đến bộ phận hậu cần, cung cấp danh sách máy tính và thiết bị liên quan từ phía mình cho đối phương.

Vài tổng giám đốc cũng thường xuyên cử người đến chỗ cô để bàn công việc, cô cũng thường xuyên tìm họ. Chuyện vị 'hậu cung can dự triều chính' này tự mình làm ra một văn phòng, rất nhanh chóng các nhân viên công ty làm việc trong tòa nhà đều đã biết.

Còn việc những người không làm việc trong tòa nhà mất bao lâu mới biết, các cấp cao của tập đoàn có gọi điện thoại lèm bèm với Trình Ấu Khanh hay không, Lạc Hà Đồ không biết, cũng không muốn quản, Trình Ấu Khanh chắc chắn sẽ chặn họ lại. Mặc dù tập đoàn Trình Thị bây giờ không thể nói là một khối thép, nhưng nội bộ đấu đá đã không còn quá nghiêm trọng, đối thủ chỉ còn một phe vẫn án binh bất động, vị trí chủ tịch của Trình Ấu Khanh đã hoàn toàn không thể lay chuyển, chỉ còn lại những việc nhỏ gây khó dễ.

Mấy ngày sau Lạc Hà Đồ mới phát hiện ra mình đã ôm đồm quá nhiều việc, cô thậm chí còn cảm thấy hình như mình còn bận hơn cả Trình Ấu Khanh.

Cô cẩn thận thoa dầu tinh chất khắp người Trình Ấu Khanh, ôm nàng và nói về chuyện này.

Trình Ấu Khanh sẽ nhéo tai cô: "Ai tự làm tự chịu đây?"

Lạc Hà Đồ: "Là em."

Lạc Hà Đồ: "Em muốn kiếm chút lợi lộc."

Cô bắt đầu lén lút hôn nàng.

Hoạt động duy nhất trên giường của họ bây giờ chỉ còn là ôm và hôn từ mọi góc độ, Lạc Hà Đồ chỉ cần hôn đủ là cô sẽ hài lòng.

Nhưng Trình Ấu Khanh thì không.

Lạc Hà Đồ định ngủ, bị Trình Ấu Khanh kéo tay lại.

"Chị đã hỏi Chu Thừa Hoan rồi."

Bàn tay bị kéo từ từ đặt lên ngực mình, nơi đang ngày càng căng đầy vì mang thai, đôi mắt Trình Ấu Khanh bắt đầu ẩm ướt.

"Em không ở đây thì thôi, cùng lắm mỗi tối chị mắng em vài câu, nhưng em đã về rồi, chị cứ dao động giữa thỏa mãn và không thỏa mãn, thật sự quá khó chịu. Ngay cả việc mỗi tối em thoa dầu tinh chất cho chị, đối với chị mà nói, cũng là một kiểu tra tấn."

Trình Ấu Khanh nhìn cô, từng câu từng chữ:

"Chị không quan tâm, em phải tìm cách, làm chị vui lòng."

Lạc Hà Đồ nào có khác gì, cô cũng vẫn luôn nhịn, chỉ là so với những chuyện thân mật kia, giờ đây cô dành cho Trình Ấu Khanh nhiều hơn là sự xót xa, kiềm chế những nụ hôn và vuốt ve đã là đủ rồi, cô thích cái nhiệt độ cơ thể hơi cao hơn bình thường của nàng vô thức dựa vào lòng mình, một tay còn nắm lấy cánh tay cô, cô biết điều đó thể hiện sự quyến luyến của nàng dành cho mình, điều đó đủ để khiến cô cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng Trình Ấu Khanh rõ ràng là không thỏa mãn nữa rồi.

Lạc Hà Đồ ghé sát lại, vừa hôn vừa xác nhận lần cuối: "Bác sĩ Chu đôi khi có vẻ không đáng tin lắm, cô ấy thật sự nói được sao?"

Trình Ấu Khanh chỉ trả lời một tiếng "ừ".

Lạc Hà Đồ liền nhẹ nhàng hành động, liên tục quan sát biểu cảm của Trình Ấu Khanh.

Trình Ấu Khanh không cho cô quá nhiều thời gian để xác nhận, phản ứng của nàng đủ mãnh liệt, đến mức Lạc Hà Đồ thực sự tin rằng nàng đã nhịn rất khó chịu, sau một lần, cô vuốt ve bụng nàng: "Có thấy không thoải mái không?"

Khóe mắt Trình Ấu Khanh long lanh những giọt lệ nhìn cô, khóe mắt ửng hồng, như vầng trăng cô độc bị mây hồng che khuất, được đưa vào vũ trụ của sự hoan lạc.

Nàng dùng giọng hơi khàn nói: "Chu Thừa Hoan nói, giai đoạn mang thai này, nhu cầu của Omega sẽ rất lớn, hơn nữa cơ thể cũng rất khỏe mạnh. Nhưng nếu không được thỏa mãn lâu dài, nội tiết tố sẽ bị rối loạn."

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, ánh mắt quấn lấy Lạc Hà Đồ: "Ý chị là, vẫn chưa đủ."

Lạc Hà Đồ dù có nhẫn nhịn đến mấy cũng không thể chống đỡ nổi Trình Ấu Khanh như vậy.

Tình cảm dâng trào mãnh liệt, trái tim luôn đập nhanh và rộn ràng, pheromone không khiến Omega thụ thai trong giai đoạn này cứ cạn đi rồi lại cạn, cuối cùng hai cánh tay mỏi rã rời, chân răng cũng mỏi nhừ, Lạc Hà Đồ vùi đầu vào ngực Trình Ấu Khanh thở dốc, hai tay vẫn không ngừng được, như đang vuốt ve chú mèo xinh đẹp của nhà mình.

Đây là bản dịch của đoạn truyện bạn vừa gửi:

Vừa vuốt ve lại muốn làm loạn, bị Trình Ấu Khanh đã no đủ vỗ một cái: "Đi ngủ thôi."

Buồn ngủ quá.

Lạc Hà Đồ đồng ý, mắt lim dim, tay lại lần xuống dưới: "Chị cứ ngủ của chị đi."

Vài phút sau, Trình Ấu Khanh buộc phải mở mắt, cơ thể tiếp tục phập phồng theo hơi thở của cô.

Trong những khoảnh khắc cuồng nhiệt nhất, Trình Ấu Khanh cắn vào vai Lạc Hà Đồ nói: "Em muốn làm gì cũng được, làm thì cứ làm, nhưng, không được rời xa chị lâu như vậy."

Lạc Hà Đồ dừng lại.

Gần đây cô tự kiểm điểm bản thân, không biết có phải vì còn trẻ hay không mà dường như cô dễ bị những điều mình muốn làm mê hoặc, lại vì cơ hội không nhiều, nên dễ dàng bất chấp tất cả để giành lấy những gì mình muốn khi nắm bắt được cơ hội.

Hóa ra Trình Ấu Khanh cái gì cũng hiểu.

Nàng biết cô có những việc muốn làm, và chưa bao giờ không cho cô làm những điều cô muốn, giờ đây nàng chỉ thẳng thắn bày tỏ sự không hài lòng khi người yêu rời xa mình quá lâu.

Trái tim Lạc Hà Đồ căng đầy, cô hỏi: "Chị nói đi, có phải chị chỉ thích một mình em không?"

Trình Ấu Khanh với khóe mắt hơi đỏ nhìn cô hồi lâu, vòng tay ôm lấy cổ cô, nói một câu "đồ ngốc".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro