Chương 32

Chương 32

Ngày 1 tháng 6, rạng sáng 3 giờ 13 phút.

Phòng thẩm phán, khu vực quan sát.

Thi Linh Âm ngồi trên một chiếc bàn kim loại, chờ Cố Triều Lan được đưa đến.

Khu vực quan sát không lớn, trống trải và sạch sẽ, chỉ có một cái bàn. Bốn góc phòng, cùng với trần nhà đối diện bàn, đều có hệ thống giám sát toàn diện, thực chất là ghi âm.

Năm phút sau, Cố Triều Lan bị nhân viên công vụ đẩy mạnh vào khu vực quan sát.

Thấy Cố Triều Lan, khóe môi Thi Linh Âm cong lên, nụ cười dịu dàng.

Cố Triều Lan nhìn thấy Thi Linh Âm, kinh ngạc dừng lại.

Nhân viên công vụ đẩy Cố Triều Lan đến đối diện Thi Linh Âm, nói theo thủ tục: "Các ngươi chỉ có năm phút."

Hắn ta rời khỏi khu vực quan sát.

Cố Triều Lan trầm mặc nhìn Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm thay một thân quần dài màu đen những vẫn là áo tay dài và đeo găng tay. Cách ăn mặc của nàng bây giờ giống hệt như trước, chỉ khi ở trước mặt Cố Triều Lan mới tình cờ cố ý ăn mặc . . . kỳ kỳ quái quái. ①

Nghĩ đến đây, Cố Triều Lan không hiểu sao có chút vui vẻ.

"Sao em lại đến đây?" Cô hỏi.

Thi Linh Âm đặt tay lên mặt bàn, tiến lại gần Cố Triều Lan, nghiêm túc nói: "Em lo lắng cho chị mà, chị có khỏe không?"

Cố Triều Lan đáp: "Tôi không sao."

Thi Linh Âm nói: "Căn cứ vào thông tin vụ nổ, em tin tưởng chuyện đó không liên quan gì đến chị, vì vậy chị cũng phải tin em..."

Cô đưa tay ra, xòe lòng bàn tay, ra hiệu Cố Triều Lan đặt tay lên.

Cố Triều Lan chần chừ một giây, rồi đặt tay vào tay Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm lập tức nắm chặt, cong mắt cười: "Tin em nhất định sẽ cứu chị ra ngoài."

Khi nói chuyện, nàng còn cố ý khiêu khích dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan nhìn xuống bàn tay Thi Linh Âm. Thi Linh Âm không chỉ không dừng lại, mà còn cố gắng dùng ngón tay sờ vào cổ tay Cố Triều Lan. Cố Triều Lan nắm chặt tay nàng, không cho nàng làm càn dưới sự giám sát.

"Chuyện của tôi, em không cần lo lắng." Cố Triều Lan nói, "Tôi sẽ ra được."

Thi Linh Âm nắm chặt ngón tay Cố Triều Lan, âm thanh cũng thấp xuống: "Làm sao có thể không lo được, lần này cũng không giống lần trước."

Lần trước, cũng chính là hơn một năm trước, khi hạm đội mất tích, Cố Triều Lan lần đầu tiên tiến vào phòng thẩm phán. Khi đó thế lực của cô vẫn còn tồn tại, nhưng để ra khỏi phòng thẩm phán vẫn phải dùng đôi chân để đánh đổi. [Nàng tiên cá Cố Triều Lan à :)))]

Sau hơn một năm bị áp chế cùng suy yếu, thế lực của Cố Triều Lan so với trước càng thêm suy yếu, việc cô có thể thoát ra được càng trở nên khó khăn hơn.

Thi Linh Âm nói: "Em đã gặp Lưu Bồi."

Cố Triều Lan ngước mắt lên, Thi Linh Âm cười cười, có chút đắc ý: "Sau đó cùng họ ầm ĩ một trận."

Cố Triều Lan hỏi: "Tại sao?"

Thi Linh Âm mất hứng nói: "Họ nói em là đồ điên, sẽ làm mọi chuyện hỏng bét."

Cố Triều Lan nghĩ đến cảnh Thi Linh Âm cãi nhau với thuộc hạ của mình, có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thuộc hạ mình bị Thi Linh Âm làm cho tức giận đến á khẩu không phản bác được chỉ có thể chỉ ngón tay vào mặt Thi Linh Âm lặp đi lặp lại "Cô... cô... cô..."

Cô cũng khẽ mỉm cười: "Em đã nói gì?"

Thi Linh Âm nói: "Kế hoạch cứu chị ra ngoài."

Thi Linh Âm đặt tay còn lại lên mu bàn tay Cố Triều Lan, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cố Triều Lan, chị thật sự tin em sao?"

Cố Triều Lan không do dự: "Đương nhiên."

Thi Linh Âm gật đầu: "Được, Thời điểm Lưu Bồi đến gặp chị lúc hừng đông, chị phải nói với cô ấy..."

Cố Triều Lan: "Nói gì?"

Thi Linh Âm tức giận: "Nói Lưu Bồi, cô mới là kẻ điên!"

Cố Triều Lan bất đắc dĩ, không tiếp lời Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm nắm chặt tay Cố Triều Lan, trịnh (trần phương tuấn) trọng như thể đang tuyên thệ: "Cố Thượng tướng, nếu như chị tin tưởng em, vậy phải để người của chi cũng tin em, tin em nhất định sẽ cứu chị ra ngoài."

Không chỉ tòa thẩm phán, mà còn cả những xiềng xích chó má đang trói buộc Cố Triều Lan. Tất cả, Thi Linh Âm đều sẽ đích thân giúp Cố Triều Lan phá vỡ.

Cố Triều Lan muốn biết Thi Linh Âm sẽ cứu mình ra như thế nào, nhưng đây thực sự không phải chỗ để nói chuyện.

Mỗi một câu đều sẽ bị ghi âm. (vì tất cả bị ghi âm nên phần trên mình để xưng hô là chị em tại 2 bả phải diễn - trao giải oscar cho 2 bả dùm đi)

Cô chỉ suy nghĩ một giây, liền nói: "Chờ tôi gặp Lưu Bồi, tôi sẽ bảo cô ấy tin em."

Thi Linh Âm bày ra vẻ mặt cảm động: "Vợ ơi, chị đối xử với em quá tốt rồi, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị."

Cố Triều Lan không hề bị sự không đứng đắn của Thi Linh Âm làm dao động, cô nghiêm túc nói: "Tôi rất bất ngờ khi em có thể đến gặp tôi nhanh như vậy."

Thi Linh Âm nói: "Em còn đang thấy chậm đây."

Cố Triều Lan lắc đầu: "Không có."

Cô đã vào phòng thẩm phán hai lần. Lần trước tiến vào nơi này, cô chỉ có một thân một mình. Ba ngày sau, cô mới đợi được Lưu Bồi từ Sao Hỏa chạy về, nhưng lúc đó Cố Triều Lan đã bị cấm thăm hỏi, cô vẫn chỉ có một thân một mình.

Cô ngồi trong phòng giam nhìn vách tưởng nửa tháng, mãi đến khi Thạch Chinh đến, khiến cô phải trả giá đôi chân để đổi lấy sự tự do rời khỏi nơi này.

Thời gian năm phút trôi qua nhanh chóng, Thi Linh Âm bị giục rời đi.

Thi Linh Âm đứng lên, nhân lúc nhân viên giám sát không chú ý, lao tới ôm Cố Triều Lan, kề sát bên tai cô, nhanh chóng nói một câu: "Vợ ơi, yêu chị."

Cố Triều Lan ngây người.

"Làm gì vậy, cấm tiếp xúc!" Nhân viên công vụ lập tức tiến đến kéo người ra.

Thi Linh Âm chủ động tách ra trước một bước, nháy mắt tinh nghịch với Cố Triều Lan, lùi về sau đi tới cửa: "Vậy em về nhà trước, mấy ngày nữa gặp lại, thân ái."

Cố Triều Lan ngây ngốc nhìn Thi Linh Âm, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Thi Linh Âm tiêu sái quay người lại, biến mất ở cửa.

Cố Triều Lan trì độn sờ sờ vành tai đang nóng lên. Câu nói vừa rồi của Thi Linh Âm như bị khóa lại trong không khí, không ngừng vang vọng bên tai cô.

Tai Cố Triều Lan đỏ bừng rất lâu.

Sau khi ra khỏi phòng thẩm phán, Thi Linh Âm đứng một lúc bên đường.

Qua khe hở giữa các tòa nhà trên mặt đất, từ xa xa có thể nhìn thấy đỉnh tháp màu trắng của nhà thờ lớn Coffie. Nơi cô và Cố Triều Lan kết hôn.

Thi Linh Âm nhìn chằm chằm một lúc, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc phi xa quân sự hạ xuống trước xe Thi Linh Âm, cửa xe mở ra, một Trung úy bước xuống.

"Thi tiểu thư, thủ trưởng muốn gặp ngài."

Thi Linh Âm nắm chặt cửa xe, cong môi cười: "Được a, anh dẫn đường, tôi lái xe theo sau."

Thạch Chinh sống ở biên giới khu vực bầu trời, xung quanh trống trải và sạch sẽ, không có vật cản.

Trang viên của ông cũng mang phong cách vô cùng gọn gàng và tối giản, những cánh đồng thấp bằng phẳng rộng lớn, không có cây cao, cũng không có những công trình kiến trúc trang trí rườm rà.

Tòa nhà chính là một khu nhà ba tầng, không có nhiều phòng, đơn giản mộc mạc. Phía sau có một ao nước đục ngầu, ven hồ nước lác đác mấy cây dâu tằm xiêu vẹo.

Thạch Chinh khoác một kiện áo khoác, ngồi bên hồ nước câu cá. Vào lúc hơn bốn giờ sáng.

Trung úy đưa Thi Linh Âm tới bên ao, để cô tự đi vào.

Xung quanh không có đèn sáng, chỉ có một chiếc đèn đường màu vàng trên Điếu Ngư đài của Thạch Chinh.

Ánh đèn mờ nhạt, lão nhân thả câu, nước ao vi đãng (mặt ao hơi gợn sóng). Từ xa nhìn lại, hình ảnh khá hài hòa.

Thi Linh Âm cắn môi, ngậm lấy nụ cười bước tới.

"Ông ngoại." Nàng cách xa khoảng vài bước cùng Thạch Chinh nói chuyện.

Thạch Chinh nhìn mặt ao: "Ta nghe nói ngươi mang thai?"

Thi Linh Âm nói thẳng: "Là giả, để người của Triều Lan tin con hơn."

Thạch Chinh cười một tiếng, ông nắm chắc cần câu, hỏi: "Căn cứ thí nghiệm của Thi Thượng Từ bị nổ, có liên quan đến ngươi không?"

Thi Linh Âm sững sờ, ngạc nhiên nói: "Căn cứ thí nghiệm của cha con bị nổ tung?"

Thạch Chinh tránh đi ánh sáng, nhìn chằm chằm Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm mờ mịt nói: "Con không biết chuyện này, hơn nữa... hơn nữa tối qua con mới ghé qua phòng thí nghiệm của ông ấy, lúc rời đi cũng không phát sinh vụ nổ nào cả."

Thạch Chinh trầm mặc nhìn Thi Linh Âm vài giây, cuối cùng dời tầm mắt, tiếp tục nhìn mặt nước.

"Ngươi đến phòng thẩm phán gặp Triều Lan, đã nói gì?"

Thi Linh Âm nói: "Nói con sẽ tận lực cứu cô ấy ra ngoài."

Thạch Chinh: "Cứu như thế nào?"

Thi Linh Âm nói: "Dùng tất cả các biện pháp con có thể nghĩ ra."

Thạch Chinh bắt đầu im lặng, ông không nhúc nhích, chỉ trầm mặc nhìn cần câu.

Thi Linh Âm kiên nhẫn đợi mười phút, thực sự không chờ được, cô còn rất nhiều việc muốn làm. Kế hoạch của cô là đưa Cố Triều Lan ra trong vòng hai ngày.

"Ông ngoại?" Thi Linh Âm khẽ gọi.

Thạch Chinh hờ hững ném ra hai chữ: "Yên lặng."

Thi Linh Âm mím môi, không thể không tiếp tục chờ.

Trời dần sáng, bầu trời tối tăm từ từ lộ ra một màu xanh thẳm, mây trắng mỏng manh trải dài dưới bầu trời, ở chân trời sau những dãy núi, mặt trời đang ngoi lên, ánh hào quang phản chiếu những màu sắc rực rỡ trong tầng mây.

Thạch Chinh kéo dây câu, một tiếng nước chảy nhẹ nhàng vang lên, chiếc lưỡi câu không mồi bị kéo lên khỏi mặt nước. Thạch Chinh nắm lấy lưỡi câu, thay mồi mới.

"Sau này chớ vòng vo trước mặt ta." Thạch Chinh ném mồi câu, "Thời gian của ta vĩnh viễn nhiều hơn ngươi."

Thi Linh Âm nói: "Con biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Thạch Chinh hỏi lại: "Ngươi dự định cứu nó ra như thế nào?"

Thi Linh Âm nói: "Xin lỗi, con không thể nói cho ngài."

Thạch Chinh cau mày, sắc mặt không vui.

Thi Linh Âm nói: "Hay là ngài dùng nguyên nhân cái chết của mẹ Triều Lan để trao đổi."

Ánh mắt Thạch Chinh khẽ dao động, sau đó giương mắt nhìn đường chân trời xa xăm, thả cần câu xuống, ông đứng lên trực tiếp đi thẳng tới cạnh Thi Linh Âm.

"Ngươi đi đi."

Thạch Chinh vào nhà, cuộc đối thoại với Thi Linh Âm liền như vậy kết thúc.

Rời khỏi trang viên Thạch Chinh, vừa lên xe, Thi Linh Âm liền mở màn hình trên xe, xem lướt qua một vài tin tức mới mẻ.

Vụ nổ ở thị trấn Hoán Hùng đã leo lên vị trí thứ hai trong mục hot search. Vị trí thứ nhất vẫn là sự kiện Cố Triều Lan làm nổ phòng thí nghiệm.

Thi Linh Âm mở tin liên quan đến thị trấn Hoán Hùng.

Tin cho biết một xưởng sản xuất dưới lòng đất đã vi phạm quy tắc, gây rò rỉ hóa chất, dẫn đến nổ tung. Đội cứu hỏa đã ngay lập tức chạy đến hiện trường để dập tắt đám cháy, nhưng vẫn không thể cứu được tính mạng của những công nhân trong xưởng.

Nhà máy bị thiêu hủy nghiêm trọng, đã trở thành phế tích, ngay cả thi thể công nhân cũng biến thành tro tàn.

Thi Linh Âm lướt xong tin tức mới, liếc nhìn thời gian.

Sáng sớm, 5 giờ 30 phút.

Thi Linh Âm mở hộp thư, vô số tin nhắn chưa đọc nhảy ra, nàng xem qua từng cái, chọn lọc trả lời mấy cái.

Cuối cùng cô khởi động xe, trực tiếp tại trang viên Thạch Chinh điều chỉnh độ cao, hạ xuống đến vùng trời tầng một và lái về phía khu vực trung tâm.

Sau khi xuyên qua tám cái quảng trường, cô dừng lại bên ngoài một biệt thự tư nhân màu đỏ.

Thi Linh Âm nhìn tòa kiến trúc màu đỏ bắt mắt, cong môi cười, ngồi trong xe bấm số gọi điện thoại.

Người bên kia dường như chưa tỉnh, Thi Linh Âm gọi ba lần mới được đối phương nhấc máy, ngái ngủ mông lung hỏi một câu: "Ai vậy?"

Thi Linh Âm cong môi, dịu dàng nói: "Tri Trạc à? Tôi là Thi Linh Âm."

Tác giả có lời muốn nói:

① Y phục cái kia tại chương 28, là sửa chữa sau tân thiêm nội dung.

Rất xin lỗi ngày hôm qua ngừng có chương mới QAQ ngày hôm nay vốn là muốn bù đắp, nhưng buổi tối trở về rửa ráy thời điểm đột nhiên hạ đường huyết, sau đó nằm thi ngủ vừa cảm giác, ngày hôm nay chỉ có thể trước tiên càng ba ngàn, ngày mai ta lại hai canh bù đắp. Ngày mai sẽ càng một chương chủ CP, một chương phó CP, không thích các đồng chí chú ý đặt mua thời điểm đừng điểm sai rồi, ta cũng sẽ không lùi tiền (nghiêm túc)

Sau đó vẫn rất xoắn xuýt có muốn hay không tại làm trong lời nói nói những này cũng khá diện nội dung, nghĩ đến rất lâu, vẫn cảm thấy trước tiên cùng đại gia nói một tiếng khá là thích hợp —— chính là ta sau này khả năng cũng lại đột nhiên ngừng có chương mới, một ngày hoặc là hai ngày dáng vẻ. Gần nhất ba lần nguyên áp lực rất lớn, trong nhà lại có người sinh bệnh, liền tâm tình không tốt lắm. Khoảng thời gian này ta liền ẩn thân càng văn, bình luận cái gì khả năng cũng sẽ không xem, nếu như có hay không trả lời đến tin tức, hi vọng đại gia thứ lỗi T^T

Cuối cùng, ta sẽ tận lực kiên trì nhật càng!

Thương các ngươi (づ ̄ 3 ̄)づ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro