Chương 1

Thức tỉnh

Tần Chiêu Từ chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của mình lại đến từ việc bị người ta đẩy ra đối mặt với tang thi.

Từ khi mạt thế bắt đầu, nàng là một dị năng giả có không gian, luôn ở phía sau hậu phương, chuyên cung cấp vật tư cho đội. Trong mạt thế, vật tư chính là mạng sống, nên mỗi lần ra ngoài, mọi người đều bảo vệ nàng rất kỹ.

Vì vậy, nàng không thể ngờ rằng chính những người trong đội lại đẩy nàng ra ngoài vào lúc nguy cấp. Khi tang thi lao đến, họ không chút do dự mà đẩy nàng ra làm mồi. Trong khoảnh khắc bị cắn vào cổ, Tần Chiêu Từ chỉ có một suy nghĩ: nàng chết chắc rồi.

Nhưng khi mở mắt lần nữa, trước mắt nàng là một màu trắng xám mờ mịt. Mùi hương lạ lẫm tràn ngập khắp nơi, thân thể nàng dường như đang ngâm trong một loại chất lỏng đặc sệt, khiến nàng không thể phản ứng gì ngay lập tức.

Vừa mở mắt, bên cạnh vang lên tiếng máy móc dồn dập:

“Tích tích tích, người bệnh đã tỉnh lại. Cảnh báo, cảnh báo, cảnh báo!”

Theo tiếng cảnh báo vang lên, Tần Chiêu Từ nhìn qua lớp kính mờ trước mắt, mơ hồ thấy vài bóng người đang bước vào phòng.

“Chẳng lẽ ta được cứu rồi?” — nàng thầm nghĩ, nhưng chưa kịp suy xét thì cơn mệt mỏi lại ập đến, khiến nàng thiếp đi lần nữa.

Lần thứ hai tỉnh lại, chất lỏng xung quanh đã biến mất. Tần Chiêu Từ quay đầu nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, xung quanh là một không gian trắng tinh. Dựa vào kinh nghiệm sống trước đây, nàng đoán mình đang ở bệnh viện.

Nhưng từ khi mạt thế bắt đầu, bệnh viện đã không còn tồn tại. Hơn nữa, nàng nhớ rõ trước khi hôn mê, mình bị tang thi cắn vào cổ. Trong suốt những năm sống sót ở mạt thế, nàng chưa từng nghe ai bị tang thi cắn mà vẫn sống sót, chưa nói đến việc không bị biến dị.

Khi đang cố hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nàng chú ý đến hai cô gái trẻ đang ngồi bên mép giường. Tần Chiêu Từ chưa từng gặp họ, nhưng nhìn ánh mắt đầu tiên đã biết: nàng không quen họ.

“Người bệnh đã tỉnh lại, người bệnh đã tỉnh lại.” — tiếng máy móc lại vang lên, giống hệt như lúc nàng còn ngâm trong chất lỏng.

Tần Chiêu Từ nhíu mày, bị tiếng động làm giật mình. Nàng nhìn quanh phòng nhưng không thấy thiết bị nào phát ra âm thanh đó.

Tiếng cảnh báo cũng đánh thức hai cô gái đang ngủ. Một người có gương mặt dịu dàng, ánh mắt mềm mại, khi thấy nàng tỉnh lại thì rưng rưng nước mắt, rõ ràng rất vui mừng và kích động. Cô kéo tay người bên cạnh, bước tới hỏi han:

“Tiểu Từ, ngươi thấy sao rồi? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Tần Chiêu Từ nâng tay lên, nhìn cánh tay mình, rồi theo bản năng sờ vào cổ — nơi từng bị tang thi cắn. Ngoài một vết sưng nhỏ, da nàng vẫn mịn màng, không hề đau đớn.

Xác nhận mình không sao, Tần Chiêu Từ lắc đầu: 
“Không có gì không ổn. Nhưng… các ngươi là ai? Đây là đâu?”

Người phụ nữ dịu dàng nghe xong thì sững người, mở to mắt nhìn, rồi quay sang người phụ nữ cao lớn bên cạnh. Hai người liếc nhau một cái, sau đó cùng nhìn nàng, nói: 
"Tiểu Tử, ngươi không nhận ra chúng ta sao? Ta là mụ mụ của ngươi, Oanh Oanh là mẫu thân của ngươi đó!"

"Mẫu thân, mụ mụ?" – nàng nhíu mày, nhìn hai người trước mặt, ngơ ngác. Tần Chiêu Từ từ nhỏ đã là cô nhi, sống lang thang không nơi nương tựa. Sau khi mạt thế xảy ra, nàng theo đoàn người đi khắp nơi, chưa từng có ai là người thân. Hơn nữa, nàng nhớ rất rõ lúc mình chết, trên địa cầu vẫn chưa có công nghệ để hai người phụ nữ sinh con. Vậy hai người này gọi là mẫu thân thì là chuyện gì?

Nghĩ đến đây, nàng càng thấy mọi thứ xung quanh thật kỳ lạ.

Lúc mới tỉnh lại, nàng thấy mình đang ngâm trong một loại chất lỏng lạ. Sau đó, nàng nghe tiếng máy móc vang lên. Cơ thể không có vết thương hay cảm giác đau đớn. Căn phòng thì xa lạ, còn hai người phụ nữ kia thì nàng chưa từng gặp.

Tất cả những điều này khiến nàng nghi ngờ rằng mình đã xuyên không – giống như trong truyện – và đến một thế giới hoàn toàn khác. Ở nơi này, có vẻ như hai người phụ nữ cũng có thể sinh con.

Chưa kịp hỏi rõ, hai người kia đã gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ đưa nàng đi kiểm tra một loạt các hạng mục kỳ lạ. Trong lúc kiểm tra, nàng thấy những thiết bị rất hiện đại, vượt xa công nghệ của địa cầu trước kia.

Sau khi kiểm tra xong, nàng được đưa về phòng bệnh. Bác sĩ đưa kết quả cho hai người phụ nữ kia và nói: 
"Thật xin lỗi, Tần phu nhân, Tần thái thái. Qua kiểm tra, chúng tôi kết luận rằng con gái của hai vị có khả năng bị mất trí nhớ. Trong sự cố của phi hành khí, phần đầu của cô ấy đã bị va chạm nghiêm trọng. Dù đã được điều trị bằng dịch chữa trị và các phương pháp khác, nhưng vẫn để lại di chứng. Chúng tôi rất lấy làm tiếc."

"Vậy Tiểu Tử có thể hồi phục trí nhớ không?" – người phụ nữ dịu dàng hỏi.

Bác sĩ lắc đầu: 
"Có thể sẽ hồi phục nhanh chóng, cũng có thể không bao giờ hồi phục. Chúng tôi không thể kết luận chắc chắn. Tuy nhiên, mất trí nhớ sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường. Kết quả kiểm tra cho thấy, hiện tại các chức năng cơ thể của Tần tiểu thư đều rất ổn. Dịch chữa trị đã tái tạo toàn bộ tế bào bị tổn thương, các cơ quan bị hư hại trước đó cũng đã được phục hồi hoàn toàn, không có di chứng gì. Nếu không có gì bất thường, Tần tiểu thư có thể làm thủ tục xuất viện trong vòng hai ngày tới."

"Được rồi, chúng tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ." – người phụ nữ cao lớn ôm người kia vào lòng, gật đầu đáp.

Bác sĩ rời đi. Người phụ nữ cao lớn quay sang nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm và nghiêm túc, nhìn nàng vài giây không nói gì.

Khi nàng bắt đầu thấy bối rối, người kia mới lên tiếng: 
"Ta tên là Tần Chung Oanh, là Alpha mẫu thân của ngươi. Người trong lòng ta là Omega mụ mụ của ngươi – Nhiêu An Đồng."

"Alpha và Omega là gì?" – nàng chớp mắt, cảm thấy như vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới.

Nghe thấy câu hỏi đó, Nhiêu An Đồng lập tức kinh ngạc, trừng to mắt. Gương mặt nàng thoáng hiện vẻ đau buồn, quay sang Tần Chung Oanh nói: 
"Làm sao bây giờ, Tiểu Tử của chúng ta đến cả kiến thức sinh lý cơ bản cũng không nhớ nổi."

Tần Chung Oanh cũng không ngờ vụ tai nạn lần này lại khiến Tần Chiêu Từ mất cả ký ức lẫn nhận thức sinh hoạt thường ngày. Trên gương mặt điềm tĩnh của nàng thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Nàng hé môi định nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Tần Chiêu Từ, chỉ thở dài rồi lại ngậm miệng.

Sau khi hai người rời khỏi phòng, bác sĩ quay lại. Ông giơ cổ tay lên, dùng thiết bị của mình quét qua thiết bị trên cổ tay của Tần Chiêu Từ.

Với ánh mắt đầy cảm thông, bác sĩ nói: 
"Tần tiểu thư, đây là câu trả lời cho vấn đề vừa rồi của ngươi. Ngoài ra, ngươi cũng cần tìm hiểu thêm một số kiến thức sinh hoạt cơ bản và thông tin giới thiệu."

"Câu trả lời? Ở đâu cơ?" – Tần Chiêu Từ ngơ ngác, giơ tay lên nhìn thiết bị gắn trên cổ tay mình. Nó giống như một chiếc đồng hồ nhưng không có dây đeo, nàng nghi hoặc hỏi: 
"Cái này là gì? Sao nó lại gắn chặt vào cổ tay ta như vậy?"

Thấy nàng hoàn toàn không biết gì, bác sĩ càng thêm thương cảm, bắt đầu giải thích: 
"Đây là quang não – một thiết bị thông tin cá nhân mà ai ở thời đại tinh tế cũng có. Chúng ta dùng nó để điều khiển quản gia gia đình, tra cứu thông tin, mua sắm, điều khiển máy móc, trò chuyện với bạn bè và người thân. Đây là nút khởi động, chỉ cần chạm nhẹ, nội dung sẽ hiện ra ngay trước mắt ngươi. Ta vừa gửi vào quang não của ngươi một video giới thiệu về sinh lý học. Còn nguyên lý hoạt động của quang não, khi ngươi quen sử dụng rồi thì có thể tự tra cứu thêm."

"À, ta hiểu rồi." – Tần Chiêu Từ gật đầu, cúi xuống nhìn thiết bị trên cổ tay, thì thầm: 
"Cũng giống điện thoại di động thôi."

"Giống cái gì cơ?" – bác sĩ không nghe rõ.

Tần Chiêu Từ lắc đầu: 
"Không có gì, cảm ơn bác sĩ."

Nghe thấy lời cảm ơn, bác sĩ có vẻ hơi bất ngờ, trừng mắt nhìn nàng rồi rời khỏi phòng bệnh.

Thấy phản ứng đó, Tần Chiêu Từ đoán rằng thân thể này – nguyên chủ – chắc là người không quen nói lời cảm ơn.

Sau khi bác sĩ rời đi, nàng ấn nút trên cổ tay. Một màn hình màu lam hiện lên giữa không trung trước mặt nàng, còn có thể tự điều chỉnh theo hướng nhìn của nàng – giống hệt những công cụ thông tin trong phim truyền hình và tiểu thuyết viễn tưởng mà nàng từng xem ở địa cầu.

Thầm cảm thán trong lòng, nàng nghiêm túc nhìn vào giao diện vừa xuất hiện. Rất nhanh, nàng thấy ở góc trên bên phải có một dấu chấm than màu đỏ chưa đọc.

Dựa vào thói quen thao tác điện thoại trước kia, nàng thử dùng ý nghĩ để chạm vào dấu chấm than đó. Quả nhiên, sau khi chạm vào, quang não lập tức phát video phổ cập kiến thức mà bác sĩ vừa gửi, giúp nàng dễ dàng hiểu rõ về thế giới hiện tại.

Thì ra, bây giờ là năm 9070 theo lịch Tinh Nguyên. Nàng đang sống trên hành tinh Venus, quốc gia này cũng có tên là Đế quốc Venus.

Đây là thời đại mà tỷ lệ sinh sản rất thấp, con người có thể sống hơn hai trăm tuổi. 【 Trời địu tận 200.. 🫠】

Giới tính ở đây không còn đơn thuần là nam và nữ như ở địa cầu, mà được phân thành nhiều loại: nam Alpha, nam Omega, nữ Alpha, nữ Omega, nam Beta và nữ Beta.

Trong đó, Omega đảm nhận vai trò sinh sản giống như nữ giới ở địa cầu. Họ có khả năng sinh sản cao nhưng thể chất yếu. Nữ Omega có cấu tạo sinh lý gần giống nữ giới ở địa cầu, không khác biệt nhiều, nhưng mỗi tháng sẽ có kỳ động dục. Trên cổ họ có tuyến tiết ra pheromone đặc trưng của Omega.

Còn nam Omega thì ngoại hình giống hệt nam giới ở địa cầu, chỉ khác là họ có thêm một khoang sinh sản – nghĩa là có thể mang thai và sinh con.

Trong hệ thống giới tính của thế giới này, Alpha là nhóm đại diện cho vai trò nam giới ở địa cầu. Họ có thân thể cường tráng, khỏe mạnh, và khi kết hợp với Omega sẽ sinh ra những đứa trẻ có gen vượt trội. Mức độ tương thích gen giữa Alpha và Omega càng cao thì con sinh ra càng ưu tú.

Nam Alpha có cấu tạo sinh lý gần giống nam giới ở địa cầu. Còn nữ Alpha thì bình thường không khác mấy so với nữ Omega, nhưng khi rơi vào trạng thái động tình hoặc kỳ dễ cảm, họ sẽ vô thức tiết ra lượng lớn pheromone (tin tức tố), lúc đó mới thể hiện rõ đặc điểm Alpha.

Alpha mỗi tháng sẽ có kỳ dễ cảm, còn Omega thì có kỳ động dục. Cả hai đều có tuyến tiết tin tức tố nằm ở vùng cổ — chính là chỗ Tần Chiêu Từ đã sờ thấy khi tỉnh lại.

Beta thì khác hẳn hai loại trên. Họ có tỷ lệ sinh sản cực thấp, không có tuyến tiết tin tức tố, cũng không phát ra mùi pheromone nào. Về cơ bản, Beta giống hệt nam nữ bình thường ở địa cầu.

Sau khi đọc xong những thông tin này, Tần Chiêu Từ hơi ngẩn người, đưa tay vào trong chăn kiểm tra cơ thể. Khi phát hiện “nơi đó” không khác gì so với thân thể trước kia, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi đọc đến hai cụm từ “động tình” và “kỳ dễ cảm”, nàng lập tức sững sờ.

Nàng chỉ còn cách lật tiếp tài liệu bác sĩ đã gửi, quả nhiên tìm thấy một sơ đồ minh họa.

Xem xong sơ đồ, mặt nàng tái mét như tro tàn. Nàng chỉ có thể tự an ủi mình: 
“Không động tình thì sẽ không xảy ra mấy chuyện rắc rối đó. Không động tình là tốt rồi. Kỳ dễ cảm thì tiêm thuốc ức chế nhanh vào. Không phải nói thuốc ức chế có thể kiểm soát được sao? Cứ làm vậy đi.”

Đến nước này, nàng cũng hiểu rõ rằng thân thể ban đầu của mình đã chết. Còn thân thể hiện tại — nguyên chủ — có lẽ cũng đã qua đời trong vụ tai nạn xe. Tuy thân thể mới không giống hoàn toàn với thân thể cũ, và có thể sau này nàng sẽ phải đối mặt với những tình huống khó xử, nhưng với nàng lúc này, được sống đã là một điều may mắn.

Hơn nữa, thế giới này không có tang thi, không có sự hoảng loạn hay bất an. Mọi thứ đều được bao quanh bởi công nghệ cao và cảm giác an toàn. Đây là một thời đại đáng để nàng tận hưởng và khám phá.

Nghĩ đến đó, tâm trạng nặng nề ban đầu của Tần Chiêu Từ lập tức tan biến. Nàng nằm thẳng trên giường, bắt đầu dùng quang não để tra cứu thông tin về thế giới này.

Nhưng chưa kịp tìm hiểu kỹ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro