Chương 1
"Thời Tinh, chị sắp về nước, có rảnh ra ngoài gặp nhau không?"
Tô Thời Tinh vừa thay trang phục xong, chuẩn bị lên sân khấu, thì thấy tin nhắn vừa gửi đến từ nửa giờ trước. Người gửi tin là Đường Gia Lai, người bạn học hồi cấp ba và cũng là đối tượng thầm mến của nàng.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Gia Lai đi du học, nhưng hai người vẫn duy trì liên lạc. Bây giờ, "bạch nguyệt quang" của nàng cuối cùng cũng sắp về nước, làm cho Tô Thời Tinh vui mừng không thôi.
Nàng vội vã gọi điện cho Đường Gia Lai, nhưng không ai bắt máy. Có lẽ cô ấy đang trên máy bay rồi.
"Nhanh lên, Tiểu Lưu, đến đây giúp tôi trang điểm lại!" Tô Thời Tinh vui mừng đến mức không kìm được, vội vàng hét lên.
"Chuyện gì vậy?" Người đại diện thấy cô đột nhiên ôm cái điện thoại nổi điên, liền hỏi ngay: "Nguyễn tổng phá sản rồi à?"
Tô Thời Tinh mặt mày cứng lại, tâm trạng vui vẻ của nàng lập tức biến mất, trở thành sự tức giận. "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến cái con người đó trước mặt tôi!"
Người đại diện im lặng.
Một lúc sau, Tô Thời Tinh lại hỏi: "Vậy công ty của Nguyễn Như Du không phá sản à?"
Người đại diện đáp: "Không những không phá sản, còn chuẩn bị đưa ra thị trường đấy."
Tô Thời Tinh tức giận, nhưng rồi lại tò mò hỏi tiếp: "Chị ta dạo này sống tốt lắm hả? Hẳn là tăng thêm vài cân rồi nhỉ?"
Người đại diện: ... Rốt cục là ai không chịu ở yên!
Người đại diện giữ vững lý trí, trả lời: "Cũng không có đâu."
"Hừ!" Tô Thời Tinh lạnh lùng đáp lại.
Về ba người trong cuộc, chuyện thật ra khá đơn giản.
Tô Thời Tinh thích Đường Gia Lai, và Nguyễn Như Du cũng vậy.
Cả hai đều muốn theo đuổi Đường Gia Lai, nên tình địch của nhau, Tô Thời Tinh ghét Nguyễn Như Du nhất.
Cứ như thể là một trận đấu quyết liệt, không thể hòa hợp, mỗi lần gặp nhau lại như nước với lửa.
Tô Thời Tinh tự nhận mình là người hoàn hảo, phát triển toàn diện từ nhỏ, nhưng lại luôn phải đối đầu với Nguyễn Như Du. Chính vì thế, nàng quyết tâm một ngày sẽ "đánh bại" Nguyễn Như Du.
"Đi thôi, lên sân khấu thôi!" Người đại diện nhắc nhở.
Tô Thời Tinh nghiêm túc nói: "Đừng quên, đừng bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào về Đường Gia Lai, nghe chưa?" Nàng đặt điện thoại vào tay người đại diện như thể đó là một món bảo vật.
Một thoáng chốc, nàng lại hạ giọng dặn dò: "Ai gọi điện kỳ kỳ quái quái thì đừng nghe nhé."
Không biết có phải lời nói không tốt, mà ngay khi nàng dứt lời, điện thoại lại vang lên. Khi nhìn vào màn hình, quả nhiên là một cuộc gọi quen thuộc từ "Nguyễn Như Du – người luôn làm phiền tôi".
Tô Thời Tinh tức giận, nghe máy và bước ra sân khấu, trong lúc đi còn không quên tức giận nói: "Có việc thì nói, không có việc thì cút đi! Đừng suốt ngày làm phiền tôi! Đang gấp!"
Đầu kia, giọng Nguyễn Như Du vang lên lạnh lùng, mang theo sự trào phúng: "Nghe nói cô vừa đi kiểm tra phân hóa đúng không?"
Tô Thời Tinh lập tức im lặng, có chút bối rối.
Đúng vậy, nàng chưa hoàn thành quá trình phân hóa, và gần đây nàng đang rất lo lắng.
Thông thường, vào tuổi dậy thì, mỗi người sẽ dần dần phân hóa thành Alpha, Beta hoặc Omega.
Alpha sẽ có thể lực và trí lực vượt trội, trong khi Omega có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng thể chất yếu, cần một Alpha mạnh mẽ để đánh dấu mình. Beta thì là người bình thường, không có đặc điểm đặc biệt.
Tô Thời Tinh vốn là cô gái nổi bật nhất, không chỉ đẹp mà còn giỏi, nên việc nàng phân hóa thành Alpha là điều hiển nhiên. Nhưng một năm trôi qua, trong khi Nguyễn Như Du đã sớm phân hóa thành Alpha mạnh mẽ, thì nàng vẫn chẳng có gì thay đổi.
Nguyễn Như Du lại thường xuyên trêu chọc nàng về việc này, làm cho Tô Thời Tinh càng thêm tức giận.
Đây là lý do nàng ghét Nguyễn Như Du, vì hai người vốn đã ngang tài ngang sức, nhưng giờ đối thủ lại hoàn thành phân hóa trước mình.
Với tư cách là một Omega, Nguyễn Như Du lại có gia thế và vẻ ngoài xuất sắc, khiến Tô Thời Tinh càng không thể chịu được. Nàng mong Đường Gia Lai có thể rời xa Nguyễn Như Du để có thể tiến gần hơn một bước.
Khi Đường Gia Lai nói sẽ về nước công tác, Tô Thời Tinh mới chợt nhớ rằng mình vẫn chưa phân hóa!
Vì vậy, cô liền bí mật đi bệnh viện để kiểm tra, hy vọng có kết quả nhanh chóng.
Tô Thời Tinh tức giận nói: "Ai cần chị lo, bằng không thì chị đi lo cái cô em gái không biết nghe lời của chị đi! Nghe nói con bé có cô em gái O mà không tính chịu trách nhiệm kìa."
Nguyễn Như Du lạnh lùng đáp lại: "Cô thật sự rất quan tâm gia đình tôi nhỉ."
Tô Thời Tinh đắc ý trả lời: "Việc trong nhà, việc trong nước, trên trời dưới đất tôi đều quan tâm hết!"
Nguyễn Như Du cười khẩy: "Ha ha."
"Bịp bịp bịp"
Người đại diện:......
Các người thật là quá nhàm chán!
Làm người đại diện cho Tô Thời Tinh đã hai năm, cô đã quen với việc mỗi ngày nàng ấy cùng Nguyễn Như Du cãi vã, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy sợ hãi trước hành vi thiếu suy nghĩ của cả hai người.
Phải biết rằng, hình tượng của Tô Thời Tinh trước công chúng là một cục cưng nhỏ dịu dàng dễ thương, cô nghi ngờ rằng sự sụp đổ của hình tượng này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Còn Nguyễn Như Du thì khỏi phải nói, ai ai cũng biết cô là nữ tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Nguyễn thị, lạnh lùng mạnh mẽ một cách đáng sợ.
... Thỉnh thoảng lại có chút yếu đuối, đây là lúc người đại diện âm thầm cười khổ trong lòng.
Nhân viên công tác không hiểu vì sao mà nhìn Tô Thời Tinh, người đang đi lên sân khấu mà miệng cứ "bịp bịp bịp". Mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy ngạc nhiên, người đại diện vội vàng đứng sau giả bộ ngớ ngẩn: "Cô ấy ăn cái gì đó mắc kẹt trong răng, xin lỗi."
Hôm nay là một chương trình talk show nổi tiếng, Tô Thời Tinh đang trong giai đoạn nổi bật, lượng fan rất ấn tượng.
Vừa bước lên sân khấu, dưới khán đài đã vang lên tiếng hét "giết heo".
Người đại diện đứng dưới sân khấu, thấy sắc mặt của nghệ sĩ nhà mình thay đổi nhanh hơn cả bản tin thời sự, nhưng nàng ấy vẫn bước lên sân khấu một cách tự tin, lịch sự chào hỏi người dẫn chương trình và khán giả, đôi chân dài bước đi tựa như người mẫu, dáng vẻ hoàn hảo nhất.
Bên cạnh có một vài nhân viên công tác nói chuyện với nhau:
"Tô Thời Tinh thật sự đẹp quá."
"Cô ấy quả thực là một thiên sứ, vừa dịu dàng lại rất cuốn hút."
"Cười lên thật sự rất 'điên đảo'."
Người đại diện trong lòng cười thầm: Các người đều bị cô ấy lừa hết rồi!
Nhớ lại hồi trước, chính cô cũng đã bị Tô Thời Tinh lừa, tưởng rằng cô ấy chỉ là một cục cưng nhỏ dịu dàng dễ mến, sẽ rất dễ làm việc cùng, ai ngờ sau khi ký hợp đồng được một tháng, cô đã thấy cục cưng này cùng với Nguyễn Như Du, người nổi tiếng lạnh lùng và mạnh mẽ, cãi nhau một cách dữ dội. Cảnh tượng ấy thật đáng sợ, lần đó suýt nữa cô đã mất cả cơm ăn.
— Nếu Nguyễn Như Du muốn cấm sóng Tô Thời Tinh, thì cô ấy có thể làm điều đó trong một giây.
Vậy tại sao Nguyễn Như Du không làm vậy?
Người đại diện không hiểu, ngay cả Nguyễn Như Du cũng không hiểu.
Trong văn phòng tập đoàn, bí thư báo cáo lịch trình hôm nay, sau đó nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.
Cô ấy mặc một chiếc sơ mi trắng cổ vuông, kết hợp với chiếc váy dài màu hồng nhạt, đơn giản nhưng rất nổi bật, và không quên làm tôn lên gương mặt thanh tú của mình.
Làn da trắng như ngọc, đôi mắt sáng như kim cương, mũi cao thẳng, môi mỏng màu hồng, ở đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, chỉ là bị cặp kính che đi một nửa.
"Đẩy lịch gặp mặt vào tối thứ Bảy đi." Nguyễn Như Du nói với bí thư, sau đó gọi điện cho em gái cô.
Đầu kia vừa lộ ra nụ cười, thì nghe thấy giọng lạnh lùng của Nguyễn Như Du: "Nghe nói em lại chơi đùa một nữ O."
"Lại có ai tố cáo à?"
"Từ khi dọn về trường học dọn về, thẻ tín dụng của em bị khóa hết rồi."
Nguyễn Như Du bỏ ngoài tai tiếng than vãn của đối phương, sắc mặt lạnh lùng cúp điện thoại, rồi quay lại làm việc.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu, mở talk show lên.
Đôi mắt kính mạ vàng che đi đôi mắt, lông mi cong nhẹ rũ xuống, cô đeo tai nghe, chuẩn bị tra cứu.
Đáng tiếc là, Tô Thời Tinh trong màn hình đang che giấu rất tốt. Nếu không phải vì cùng cô ấy cãi nhau suốt mấy năm qua, Nguyễn Như Du suýt nữa đã tưởng rằng đối phương là một tiểu tiên nữ yếu đuối vô hại.
Tô Thời Tinh tàn nhẫn đến mức nào, chỉ có Nguyễn Như Du mới hiểu rõ.
Chương trình talk show đã được lên kịch bản trước, vì thế Tô Thời Tinh đã chuẩn bị sẵn các câu trả lời, không hề lúng túng.
Sau khi chương trình kết thúc, Tô Thời Tinh quay lại hậu trường, câu đầu tiên nàng nói là: "Gia Lai đã gọi điện chưa?"
Người đại diện: "Chưa."
Ngày hôm sau buổi sáng, nàng nhận được cuộc gọi từ Đường Gia Lai, người này vừa vội vàng gọi báo với nàng rằng phải đi công ty làm thủ tục, mời cô tối thứ Bảy tới dự tiệc tân gia, nàng lập tức đồng ý.
"Đẩy lịch các hoạt động tối thứ Bảy đi." Tô Thời Tinh ra lệnh.
"Cô định làm gì?"
"Đi tìm cô gái nhỏ!" Tô Thời Tinh tùy ý ngã người ra sô pha xem kịch bản.
"... Đừng quên cô còn phải kiểm tra báo cáo."
"Yên tâm, tôi nhớ rồi mà, thứ Sáu đúng không? Ngày đó có một hoạt động lớn đúng không? Giúp tôi chuẩn bị nhé."
"Được."
Thứ Sáu, sau khi tham gia xong một sự kiện, về đến nhà đã khuya, Tô Thời Tinh nghĩ đến việc ngày mai sẽ gặp người mình thích, lập tức thay bộ đồ thật đẹp, rồi nằm lên giường xem người đại diện mang về báo cáo.
Trước mặt là một đống thuật ngữ chuyên ngành rối rắm, cô lướt qua hết, chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng—
Kết quả kiểm tra: cơ thể bình thường, gần đến kỳ phân hóa, khả năng cao sẽ trở thành Alpha, chú ý chế độ ăn uống và nghỉ ngơi.
"A a a!" Tô Thời Tinh hét to, "Cuối cùng tôi sắp phân hóa thành Alpha rồi!"
Nếu không phân hóa, nàng sợ là sẽ bị đưa vào viện nghiên cứu mất.
Thế là, nàng lập tức nằm xuống, ngủ sớm, dậy sớm, chú trọng ăn uống đúng cách.
Trong giấc mơ, nàng đột nhiên mở mắt ra, nhớ lại mình đã ăn một viên kem nhỏ, liệu có phải là ăn uống không lành mạnh không?
Nàng vội vã bò dậy, uống một bát nước ấm, làm một vòng tâm lý chuẩn bị, rồi vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Sáng thứ Bảy, Tô Thời Tinh dậy sớm chọn đồ, gọi chuyên viên trang điểm và tạo hình vào nhà, bắt đầu chuẩn bị.
"Hôm nay có sự kiện gì quan trọng à? Còn phải trang điểm cho đẹp nhất à?" Chuyên viên trang điểm Tiểu Lưu hỏi.
"Ngày quan trọng mà!" Tô Thời Tinh âm thầm siết chặt tay.
Bởi vì trước đây cô vẫn chưa phân hóa, luôn lo lắng nếu thổ lộ sẽ bị từ chối, nên cô luôn kéo dài đến bây giờ. Nhưng bây giờ thì khác, cô rất tự tin cho rằng mình sắp trở thành một Alpha cường đại, có thể bảo vệ tốt cho tiểu Omega của mình!
Tối nay nàng sẽ thổ lộ.
"Còn chuẩn bị quà tặng cho cô ấy chưa?"
"Đây rồi." Trợ lý lấy ra một chiếc hộp quà đẹp và một bó hoa tươi.
"Rất tốt."
Tô Thời Tinh nhìn mình trong gương, hỏi: "Tiểu Lưu, theo cậu, ai là người phụ nữ đẹp nhất thế giới?"
Tiểu Lưu: "Là cô, chính là cô! Cô thực sự là một tác phẩm nghệ thuật!"
Tô Thời Tinh hài lòng.
Chiều tối, Tô Thời Tinh mặc chiếc váy dài xẻ tà, đôi giày cao gót mười mấy cm, ngồi lên siêu xe.
Ai mà không nghĩ nàng chuẩn bị đi thảm đỏ Oscar cơ chứ? Người đại diện đứng bên ngoài im lặng: "Cô có quên gì không?"
"À, đúng rồi, tôi quên mang giữ ấm." Tô Thời Tinh nói.
Chú trọng ăn uống, uống nhiều nước ấm, thật sự rất quan trọng.
Người đại diện: "......"
Xe dừng trước một khu dân cư cao cấp, Tô Thời Tinh bảo tài xế chờ ngoài xe, rồi bước vào. Cả khu này đều là khu biệt thự.
Nàng bước xuống xe, quay người đi vào, gió đêm thổi vào mặt, mái tóc dài bay lên, rồi từ từ rủ xuống bên xương quai xanh mảnh mai. Cô bước đi nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, chiếc áo đen dài phác họa rõ nét vóc dáng thướt tha, duyên dáng.
Đôi mắt nàng như những cánh hoa đào, ánh lên vẻ tinh anh, pha chút lo lắng và ngượng ngùng, lòng đầy mong đợi. Âm thanh của những bước chân vang lên trên nền cửa phòng.
Cửa phòng mở ra với một tiếng "cọt kẹt", cô nhìn thấy người đứng ở cửa và ngay lập tức nụ cười tuyệt đẹp của mình dần sụp đổ.
"Chị... sao... lại ở đây?" nàng hỏi, ngạc nhiên.
"À," Nguyễn Như Du nhếch môi, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần, rồi nhướng mày nói: "Gia Lai mời tôi đến làm khách, cô không biết sao?"
"..." Nàng không nói gì, chỉ nghĩ nếu biết Nguyễn Như Du đến, nàng đã không mặc chiếc váy này, chắc chắn sẽ mặc áo khoác dày dặn hơn, không để lộ ra những chi tiết không hay.
"Gia Lai đâu?" Nàng hạ giọng hỏi, vẫn cố giữ nụ cười dịu dàng.
"Đi nghe điện thoại, nói là công ty có việc gấp."
Nghe xong, Tô Thời Tinh liền lườm một cái về phía Nguyễn Như Du, lòng không khỏi bực bội.
Nguyễn Như Du nghe vậy, không những không phản ứng mà còn muốn cười. Ánh mắt vô tình lướt xuống ngực nàng, dừng lại một chút rồi hỏi một cách chân thành: "Cô lót có nhiều không?"
Tô Thời Tinh ngượng ngùng, vội che ngực, đỏ mặt nói: "Lót cái gì mà lót, tôi đây là thật đấy!"
Nguyễn Như Du cười sảng khoái: "Tôi còn không biết cô "to" như thế đấy?"
Nàng chợt nhớ lại lần trước ở quán cà phê, nàng đụng phải tên "cẩu nữ nhân" và cố tình xoay người, làm đổ cốc cà phê vào người Nguyễn Như Du, rồi nàng thì bước đi như không có chuyện gì xảy ra. (chả biết dịch sang tiếng Việt sao cho đừng tục luôn nên mình để trong ngoặc nhé = )))
Nguyễn Như Du đã nhanh chóng bắt lấy nàng, một tay vô tình đặt lên ngực nàng.
Nàng nhớ lại khoảnh khắc đó, không khí như đông cứng lại, Nguyễn Như Du thậm chí còn nhìn chằm chằm vào nàng, rồi bất ngờ nhéo một cái và nói: "Nhỏ ghê."
Ngay lúc đó, chân Tô Thời Tinh dẫm lên, nhưng Nguyễn Như Du dường như đã đoán trước, rất nhanh nhảy một bước về phía sau.
Bỗng nhiên, có tiếng mở cửa bên cạnh. Nguyễn Như Du không muốn để người ngoài thấy họ đang "đấu khẩu", liền nói: "Vào trong đi."
Tô Thời Tinh tức giận, hất tung váy, bước đi nhanh và hét lên: "Tôi sẽ giết chị!" rồi đá một cú về phía Nguyễn Như Du.
Tiếc là nàng đã quên rằng mình mặc váy và không thể kiểm soát lực chân, thế là bị xoay vòng, ngã ngay trước mặt Nguyễn Như Du.
Nguyễn Như Du đã chuẩn bị trước và lập tức đỡ nàng. Nhưng không may, nàng lại ngã vào người Nguyễn Như Du, chiếc váy bay lên, tạo thành một cung tròn đẹp mắt rồi đập vào mặt cô.
Nguyễn Như Du thở dài: "A, thật là..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro