Chương 13

Không bao lâu sau, đến kỳ đại hội thể thao mùa thu, Tô Thời Tinh len lén đi sang lớp 11-1 để tìm hiểu xem Đường Gia Lai đăng ký tham gia những hạng mục nào. Sau khi biết được, cô cũng ghi danh tham gia cùng những hạng mục ấy.

Để có thể thể hiện phong thái tuyệt vời nhất trên sân vận động và khiến Đường Gia Lai thấy được thực lực của mình, Tô Thời Tinh quyết tâm phải giành được huy chương vàng. Sau đó, nàng sẽ nhân cơ hội để tỏ tình!

Càng gần đến ngày đại hội thể thao, sân vận động càng đông người tập luyện.

Mỗi ngày sau giờ học, Tô Thời Tinh đều đặn ra sân để chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa.

Ngẫu nhiên, Tô Thời Tinh gặp được Đường Gia Lai trong sân tập, hai người cổ vũ lẫn nhau đầy hào hứng.

Có khi Nguyễn Như Du cũng đến sân vận động để thư giãn, nhưng vừa gặp Tô Thời Tinh là hai người lại bắt đầu đấu khẩu hoặc rượt đuổi nhau chí chóe.

Lần nọ, Đường Gia Lai nhìn cảnh Tô Thời Tinh đang đuổi đánh Nguyễn Như Du, bật cười trêu chọc: "Lúc Tô Thời Tinh thi đấu, Như Du, cậu nhớ đứng ở đích chờ cổ vũ cho em ấy, đảm bảo em ấy giành giải nhất."

Tô Thời Tinh lập tức hớn hở gật đầu: "Biện pháp này không tồi! Nguyễn Như Du, chị nhất định phải có mặt ở vạch đích!"

Nguyễn Như Du gõ nhẹ vào đầu nàng: "Vì muốn thắng, cô đúng là chẳng từ thủ đoạn."

Tô Thời Tinh chẳng thèm bận tâm, kiên quyết tuyên bố: "Dù sao đi nữa, lúc tôi thi đấu, chị nhất định phải đến!"

Nguyễn Như Du nhếch miệng cười lạnh: "Tôi sẽ không đến, trừ khi cô chịu cách xa Đường Gia Lai một chút."

"Không đời nào! Không cần chị, tôi vẫn có thể giành huy chương!"

Nguyễn Như Du liếc nhìn nàng đầy khiêu khích: "Vậy chúng tôi đành rửa mắt mong chờ xem màn trình diễn của "hạt đậu" rồi."

Tô Thời Tinh tức giận cúi đầu nhìn ngực mình, lập tức đạp mạnh một phát vào chân Nguyễn Như Du.

Về phòng học

Sau khi về lớp, ủy viên thể dục chạy tới hỏi Nguyễn Như Du với vẻ đầy hy vọng: "Cậu thực sự không tham gia hạng mục nào sao? Một chút cũng không à?"

"Không hứng thú." Nguyễn Như Du nhún vai, giọng lạnh nhạt: "Hơn nữa người nhà tôi không cho tham gia."

Sau lần bị thương khi leo núi gần đây, gia đình cô đã nghiêm cấm không cho dính dáng đến các hoạt động thể thao.

Uỷ viên thể dục thất vọng ra mặt:
"Tiếc thật, vậy chỉ còn cách để cậu ngồi xem tình địch thi đấu thôi. Tôi nghe nói Tô Thời Tinh đang hừng hực ý chí chiến đấu, còn bảo sẽ giành huy chương để đi tỏ tình với Đường Gia Lai!"

Nguyễn Như Du vừa định ngó lơ, nghe đến đây lập tức dừng lại, nhướng mày: "Từ từ... Cậu vừa nói cái gì? Tô Thời Tinh đăng ký những hạng mục nào?"

Thể ủy lập tức thấy có trò vui, liền thêm mắm thêm muối: "Chính là những hạng mục mà Đường Gia Lai đã đăng ký! Lòng muông dạ thú còn thấy được!"

Nguyễn Như Du giương cao bàn tay lên: "Đăng ký hết cho tôi mấy hạng mục này."

Vào ngày thi đấu, Tô Thời Tinh làm xong thẻ thi đấu rồi đi về phía đội, sau khi kết thúc nàng đi thay đồ thể dục, vừa duỗi tay vừa hướng về sân thể dục đi đến.

Sau khi đến khu vực của lớp 10, bạn cùng bàn của Đường Gia Lai chia sẻ một ít đồ ăn vặt, hai người đứng trò chuyện một lúc.

Không lâu sau, Đường Gia Lai và Nguyễn Như Du mới đến.

"Gia Lai, ăn chút gì đi." Tô Thời Tinh đưa khoai lát cho cô.

"Cảm ơn, chị không ăn, đợi lát nữa phải lên sân khấu."

"Em đi cổ vũ cho chị!"

"Cảm ơn." Đường Gia Lai cười hỏi: "Khi nào bạn thi đấu?"

"... Không được rồi, lớp cao nhất hình như thi trước các bạn, tôi phải đi chuẩn bị!" Tô Thời Tinh đưa đồ ăn vặt cho họ rồi chạy về lớp mình.

Đường Gia Lai cười, nhưng lại thấy Nguyễn Như Du ở bên cạnh im lặng, lại còn áp vào chân cô: "Bạn thật sự muốn chạy à?"

"Đương nhiên rồi, phải chạy nhanh để mọi người thấy ai mới là bất bại thần thoại."

Nguyễn Như Du cười hừ một tiếng, cô ra một sợi dây thun của người bạn học đưa, buộc lại tóc thành đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, thần sắc bình thường nay lại có vài phần rạng ngời, lập tức thu hút ánh mắt của không ít bạn học trong lớp xung quanh, họ đều nhìn về phía cô.

Đối với những ánh mắt kinh diễm và ngưỡng mộ đó, cô đã quen rồi, làm như không thấy, từ trong túi lấy ra một chiếc kính viễn vọng nhỏ mà cô mới chuẩn bị hôm qua: "Để xem, chúng ta xem thử tiểu đậu nha thua như thế nào."

Đường Gia Lai: "......" Thật là trẻ con.

Nguyễn Như Du giơ kính viễn vọng lên rồi nói: "Tiểu đậu đi tập hợp đăng ký, cô ấy đang trò chuyện với một mỹ nữ, quả thật là một người hoa tâm lớn mà."

"Đã lấy được số rồi, thật tài giỏi, số 4, xui xẻo quá."

"Ha, cô ấy buộc hai cái đuôi ngựa, có phải đang cosplay nhân vật manga hay anime gì không?"

"Cô ấy vẫy tay về phía này, sao lại muốn vẫy tay? Gia Lai, cậu đừng có để ý đến cô ấy."

"Gia Lai, cậu mau xem tư thế cô ấy xuất phát chạy kìa, mắc cười ghê."

Đường Gia Lai: "......"

Đường Gia Lai không nói gì: "Cậu kêu tớ xem, ít ra cũng cho tớ mượn kính viễn vọng xem thử đi?"

"Không cho mượn." Nguyễn Như Du sẽ không để ý đến động thái của Tô Thời Tinh đâu, còn nói đầy lý lẽ, "Ai bảo cậu không tự chuẩn bị trước."

Đường Gia Lai: "......"

"Này, tiểu đậu chạy nhanh thật đấy."

"Cái đuôi ngựa đó quả là có thể vung lên, tớ nghi ngờ trong đó có giấu ám khí."

"Thôi được, hạng 2, tiếc thật, thiếu chút nữa thôi. Gia Lai, cậu đâu rồi...?"

Nguyễn Như Du bỏ kính viễn vọng xuống, phát hiện Đường Gia Lai không biết đã đi đâu. Lúc này đang quảng bá thành tích, và lớp 11 sắp sửa thi đấu.

Nguyễn Như Du chạy nhanh đến sân thể dục để đăng ký, thấy Đường Gia Lai đang ngồi với bạn cùng bàn.

Lúc này, Tô Thời Tinh đi qua với huy chương bạc, cố tình ném huy chương xuống.

Nguyễn Như Du: "Khoe khoang gì vậy, đợi chút nữa tôi sẽ lấy huy chương vàng cho cô nhìn rõ cái gì là bộ mặt thành phố." (Khúc này chịu)

"Chị á? Tôi thấy chị là game over đi." Tô Thời Tinh nói.

Khi thi đấu, Tô Thời Tinh hô lên ở vạch xuất phát: "Nguyễn như lợn, đừng chạy nhanh!"

Càng không muốn cho cô chạy nhanh, Nguyễn Như Du càng phải giành vị trí nhất.

Khi tiếng súng vang lên, Tô Thời Tinh thấy Nguyễn Như Du như một mũi tên lao về phía đích, dáng người mạnh mẽ hướng về phía chung đích, chưa kịp phản ứng, đối phương đã cầm huy chương vàng.

Nàng nổi giận chạy tới: "Chị chạy nhanh như vậy làm gì?!"

"Để cô xem cái này." Nguyễn Như Du giơ tay lên, ngón tay buông lỏng, huy chương rơi từ lòng bàn tay xuống, vì lực quán tính mà dừng lại ngay trước mặt nàng: "Đẹp không?"

Tô Thời Tinh bĩu môi, oán giận nói: "Chị không đợi Gia Lai chút nào."

Nguyễn Như Du hơi bất ngờ, quay người thấy Đường Gia Lai và mấy bạn học đang đi tới, không hề có chút tổ chức gì.

—— không xong, vì quá ham thắng, cô đã bỏ mặc Đường Gia Lai phía sau.

"Gia Lai, lần sau tớ nhất định sẽ không chạy nhanh nữa."

"Cậu nói bậy gì thế, còn có vận động tinh thần không?" Đường Gia Lai lau mồ hôi, "Chỉ cần tham gia là được, tớ đâu có muốn giành thứ hạng."

Ánh mặt trời chiếu rọi thật gắt, một lát sau, mấy người bắt đầu đổ mồ hôi. Nguyễn Như Du uống một ngụm nước, vô tình nhìn thấy Tô Thời Tinh đang chăm chú nhìn Đường Gia Lai.

Cô nhìn theo ánh mắt của Tô Thời Tinh, chỉ thấy hai má Đường Gia Lai ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, thân thể với nhịp thở lên xuống theo từng hơi thở.

Nguyễn Như Du không khỏi nhìn một hồi, cảm thấy hơi bực bội. Từ nhỏ cô đã biết Đường Gia Lai rất đẹp, nhưng nhìn cảnh này, chẳng khác gì bình thường, mà Tô Thời Tinh lại như thế, quả thật là quá đỗi si mê.

Quá vô dụng.

"Chiều nay chúng ta còn có hạng mục nữa, Gia Lai, chúng ta đi nghỉ một chút đi." Tô Thời Tinh nói.

"Ừ."

Hai người quay người định đi, Nguyễn Như Du đi theo phía sau, nhưng vừa đi được vài bước đã bị ủy viên thể thao ngăn lại.

"Lát nữa có thi đấu, cậu muốn chạy ở hạng mục nào?"

Nguyễn Như Du: "Tôi không phải tham gia hạng mục giống các cậu sao?"

"Không giống đâu." Ủy viên thể thao tỏ vẻ nghiêm túc, "Cậu bảo tham gia tất cả các hạng mục, vậy thì tôi sẽ cho cậu tham gia hết tất cả các hạng mục luôn."

Nguyễn Như Du: ......? Cậu muốn tôi chết à?!

"Nghe nói cậu bị thương lúc leo núi vì lâm thời phân tán tư tưởng, cho nên bây giờ cậu là cường thế A, không thể thả lỏng! Chẳng lẽ cậu muốn lùi lại, để Tô Thời Tinh cười nhạo cậu cả đời sao?" Ủy viên thể thao đã nắm được điểm yếu của cô.

Quả nhiên, khi nghe đến tên của đối thủ, Nguyễn Như Du xoay người, giơ tay lên: "Hạng mục sau là gì?"

"Cử tạ."

"......"

Nguyễn Như Du quay lại nhìn lớp học một cái, chỉ thấy Tô Thời Tinh đang ngồi bên cạnh Đường Gia Lai ăn đồ ăn vặt, hai người tỏ vẻ rất vui vẻ.

"............"

Nguyễn Như Du chỉ biết cắn răng.

Từ khi gặp Tô Thời Tinh, cuộc sống của cô quả thật ngày càng trở nên phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro