Chương 32

Đường Gia Lai gật đầu đồng ý: "Được rồi, vậy tớ sẽ nghe các cậu giải thích một chút."

Nguyễn Như Du khẽ nói: "Việc này mà nói ra thì rất dài..."

"Vậy chị nói ngắn gọn đi!" Tô Thời Tinh ở bên cạnh thúc giục, "Nhanh lên, nói nhanh đi."

Nguyễn Như Du: "......"

Ọt ọt ọt --

"Cái tiếng gì vậy?" Nguyễn Như Du hỏi.

Đường Gia Lai cũng nhìn về phía này, Tô Thời Tinh sờ sờ bụng, ngượng ngùng cười: "Không phải em muốn kêu đâu, là bụng em không biết cố gắng thôi."

Nguyễn Như Du: "......" Ai, đừng nói như vậy, nghe ra ý khác đấy!

Đường Gia Lai mỉm cười, xoa đầu nàng: "Không ăn cơm trưa à?"

Tô Thời Tinh gật đầu, vì đang xem kịch bản quá nhập tâm, hơn nữa đến giờ ăn điểm tâm rồi cũng không cảm thấy đói, nên nàng quyết định đợi đến tối rồi ăn cùng nhau.

"Gọi cơm hộp ăn tốn công lắm sao? Cho đói chết cô luôn." Nguyễn Như Du nói với giọng không được tốt, rồi quay người vào bếp.

Tô Thời Tinh vẫy vẫy đấm tay theo bóng cô, Đường Gia Lai lại nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Cậu ấy đang quan tâm em đó, cho nên mới mắng em như vậy."

"Quan tâm em thì có thể dịu dàng chút không, giống như chị vậy." Tô Thời Tinh duỗi tay muốn ôm cô, nhưng Đường Gia Lai nhẹ nhàng tránh đi, cười khẽ: "Thôi đi, giờ thì mau giúp đi một tay đi, tụi mình cùng nấu cơm."

"Em không nhỏ đâu." Tô Thời Tinh lầm bầm, rồi đi theo nàng vào bếp, miệng thì vẫn bĩu ra, "Chị khi nào mới coi em là người lớn vậy, đừng coi em như em gái nữa."

"Đừng ở đây giả đáng thương." Nguyễn Như Du bưng đồ vật trong tay, dùng đầu gối đẩy nhẹ vào chân nàng, "Cũng đừng đứng chắn đường, đi rửa rau đi."


Tô Thời Tinh nhìn Đường Gia Lai như muốn cầu cứu, Đường Gia Lai chỉ cười và nhún vai.

Không còn cách nào khác, nàng đành phải đứng bên bồn để rửa rau, còn hai người kia đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn và đeo tạp dề.

Sau khi rửa sạch nguyên liệu, Nguyễn Như Du và Đường Gia Lai bắt đầu bàn bạc xem sẽ làm món gì, chia nhau làm như mọi khi.

Tô Thời Tinh rửa xong đồ ăn thì chẳng có gì làm, vì nàng không biết nấu ăn gì cả, chỉ có thể làm những món đơn giản như sandwich. Ngược lại, Nguyễn Như Du và Đường Gia Lai như hai đầu bếp tài ba, thứ gì vào tay họ cũng có thể biến thành món ăn ngon.

Tô Thời Tinh lặng lẽ nhìn hai người phối hợp ăn ý, có chút buồn bã, có lẽ nàng sẽ không bao giờ có thể phá vỡ sự ăn ý giữa hai người này, những người đã gắn bó với nhau từ nhỏ.

Thực ra, Nguyễn Như Du đang ở trong cảm giác xấu hổ và không biết phải làm sao để điều chỉnh nó. Cô không giống Tô Thời Tinh, người có thể thay đổi cảm xúc rất nhanh. Cũng như mới vừa rồi, khi mọi người đều cảm thấy xấu hổ, Tô Thời Tinh lại có thể ngay lập tức làm nũng Đường Gia Lai, la hét khóc lóc, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Đây là lần đầu tiên trong đời Nguyễn Như Du nghĩ rằng, Tô Thời Tinh vô tư và ngây thơ thật sự cũng rất tốt.

Nửa giờ sau, bốn món ăn và một bát canh được mang ra bàn.

Tô Thời Tinh gắp một miếng thịt bò xào, ăn thử vài miếng rồi giơ ngón tay cái lên, mắt sáng long lanh: "Gia Lai, tay nghề của chị vẫn tuyệt như vậy, thật sự rất ngon!"

Nguyễn Như Du: "Đó là tôi làm đấy."

"......" Tô Thời Tinh im lặng, rồi lại gắp một con cua, tiếp tục khen: "Ngon quá, em chưa bao giờ ăn con cua nào ngon như vậy, Gia Lai, chị thật ......"

Nguyễn Như Du: "Cái đó cũng là tôi làm, cảm ơn."

Tô Thời Tinh: "......"

Đường Gia Lai đứng bên cạnh cười, rút một chai rượu vang đỏ, hỏi: "Uống một chút không?"

"Được, được." Tô Thời Tinh liên tục gật đầu.

Nguyễn Như Du từ chối, vì sau đó còn phải lái xe đưa Đường Gia Lai về, chỉ có thể uống nước.

Ba người theo thói quen trò chuyện một chút . Đường Gia Lai ăn một ít đồ ăn, rồi nói: "Được rồi, bây giờ chuyện xưa của hai người, vừa lúc nhắm rượu."

Hai người cùng ngẩn ra, Tô Thời Tinh ngước mắt nhìn Nguyễn Như Du, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo cô kể chuyện.

Nguyễn Như Du ho nhẹ một chút rồi nói: "Sự tình là như thế này, nàng lần trước phân hoá."

Đường Gia Lai liếc nhìn, thấy Tô Thời Tinh gật đầu, cười nói: "Tớ biết, nếu không các cậu sao lại đánh dấu được?"

Tô Thời Tinh: "..."

Nguyễn Như Du: "Cô ta phân hoá quá đột ngột, chẳng có chút chuẩn bị nào, lý trí hoàn toàn mất hết, lại kéo tớ lại không cho tớ đi."

Nguyễn Như Du nói xong, đã bị Tô Thời Tinh trừng mắt một cái, nhưng đối phương không bóp méo sự thật, Tô Thời Tinh chỉ có thể buồn bực mà uống một ngụm rượu.

"Vậy nên tớ giúp cô ấy đánh dấu một chút." Nguyễn Như Du kiên định như núi, "Chuyện xưa xong rồi."

Tô Thời Tinh: "......" Làm đẹp quá! Nghe mà không giống chuyện xưa chút nào!

Đường Gia Lai nghe xong thì không phản ứng gì đặc biệt, rất hiểu ý gật đầu, thanh thoát uống một ngụm rượu, rồi đột nhiên nhìn Tô Thời Tinh, ánh mắt ôn nhu, ngữ khí mềm mại: "Thời Tinh, còn chưa kịp chúc mừng em rốt cuộc cũng phân hoá xong, tâm bệnh cuối cùng cũng hết rồi."

"Đúng rồi!" Vừa nhắc đến việc này, Tô Thời Tinh thở phào nhẹ nhõm, "Chị không biết đâu, em còn tưởng suýt nữa cả đời này mình sẽ không phân hoá."

Đường Gia Lai mỉm cười hỏi: "Vậy em phân hoá lúc nào thế?"

Nguyễn Như Du bỗng dưng cảnh giác, nhanh chóng ra hiệu cho Tô Thời Tinh, nhưng Tô Thời Tinh lúc này hoàn toàn bị vẻ đẹp của Đường Gia Lai làm phân tâm, buột miệng nói: "Chính là buổi tối hôm đi nhà chị mừng tân gia đấy."

Nguyễn Như Du ôm trán, không muốn tiếp tục đối mặt.

Đường Gia Lai cười tươi, hỏi đầy ẩn ý: "Vậy buổi tối hôm đó chị ở công ty, hai người ở nhà ta đánh dấu à? Khó trách ngày hôm sau về nhà, trong không khí có một mùi hương, pheromone của em chắc chắn là mùi hoa hồng, đúng không?"

"Đúng rồi, đúng rồi." Tô Thời Tinh gật đầu, nhưng sắc mặt đột nhiên tái đi, nhận ra mình đã lỡ lời, hoảng hốt che miệng lại.

Đường Gia Lai nhấp một ngụm rượu, dịu dàng cười: "Khó trách lần trước em gọi điện hỏi chị về tình yêu OO đó."

Nguyễn Như Du ngạc nhiên: "Cái là tình yêu OO gì?"

"Thời Tinh hôm trước hỏi tớ liệu tình yêu giữa OO có thể ở bên nhau không." Đường Gia Lai cười vui vẻ.

Tô Thời Tinh đỏ mặt, vội vàng uống mấy ngụm rượu.

Nguyễn Như Du: "Hỏi lúc nào?"

Đường Gia Lai kể lại ngày đó, Nguyễn Như Du nhíu mày: "Chắc là lúc ở đoàn phim?"

Đường Gia Lai nhếch mép cười, nói một cách không có thiện ý: "Nhìn đi, tớ biết hai người các cậu lại đánh dấu thêm lần nữa rồi."

Nguyễn Như Du: "......" Thì ra chỉ là lời nói xã giao mà thôi.

Tô Thời Tinh dưới bàn lén lút dẫm lên chân Nguyễn Như Du, ngượng ngùng nói: "Gia Lai, chị đang giận à?"

Đường Gia Lai: "Đúng vậy, chị đang giận."

Tô Thời Tinh trong lòng hoảng hốt, lo lắng nhìn cô.

Đường Gia Lai nói: "Chị giận là vì hai người căn bản không xem chị là bạn, đến giờ này còn mập mờ, muốn giấu giếm chị."

Tô Thời Tinh lập tức giơ ba ngón tay lên: "Em thề sau này sẽ không bao giờ giấu giếm chị! Sau này chúng ta đánh dấu bao nhiêu lần đều sẽ nói cho chị biết hết!"

Nguyễn Như Du: "......?"

Tô Thời Tinh hất mặt lên, hừ hai tiếng: "Ý của emlà, sẽ không có sau này, sau này em tuyệt đối không đánh dấu với nàng nữa!"

Đường Gia Lai cười nói: "Đừng đùa kiểu này, hai người sẽ đánh dấu tiếp thôi."

Tô Thời Tinh: "......?"

"Chắc chắn sẽ có nữa." Đường Gia Lai dùng một giọng điệu dịu dàng nhưng lại mang đầy tính cảnh báo nói.

Lời này đối với Tô Thời Tinh và Nguyễn Như Du nghe ra là đang trêu chọc hai người rằng họ không thể kiểm soát cơ thể của mình!

Tô Thời Tinh cảm thấy thật xấu hổ, ôm chén rượu uống liên tục.

Sau bữa tối, thời gian cũng không còn sớm nữa. Đường Gia Lai chuẩn bị về nhà, Nguyễn Như Du lấy chìa khóa xe đưa cô về.

Khi sắp rời đi, Nguyễn Như Du thấy Tô Thời Tinh nằm nghiêng trên sofa, không nói gì, đưa lưng về phía cửa, nói: "Tô Thời Tinh, nếu không có lời nói gì thì mau về phòng ngủ đi, lát nữa tôi sẽ về."

Người kia không trả lời.

Nguyễn Như Du trong lòng không yên mà lái xe.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Đường Gia Lai thấy sắc mặt cô thay đổi, giống như cất giấu gì đó trong lòng.

"Tô Thời Tinh có phải xảy chuyện gì hay không?" Dù nghĩ thế nào, Nguyễn Như Du vẫn cảm thấy lúc nãy Tô Thời Tinh ngồi đó thật cô đơn, khác hẳn với tính cách thường ngày.

Đường Gia Lai trầm mặc một hồi, rồi nói: "Thả tớ xuống ở giao lộ phía trước đi, tớ phải về công ty."

"Sao lại phải đi công ty?" Nguyễn Như Du hỏi.

"Đột nhiên nhớ ra có chút việc chưa làm xong. Cậu cũng thấy cấp trên rất coi trọng bài báo ngày mai của tớ, tớ không muốn bị phê bình đâu." Đường Gia Lai cười một chút.

"Được rồi, vậy tớ đưa cậu đến đó."

Hai người rẽ qua vài con phố, đến cổng viện nghiên cứu, Đường Gia Lai vẫy tay: "Nhanh về xem Thời Tinh thế nào, tớ cảm thấy em ấy không ổn lắm."

Nguyễn Như Du khinh thường nói: "Hớ, ai rảnh quan tâm cô ta."

Đường Gia Lai hơi nghiêng đầu, nhìn cô mà không nói gì.

"Vậy cậu vào đi, nhớ nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, hẹn gặp lại." Nguyễn Như Du bị nhìn đến cảm thấy ngượng, liền xoay tay lái và lái đi.

"Mạnh miệng thật." Đường Gia Lai lẩm bẩm một câu, quay đầu nhìn về phía cổng viện nghiên cứu, rồi quay người đi theo hướng khác để bắt xe.

Khi đi qua một cửa hàng tiện lợi, bỗng nhiên bước chân cô dừng lại, quay đầu nhìn qua cửa kính vào trong, thấy một người đang ngồi gần cửa sổ, bên cạnh có một thùng mì ăn liền, mà người đó đang gục đầu ngủ trên bàn.

Cô gõ nhẹ lên cửa kính.

Tạ Trăn từ cánh tay ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn ra ngoài, vẫy tay với cô rồi lại nằm sấp xuống tiếp.

"Chủ nhiệm, sao chị vẫn ở đây?" Đường Gia Lai đi vào, vỗ nhẹ lên cánh tay cô.

"Ăn no rồi hơi buồn ngủ." Tạ Trăn vẫn nhắm mắt.

"Chị chỉ ăn cái này thôi à?" Đường Gia Lai nhìn vào thùng mì ăn liền, "Còn nhiều như vậy, chị ăn cái gì thế?"

Tạ Trăn giơ tay lên, lắc lắc ngón tay: "Tôi đã ăn một thùng rồi."

"......" Đường Gia Lai nâng cô dậy, "Vậy thì về nhà ngủ đi, nhà chị ở đâu? Em đưa chị về."

"Không cần." Tạ Trăn ngáp một cái, đột nhiên dừng lại một chút, "Hửm? Em đi uống rượu à?"

"Uống ở nhà bạn."

"Uống rượu với bạn bè thì tốt, có bạn bè thật tốt." Tạ Trăn nhìn đồng hồ, một tay mạnh mẽ đặt lên vai cô, ánh mắt sáng quắc, "Đừng quên đệ trình báo cáo nhé, nếu dám để uống rượu mà hỏng việc, tôi sẽ không tha cho em đâu đấy."

Đường Gia Lai: "......"

Ở bên kia, Nguyễn Như Du đạp mạnh chân ga, vội vã chạy về nhà.

Mở cửa trước, thậm chí cô còn lặng lẽ cầu nguyện một chút: Tô Thời Tinh, mong là đừng làm hỏng nhà của tôi!

Đẩy cửa vào, đi được vài bước, trong phòng tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình.

Tô Thời Tinh vẫn nằm nghiêng trên sofa trong tư thế cũ, không nhúc nhích.

"Này, cô ngủ chưa đấy?" Nguyễn Như Du hỏi một lần, thấy nàng không trả lời, càng chắc chắn là Tô Thời Tinh đã ngủ.

Khi đi tới gần, cô theo bản năng đi nhẹ bước chân, nhìn vào trong một chút rồi bất ngờ ngừng lại: "Cô... sao lại khóc vậy?"

Tô Thời Tinh im lặng rơi lệ, đôi mi ướt đẫm.

Nguyễn Như Du ngồi xuống bên chân nàng, chống một phần thân thể lên sofa, nhẹ nhàng hỏi: "Rốt cuộc sao vậy? Có phải uống nhiều quá không?"

Trong ký ức của cô, mỗi lần Tô Thời Tinh uống say là như thế này, cực kỳ trầm mặc, hoàn toàn trái ngược với tính cách thường ngày của nàng, vì đã từng thấy một lần, nên trên đường về cô luôn lo lắng liệu có phải Tô Thời Tinh lại say rồi không.

Tô Thời Tinh khụt khịt mũi một tiếng, rụt người vào trong.

"Ai bảo cô uống nhiều rượu vậy?" Nguyễn Như Du lại gần hơn, túm lấy tay nàng kéo về phía mình, lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng, "Cô khóc đỏ cả mắt rồi, sao lại khóc vậy?"

"Tôi thất tình."

Khi say, Tô Thời Tinh trở nên ngoan ngoãn hơn, có lẽ là vì đầu óc ngừng hoạt động, có những khoảnh khắc như thể "cô hỏi tôi trả lời", Nguyễn Như Du cũng đã từng chứng kiến.

"Cô sao thất tình?" Nguyễn Như Du hỏi tiếp.

"Gia Lai không thích tôi." Tô Thời Tinh nhìn cô, một giọt nước mắt trong suốt lại lăn dài trên má.

Nguyễn Như Du đưa tay lau nước mắt cho nàng, rồi lặng lẽ vỗ vỗ lên người nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu ấy đã từ chối cô từ lâu rồi, không phải cô đã biết sao?"

"Lần này không giống."

"Không giống thế nào?"

"Tôi không biết." Tô Thời Tinh lắc đầu mơ màng, "Tôi là đang thất tình, hu hu hu......"

"Đừng khóc nữa." Nguyễn Như Du thấy nàng khóc là lại đau đầu, "Không phải chỉ có mình cô thất tình đâu, tôi cũng thất tình mà."

"Chị sao lại thất tình?" Tô Thời Tinh khóc lóc nức nở, như thể không có chút sức lực, cơ thể ngã về phía cô.

Nguyễn Như Du kịp thời đỡ lấy nàng, ôm nửa người nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng, nhớ lại chuyện lúc ở trong thang máy, Đường Gia Lai đã hỏi cô câu gì, cô nhất thời không thể nhớ ra được: "Tôi cũng không biết."

"Thật không?" Tô Thời Tinh nghẹn ngào, đột nhiên như mở vòi nước, khóc lớn: "Thật tuyệt quá hu hu hu."

Nguyễn Như Du: "............"

"Thật phiền phức quá." Nguyễn Như Du nhìn nàng, nước mắt tuôn trào đầy mặt, lấy khăn giấy ra lau cho nàng, "Nín khóc đi."

"Ưm ưm ưm!" Tô Thời Tinh mở to mắt, cũng quên luôn cả việc khóc.

Một lát sau, Nguyễn Như Du giật mình, nắm lấy cằm nàng, dùng hai ngón tay rút khăn giấy ra khỏi miệng nàng: "Đừng nhai, cái này không ăn được!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro