Chương 40

Đường phố hai bên náo nhiệt phi thường, Tô Thời Tinh vẫn cứ chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, những ánh sáng rực rỡ từ các cửa hàng, biển quảng cáo nhanh chóng lướt qua mặt nàng.

"Lâu rồi tôi không dạo phố," nàng vô thức cảm thán.

"Vì sao vậy?" Nguyễn Như Du hỏi lại.

"Vì phiền phức quá," Tô Thời Tinh đáp.

Mới khi còn bắt đầu sự nghiệp, một năm đầu vẫn ổn, nàng còn có thể dành thời gian đi mua sắm. Nhưng khi danh tiếng lên cao, đi đâu cũng dễ dàng bị nhận ra. Những gì nàng cần mua, chỉ cần ra lệnh cho trợ lý là xong. Bây giờ, nhiều nhãn hàng cũng gửi sản phẩm đến tận tay, hơn nữa mua sắm online nhanh chóng, nàng chẳng cần phải ra ngoài để chọn lựa nữa.

Nàng chỉ thích đi dạo phố cùng bạn bè, chọn lựa đồ đạc một cách thoải mái, chứ không phải đi một mình hoặc có trợ lý đi theo. Nhưng bây giờ mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo người đại diện hoặc trợ lý, vào cửa hàng là nhân viên đã vây quanh rồi, chẳng còn chút thú vui nào của việc đi dạo phố.

Đang lúc suy nghĩ, chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường.

Tô Thời Tinh quay đầu nhìn Nguyễn Như Du: "Sao lại dừng lại?"

"Tôi muốn mua vài thứ," Nguyễn Như Du mở dây an toàn ra, "Cô ở trong xe chờ tôi, hay là cùng đi?"

"Cùng đi, cùng đi, tôi cũng muốn đi." Tô Thời Tinh vui vẻ, vội vàng đeo kính râm và đội mũ, xuống xe. Nhìn xung quanh một chút, nàng mới nhận ra mình đang dừng ở một con phố đi bộ đông đúc, vội vàng hỏi: "Nhiều người thế này, có thể bị nhận ra không?"

"Có nhiều người như vậy, ai lại đi để ý xem cô có phải là minh tinh hay không?" Nguyễn Như Du nói xong, lập tức đi về phía ngõ nhỏ.

"Khoan đã, chị chờ tôi một chút," Tô Thời Tinh chạy đến bên cạnh Nguyễn Như Du, ban đầu còn cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng nhận thấy mọi người xung quanh đều là nhóm bạn đi cùng nhau, đang trò chuyện, cười đùa, không ai chú ý đến nàng.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhìn quanh, một lát thì dừng lại xem những bộ quần áo trên vỉa hè, một lát lại chạy vào quán ăn vặt.

Chẳng mấy chốc, nàng đã cầm trên tay vài món ăn vặt, ngoắc Nguyễn Như Du: "Giúp tôi một chút."

Nguyễn Như Du liếc nhìn nàng, tỏ vẻ không hài lòng: "Vừa mới nảy ăn không no sao?"

"Ăn no rồi. Nhưng vừa rồi là ăn cơm chiều, giờ là ăn khuya, mỗi người một cái dạ dày mà!" Tô Thời Tinh trả lời đầy lý lẽ, nhét một chén đậu hủ thúi vào tay Nguyễn Như Du rồi quay lại mua thêm bánh đúc.

"......" Nguyễn Như Du nhìn vào chén đậu hủ thúi trên tay, mùi rất khó chịu, khóe mắt bắt đầu nhăn lại.

"Chị không thích đậu hủ thúi à?" Tô Thời Tinh cầm hai chiếc bánh đúc quay lại, thấy Nguyễn Như Du có vẻ không thích mùi, lập tức đưa chiếc đậu hủ thúi ra xa.

"Không thích, mau đưa đi."

"Tôi ăn một chút đã," Tô Thời Tinh ăn một miếng bánh đúc rồi nuốt vội, sau đó lại đưa chiếc bánh đúc còn lại đến gần miệng Nguyễn Như Du.

"Làm gì vậy?"

"Ăn đi, ăn xong sẽ không cần cầm nữa."

"Sao cô không tự ăn?"

"Không ăn được."

"Không ăn được cô còn mua nhiều thế?"

"Vì vậy mua nhiều mới có lời, ba đồng một cái, hai cái chỉ cần năm đồng," Tô Thời Tinh nói một cách đầy lý lẽ.

"......" Nguyễn Như Du mỉm cười, "Cô thiếu chút tiền sao?"

"Chị cứ ăn đi, tôi mua riêng cho chị đấy." Tô Thời Tinh thúc giục.

"Cô vừa mới không phải là nói vậy mà!" Nguyễn Như Du cất cao giọng, vừa mới mở miệng, Tô Thời Tinh đã đưa chiếc bánh đúc vào miệng cô.

"......"

Tô Thời Tinh mặt mày tươi tỉnh: "Chị thấy có ngon không?"

Nguyễn Như Du cắn một miếng: "Cũng bình thường."

"Chị kén ăn quá, mẹ chị  không mắng chị sao?" Tô Thời Tinh dạy dỗ, "Nếu chị là con gái của tôi, tôi đã xách mông chị lên đánh rồi."

Nguyễn Như Du đưa mắt nhìn nàng một cái, Tô Thời Tinh nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì, ăn đi, ăn đi."

Nguyễn Như Du ăn xong chiếc bánh đúc, mới nhận lấy chiếc đậu hủ thúi từ tay Tô Thời Tinh. Tô Thời Tinh chỉnh lại mấy món ăn vặt trong tay rồi tiếp tục càn quét.

Hai người len qua dòng người đông đúc trên đường phố.

Nguyễn Như Du lùi lại vài bước, nhìn cô gái trước mặt với tinh thần sáng láng, ánh mắt hoảng hốt như đưa cô về khoảng thời gian của năm thứ hai đại học.

Năm đó, Tô Thời Tinh vừa thi đỗ ngành điện ảnh, khai giảng không bao lâu thì tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ, dặn dò cô hãy chăm sóc Tô Thời Tinh khi ở trường.

Nhân lúc không có giờ học, cô tranh thủ đến Đại học A tìm cô gái đang trong giai đoạn huấn luyện quân sự, nhưng nghe nói nàng đã xin nghỉ vì bị bệnh. Cô tìm quanh phòng y tế một hồi nhưng không thấy, tiếp tục chạy đến một phòng khám lớn trên đường chính nhưng vẫn không có kết quả.

Cô lo lắng gọi điện thoại, không lâu sau, bên cạnh vang lên một tiếng chuông quen thuộc:

"Người xấu gọi điện thoại kìa, người xấu gọi điện thoại kìa."

Cái tiếng chuông điện thoại thật đáng ghét.

Nguyễn Như Du nghiêng người nhìn về phía trước, liền thấy Tô Thời Tinh trong bộ quân phục huấn luyện đang cùng các bạn học dạo phố, tay cầm một chén sương sáo.

"Thời Tinh, điện thoại của cậu kìa," bạn học nhắc nhở.

Ngay sau đó, Tô Thời Tinh dứt khoát ngắt cuộc gọi: "Không nghe đâu. Nếu chị ấy mà bắt được tôi đang trốn huấn luyện quân sự, tôi sẽ không yên ổn mà sống nữa."

Bạn học tò mò hỏi: "Ai vậy? Người nhà của cậu à?"

"Không phải, là tình địch của tôi," Tô Thời Tinh bình thản thừa nhận.

Bạn học kinh ngạc: "Cậu với tình địch mà cũng có số liên lạc sao?"

"Có chứ," Tô Thời Tinh làm mặt nghiêm trọng pha chút kỳ quặc, "Có gì lạ đâu. Không những có số liên lạc, tôi với chị ấy còn gặp cả hai bên gia đình, thường xuyên qua lại. Thậm chí đến Tết cũng phải đi chúc Tết. Thật sự là muốn thoát cũng không được!"

Bạn học nghe càng lúc càng giật mình: "Cậu nói là tình địch, sao tôi cảm thấy giống..."

"Ồ! Thứ gì mà thơm thế?" Tô Thời Tinh đột nhiên ngửi thấy mùi thơm phía trước, liền kéo bạn học đi đến một quầy ăn vặt khác.

Nguyễn Như Du đứng phía sau, lẳng lặng quan sát. Cô phát hiện Tô Thời Tinh nói chuyện vô cùng dõng dạc, bước đi mạnh mẽ, không có chút gì giống người bị bệnh. Xác định rằng Tô Thời Tinh thực sự khỏe mạnh, Nguyễn Như Du lập tức gọi điện cho mẹ của Tô Thời Tinh, bà Trương Thúy Liên.

Không lâu sau, Tô Thời Tinh nhận được cuộc gọi từ mẹ.

"Tô Thời Tinh, con dám nói dối là bị bệnh để trốn huấn luyện quân sự? Ai dạy con làm vậy hả!?"

Tô Thời Tinh hoảng sợ nhìn quanh: "Mẹ, sao mẹ biết? Mẹ đang ở đâu?"

Nguyễn Như Du đứng nhìn tình huống này, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý, xoay người rời đi không chút dấu vết.

Cho chừa cái tật không chịu nghe điện thoại của tôi!

Nghĩ vậy, Nguyễn Như Du nhìn người phía trước, bỗng lấy điện thoại, gọi cho người kia một cuộc điện thoại. Ngay sau đó, tiếng chuông quen thuộc vang lên: "Người xấu gọi điện thoại kìa, người xấu gọi điện thoại kìa."

Nguyễn Như Du: "......"

Tô Thời Tinh cầm điện thoại quay lại: "Chị làm gì thế? Có chuyện gì không thể nói trực tiếp mà nhất định phải gọi điện thoại?"

Nguyễn Như Du bước đến, đặt tay lên đầu Tô Thời Tinh, nhấn nhẹ xuống một cái.

Tô Thời Tinh nhận ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, chuẩn bị phản kháng. Thế nhưng Nguyễn Như Du đã buông tay, nhàn nhạt nói: "Tôi tạm thời không có ý định yêu đương."

Tô Thời Tinh bối rối: "Hả?"

Gì cơ? Sao tự dưng lại nói chuyện này?

"Tự cô nghĩ mà làm đi," Nguyễn Như Du nói với vẻ kiêu ngạo, liếc Tô Thời Tinh một cái.

Tô Thời Tinh: ????

Nhìn cái gì mà nhìn? Chị y như cây tỏi to ấy.

"Thời gian không còn sớm, về đi." Nguyễn Như Du xoay người, tự cho rằng bóng lưng của mình thật tiêu sái, nhưng ngay sau đó nghe thấy Tô Thời Tinh hỏi: "Chị không phải định mua đồ sao? Đồ đâu?"

Nguyễn Như Du khựng lại, rồi quay người bước vào một cửa hàng bên cạnh: "Bây giờ tôi đi mua đây."

"Từ từ, chị định đi đâu vậy?!" Tô Thời Tinh gọi với theo.

"Vào đây." Nguyễn Như Du chỉ vào cửa hàng có bảng hiệu in hoa anh đào, bên trong trang trí theo phong cách Nhật Bản. Cô định giả vờ xem qua, mua vài món đồ để che giấu việc mình thực ra không định mua gì.

Tô Thời Tinh trợn mắt, không tin nổi: "Chị chắc chắn muốn vào đây mua đồ sao?!"

"Sao thế?" Nguyễn Như Du thấy Tô Thời Tinh có biểu cảm kỳ lạ, nhận ra xung quanh có không ít người đang nhìn mình với ánh mắt vừa tò mò vừa trêu chọc. Cô ngước lên nhìn bảng hiệu cửa hàng.

—— Cửa hàng đồ dùng người lớn phong cách Nhật Bản.

Nguyễn Như Du: !!!

Tại sao một cửa hàng đồ dùng người lớn lại trang trí cao cấp và thanh lịch đến vậy? Thật khó hiểu!

"Không ngờ được..." Tô Thời Tinh thở dài, "Tôi thật sự phải lau mắt nhìn chị đấy. Chị cũng thích chơi kiểu này sao..."

"Câm miệng." Nguyễn Như Du lập tức kéo lại, bịt miệng Tô Thời Tinh.

Người qua đường tò mò quay đầu nhìn, càng làm Nguyễn Như Du đỏ mặt. Cô hiếm khi lộ vẻ xấu hổ, nhưng lần này không thể che giấu được. Cô nhanh chóng kéo Tô Thời Tinh chạy khỏi nơi đó.

Ngồi trên xe, Tô Thời Tinh vẫn không ngừng truy hỏi:

"Chị có phải trước đây mỗi khi tới kỳ nóng lên thì thường xuyên đến mấy chỗ đó mua đồ chơi không?"

"Không có," Nguyễn Như Du nghiến răng, nắm chặt vô lăng.

Tô Thời Tinh cài xong dây an toàn, nửa người trên nghiêng hẳn về phía Nguyễn Như Du, cười đến nheo cả mắt:

"Thật sự không chơi qua mấy thứ đó à? Chị đừng giấu, vừa rồi đi vào trông thành thạo như vậy, chắc chắn không phải lần đầu. Nói đi, có đào được bảo bối gì không?"

Nguyễn Như Du đột nhiên giơ tay, đè lại đầu Tô Thời Tinh, hạ giọng nói:

"Tôi không cần mấy thứ đó. Cô biết vì sao không?"

"Vì sao?" Tô Thời Tinh ngơ ngác chớp mắt. Nàng không hiểu tại sao Nguyễn Như Du lại giữ đầu mình cố định, thử cử động nhưng không thể nhúc nhích.

Giây tiếp theo, nàng nghe thấy Nguyễn Như Du mỉm cười nói:

"Bởi vì tôi có cô."

"Cái gì?" Tô Thời Tinh sững người, hô hấp có chút rối loạn, tâm trạng bỗng chốc trở nên lộn xộn như một mớ chỉ rối.

"Trong những lúc tới kỳ nóng lên, chẳng phải đã có cô giúp tôi rồi sao?" Nguyễn Như Du nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý.

"..." Tô Thời Tinh bỗng dùng sức đẩy Nguyễn Như Du về ghế ngồi, tức giận nói:

"Chị coi tôi là công cụ sao?!"

"Cũng được mà," Nguyễn Như Du nhún vai, khởi động xe. "Nhưng nếu nói thật, trước đây chẳng phải cô cũng coi tôi là công cụ à?"

Tô Thời Tinh nghẹn lời, không cãi lại được. Vì Nguyễn Như Du nói đúng.

Nghĩ kỹ lại, hai lần khi tới kỳ của cô đều do Nguyễn Như Du giúp đỡ. Thậm chí lần Nguyễn Như Du nóng lên, cũng chính cô chủ động tìm đến chỉ vì muốn trả đũa.

Có chút không cam lòng, nhưng đúng là nàng bị Nguyễn Như Du nắm thóp.

Cùng lắm thì... trả lại cho chị ấy một lần đánh dấu, coi như huề! Về sau ai cũng không nợ ai! Hừ!

Về đến nhà, Tô Thời Tinh lập tức vào phòng khách bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Như Du nghe thấy tiếng hự hự nặng nhọc, liền đi đến cửa nhìn vào:

"Cần giúp không?"

"Không cần, tôi tự làm được!" Tô Thời Tinh đang vật lộn với chiếc vali, đồ đạc nhét quá đầy khiến không thể đóng nắp.

"Lúc đến cô còn nhét được, mới mấy ngày mà giờ không đóng nổi, cô đã mua thêm bao nhiêu thứ vậy?" Nguyễn Như Du không khỏi thắc mắc.

"Tôi còn mang theo đồ lót của chị," Tô Thời Tinh đáp, mặt nhăn nhó trong lúc cố gắng ấn vali.

"...?" Nguyễn Như Du kinh ngạc. "Đồ lót của tôi?! Cô mang đồ lót của tôi đi làm gì?"

Câu nói thiếu chút nữa làm Nguyễn Như Du nghĩ đến hai chữ "biến thái".

Tô Thời Tinh lục trong vali một hồi, kéo ra một chiếc áo ba lỗ thể thao:

"Cái này này. Tôi từng mặc qua rồi, không thể để lại cho chị mặc được nữa, nên mang đi luôn."

Nguyễn Như Du: "..."

Bây giờ cô mới biết không thể mặc chung sao?!

"Nếu chị luyến tiếc thì để lại vậy," Tô Thời Tinh tiện tay đặt chiếc áo sang một bên, tiếp tục nhồi đồ. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể làm chiếc vali khép lại.

Nguyễn Như Du nhìn một hồi, bỗng chỉ vào vali hỏi:

"Tôi không nhìn nhầm chứ, chiếc áo khoác kia hình như cũng là của tôi."

"Đúng rồi. Tôi cũng đã mặc qua rồi. Chị còn định mặc lại sao?" Tô Thời Tinh rất biết điều hỏi.

Nguyễn Như Du định nói "Tất nhiên là mặc," bởi đó là chiếc áo khoác phiên bản giới hạn cô mua với giá cao. Nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Thời Tinh, cô cảm giác nếu thừa nhận, chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm là có ý đồ khác với cô.

Nguyễn Như Du nhịn đau nói: "Tất nhiên là không mặc lại."

"Thấy chưa, chị không mặc nữa thì nó là đồ bỏ. Tôi không ngại dùng lại đồ bỏ, để tôi nhận giúp chị. Không cần cảm ơn đâu!" Tô Thời Tinh kết luận, nụ cười đắc ý hiện rõ trên gương mặt.

Nguyễn Như Du: "......"

Tối hôm ấy, Nguyễn Như Du chính thức ghi nhớ bài học về sự vô ơn, lấy oán trả ơn, qua cầu rút ván, và cả nghệ thuật bẻ măng khi gió thuận.

Tô Thời Tinh hoàn toàn từ bỏ việc đóng chiếc vali, ngồi phịch xuống thảm, than thở:
"Chị xem có cách nào đóng nó lại không?"

Nguyễn Như Du: Cách tốt nhất là để lại chiếc áo khoác cho tôi!

"Chị chẳng phải đang luyến tiếc cái áo khoác mà tôi mặc qua chứ?" Tô Thời Tinh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Như Du, ánh mắt đầy ý dò xét.

"Đương nhiên là không!" Nguyễn Như Du phủ nhận ngay lập tức, nhưng hơi cụp mắt như che giấu chút cảm xúc.

Sau đó, cô xoay người đi ra ngoài, trở lại với một chiếc túi nilon màu đen trong tay:
"Không nhét vừa thì để vào đây đi."

Tô Thời Tinh: "......"

Cô nhíu mày, nhìn chiếc túi rồi nói với giọng đầy bất mãn: "Tôi là minh tinh, cho dù vứt rác cũng phải mặc lễ phục dạ hội và dùng túi rác cao cấp. Chị chắc chắn để tôi nhét đồ vào cái này sao?"

"Nói tiếng người."

"Quá xấu! Chị thực sự muốn tôi dùng túi xấu xí này để đựng mấy món đồ tuyệt mỹ của mình sao?!"

"Rốt cuộc có nhét hay không?" Nguyễn Như Du bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tô Thời Tinh nhìn chằm chằm Nguyễn Như Du vài giây, cuối cùng cầm lấy chiếc túi nilon với vẻ mặt đầy oan ức, lặng lẽ nhét đồ vào trong.

Sau khi nhìn quanh phòng, Nguyễn Như Du phát hiện trên tủ đầu giường còn một khung ảnh. Cô cầm lên xem, đó là một bức ảnh chụp Tô Thời Tinh hồi nhỏ đứng cạnh một cô bé lạ mặt.

"Đây là ai? Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc đến?" Nguyễn Như Du hỏi.

Tô Thời Tinh quay lại nhìn, thần sắc thoáng hiện vẻ hoảng hốt. Nàng lập tức lấy lại khung ảnh, ôm vào lòng: "Nhìn gì mà nhìn?"

Nguyễn Như Du không truy hỏi thêm. "Xong chưa?"

"Ừ," Tô Thời Tinh đáp, cẩn thận nhét khung ảnh vào túi đồ đeo bên mình. Sau đó nàng kéo vali bằng một tay, tay kia xách túi nilon, đi ra ngoài.

Nguyễn Như Du lái xe đưa cô về khu chung cư. Dừng xe xong, cô bước theo Tô Thời Tinh vào tòa nhà.

Con đường về khu chung cư vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân hai người vang lên. Tô Thời Tinh bỗng dưng hỏi với giọng thấp: "Kỳ nóng lên lần sau của chị là khi nào?"

Nguyễn Như Du không để ý lắm, thản nhiên đáp: "Chắc vài ngày nữa, sao thế?"

Tô Thời Tinh gật gù, giọng đều đều: "À, vậy để lần tới tôi đến cho chị đánh dấu một lần nữa, thế là huề."

Ngay lập tức, Nguyễn Như Du sẩy chân, cả người lao thẳng xuống bãi cỏ bên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro