Chương 6
Chủ nhật, Nguyễn Như Du trở về đại trạch của Nguyễn gia.
Kể từ khi tiếp nhận công ty, mẹ cô đã sớm cho cô chọn một căn hộ riêng để dọn ra ngoài sống một mình. Lý do được đưa ra là khí tràng Alpha của cô quá mạnh, có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của các Omega lớn tuổi trong nhà.
Theo lời mẹ cô, khi còn trẻ đã chịu đủ khí thế của chồng, về già tuyệt đối không thể chịu thêm từ hai cô con gái. Vì thế, một người bị đuổi ra ngoài tự sống, còn một người bị đẩy vào ký túc xá ở trường học.
Tuy nhiên, vài ngày trước, Nguyễn Lâm Lang - cô em gái đã bị Nguyễn Như Du ép buộc trở về nhà. Lý do? Vì Nguyễn Lâm Lang quá "bạo dạn" khi ở bên một Omega xinh đẹp.
Lần này trở về, ngoài việc thăm hỏi thông thường, Nguyễn Như Du còn muốn "dạy dỗ" cô em gái một trận.
Sau bữa cơm, cô kéo Nguyễn Lâm Lang vào thư phòng, nghiêm mặt hỏi: "Giải thích xem, chuyện giữa em và cô gái kia là thế nào?"
Nguyễn Lâm Lang, người có sáu phần tương tự chị gái về ngoại hình, nhưng hành xử lại kém xa chị gái giỏi giang, ngược lại rất thích ứng với cái danh "phú nhị đại", cả ngày chỉ lo cùng đám bạn xấu ăn chơi đàng điếm: "Chị, em và cô ấy yêu nhau thật lòng!"
Nguyễn Như Du giơ ba ngón tay lên.
"O...Ok?" Nguyễn Lâm Lang cười hì hì. "Em biết mà, chị là người tốt nhất!"
"Ai nói với em là Ok? Đừng có cợt nhã, đứng yên!" Nguyễn Như Du xoa xoa thái dương, nói:
"Ý chị là, câu này em đã nói với chị tận 30 lần rồi. Mỗi lần là một người khác nhau, em lại phải giải thích."
"Ôi trời, chị tốt với em đến mức này, ngay cả mấy chuyện cũ cũng ghi nhớ giùm em."
Nguyễn Như Du tức đến mức đi qua đi lại. Thấy chị mình sắp phát hỏa, Nguyễn Lâm Lang vội vàng thu lại thái độ bất cần, nghiêm túc nói:
"Lần này là thật đó, chị! Em thực sự thích cô ấy, một mỹ O."
"Cô ấy không có tên à? Nếu em thích người ta, tại sao cứ gọi là mỹ O?"
"Chính là vì cô ấy tên Mỹ Âu mà."
"..." Nguyễn Như Du nghẹn lời.
Nguyễn Lâm Lang rầu rĩ nói:
"Ban đầu em cũng không thích cô ấy đâu."
Ánh mắt của Nguyễn Như Du trở nên sắc bén:
"Không thích mà em còn..."
"Đó là bị ép bất đắc dĩ thôi!" Nguyễn Lâm Lang than thở. "Cô ấy vốn yêu thầm em, đến khi tỏ tình thì bất ngờ phân hóa luôn!"
"..."
"Chị nghĩ xem, ai ngờ được 18 tuổi rồi mà còn phân hóa chứ, đúng là muộn lắm rồi!"
Nguyễn Như Du: Không, có người còn muộn hơn.
"Vả lại, em không biết phân hóa sớm hay muộn, nhưng lại xảy ra đúng lúc gặp em, chị nói xem, có phải cố ý không?"
Nghĩ đến điều gì đó, Nguyễn Như Du gật đầu: Đúng, có khi thật là cố ý.
"Đổi góc độ mà nói, nếu không phải cố ý, thì chẳng phải đây là duyên phận mà trời ban sao?"
Nguyễn Như Du: ... Trời ban duyên phận? Có khi trời tịch thu bát cơm của em để đổi lấy một cái nghiệt duyên thì có.
Thấy chị vẫn im lặng, Nguyễn Lâm Lang càng nói hăng: "Chị không biết đó thôi, những Omega mới phân hóa rất quyến rũ, không ai cưỡng lại được đâu."
"Ồ?"
"Nếu họ bám lấy chị, chị sẽ buông vũ khí đầu hàng ngay!"
Nguyễn Như Du: Em nói cũng đúng.
"Nhưng thôi, chị lớn tuổi rồi, chắc chẳng hiểu niềm vui này đâu."
Nguyễn Như Du liếc em gái một cái. Nguyễn Lâm Lang lập tức đổi giọng, làm nũng:
"Chị, chị gái tốt của em... Chị tha cho em lần này đi! Nếu em không đánh dấu cô ấy lúc đó, cô ấy sẽ bị Alpha khác cướp mất ngay."
"..."
"Hơn nữa, em thấy cô ấy cũng rất xinh, hợp với em mà, hehe."
"Hiện tại các em đang yêu nhau?" Nguyễn Như Du đột ngột hỏi.
"Đúng vậy, em đánh dấu cô ấy rồi, em phải chịu trách nhiệm chứ." Nguyễn Lâm Lang vỗ ngực tự hào. "Chị yên tâm, em không còn là cô bé 18 tuổi nữa, năm nay em 19 rồi!"
Nguyễn Như Du nhìn em gái với vẻ bất lực. Cô hiểu rõ tính em mình: nói lời hứa nhẹ tựa lông hồng, yêu một người chưa bao lâu đã nhảy sang mối quan hệ mới.
"Dù thế nào đi nữa, lần này em cũng phải dừng lại."
"Chị!" Nguyễn Lâm Lang giậm chân. "Em không có tiền, làm sao nuôi bạn gái?"
"Em đã 19 tuổi, phải tự làm tự ăn, tự nuôi bạn gái của mình. Chị là chị em, không phải máy ATM."
"Hừ, không lạ gì chị Gia Lai không thích chị!" Nguyễn Lâm Lang lầm bầm.
Nguyễn Như Du nhướn mày:
"Em làm sao biết Gia Lai không thích chị?"
Cô và Đường Gia Lai quen biết gần 20 năm, từ nhà trẻ đã là bạn thân. Mẹ của hai người còn hẹn nhau từ lúc mang thai sẽ kết thông gia. Trong lòng Nguyễn Như Du, Đường Gia Lai với cô là cặp đôi hoàn hảo.
Hiện tại mọi người đều yêu đương tự do, tìm kiếm kích thích lãng mạng trong tình yêu, nhưng cô lại cảm thấy loại lãng mạng hư vô này có ý nghĩa thực tế gì đâu.
Một khi kết hôn, gặp phải chút vụng vặt trong cuộc sống, thì nhất định phải môn đăng hộ đối, tam quan tương hợp, chí thú hợp nhau, mới có thể thích hợp, thoải mái cả đời.
Dựa theo kế hoạch của cô, cô với Đường Gia Lai chắc là liền nên kết hôn lúc tốt nghiệp đại học năm ấy, sau đó cùng nhau xây dựng gia đình hôn nhân kinh doanh, ở chung vẫn giống như hiện tại, tôn trọng nhau như khách.
"Thích chị làm gì, chị vừa lạnh nhạt, vừa nhạt nhẽo, ai mà thích nổi." Nguyễn Lâm Lang buông lời chê bai.
"Gia Lai không thích mấy người nói năng ngọt xớt đâu."
..."Gia Lai không thích mấy người nói năng ngọt xớt đâu."
Người theo đuổi Đường Gia Lai không ít, có vài người còn tặng hoa, xếp nến dưới ký túc xá, nhưng đều bị cô ấy thẳng thừng từ chối. Chỉ điều đó thôi cũng đủ chứng minh rằng Đường Gia Lai thích người điềm tĩnh, kiên định, biết làm việc lớn. Giống như cô, Nguyễn Như Du.
"Có mới lạ." Nguyễn Lâm Lang cắt ngang suy nghĩ của chị mình. "Chị Thời Tinh còn tốt hơn chị, chị ấy vừa xinh đẹp vừa thú vị. Nếu không phải chị ấy thích chị Gia Lai, em đã muốn theo đuổi chị ấy rồi."
"Em thích Tô Thời Tinh?"
"Thích chứ, nhưng không phải kiểu tình yêu. Nếu chị Thời Tinh là chị gái em thì hay biết mấy, mỗi ngày chắc vui hơn bây giờ nhiều."
Trong đầu Nguyễn Như Du bỗng hiện lên hình ảnh Tô Thời Tinh với khuôn mặt đầy biểu cảm sinh động, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi vô số vẻ mặt.
Phải công nhận, cô ấy thật sự rất thú vị.
Nhưng chính vì Tô Thời Tinh xuất hiện mà mọi kế hoạch của cô bị đảo lộn.Ví dụ như chuyện Đường Gia Lai đi du học. Ban đầu, Nguyễn Như Du đã định giữ cô ấy ở lại, thậm chí còn chuẩn bị cầu hôn. Nhưng Tô Thời Tinh lại ra sức ủng hộ Đường Gia Lai xuất ngoại, còn suýt cãi nhau đến tay chân với cô.
Những ngày vừa qua, Nguyễn Như Du bận đấu trí với Tô Thời Tinh, đến khi nhận ra thì Đường Gia Lai đã lên máy bay rời đi.
"Nói đến Thời Tinh tỷ, lần trước chị ấy bảo mình đi kiểm tra phân hóa, có kết quả chưa vậy?" Nguyễn Lâm Lang hỏi.
"Em quan tâm cô ấy thật đấy." Nguyễn Như Du không kiềm được mà cảm thấy chua xót. Người em gái này chỉ gọi điện cho cô mỗi khi cần tiền, ngày thường thì chẳng bao giờ thèm để ý đến cô.
Nguyễn Lâm Lang lập tức biện minh: "Em quan tâm chị ấy chẳng phải giống như quan tâm chị sao?"
Nguyễn Như Du nhíu mày: "Ý em là gì?"
Nguyễn Lâm Lang trả lời: "Dù sao mỗi lần em nói chuyện với Thời Tinh tỷ, em đều nghe được tin tức về chị từ chị ấy. Vậy thì em cần gì phải hỏi trực tiếp chị nữa?"
Nguyễn Như Du ngẩn ra vài giây, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Em đều nghe tin về chị từ chị ấy? Chị ấy quan tâm đến chuyện của chị vậy sao?"
Nguyễn Lâm Lang nói: "Đương nhiên rồi. Lần trước chị ấy còn nói chuyện công ty của chị với em, phân tích rằng công ty chị chắc cũng vài năm nữa là phá sản."
Nguyễn Như Du vỡ vụn: "..."
"Tháng trước chị ấy còn bảo chị gầy quá, kêu em mua nhiều đồ ăn ngon cho chị, bảo chị bồi bổ cơ thể."
Nghe đến đây, biểu cảm của Nguyễn Như Du trở nên khó tả, trong lòng nảy ra một suy nghĩ kỳ quái: "Thật sao?"
"Thật chứ. Chị ấy còn đặc biệt dặn dò là phải mua bánh kem, trà sữa, chocolate – mấy thứ giàu năng lượng ấy. Chị ấy bảo thế thì chị mới tăng cân nhanh được!"
Suy nghĩ vừa nảy ra lập tức tan vỡ, Nguyễn Như Du nghiến răng: "Chị ấy là muốn chị mập lên, dáng người xấu đi thì có!"
Nguyễn Lâm Lang cười hì hì: "Chị còn muốn nghe thêm chuyện khác không?"
"Không cần. Em có thể biến đi được rồi."
"Vậy em nói thêm một câu cuối nhé?"
"Cũng không cần!"
"Hừ! Vậy thì em chúc chị Gia Lai và chị Thời Tinh trăm năm hạnh phúc!"
Nguyễn Như Du: Đau đầu, thật sự rất đau đầu.
Đến chiều tối, Đường Gia Lai cùng mẹ đến làm khách.
Mẹ Nguyễn nhiệt tình đón tiếp, nắm chặt tay Đường Gia Lai không buông, hỏi han đủ điều về cuộc sống nước ngoài, còn dặn nhà bếp chuẩn bị những món cô ấy thích ăn.
Từ nhỏ, hai gia đình thường xuyên qua lại. Thoạt nhìn, họ đã chẳng khác gì người một nhà.
Nhìn mẹ mình hỏi han Đường Gia Lai kỹ lưỡng từng chi tiết, Nguyễn Như Du hiểu rõ bà muốn dò xét về tình trạng tình cảm của Đường Gia Lai. Tuy nhiên, mỗi lần nhắc đến chuyện đó, Đường Gia Lai đều lảng tránh, không muốn bàn luận.
"Thôi được rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện. Con đi với Gia Lai một lát, có chút việc cần bàn." Nguyễn Như Du nói xong thì kéo Đường Gia Lai lên lầu hai.
"Ừm."
Nhìn bóng lưng hai người, mẹ Nguyễn lẩm bẩm với ánh mắt đầy mong chờ: "Nhìn đi, hai đứa trẻ này thật xứng đôi, chắc chắn nếu bên nhau sẽ rất hợp."
"Đúng vậy." mẹ Đường gật đầu, nhưng nét mặt lại hơi lơ đãng. Sự thất thần này đến từ một lý do khác – Tô Thời Tinh.
Mẹ Tô, mẹ của Tô Thời Tinh, vốn là bạn thân của mẹ Đường từ thời trẻ. Sau khi chuyển đến đây, hai gia đình trở nên rất thân thiết. Chính la mẹ Đường đã làm cầu nối giới thiệu mẹ Tô và mẹ Nguyễn, để ba người trở thành bạn tốt của nhau.
Tuy nhiên, tâm tư của Tô Thời Tinh, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Đề tài này, mẹ Tô cũng từng nhắc đến với mẹ Đường nhiều lần.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là chị em tốt, nàng thật khó xử quá.
Thôi, cứ để xem bọn trẻ tự phát triển thế nào vậy.
Trên lầu, cuối cùng Đường Gia Lai cũng được hít thở chút không khí thoải mái, cô khẽ thở dài rồi mỉm cười:
"Cảm ơn nhé, mình thật sự không chịu nổi mấy tình huống như vậy."
Nguyễn Như Du rót cho cô một ly cà phê: "Công ty mới thích nghi tốt chứ?"
"Khá tốt, mình thực sự thích." Trong mắt Đường Gia Lai ánh lên sự rạng rỡ. "Dù có hơi mệt, nhưng khi có mục tiêu thì sẽ không cảm thấy nhàm chán. Huống hồ, đó còn là công việc mình yêu thích."
"Vậy là tốt rồi."
Đường Gia Lai ngẩng đầu nhìn cô: "Còn cậu thì sao?"
"Tớ cũng ổn."
Đường Gia Lai dựa lưng vào lan can, đưa mắt đánh giá cô một lượt rồi nhoẻn miệng cười:
"Như Du, cậu có cảm thấy chúng ta giờ hơi khách sáo với nhau không?"
"Có sao?"
"Có. Chuyện đó bình thường thôi." Đường Gia Lai nhẹ nhàng nói. "Rốt cuộc cũng đã mấy năm không gặp, cuộc sống cứ thế dần dần lệch khỏi quỹ đạo trước kia."
Nguyễn Như Du khẽ nhíu mày, định phản bác nhưng lại không biết phải nói gì, đành buông một câu đầy triết lý:
"Cứ để thời gian giải quyết đi. Qua một thời gian, chúng ta sẽ lại trở về như trước thôi."
Đường Gia Lai cười cười, không nói thêm gì.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.
Là Nguyễn Lâm Lang, cô chạy thẳng ra sân, lớn tiếng gọi: "Chị Thời Tinh!"
"Tiểu Lâm Lang!"
Không xa lắm, mẹ Tô dẫn Tô Thời Tinh đến làm khách.
Tô Thời Tinh và Nguyễn Lâm Lang lao về phía nhau, mở rộng vòng tay, rồi ôm chầm lấy nhau, cùng nhảy lên vui vẻ như hai chú gấu nhỏ ngốc nghếch.
Trên lầu, Đường Gia Lai bật cười, liếc nhìn Nguyễn Như Du, thấy cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhưng khóe miệng giật giật, như đang cố gắng nhịn cười. Điều này khiến ý cười trong mắt Đường Gia Lai càng sâu thêm.
"Các cô ấy thật đáng yêu."
Nguyễn Như Du nheo mắt: "... Cậu nói đáng yêu thì cứ cho là đáng yêu đi."
Dưới sân, hai bà mẹ cũng đi ra, vui vẻ chào đón mẹ Tô vào nhà.
Đợi đến khi sân chỉ còn lại hai người, Nguyễn Lâm Lang mới thì thầm bên tai Tô Thời Tinh:
"Chị Thời Tinh , chuyện của em và 'mỹ nữ nhỏ' đã bị chị của em biết rồi."
"Là chị báo đấy."
"Em đoán được mà. Vậy nên em cũng mách chị của em vài chuyện về chị."
"Chị tha thứ cho em."
Sau màn "chị em giả trân" thân thiết này, Tô Thời Tinh hỏi: "Gia Lai đến chưa?"
"Đến rồi, nhưng bị chị của em kéo lên lầu mất rồi."
"Cái gì?!" Tô Thời Tinh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên ban công lầu hai có hai người.
Đường Gia Lai mặc váy đỏ, chống tay lên lan can, tươi cười vẫy tay với họ.
Còn bên cạnh, Nguyễn Như Du diện sơ mi kết hợp quần ống rộng cạp cao, đeo kính gọng vàng, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, trông chẳng khác nào một vị sát thần.
Thấy Tô Thời Tinh đứng chôn chân nhìn, Nguyễn Lâm Lang tò mò hỏi: "Sao chị không lên gặp Gia Lai của chị đi?"
"Không được, chị phải quyết đấu với chị gái của em!" Vừa nhìn thấy hai người đứng chung trông xứng đôi đến vậy, lòng Tô Thời Tinh tràn đầy khó chịu.
Nguyễn Lâm Lang hưng phấn xoa tay: "Thời gian, địa điểm?"
"Ngay bây giờ!" Tô Thời Tinh chỉ tay về phía Nguyễn Như Du từ xa, hét lên, "Nguyễn Như Du, chị cách xa Gia Lai ra một chút cho tôi!"
Nguyễn Như Du: "Mắc gì?"
"Chị trước tiên đứng xa ra một chút!"
Nguyễn Như Du từ từ nói: "Gia Lai, tớ có chuyện muốn nói với cậu một chút."
Đường Gia Lai nghe cái ngữ khí nói chuyện quái dị của cô, cười nói: "Chuyện gì?"
Tô Thời Tinh đột nhiên cảnh giác: "Nguyễn Như Du! Chị dám nói, thì chị chính là ——"
"Hả? Lớn tiếng chút." Nguyễn Như Du cười đến không có ý tốt, "Cô tốt nhất nghĩ mình nên muốn nói gì."
Tô Thời Tinh: "......"
Tô Thời Tinh nhịn nhục: "Chị chính là —— kẹo bông gòn trong lòng em, ngọt ngào mộng tưởng......"
Co được dãn được Tô Thời Tinh.
Nguyễn Lâm Lang:???
Quyết đấu? Chị cho em xem cái này?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro