Chương 74
Tô Thời Tinh ở trong phòng, chậm rãi thay đồ rồi bước ra phòng khách. Nàng bước đi như một học sinh sắp phải kiểm điểm trước cả lớp, cẩn thận chỉnh lại quần áo, đứng sang một bên.
"Thời Tinh, ngồi đi." Mẹ Nguyễn lên tiếng.
Tô Thời Tinh khẽ dịch bước, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Như Du, ánh mắt nhìn lướt qua hai vị trưởng bối trước mặt và cả Nguyễn Lâm Lang đang cười hả hê, vui vẻ "ăn dưa" như khán giả trong một bộ phim kịch tính.
"Con đã nói từ lâu là hai người họ có gian tình, hai người không tin." Nguyễn Lâm Lang cười đắc ý.
Nguyễn Như Du liếc cô em một cái đầy sắc lạnh.
"Như Du, hai đứa là chuyện thế nào?" Mẹ Nguyễn mở lời đầu tiên.
Nguyễn Như Du và Tô Thời Tinh nhìn nhau. Nguyễn Như Du dùng ánh mắt như dò hỏi ý kiến.
Tô Thời Tinh ngập ngừng, ánh mắt đảo qua hai người lớn trong nhà rồi quay sang Nguyễn Như Du. Thấy ánh mắt kiên định của cô, Tô Thời Tinh hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu.
"Vâng, chúng con đang ở bên nhau." Nguyễn Như Du mỉm cười, nắm lấy tay Tô Thời Tinh.
Tô Thời Tinh liếc nhìn mọi người để xem phản ứng. Mẹ Nguyễn trầm ngâm, Trương Thúy Liên định nói rồi lại thôi, chỉ có Nguyễn Lâm Lang là cười đến mức muốn nhảy múa tại chỗ.
Hai người nhìn nhau, lòng càng thêm căng thẳng vì không đoán được ý tứ của hai vị trưởng bối.
Cuối cùng, không chịu được sự im lặng ngột ngạt, Tô Thời Tinh nói thẳng: "Chúng con ở bên nhau rồi, mẹ, mẹ nói gì đi chứ!"
Nghe vậy, Trương Thúy Liên nhìn Nguyễn Như Du, vẻ mặt tràn đầy yêu thương, nhưng lời nói lại như xát muối: "Như Du à, con là một cô gái tốt, con không muốn suy nghĩ lại sao? Con ưu tú như vậy mà ở bên Thời Tinh thì hơi phí."
Tô Thời Tinh: "..." Mẹ ruột à???
Nguyễn Như Du tay nắm chặt hơn, nhẹ nhàng trả lời: "Dì, không có gì là phí cả. Được ở bên em ấy là phúc của con."
Tô Thời Tinh mỉm cười đắc ý: "Đúng rồi, đúng rồi!"
Trương Thúy Liên lườm nàng một cái, không nói gì thêm. Lúc này, mẹ Nguyễn lại xen vào: "Đúng thế, là phúc của con, nhưng mà Thời Tinh thì lại xui xẻo! Thời Tinh à, con có chắc là muốn lao đầu vào cái hố này không? Như Du không tốt đẹp như bề ngoài đâu. Con bé này tâm cơ lắm, người bình thường không chiếm được lợi từ nó đâu."
Nguyễn Như Du: "..." Mẹ nào lại "đuổi" con gái ruột thế này?
Tô Thời Tinh gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Con biết chị ấy gian xảo từ lâu rồi. Nhưng mà dù sao chị ấy cũng đổ gục trước con thôi!"
Hai vị trưởng bối nghe vậy ngẩn người, suy nghĩ lại thấy cũng có lý.
"À phải, hai người lo gì chứ?" Nguyễn Lâm Lang chen ngang, "Hai người này từ nhỏ đã gây rắc rối cho nhau. Giờ để họ ở cạnh nhau, đỡ phải làm phiền thiên hạ. Họ chính là trời sinh một đôi!"
Mẹ Nguyễn và Trương Thúy Liên nhìn nhau, cuối cùng cũng dần chấp nhận.
Một lúc sau, hai người như vừa tiêu hóa xong tin tức, bất ngờ đồng thanh thốt lên: "Thật sự ở bên nhau?!"
"Có gạt chúng ta không? Là kiểu yêu đương nghiêm túc đúng không?!"
Nguyễn Lâm Lang: "... Hai người chậm tiêu quá, phản xạ vòng cả địa cầu!"
Nguyễn Như Du mỉm cười, nói rõ ràng từng chữ: "Đúng vậy, chúng con thật sự đang yêu nhau."
Mẹ Nguyễn la to: "Aaa!!!"
Trương Thúy Liên: "Cứu tôi!!! Sao lại có thể như thế được?!"
Hai vị trưởng bối thay phiên nhau biểu lộ sự sốc, mẹ Nguyễn hỏi dồn: "Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?"
Nguyễn Như Du đáp: "Cũng không lâu lắm."
Trương Thúy Liên nghi ngờ: "Có phải vì Gia Lai từ chối cả hai nên các con hận quá mà quyết định hợp sức trả thù con bé không? Sau đó giả vờ yêu nhau mà cuối cùng lại hóa thành thật không?"
Cả phòng đều đơ người trước câu hỏi.
Mẹ Nguyễn: "Chà, thật là kịch tính!"
Tô Thời Tinh: "..." Thì ra còn có kịch bản như vậy sao?!
Nguyễn Như Du: "..." Đầu óc bổ não của ai vậy?
Nguyễn Như Du kiên nhẫn giải thích: "Không phải phức tạp như vậy đâu ạ. Chỉ là chúng con nhận ra tình cảm thật của mình mà thôi."
Trương Thúy Liên hỏi Tô Thời Tinh:
"Thật vậy à?"
Tô Thời Tinh chớp chớp mắt:
"Là chị ấy nhận ra cảm xúc của mình, rồi mới bắt đầu đuổi theo con (/ω\)."
Nguyễn Lâm Lang giơ ngón tay cái lên: "Chị à, chị ruột em đúng là tuyệt vời!"
Trương Thúy Liên nhìn Nguyễn Như Du, ánh mắt như nhìn một dũng sĩ: "Con... Làm rất tốt, dám đối diện với sự thật cuộc sống, quả là một dũng sĩ."
Tô Thời Tinh: "Này, sao con lại là 'thảm đạm nhân sinh' thế?"
Nguyễn Như Du cười ôm lấy eo Tô Thời Tinh: "Dì ơi, con thật sự thích em ấy, bọn con sẽ sống tốt, dì có thể yên tâm giao em ấy cho con được không?"
"Con đứa nhỏ này, dì có thể yên tâm giao nó cho con, nhưng còn con thì mẹ không yên tâm về con đâu." Trương Thúy Liên vừa nói vừa chọc vào trán Tô Thời Tinh, khiến nàng phải co người lại trong vòng tay Nguyễn Như Du.
"Con nhỏ đáng chết này, một chút cũng không chịu lớn, làm việc gì cũng hấp tấp, thiếu suy nghĩ, tính khí lại nóng nảy, con có chắc chắn không?"
"Dạ." Nguyễn Như Du gật đầu, giọng không lớn nhưng đầy khí phách, "Khi ở bên em ấy, con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con yêu em ấy, bao gồm cả những ưu điểm và khuyết điểm của em. Nếu không có những điều ấy, thì em ấy đâu phải là Tô Thời Tinh khiến trái tim con rung động nữa."
Tô Thời Tinh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Như Du: "Sao chị không nói với em những điều này?"
Nguyễn Như Du cúi đầu, hỏi: "Nói với em có phải sẽ khiến em thấy mắc ói không?"
"Không đâu, em thích nghe mà." Tô Thời Tinh quay sang hỏi ba người kia: "Mọi người có thấy buồn nôn không?"
Ba người không trả lời, chỉ im lặng bỏ đi, không muốn thấy cảnh hai người họ âu yếm nữa.
Trên xe, ba người ngồi một lúc, hít thở sâu.
Nguyễn Lâm Lang mở lời đầu tiên: "Ôi trời! Thật sự chị Thời Tinh muốn làm chị rể của con sao?!"
Mẹ Nguyễn và Trương Thúy Liên đồng thời nhìn nhau, đồng thanh: "Bà thông gia?"
Cả hai người đều cười lớn. Mẹ Nguyễn lắc đầu, cười nói: "Thế này tính là chuyện gì vậy?"
"Đúng vậy, sao có thể đột ngột nói yêu là yêu thế này?" Trương Thúy Liên cảm thấy chuyện này hơi quá, nhưng sau khi hết sợ, lại thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm.
"Tôi thật sự rất thích Như Du, nếu Như Du có thể gia nhập gia đình chúng ta, thì quả là tuyệt vời."
Mẹ Nguyễn phụ họa: "Tôi cũng thích Thời Tinh, trước đây còn muốn nhận con bé làm con nuôi cơ... Hóa ra Như Du không cho tôi làm vậy vì lý do này!"
"Có chuyện đó sao?" Trương Thúy Liên hỏi, cười.
"Đúng thế, mới đầu Như Du không muốn tôi nhận Thời Tinh làm con nuôi, bây giờ đã hiểu vì sao rồi!"
Nguyễn Lâm Lang xen vào: "Đúng rồi, trước đây con có đùa bảo muốn theo đuổi chị Thời Tinh, nhưng mấy ngày nay chị con không cho cpn sắc mặt tốt, còn bảo con đừng trêu chọc chị Thời Tinh, nếu không sẽ đánh gãy chân con!"
"Mẹ cũng sẽ đánh gãy chân con đấy." Mẹ Nguyễn trừng mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục: "Còn có chuyện này, lúc Thúy Liên nằm viện, chúng ta đã bàn xong là mẹ Gia Lai sẽ mang cơm cho Thúy Liên, ai ngờ Như Du lại tự nguyện nấu cho Thúy Liên, hóa ra là muốn lấy lòng mẹ vợ này!"
Trương Thúy Liên cười lớn: "Vậy có thể thấy hai đứa đó không phải đùa giỡn đâu nhỉ?"
"Cũng chẳng cần quan tâm, giờ nếu tụi nó đã ở bên nhau, chúng ta không thể để hai đứa đó chia tay. Gia Lai thì không có duyên làm con dâu của tôi, còn Thời Tinh thì tôi nhất định không bỏ qua."
Trương Thúy Liên cười: "Đúng vậy, chúng ta đã đạt được thống nhất chung rồi!"
Nguyễn Lâm Lang hứng thú lên: "Vậy thì con cũng đạt được mục tiêu rồi..."
Mẹ Nguyễn: "Đi đi, cút qua một bên, còn muốn đuổi theo chị dâu sao?"
Nguyễn Lâm Lang: "..." Xem cái miệng tùy tiện của tôi đi!
Ngày hôm sau sáng sớm, Nguyễn Như Du nhận được tin nhắn từ mẹ Nguyễn: 【Mẹ: Hôm nay là Lễ Tình Nhân, nhớ mang Thời Tinh đi ra ngoài lãng mạn một chút nhé!】
Nguyễn Như Du nhìn lịch, nhận ra hôm nay là 14 tháng 2, đúng vào ngày công ty khai trương, công việc bận rộn vô cùng.
Trong khi đó, Tô Thời Tinh cũng đang rất vội, tham gia các sự kiện và các hoạt động tuyên truyền.
Tối qua Tô Thời Tinh cũng đã trời về chung cư của mình, sáng sớm hôm nay trợ lý đã đến đón nàng đi làm. Trên đường, nàng nhận được tin nhắn từ Trương Thúy Liên: 【Vương Mẫu: Dù có bận, đừng quên hôm nay là Lễ Tình Nhân, phải dành thời gian cho Như Du nhé!】
Tô Thời Tinh suýt quên mất, vội vàng bảo trợ lý: "Đi mua giúp tôi một món đồ."
Cùng lúc đó, Đường Gia Lai nhận được sự dặn dò của mẹ.
Mẹ Đường nói: "Nghe nói con đang yêu rồi? Hôm nay đừng về nhà, cùng người yêu đi hẹn hò, đừng mãi làm việc như vậy, mẹ xem bao giờ các con mới thành một nhà được!"
Đường Gia Lai chợt nhớ mình còn có công việc quan trọng phải giải quyết, vội vàng rời đi mà chưa kịp giải thích rõ ràng với Tạ Trăn.
Khi đến viện nghiên cứu, Trần Duệ vội vàng nói: "Nhanh chuẩn bị họp đi, chủ nhiệm đang đợi chúng ta đó."
Tạ Trăn ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn đồng hồ, quá hai phút đã đạt đến đỉnh của sự kiên nhẫn, rồi bất mãn nói: "Còn ai chưa tới?"
"Xin lỗi, hôm nay kẹt xe một chút."
Tạ Trăn liếc nhìn cửa, thấy Đường Gia Lai vội vàng bước vào, vẻ mặt xin lỗi, rồi nhanh chóng cúi đầu nhìn tài liệu: "Nhanh vào đi."
Đường Gia Lai nhanh chóng bước vào vị trí của mình.
Trần Duệ thì thầm: "Còn may là hôm nay không có phạt, chủ nhiệm không nổi giận đâu."
Đường Gia Lai thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tạ Trăn đang mở họp, bắt đầu ghi chép chăm chú.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Đường Gia Lai cảm thấy hôm nay Tạ Trăn có vẻ nói những câu sơ sót, không phải nói sai thì là đang nói lại tạm ngừng một cách khó hiểu.
Sau cuộc họp, cô cùng đồng nghiệp trao đổi về tình hình, nhưng không ai nghĩ có gì sai sót.
Khi ăn trưa, Đường Gia Lai ngồi xuống bên cạnh Tạ Trăn, hỏi: "Chủ nhiệm, em muốn mời chị ăn một bữa."
Tạ Trăn chậm rãi hỏi: "Em mời tôi sao?"
"Ừm, chị có rảnh không?"
"Có." Tạ Trăn ngừng một chút, rồi nói: "Nhưng tôi từ chối."
"Hả?" Đường Gia Lai không ngờ lại bị từ chối ngay lập tức, cúi mắt xuống: "Vậy cũng được."
"Tôi sẽ mời em."
"Hả?" Đường Gia Lai ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: "Thật sao?"
"Ừ." Tạ Trăn dường như rất nghiêm túc suy nghĩ: "Hẳn là tôi nên mời em mới đúng."
Đường Gia Lai không hiểu logic của câu nói này, nhưng miễn là được ăn cơm cùng nhau thì cũng tốt. Đến lúc đó cô sẽ cảm ơn trực tiếp sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên khởi công, viện trưởng không sắp xếp nhiệm vụ gì đặc biệt. Đúng giờ tan làm, mọi người đều được cho về sớm.
Đường Gia Lai thay đồ xong, đi ra cổng lớn thì thấy Tạ Trăn đang đi qua đi lại. Cô chào hỏi: "Chủ nhiệm, chị đang làm gì vậy?"
Tạ Trăn đứng yên, nghiêng người nhìn cô: "Chờ em để đi ăn cơm."
"Là hôm nay sao?"
"Ừ."
Đường Gia Lai vốn nghĩ rằng sẽ chọn một ngày khác, nhưng hôm nay cũng rảnh nên cô đồng ý ngay.
Hai người đi dọc theo vỉa hè, Đường Gia Lai hỏi: "Chúng ta đi ăn ở đâu đây?"
Tạ Trăn hỏi lại: "Em không biết sao? Tôi đang đi theo em mà."
"?" Đường Gia Lai vừa buồn cười vừa bất ngờ: "Em cứ tưởng chị dẫn đường, nên cũng đi theo chị đấy."
"Tôi mời em ăn cơm, em muốn ăn gì cũng được, đi đâu cũng được." Tạ Trăn nói với vẻ nghiêm túc.
Đường Gia Lai cảm động, nhưng vẫn cười trêu: "Người mù đường mà cũng bày đặt tìm cớ sao?"
Mặt Tạ Trăn hơi đỏ lên.
"Ơ?" Đường Gia Lai nghiêng đầu nhìn kỹ, "Thì ra chủ nhiệm cũng biết đỏ mặt sao?"
Tạ Trăn ngẩng đầu nhìn trời: "Mù đường... tôi sẽ cố sửa."
"Sao cơ?"
"Nếu em không thích việc tôi bị mù đường, tôi sẽ sửa."
"Không có đâu, em chỉ nói đùa thôi." Đường Gia Lai bật cười, "Hôm nay chị có vẻ đáng yêu thật đấy."
Mặt Tạ Trăn càng đỏ hơn.
Hai người cùng nhau đi tiếp. Đường Gia Lai cười khúc khích, bả vai rung nhẹ. Một lúc sau, cô cuối cùng không nhịn được mà cười to.
Tạ Trăn vừa quay đầu nhìn, thì một chiếc xe điện phóng tới. Cô nhanh chóng kéo Đường Gia Lai vào phía trong vỉa hè.
Đường Gia Lai nghiêng đầu nhìn, bốn mắt giao nhau. Cô chậm rãi mỉm cười: "Cảm ơn chị."
"Không có gì."
Đi được một đoạn nữa, Đường Gia Lai cười bảo: "Chủ nhiệm, chị có thể buông tay rồi."
"À." Tạ Trăn nhanh chóng buông tay, cúi đầu nhìn bàn tay mình, vẻ mặt hơi ủ rũ.
"Sao thế?" Đường Gia Lai cũng nghiêng đầu nhìn theo tay cô, "Bị thương à?"
Tạ Trăn lắc đầu, rồi đột ngột nói: "Tôi chưa từng yêu ai, nên không biết làm thế nào."
Đường Gia Lai chậm rãi chớp mắt: "Hả?"
"Nếu tôi làm không tốt, em cứ nói thẳng ra như lúc nãy." Tạ Trăn gãi đầu, trông giống như một đứa trẻ làm sai, hoàn toàn khác với sự nghiêm khắc thường ngày ở viện.
Đường Gia Lai lại chớp mắt: "Gì cơ?"
"Tôi... tôi không biết em thích gì. Có lẽ tôi hơi chậm chạp, nhưng tôi muốn em yêu tôi. Mấy ngày nay nghĩ kỹ rồi, tôi cũng nhận ra hình như tôi rất thích em."
Đường Gia Lai: "......"
Không xong rồi.
Cô đã quên mất chủ nhiệm là người thật thà. Không ngờ chị ấy lại xem lời nói đó là thật!
Thật sự rất tội lỗi.
"Chủ nhiệm, nghe tôi nói, chuyện này là em sai. Thật ra em..." Đường Gia Lai định giải thích thì người trước mặt đột nhiên chạy sang đường đối diện.
"Chủ nhiệm, chị đi đâu vậy?!" Đường Gia Lai định đuổi theo, nhưng vừa lúc đèn đỏ nên phải đứng chờ.
Khi đèn xanh sáng lên, cô vừa định bước thì thấy Tạ Trăn ôm một bó hoa lớn từ bên kia đường chạy về phía cô.
Chỉ trong chốc lát, Tạ Trăn đã đứng trước mặt, đưa bó hoa đầy tay cho cô.
Bất ngờ ôm trọn một lòng đầy hoa, Đường Gia Lai ngạc nhiên hỏi: "Sao mua nhiều hoa thế này?"
"Không biết em thích loại nào, nên cái nào đẹp tôi đều mua." Tạ Trăn nghiêm túc trả lời. "Nghe nói Lễ Tình Nhân phải tặng hoa. Em thích không?"
Đường Gia Lai nhìn vào đôi mắt chân thành của Tạ Trăn, sáng rực giữa màn đêm. Cô cúi xuống nhìn bó hoa rực rỡ, nở một nụ cười: "Thích."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro