Chương 75

Tô Thời Tinh được đoàn phim sắp xếp quay một video ngắn, buổi chiều lại bận tham gia hội thảo kịch bản. Nàng thậm chí không kịp ăn tối, phải vội vàng đến địa điểm tổ chức sự kiện quảng bá.

Khi kết thúc công việc, đã gần 11 giờ đêm.

Người đại diện vẫn đang thương lượng các hợp đồng hợp tác mới với nhãn hàng, trợ lý liền đưa Tô Thời Tinh về trước.

Cô ngồi mệt mỏi trên ghế sau, bất giác hỏi: "Kêu cô đi mua gì để lấy lòng hả."

"Đúng rồi." Trợ lý đáp, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Rời khỏi chỗ này trước đã." Tô Thời Tinh mở điện thoại, gọi cho Nguyễn Như Du.

"Người xấu gọi điện thoại——"

Trong xe bất chợt vang lên nhạc chuông.

Tô Thời Tinh kinh ngạc, vội vàng nhìn lên phía trước, phát hiện người ngồi ở ghế phụ không phải chuyên viên trang điểm.

Nguyễn Như Du đội mũ lưỡi trai, quay đầu lại nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch: "Muốn đi đâu đây?"

"Chị đến từ khi nào vậy?!" Tô Thời Tinh mừng rỡ hỏi.

Xe lái vào bãi đỗ, Nguyễn Như Du kéo thấp vành nón, cười nói: "Vừa tan làm, chờ em một chút thôi."

Khi về đến chung cư của Tô Thời Tinh, Nguyễn Như Du vẫn lẫn trong nhóm trợ lý, đội mũ và đeo khẩu trang, cùng họ hộ tống nàng lên nhà.

Lúc tạm biệt, nhóm trợ lý không giấu được vẻ tò mò, ai nấy đều cười đầy ẩn ý.

Khi cánh cửa đóng lại, Nguyễn Như Du chuẩn bị cúi xuống hôn Tô Thời Tinh, nhưng nàng lại nghiêng đầu né, cười nói: "Đợi một chút, em có quà cho chị."

Nguyễn Như Du mong đợi hỏi: "Quà gì vậy?"

Tô Thời Tinh chạy đến phòng khách, mở chiếc túi màu đen mà trợ lý vừa mang lên, lấy ra một bó lớn hoa forget-me-not.

"Ta-da ~ Đẹp không? Thích chứ?"

Nguyễn Như Du bước tới, chạm nhẹ vào những cánh hoa, cười nói:
"Thích, sao em biết chị thích loại hoa này?"

"Em cũng mới nhớ ra gần đây thôi." Tô Thời Tinh đáp.

Lúc còn học đại học, Tô Thời Tinh thường thấy mọi người trong khuôn viên tặng hoa cho nhau. Nàng nảy ra ý tưởng muốn tặng hoa cho Đường Gia Lai ở nước ngoài, nhưng không biết nên tặng loại nào.

Đúng lúc đó, nàng thường xuyên đến tìm Nguyễn Như Du trò chuyện để giải khuây. Một lần đến ký túc xá của Nguyễn Như Du, khi cô ấy đi gặp giáo viên hướng dẫn, Tô Thời Tinh ngồi trò chuyện với các bạn cùng phòng và hỏi xem loài hoa nào đẹp nhất.

Các bạn cùng phòng đưa ra nhiều ý kiến khác nhau, nhưng một người nói rằng Nguyễn Như Du thích hoa forget-me-not. Vì cô ấy hay nhìn chằm chằm vào hoa này lâu hơn các loại khác khi được tặng, nhưng cuối cùng vẫn từ chối nhận.

Ban đầu, Tô Thời Tinh không để ý, nhưng khi tra ảnh hoa forget-me-not, cô lập tức bị cuốn hút và quyết định tặng hoa này.

Hiện tại nghĩ lại, nàng mới nhận ra mình đã tặng nhầm người bao lâu nay.

"Chỉ cần chị thích là được." Tô Thời Tinh cười nói. "Nhưng sao chị lại thích hoa này? Bạn cùng phòng nói chị nhìn hoa này lâu hơn một chút."

Nguyễn Như Du khẽ vuốt cánh hoa, nhẹ nhàng đáp: "Vì nhụy hoa giống những ngôi sao."

Khi lần đầu tiên có người tặng cô hoa forget-me-not, cô đã ngẩn ngơ một chút, nhìn kỹ hơn vài lần. Từ đó, cô cảm thấy loài hoa này rất đẹp.

Tô Thời Tinh bất ngờ trước lý do này, bật cười rạng rỡ: "Vậy chị có phải đã thích em từ lâu rồi không?"

"Còn em thì sao?" Nguyễn Như Du cũng nhìn thẳng vào nàng.

Sau một thoáng im lặng, hai người bật cười.

Tô Thời Tinh ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm Nguyễn Như Du, cười tủm tỉm hỏi: "Chị có quà cho em không?"

Nguyễn Như Du cúi xuống nhìn nàng, nhẹ giọng: "Nếu chị chưa kịp chuẩn bị thì sao?"

"Vậy em sẽ đuổi chị ra ngoài ngay." Tô Thời Tinh vẫn mỉm cười trêu chọc.

Nguyễn Như Du cười khẽ, lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, đeo lên cổ cho nàng.

Tô Thời Tinh cúi xuống nhìn, mặt dây chuyền là một viên hổ phách, bên trong có hình hoa hồng.

Cô bước đến trước gương, ngắm nghía và không giấu được vẻ yêu thích: "Chị mua được ở đâu vậy?"

"Chị đặt làm. Thích không?"

"Siêu thích!" Tô Thời Tinh vừa sờ ngắm chiếc vòng cổ không rời tay, vừa tươi cười rạng rỡ. Đột nhiên, nàng khựng lại, ánh mắt lóe lên chút nghịch ngợm:

"Vậy có vẻ quà của em hơi... thấp kém nhỉ."

"Vậy em phải bù đắp cho chị."

"Hả?" Tô Thời Tinh xoay người nhìn Nguyễn Như Du, chu môi bất mãn: "Em chỉ đùa một chút thôi, làm gì mà chị không chút khách khí nào thế?"

"Ai bảo chị là tư bản cơ chứ. Đã làm thì không bao giờ lỗ vốn." Nguyễn Như Du nhẹ nhàng kéo Tô Thời Tinh vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên cổ nàng, để lại một dấu đỏ mờ nhạt, như hoa hồng hổ phách khẽ chạm vào làn da mềm mại.

"Em hãy dùng cả đời còn lại để bù đắp cho chị."

Tô Thời Tinh khẽ cười, nhưng khóe môi lại run nhẹ: "Vậy em chẳng phải sẽ rất mệt sao?"

"Vậy nếu chị đưa ra một điều kiện khác để trao đổi thì sao?" Nguyễn Như Du ghé sát, thì thầm bên tai nàng.

Tô Thời Tinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Như Du, hơi sững người lại: "Điều kiện gì?"

"Đánh dấu cả đời."

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Tô Thời Tinh khẽ rung động, khó tin nhìn Nguyễn Như Du: "Chị nghiêm túc sao? Đánh dấu cả đời... chị thật sự muốn như vậy à?"

Đánh dấu cả đời là một cam kết không thể thay đổi. Sau khi thực hiện, dù có gặp người khác phù hợp hơn về mặt pheromone hay xảy ra bất kỳ biến cố nào, cơ thể và tinh thần cũng sẽ không thể chấp nhận ai khác ngoài người được đánh dấu.

Đây là một sự ràng buộc đầy rủi ro. Hiện tại, phần lớn các cặp đôi đều không chọn cách này, vì họ thường để lại cho mình một con đường lùi.

Đặc biệt là với Alpha – những người trời sinh mạnh mẽ. Phần lớn Alpha không muốn đặt mình dưới sự phụ thuộc vào Omega, vốn thường được coi là kẻ yếu.

Điều này còn đòi hỏi Alpha phải chủ động trao tuyến thể của mình cho Omega như một lời thề trung thành. Hành động này không chỉ làm giảm năng lượng tự nhiên mà còn ảnh hưởng đến lòng tự trọng vốn cao ngất của Alpha.

"Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?" Tô Thời Tinh vẫn không thể tin được: "Cả đời đánh dấu, không hối hận chứ?"

Nguyễn Như Du không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường, ngồi trước mặt nàng, vén mái tóc sau gáy lên, nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: "Em muốn chị không?"

Trái tim Tô Thời Tinh đập loạn nhịp, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve làn da mịn màng sau gáy của Nguyễn Như Du. Khi cất lời, giọng nàng đã khàn đi: "Muốn."

Nguyễn Như Du, vốn luôn mạnh mẽ, giờ đây lại dịu dàng đến yếu ớt. Hai má ửng hồng, vài sợi tóc rối vương trên khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt hơi ướt, khóe môi mím chặt như muốn kiềm nén nỗi đau. Cảnh tượng này khiến lòng Tô Thời Tinh rung động mãnh liệt.

"Nguyễn Như Du, em yêu chị." Tô Thời Tinh ôm chặt lấy cô, khẽ nói.

"Ừm, chị cũng vậy..."

Khi Nguyễn Như Du không thể kiềm chế được nữa, khẽ gọi tên nàng, Tô Thời Tinh cảm giác như muốn móc cả trái tim mình ra trao cho cô ấy.

Thật sự là không thể cưỡng lại được.

"Tô Thời Tinh...."

"Em ở đây." Tô Thời Tinh cúi người hôn lấy môi cô: "Không quen hay sao? Em chậm một chút nhé?"

Nguyễn Như Du lắc lắc đầu, đột nhiên kêu lên một tiếng, cắn chặt môi nàng, một tia rỉ sắt vị thấm vào miệng hai người.

Nguyễn Như Du liếm liếm.

Tô Thời Tinh cũng thật điên rồi.

Sáng hôm sau, hai người ngủ đến tận chiều. Nguyễn Như Du là người mở mắt trước, liền lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn và thông báo thư ký dời tất cả công việc hôm nay sang ngày mai.

Người bên cạnh khẽ động đậy, vươn mình khỏi chăn, rồi bất ngờ cúi đầu hôn lên má Nguyễn Như Du, cười tươi như nắng: "Chào buổi sáng, cục cưng."

Nguyễn Như Du: "..."

Cô khẽ nhéo gáy Tô Thời Tinh: "Em hôm nay không có lịch trình gì sao?"

"Chiều nay phải đến đọc kịch bản."

"Vậy thì tốt." Nguyễn Như Du buông tay, bỏ ý định đánh dấu trả thù.

Tô Thời Tinh như con bạch tuộc nhỏ, tay chân quấn lấy Nguyễn Như Du, miệng thì thầm:  "Ai da, em không muốn làm việc nữa. Cứ ở nhà ôm chị thế này thật tuyệt."

Nguyễn Như Du bật cười: "Nhưng chị phải làm việc. Nếu chị đi rồi, em ở nhà một mình không chán sao?"

"Chán chứ, nên em vẫn phải đi làm thôi, ôi ôi..." Tô Thời Tinh ngẩng đầu, nâng khuôn mặt Nguyễn Như Du, hôn chụt lên môi cô mấy lần, rồi cười nói: "Nguyễn chó con, chị thật xinh đẹp."

Tô Thời Tinh cười nói một cách đầy lý lẽ

"Em ở trên giường cũng lén khen chị đẹp đúng không?" Nguyễn Như Du cười khẽ một tiếng.

"Nào có, lén thì em cũng cảm thấy chị xinh đẹp, bằng không thì sao em có thế luôn xem chị thành tình địch?" Tô Thời Tinh đúng lý hợp tình nói.

Nguyễn Như Du xoay người, đem nàng đè ở dưới thân, triền miên mà trao cho nàng một cái hôn: "Điện thoại em kêu kìa."

Tô Thời Tinh: "Ai nha, thiệt là phá hư chuyện tốt."

Nguyễn Như Du khẽ cười, bước xuống giường, tiện tay cầm điện thoại đưa cho nàng rồi đi về phía tủ đồ mặc quần áo.

Tô Thời Tinh vừa cầm điện thoại nghe, vừa không rời mắt khỏi bóng dáng quyến rũ của Nguyễn Như Du. Đợi đến khi kết thúc cuộc gọi với người quản lý, nàng mới giật mình nhớ ra đối phương đã ở dưới nhà chờ.

"Chết rồi!" Tô Thời Tinh vội vã bật dậy. Vừa mặc xong quần áo, tiếng chuông cửa đã vang lên.

Thấy Nguyễn Như Du đã chỉnh tề, nàng mới chạy ra mở cửa.

"Em làm gì mà giờ này mới nghe điện thoại? Còn không nhanh đi chuẩn bị trang điểm!" Người quản lý cùng trợ lý và chuyên viên trang điểm bước vào, mang theo đủ thứ dụng cụ.

Sau đó, quản lý liếc nhìn môi nàng và bất giác hỏi: "Miệng em sao thế?"

Nói đến đây, cả ba người bỗng khựng lại khi thấy Nguyễn Như Du từ trong phòng bước ra. Ánh mắt họ lướt qua Nguyễn Như Du, đến đôi môi hơi sưng đỏ của Tô Thời Tinh và nét mặt đầy thỏa mãn của nàng. Chỉ cần một giây, mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ánh mắt họ trở nên phức tạp, còn trợ lý thì phải đưa tay lên miệng để che giấu nụ cười.

Nguyễn Như Du không chút lúng túng, tự nhiên chào hỏi: "Chào mọi người." Sau đó, cô thản nhiên đi rửa mặt.

Người quản lý chào lại, nhưng ngồi xuống ghế sô pha một cách cứng đờ, quên cả điều định nói tiếp.

Chuyên viên trang điểm quan sát khuôn mặt của Tô Thời Tinh, rồi đề nghị: "Hay hôm nay em đeo khẩu trang đi, đừng tháo ra."

"Có nghiêm trọng thế không?" Tô Thời Tinh vừa nói vừa chạy vào phòng tắm soi gương.

Trợ lý quay sang thì thầm với quản lý: "Chị Lý, có phải hai người họ đang sống chung không? Chúng ta có cần chuẩn bị sẵn một thông báo công khai không?"

Quản lý hoảng hốt: "... Họ thực sự bên nhau? Còn chưa chia tay?"

Chuyên viên trang điểm liếc nhìn về phía bàn trang điểm, nhắc: "Ở đây có gương mà, chạy xa vậy để làm gì?"

Câu nói vừa dứt, tiếng hai người nói chuyện thì thầm trong phòng tắm vang lên. Ngay sau đó, là những tiếng cười khúc khích và âm thanh như đang trêu đùa nhau.

Cả ba người đồng loạt im lặng.

Quản lý bình tĩnh ra lệnh cho trợ lý: "Nhanh chóng chuẩn bị một bản thảo thông báo. Với tình trạng này, chuyện công khai không còn xa nữa."

Buổi tối, Nguyễn Chính Minh gọi điện, yêu cầu hai người về nhà họ Nguyễn ngay lập tức.

Nguyễn Như Du, sau khi hoàn thành công việc tại công ty, lái xe đến khách sạn để đón Tô Thời Tinh. Hôm nay cô có cuộc hội thảo, vì vậy luôn đeo khẩu trang. Rất may, nhiều người khác cũng đội mũ và đeo kính, nên không ai để ý.

"Ba chị gọi gấp như vậy, có chuyện gì sao?" Tô Thời Tinh vừa ngồi vào xe đã hỏi.

"Hơn phân nửa là mẹ chị nói với ông về chuyện của chúng ta. Gọi về để hỏi rõ thôi." Nguyễn Như Du trả lời.

Tô Thời Tinh gật đầu, rồi đột nhiên mở to mắt: "Vậy có phải chúng ta đang chuẩn bị ra mắt gia đình không?"

"Chúng ta đã ra mắt họ từ lâu rồi mà." Nguyễn Như Du cười khẽ.

"Nhưng bây giờ khác chứ. Trước kia em còn dám đánh chị trước mặt ba mẹ chị. Giờ mà làm thế thì lại thành bạo lực gia đình mất!" Tô Thời Tinh lè lưỡi.

Nguyễn Như Du: "..."

Nghĩ lại cũng đúng.

Tại nhà họ Nguyễn, ánh đèn sáng trưng. Ngoài cha mẹ Nguyễn, còn có Trương Thúy Liên và bà Đường. Nguyễn Lâm Lang thì đã quay lại trường học.

Vừa bước vào cửa, Tô Thời Tinh bị không khí trang nghiêm của bốn người trưởng bối làm cho sợ run, chân tay mềm nhũn. Cô khẽ siết tay Nguyễn Như Du, lí nhí: "Chị vào trước đi."

"Em cũng biết sợ sao?" Nguyễn Như Du bật cười, nắm tay cô bước vào.

"Ba, có chuyện gì vậy ạ?"

"Ngồi xuống đã." Nguyễn Chính Minh chỉ vào ghế sô pha.

Vừa ngồi xuống, bảo mẫu đã bày trái cây trước mặt hai người. Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Tô Thời Tinh cầm một quả quýt lên bóc vỏ.

"Hai đứa thực sự đang bên nhau?" Nguyễn Chính Minh đi thẳng vào vấn đề.

"Mẹ và dì Trương đều biết rồi ạ." Nguyễn Như Du trả lời.

Tô Thời Tinh gật đầu, tập trung bóc quýt, không dám nhìn thẳng vào ông.

Nguyễn Chính Minh là người đứng đầu gia đình, sau vài giây im lặng, ông nghiêm giọng hỏi: "Vậy các con dự định khi nào kết hôn?"

Câu hỏi khiến Nguyễn Như Du sững sờ, còn Tô Thời Tinh thì hoảng hốt làm rơi cả quả quýt vừa bóc xuống đất.

"Ba, chuyện này còn quá sớm." Nguyễn Như Du bất đắc dĩ nói.

Trong lòng Tô Thời Tinh gật đầu lia lịa, vội nhặt lại quả quýt, phủi bụi rồi đưa cho Nguyễn Như Du.

Không nghĩ ngợi nhiều, Nguyễn Như Du thuận tay nhận lấy, bẻ vài múi bỏ vào miệng.

Bốn vị trưởng bối: "..."

Tô Thời Tinh mất một lúc mới nhận ra, hoảng loạn xua tay: "Con không cố ý! Thói quen thôi, ha ha ha..."

Nguyễn Như Du nhai quýt, vẫn chưa hiểu chuyện gì: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro