Chương 108

Trở lại nơi này một lần nữa, những cảm giác kỳ lạ lại quay trở lại trong lòng.

Lần này không còn ai khác bên cạnh, Vân Khởi bước lên tế đàn cổ gần đó, chạm vào những cột đá đang đứng sừng sững, những bề mặt gồ ghề như vẫn còn giữ lại hơi ấm của người xưa.

Nhiệt độ trong rừng Roth thấp hơn bên ngoài một chút, không khí ẩm ướt lướt qua phần da lộ ra ngoài của Vân Khởi, cuốn đi hơi nóng trên người cô.

Vân Khởi thậm chí bắt đầu cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Những cột đá trên tế đàn không phải cái nào cũng nguyên vẹn, có cái chỉ còn lại một nửa, còn nửa kia, Vân Khởi nhìn quanh nhưng cũng không thấy dấu vết của nó.

Vân Khởi đi một vòng quanh tế đàn, từng bước, từng bước một, nhìn những cột đá mang hơi thở cổ xưa, dừng lại trước mỗi cột, dùng tay và mắt cảm nhận chúng thật kỹ.

Cô phát hiện những cột đá này đều có hoa văn gồ ghề, nhưng những hoa văn trên từng cột lại khác nhau, nhưng Vân Khởi cũng không thể nhận ra những hoa văn đó miêu tả gì.

Có lẽ chỉ là để trang trí?

Tế đàn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Vân Khởi, khi ấy cô cùng thỏ con và thỏ nhỏ đến đây, chỉ nghĩ rằng tế đàn chỉ là một vòng tròn với vài cột đá xung quanh, nhưng bây giờ bước lên, cô mới phát hiện phía bên kia của tế đàn cũng có nhiều tàn tích nhỏ, có vài cột đá nhỏ cùng một số thứ cũng không biết nó là gì, giống như những tế đàn nhỏ.

Tế đàn chính rất cao, đứng trên đó có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh vật xung quanh, lần này Vân Khởi không chú ý đến những cột đá nữa, dù sao sau này cũng có nhiều thời gian, cô bắt đầu tìm kiếm theo mục đích của mình lần này.

Trong di tích vắng lặng, ngoài Alpha ra một bóng người cũng không có chứ đừng nói tới bóng dáng màu tím chói mắt nào.

Vân Khởi đi đến chỗ những tế đàn nhỏ, cô cảm thấy nói không chừng người cô tìm đang nghỉ ngơi sau một cột đá nào đó, nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy gì.

Vân Khởi dừng lại, khắp nơi rộng lớn thế này nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô, hoặc có thể nói là tiếng của một sinh vật sống duy nhất, không biết tại sao, một nơi rộng lớn như vậy ngay cả những loài chim thường thấy trong rừng cũng không thấy đâu.

Tháng này Đế đô rất nóng, cho nên hiện tại Vân Khởi mặc rất ít. Cơn lạnh ban nãy còn làm cô cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ nó lại bắt đầu đi theo phần da thịt lộ ra bên ngoài len lỏi vào trong quần áo, vào trong máu, lan tỏa khắp cơ thể, làm Vân Khởi không kìm được mà hắt hơi.

Alpha ý thức được, mình không thích nơi này.

Lần trước đến đây bên cạnh còn có một con thỏ mềm mại, có những phụ huynh khác cùng những đứa trẻ chạy nhảy, làm cho nơi cổ kính này thêm phần sinh động, cho nên lúc đó cô cảm thấy tò mò nhiều hơn, những tò mò đó lấn át những cảm xúc khác trong lòng cô.

Bây giờ ở đây chỉ còn lại mình cô, làm Vân Khởi có cảm giác như mình đang bị bỏ rơi, hình như cô đã từng đến đây, một mình đến đây, đến đây với hai bàn tay trắng.

Nỗi buồn đó quá mức mãnh liệt làm Vân Khởi không kìm được mà cúi người xuống, dùng tay ôm lấy mặt, vài giọt nước mắt rơi xuống đất, trong không gian trống trải này, âm thanh đó càng rõ ràng hơn.

Điều kỳ dị chính là sau khi nước mắt rơi xuống, cảm giác không thể hiểu được vừa xuất hiện đó cũng không thể hiểu được mà biến mất.

Vân Khởi vẫn cúi người như cũ, cảm giác vừa rồi đến quá nhanh, quá mãnh liệt, thành ra bây giờ mặc dù nó đã qua đi nhưng dư âm vẫn còn, cô vẫn chưa hồi phục lại. Một lúc sau, Vân Khởi đứng thẳng dậy, biểu cảm trên mặt cũng trở lại bình thường, cô không biết tại sao mình lại khóc, nhưng điều đó càng khiến cô chắc chắn rằng mình có mối liên hệ với nơi này.

Lúc nãy cúi người xuống cô phát hiện trên mặt đất cũng có những hoa văn, chỉ có điều có lẽ do thời gian quá lâu, những hoa văn trên di tích nhỏ này đã bị mài mòn gần như không thể nhìn thấy.

Alpha bước nhanh hơn, đi theo con đường mình vừa đi qua, xem xem có thể phát hiện ra hoa văn mới hay không.

Nếu bây giờ không tìm thấy vị bói toán sư kia, chi bằng tự mình khám phá chỗ này nhiều hơn một chút, Vân Khởi bây giờ đã có thể xác định được nơi này có mối quan hệ đặc biệt với bí mật trên người cô, biết đâu cô có thể tìm thấy điều gì thú vị ở đây.

Phát hiện của cô không sai, ở trung tâm mỗi di tích nhỏ đều có một hoa văn mờ, ban đầu Vân Khởi nghĩ rằng những hoa văn đó bị mài mòn nên không nhìn ra được là gì, nhưng khi xem hết một lượt, cô phát hiện mình đã sai, những hoa văn đó giống như một phần của bức tranh ghép, nếu đặt chúng lại với nhau, có lẽ có thể nhìn ra được là gì.

Chỉ là bây giờ cô không có công cụ gì trong tay, cũng không thể nhấc những mảnh ghép đó lên.

Alpha cố gắng ghép những mảnh ghép này trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, những sinh vật được ghép lại trông giống như một sinh vật trong thần thoại, không tồn tại trong thực tế.

Nghĩ đến tuổi đời của di tích này, Vân Khởi cảm thấy có lẽ những hình vẽ này là những sinh vật tưởng tượng được người xưa sống ở đây tôn thờ, có thể chỉ là một biểu tượng thần thoại mà thôi.

"Tiểu Tra?" Cô nhớ đến hệ thống, từ lần đó cô không còn nghe thấy giọng nói của hệ thống nữa, như thể nó đã biến mất, cùng với nó ẩn thân còn có nguyên chủ, thỏ con cũng không còn nói nàng nghe thấy cô nói mớ vào ban đêm nữa.

Giọng của Vân Khởi vang lên trong di tích, truyền lại tiếng vọng.

Đợi hồi lâu nhưng cô vẫn không đợi được hồi ức của hệ thống, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình, như thể cô bị bỏ rơi, một mình ở nơi không ai phát hiện ra.

Vân Khởi bắt đầu nghi ngờ bản thân, lần trước cô nhìn thấy bói toán sư trên xe có lẽ chỉ là ảo giác của mình, vì lúc đó cô chỉ chớp mắt một cái là người đó đã biến mất.

Cảm giác lạnh lẽo dần biến mất.

Vân Khởi ngồi ở một góc, bên cạnh hình như có một vật hình bia mộ dựng đứng, trên đó khắc đầy chữ, nhưng mà cô cũng không đọc được. Ngồi một lúc, ngực cô bắt đầu ấm lên, hơi ấm xua tan cái lạnh trên người.

Ban đầu Vân Khởi chỉ nghĩ đó là ảo giác của mình, nhưng mà chờ đến khi nhiệt độ ở ngực càng ngày càng nóng, Vân Khởi mới nhận ra đó là từ mặt dây chuyền mượn của Hề Nhi.

Cô lấy mặt dây chuyền ra, quả nhiên mặt dây chuyền đang tỏa ra hơi nóng.

Vân Khởi nhận thấy hình dạng của mặt dây chuyền và một phần nào đó trên bia đá có chút tương đồng, ở ký tự cuối có vẽ một hình giọt nước, Vân Khởi đưa mặt dây chuyền lại gần để so sánh, vừa khít.

Mà mặt dây chuyền khi đến gần tấm bia đá lại càng nóng hơn, khi áp vào bia đá để so sánh thì nhiệt độ trở nên nóng rát, Vân Khởi theo bản năng mà buông tay, mặt dây chuyền cũng lăn xuống đất.

Nỗi buồn trước đó lại một lần nữa quay trở lại trong lòng, toàn bộ sức lực bị nỗi buồn cuốn đi, Alpha thậm chí cảm thấy ngồi đây biến thành tượng cũng không tệ, chết ở nơi không người này cũng không sao.

Cô không muốn động đậy nữa, không muốn nói chuyện, không muốn tìm bói toán sư, không muốn khám phá di tích.

Điều duy nhất cô muốn làm là ngồi yên ở đây, ngồi đến thiên thu vạn đại.

......

"Tới nhanh dữ vị?" Bói toán sư cầm một cái đùi gà dầu mỡ không biết từ lúc nào đã đi tới, trên đùi gà còn có những dấu răng rõ ràng.

Alpha mệt mỏi dựa vào bia đá lạnh lẽo, trên mặt đất là mặt dây chuyền đã trở lại trạng thái bình thường.

"Có sao không?" Bói toán sư hỏi, đồng thời lại tiếp tục há miệng cắn thêm một miếng đùi gà thơm phức.

Đôi mắt vô hồn của Alpha sau khi nghe thấy câu hỏi liền liếc về phía bói toán sư, nhìn một cái rồi lại quay đi, tiếp tục dựa vào bia đá, giống như tấm bia đá này có thể cho cô thêm sức mạnh.

Vân Khởi cũng không biết tại sao đột nhiên trong lòng lại xuất hiện một nỗi buồn lớn như vậy, dập tắt hết mọi động lực, không muốn làm gì cả, ngay cả khi vị bói toán sư mà cô luôn tìm kiếm xuất hiện trước mắt thì cô cũng chỉ động đậy mắt, không còn sức để mở miệng.

"Có.... sao.... hông.... dạ?" Bói toán sư đứng trước mặt Vân Khởi, dùng đùi gà vẫy vẫy trước mặt cô, thấy Vân Khởi không có phản ứng gì lại bắt đầu hỏi từng chữ một.

Bói toán sư bây giờ, trên người dính mùi đùi gà, so với hình ảnh bí ẩn trưởng thành lúc trước sống động hơn nhiều.

Thấy Alpha vẫn không trả lời, bói toán sư có chút tức giận, cô dùng sức kéo mạnh Alpha, không ngờ Alpha cũng không hề kháng cự, cả hai cùng ngã xuống đất.

Đùi gà dầu mỡ rơi lên người Vân Khởi, làm áo trắng của cô bị dính một mảng to toàn là dầu mỡ, đồng thời, Vân Khởi cũng bị đập vào hòn đá nhô lên bên cạnh, cơn đau làm cô từ trong nỗi buồn bừng tỉnh.

"Cô mau đền đùi gà cho tôi!" Bói toán sư nhìn chiếc đùi gà mới ăn được vài miếng, tức giận hét lên với Vân Khởi, "Cô có biết tôi nướng cái đùi gà này mất bao lâu không? Cô có biết bắt được con gà Miêu Hoa này khó thế nào không? Vì cái con gà này mà tôi đã rình suốt sáu ngày, là sáu ngày!"

Nói đến đây bói toán sư lại nhịn không được mà phát sầu.

Cái đùi gà thơm phức lăn từ áo Vân Khởi lăn xuống đất, ánh sáng hấp dẫn biến mất, bị bụi bẩn che lấp đi bộ dáng chân thật.

Vân Khởi cũng nhìn theo ánh mắt của bói toán sư, nhìn về phía cái đùi gà bẩn thỉu, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

"Xin lỗi." Vân Khởi chân thành xin lỗi, lần gặp mặt này có chút không giống như cô tưởng tượng, Sau khi ra khỏi đây tôi sẽ đền cho cô."

"Thôi, dù sao cũng ăn được mấy miếng, cũng biết mùi vị thế nào rồi." Bói toán sư thấy vết dầu lớn trên áo Alpha cũng cảm thấy có chút áy náy, không truy cứu chuyện cái đùi gà bị rơi nữa.

"Cô có biết tại sao tôi muốn gặp cô không?"

"Cô muốn gặp tôi là để nói chuyện gì sao?"

Hai người đồng thời mở miệng.

Vân Khởi không nói gì nữa, cô không muốn lúc nói "Cô nói trước đi" thì lại là hai người cùng mở miệng.

Chơi kiểu này với thỏ con làm cô cảm thấy rất thú vị, cảm thấy hai người chính là tâm đầu ý hợp, cảm thấy hai người sinh ra là dành cho nhau, còn với người khác... có chút ngại.

"Khụ khụ." Bói toán sư hắng giọng, "Cô có cảm thấy chỗ này có chút quen thuộc không?"

Vân Khởi gật gật đầu.

"Cô có cảm thấy giống như mình đã từng đến đây, hơn nữa còn mang theo một nỗi buồn thật lớn?"

Nỗi buồn thật lớn? Vân Khởi nghĩ đến trạng thái kỳ lạ của mình lúc nãy, hình như cũng hợp lý.

"Lúc nãy tôi vừa đi loanh quanh dạo một chút, tự nhiên lại bật khóc, sau đó nỗi buồn đó đột ngột biến mất, chờ tới khi tôi đến gần bia đá nỗi buồn đó lại trở lại, hơn nữa còn mạnh hơn lần đầu, cô có biết tại sao không?"

"À đúng rồi, mặt dây chuyền của tôi khi đến gần bia đá lại đột nhiên nóng lên." Alpha bổ sung, cô phát hiện mặt dây chuyền trong tay không thấy đâu, tìm quanh một lúc thì thấy nó nằm trên đất, màu sắc hình như tối hơn trước.

"Cô đã nghe về Ouroboros chưa?" Bói toán sư không trả lời câu hỏi của Vân Khởi mà hỏi ngược lại.

"Ouroboros?" Vân Khởi nhẹ nhàng đọc, cô cảm thấy mình đã từng nghe qua cái tên này.

"Đó là hình tượng một con rắn hoặc rồng tự cắn đuôi mình, tạo thành một vòng tròn tuần hoàn."

"Vòng tròn tuần hoàn?" Vân Khởi nhớ lại lúc học đại học năm nhất, giáo viên dạy tâm lý đã từng giảng về khái niệm này, hình ảnh Ouroboros có nhiều ý nghĩa tượng trưng, nổi tiếng nhất chính là 'vô hạn', 'tuần hoàn', 'hỗn loạn', các nhà tâm lý học như Carl Jung cho rằng nó phản ánh nguyên mẫu tâm lý của con người.

Alpha nghĩ đến những ảo giác khi nỗi buồn ập đến, có lẽ những chuyện đó là sự thật? Bây giờ cô chỉ là đang lặp lại nó thêm một lần nữa?

"Cô biết nhiều thật đấy." Bói toán sư trêu chọc một câu, vẫn giữ thái độ thờ ơ.

Hôm nay vị bói toán sư này trông hoạt bát hơn nhiều so với những lần trước.

"Cô có biết người trong đầu cô là ai không?"

Cô ấy biết về hệ thống! Vân Khởi ngay lập tức căng thẳng, bất quá nghĩ lại thì việc bói toán sư biết về hệ thống cũng không phải là chuyện khó hiểu, Vân Khởi lại thả lỏng.

"...Nguyên chủ?" Vân Khởi do dự một lúc rồi đưa ra một câu trả lời.

Cô không biết Tiểu Tra là ai, nhưng cô có thể đoán được người không bình thường phía sau là ai.

"Bingo! Nhưng không có đùi gà đâu, đùi gà bị cô làm rơi xuống đất rồi."

Là thật sao? Sau khi được khẳng định, cảm xúc của Vân Khởi cũng không thay đổi nhiều.

"Trước đây hệ thống.... tức là cái tồn tại trong đầu tôi, nó nói cơ thể này vốn dĩ là của tôi." Vân Khởi nói ra những thông tin mình biết, nhìn thẳng vào bói toán sư.

"Vốn dĩ là vậy mà. Cô có biết mình là ai không? Cô có biết mình đến từ đâu không?" Bói toán sư tiến gần đến Vân Khởi.

"Đến từ.... đâu?" Alpha không quen với việc bị người khác đến gần, không thoải mái lùi lại một chút.

"Cô không nhớ sao?"

"Nó nói với tôi kiếp trước tôi bị đột tử, tôi nhớ kiếp trước mình ở một hành tinh gọi là Trái Đất, trước khi đến đây tôi làm việc ở công ty." Vân Khởi nói ra sự thật, lần này không bị cắt tiếng, không bị biến thành mã hóa.

"Nó nói với tôi về cốt truyện của thế giới này, muốn tôi đóng vai 'Vân Khởi' thật tốt, nhưng sau đó tôi phát hiện ký ức của mình có chút lộn xộn, những vết thương mà tôi nhớ là của tôi thì ở trên người nguyên chủ cũng có, còn có công ty của nguyên chủ cũng giống hệt công ty tôi từng làm."

"Bởi vì hai người chính là một mà." Bói toán sư chậm rãi nói.

"?"

"Vậy tôi là ai?" Ký ức đều là giả sao?

"Trái Đất là kiếp đầu tiên của cô, sau khi đột tử cô đến thế giới này, 'cô ấy' là kiếp thứ hai của cô, tức là 'nguyên chủ' mà cô nói. Còn cô, theo một nghĩa nào đó có thể coi là kiếp thứ ba."

"Ý cô là sao?" Không phải cô vẫn ở trong cơ thể này sao?

"Kiếp thứ hai, tức là những cảnh cô thấy trong cốt truyện mà 'cô ấy' đưa cho cô, chẳng qua là cốt truyện đó có chút không đầy đủ, cũng có một số khác biệt. Lâm Thần chết rồi, sau đó cô cũng nhận ra lỗi lầm của mình rồi bắt đầu hối hận. Sau đó cô gặp tôi ở kiếp thứ hai, làm một cuộc trao đổi nhỏ, cũng vì vậy mà thế giới này xuất hiện, cô cũng xuất hiện."

"Nhiều tình tiết trong thế giới này đã bị thay đổi, cảnh cô giết Jack khi còn nhỏ, bị con bướm làm rối, bị tôi ngăn lại. Đến nỗi trận hoả hoạn của ba mẹ cô chẳng qua cũng chỉ là cách che đậy thời gian thôi, ba mẹ cô, còn có Jack đã đến nơi họ muốn đến, cũng chính là Trái Đất mà cô đến lúc cô ngủ dậy kia, thời điểm khác với thời điểm trong ký ức của cô, vì thế giới đó xuất hiện sau khi thế giới này thay đổi, có một số khác biệt so với Trái Đất ban đầu."

"Nhưng còn ở giữa thì sao? Đó là tôi sao?" Vân Khởi nghĩ đến chuyện Alpha bạo lực đó là mình, liền cảm thấy có chút bực bội cùng ghê tởm, cô từ chối chấp nhận người đó chính là mình.

"Không phải, 'cô ấy' là một phần của 'Vân Khởi'." Bói toán sư duỗi lưng.

"Cô không cảm thấy tò mò sao? Cái thứ tồn tại trong đầu cô vẫn luôn thay đổi."

Vân Khởi nhìn bói toán sư, chờ đợi câu trả lời.

"Ban đầu cô ở kiếp thứ hai vẫn rất hối hận, cho nên mới cùng tôi ở kiếp thứ hai làm một cuộc trao đổi nho nhỏ, sau đó đã điều chỉnh một số tình tiết của thế giới này, tất nhiên cũng phải trả giá, 'cô ấy' cũng có một số thay đổi. Còn về những thay đổi này là gì thì cô có thể quay lại hỏi 'cô ấy', 'cô ấy' hắn là sắp tỉnh rồi, tôi cảm giác cuộc trao đổi đó sắp bắt đầu rồi."

"Cô không biết về cuộc trao đổi?"

"Làm sao tôi biết được tôi ở kiếp thứ hai nghĩ gì? Bả còn tiện thể nhắn tôi lúc đầu gặp cô phải giữ hình tượng ít nói, cũng không biết bả nghĩ gì, hồi trước suýt làm tôi nghẹt thở."

---------------

Editor: 100 vote mai up tiếp 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro