Chương 14
Trong phòng ngủ, tiếng cãi vã và khóc lóc đã nhỏ dần, nhưng lại làm Thúy Trúc đang đợi ở phòng bên khóc lóc lo lắng. Nàng muốn xông vào xem tiểu thư nhà mình thế nào, nhưng bị mấy tỳ nữ khác cản lại. Ỷ Liễu cũng ở bên khuyên nhủ, nếu chỉ là cãi vã thông thường, nàng là một tỷ nữ, vào không những không giúp được gì, còn có thể làm Thẩm Tinh Nguyệt nổi giận, lúc đó lại gây thêm rắc rối cho tiểu thư nhà mình.
Thúy Trúc vừa khóc nhỏ vừa đi tới lui trong phòng, thỉnh thoảng lại ghé đầu vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong. Nhưng lúc này, trong phòng đã yên lặng, nàng không nghe rõ được gì.
Tô Mộ Vũ mím môi suy nghĩ một lát, rồi mở miệng: "Ta nói rồi ngươi không được giận."
"Không giận, nói đi." Thẩm Tinh Nguyệt cười nói.
Tô Mộ Vũ thấy Thẩm Tinh Nguyệt có vẻ tâm trạng tốt, nghĩ rằng nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết còn phải chờ bao lâu nữa. Nàng muốn nói về chuyện liên quan đến Tô phủ, Thẩm Tinh Nguyệt vốn ghét Tô phủ, không biết nàng có giúp mình không. "Mẫu thân và muội muội của ta ở Tô phủ không có đủ than củi, có thể giúp ta gửi một ít than củi, áo bông và chăn bông qua không?"
Nói xong, Tô Mộ Vũ lo lắng nhìn biểu cảm của Thẩm Tinh Nguyệt, sợ thấy sự không kiến nhẫn trên mặt nàng.
Thẩm Tinh Nguyệt mỉm cười: " Ta tưởng chuyện gì to tát lắm, tất nhiên là được. Ta sẽ bảo người chuẩn bị ngay, là ta sơ suất, quên mất người nhà nàng."
"Ngài nói thật chứ?" Tô Mộ Vũ không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt lại đồng ý nhanh như vậy, không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
"Đương nhiên là thật, đã hứa với nàng thì nhất định làm. Mặc quần áo vào đi, kẻo lạnh." Thẩm Tinh Nguyệt đưa quần dài cho nàng, Tô Mộ Vũ đỏ mặt nhận lấy, lấy Thẩm Tinh Nguyệt đã mặc áo khoác ra ngoài.
Tô Mộ Vũ vừa đỏ tai vừa mặc quần dài vào, vẫn có chút không chắc chắn, chuyện mà nàng lo lắng bao lâu, đến mức dùng cả tín hương để lấy lòng Thẩm Tinh Nguyệt, không ngờ lại được đáp ứng dễ dàng như vậy? Vậy những gì nàng làm tối qua và vừa rồi chẳng phải là vô ích sao?
Tô Mộ Vũ có chút hối hận chui vào chăn, lòng vẫn chưa yên tâm, không biết Thẩm Tinh Nguyệt có thực sự giúp mình không.
Sau một buổi sáng mệt mỏi, cổ họng Tô Mộ Vũ có chút đắng. Nàng ngồi dậy mặc y phục, kéo dây có chuông.
Thúy Trúc đã không thể đợi thêm, cùng với Ý Liễu và hai tỳ nữ khác vào phòng. Thấy tiểu thư nhà mình bình an đứng trước mặt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu khóc nhỏ.
Tô Mộ Vũ nhìn Ỷ Liễu và các tỳ nữ khác, dặn dò: "Ta hơi khát, chuẩn bị ít trà nóng. Thúy Trúc, ngươi ở lại."
"Vâng." Ỷ Liễu rất tinh ý, dẫn hai tỳ nữ kia rời đi, để lại Thúy Trúc ở phòng ngủ.
Đợi Ỷ Liễu và các tỳ nữ khác đi khỏi, Tô Mộ Vũ vội vàng hỏi: "Sao vậy? Khóc gì chứ?
Thúy Trúc quỳ xuống đất, nức nở không ngừng: "Tiểu thư bị ức hiếp rồi, là lỗi của Thúy Trúc không bảo vệ được người, đều là lỗi của Thúy Trúc."
Tô Mộ Vũ nhớ lại chuyện vừa rồi, tai hơi đỏ, mình thực sự đã chịu chút ức hiếp, nhưng kết quả tốt hơn nhiều so với dự đoán. "Ta không sao, chỉ là cãi nhau vài câu với nàng ấy thôi, ngươi không cần lo lắng."
"Tiểu thư không cần an ủi nô tỳ, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ vừa rồi muốn xông vào, nhưng bị họ ngăn lại." Thúy Trúc vẫn rất tự trách, nước mắt không ngừng rơi.
Tô Mộ Vũ lại an ủi: "Ngươi không vào là đúng, vào rồi chỉ làm nàng ấy nổi giận thêm. Ta thật sự không sao, hơn nữa nàng ấy còn đồng ý giúp ta gửi than củi và chăn bông cho mẫu thân và muội muội, đừng khóc nữa."
Thúy Trúc không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt lại làm những điều này cho tiểu thư nhà mình, vừa khóc vừa hít mũi hỏi: "Thật sao tiểu thư?
"Nhìn nàng ấy không giống như đang lừa ta. Thôi, đất lạnh, mau đứng dậy đi." Tô Mộ Vũ dịu dàng an ủi
"Vâng." Thúy Trúc mới đứng dậy, chỉnh đốn lại cảm xúc, từ từ bình tĩnh lại. Khi Ỷ Liễu và các tỷ nữ khác mang trà nóng đến, Thúy Trúc đã hoàn hồn
Bên kia, Thẩm Tinh Nguyệt lập tức gọi Lý quản gia của vương phủ đến thư phòng gặp nàng. Lý quản gia hàng ngày giống như Thẩm Chính Sơ, phải dành rất nhiều thời gian để giải quyết hậu quả cho Thẩm Tinh Nguyệt. Nguyên thân ra ngoài gây họa, Lý quản gia phải lo liệu việc đền bù và xử lý. Vì vậy, mỗi lần Thẩm Tinh Nguyệt gọi, ông đều đau đầu.
Nhưng không còn cách nào khác, cầm bổng lộc của vương phủ, ông vẫn phải kính cẩn đến giúp Thẩm Tinh Nguyệt thu dọn mớ hỗn độn. Lý quản gia chấp nhận số phận, nhẹ gõ cửa vài cái, sau khi nhận được lời đáp mới vào thư phòng của Thẩm Tinh Nguyệt.
"Quận chúa, không biết ngài gọi lão nô có việc gì?" Lý quản gia với phẩm chất nghề nghiệp tốt, môi nhếch lên một nụ cười, hành lễ với Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng.
"Ta có việc cần ông làm. Mẫu thân và muội muội của Vũ nhi ở Tô phủ sống không dễ dàng gì. Ngươi chuẩn bị nhiều than củi, áo bông và chăn bông rồi gửi qua đó. Nhớ khi đưa đồ đến Tô phủ thì nói rằng ta và Vũ nhi sẽ đến thăm sau, nhớ chắc chắn những thứ đó phải được giao tận tay mẫu thân của Vũ nhi." Thẩm Tinh Nguyệt dặn dò kỹ, sợ rằng đồ gửi đến Tô phủ sẽ không đến tay mẫu thân của Tô Mộ Vũ
Lý quản gia khá ngạc nhiên trước những lời của Thẩm Tinh Nguyệt, không ngờ quận chúa gọi ông đến thật sự là vì chuyện chính đáng.
"Vâng, lão nô hiểu rồi. Lão nô sẽ chuẩn bị ngay và đảm bảo đồ được giao tận tay mẫu thân của quận chúa phi. Ngài còn có gì muốn dặn dò thêm không?" Lý quản gia mỉm cười đáp, việc này dễ dàng hơn nhiều so với việc giải quyết rắc rối cho quận chúa.
"À, chuẩn bị thêm ít bạc lẻ và một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, giao riêng cho mẫu thân của Vũ nhi để phòng khi cần. Cũng bảo họ rằng nếu gặp khó khăn gì, cứ sai người đến vương phủ tìm ta."
Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ thêm một chút, cảm thấy vẫn chưa yên tâm, liền nói tiếp: "Lý quản gia, chuyện này ông tự đi làm, cũng là để cảnh cáo người ở Tô phủ, đừng làm khó mẫu thân của Vũ nhi."
"Vâng, quận chúa yên tâm, lão nô nhất định sẽ làm tốt." Lý quản gia lại hành lễ, lén nhìn Thẩm Tinh Nguyệt vài lần, cảm thấy quận chúa nhà mình thay đổi rất nhiều, như một người đứng đắn.
"Việc này làm càng sớm càng tốt, tốt nhất là hoàn thành trong chiều nay. Ngươi đi chuẩn bị đi." Thẩm Tinh Nguyệt bảo Lý quản gia đi làm việc.
Lý quản gia hành lễ một lần nữa, vừa thắc mắc về sự thay đổi của quận chúa, vừa thắc mắc về thái độ của quận chúa đối với quận chúa phí.
Khi sắp xếp xong mọi việc, Thẩm Tinh Nguyệt quay về thì thấy Tô Mộ Vũ đang uống thuốc. Chu Diệu bảo nàng uống thêm một lần thuốc vào buổi sáng để củng cố sức khỏe, sau đó không cần uống thuốc nữa.
Thẩm Tinh Nguyệt đầy chén đựng mứt trái cây đến trước mặt Tô Mộ Vũ, dịu dàng dặn: "Uống thuốc xong ăn chút này, đỡ đẳng."
Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, thấy nàng mỉm cười nhìn mình.
Thúy Trúc đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Thẩm Tinh Nguyệt, mới yên tâm phần nào. Nàng còn lo Thẩm Tinh Nguyệt sẽ làm điều gì không tốt với tiểu thư nhà mình, nhưng bây giờ có vẻ như mình đã hiểu lầm?
Thẩm Tinh Nguyệt tự ngồi xuống, rót một tách trà nóng, uống vài ngụm rồi nói tiếp: "Chuyện nàng nhờ ta đã giao cho Lý quản gia lo liệu. Chiều nay ông ấy sẽ đưa đồ đến cho mẫu thân và muội muội nàng, yên tâm đi."
Tô Mộ Vũ đặt chén thuốc xuống, uống một ngụm nước ấm, rồi ngậm một viên mứt trái cây. Không biết có phải vì những lời Thấm Tinh Nguyệt vừa nói hay không, mà viên mứt trái cây trong miệng nàng lại ngọt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, lòng nàng vẫn có chút lo lắng, không chắc Thẩm Tinh Nguyệt thật sự tốt bụng như vậy
Thấy vẻ lo lắng trong mắt Tô Mộ Vũ, Thẩm Tinh Nguyệt khẽ cười: "Còn lo lắng sao? Chiều nay để Thúy Trúc đi cùng Lý quản gia, người của nàng đích thân giám sát, nàng sẽ yên tâm hơn chứ?"
"Thật sao?" Mắt Tô Mộ Vũ sáng lên, nhưng không dám thể hiện quá rõ. Nàng thực sự không tin vào lời Thẩm Tinh Nguyệt.
"Đương nhiên là được." Thẩm Tinh Nguyệt cười, bảo Ỷ Liễu đi nói với Lý quản gia, chiều nay khi đi Tô phủ nhớ dẫn theo Thúy Trúc.
Thúy Trúc vui mừng không ngớt, lại muốn quỳ xuống tạ ơn Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng bị nàng ngăn lại: "Có chuyện gì cứ nói, không cần quỳ mãi thế."
Thúy Trúc thấy Thẩm Tinh Nguyệt không có vẻ gì là không kiên nhẫn, liền cười nói: "Cảm ơn quận chúa đã cho phép ta đi cùng, ta nhất định nghe lời, không gây phiền phức cho Lý quản gia."
"Ừ, nàng có gì muốn Thúy Trúc mang đi, cứ nói với nàng ấy." Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ cuối cùng cũng nở nụ cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
"Được, ta sẽ viết thư, Thúy Trúc, khi đi nhớ mang đến cho mẫu thân." Tô Mộ Vũ khuôn mặt rạng rỡ, từ khi vào vương phủ, nàng chưa liên lạc được với mẫu thân.
Trước đây, Thẩm Tinh Nguyệt hận không muốn gặp nàng, ngay cả lễ hỏi sau khi cưới cũng không có, càng không để Thúy Trúc ra ngoài gửi thư cho nàng.
Nàng nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, đôi mắt trong trẻo bớt đi sự sáng ngời, giọng cũng mềm mại hơn: "Ở đây không có bút mực, Thẩm Tinh Nguyệt, ngài có thể không đọc thư ta gửi mẫu thân không? Ta có vài chuyện riêng muốn nói."
"Được, ta không đọc. Trong thư phòng có bút mực, nàng cứ dùng thoải mái, thư cứ để Thúy Trúc giữ. Đi viết đi." Thẩm Tinh Nguyệt mỉm cười dịu dàng đáp.
Mắt Tô Mộ Vũ sáng rực, lúc này nàng mới thực sự giống một cô gái mười bảy tuổi. Thẩm Tinh Nguyệt thấy nàng muốn chạy đi, liền gọi lại: "Đợi đã."
Bước chân Tô Mộ Vũ khựng lại, sắc mặt cũng lạnh đi. Nàng nghĩ Thẩm Tinh Nguyệt hối hận sao? Đúng rồi, Thẩm Tinh Nguyệt thích nhìn nàng xấu mặt, vừa nói những lời đó chắc chỉ là trêu đùa nàng thôi, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro