Chương 23

"Có lý lắm, ai trong kinh thành mà không biết quận chúa thích đích trưởng nữ của Tô gia? Đi, chúng ta qua chào hỏi một tiếng." Phùng Văn Bân mắt sáng lên, chỉnh lại y phục rồi đi về phía Tô Mộ Thu. 

Hắn khẽ gật đầu coi như đã chào hỏi, rồi mới mở lời: "Tô tiểu thư khỏe, chúng ta đều là bạn của quận chúa, mấy ngày nay có chút hiểu lầm với quận chúa, nhưng đều là chuyện nhỏ. Ta nghĩ, nếu Tô tiểu thư có tiện thì có thể giúp chúng ta nói vài lời tốt trước mặt quận chúa được không?" 

"Vị này là?" Tô Mộ Thu có chút nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười hỏi. 

Người bên cạnh nàng, Lữ Thiện Thiện, biết Phùng Văn Bân, giới thiệu: "Vị này là đích tử của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Phùng Văn Bân." 

"Phùng công tử khỏe, nếu ta có giúp đỡ tự nhiên là nghĩa bất dung từ, nhưng ta chỉ là một Khôn Trạch nhỏ nhoi, lời ta nói quận chúa làm sao sẽ nghe theo?" Tô Mộ Thu biết Thẩm Tinh Nguyệt thích nàng, cũng hưởng thụ hiện tại có người cầu cạnh nàng, cảm giác được mọi người vây quanh như các ngôi sao quanh mặt trăng. Nàng không thích Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng lại thích cảm giác hiện tại này.

"Tô tiểu thư khiêm tốn quá, ai trong kinh thành không biết quận chúa thương mến ai?" Như nhớ ra điều gì, Phùng Văn Bân lại bổ sung một câu: "Là ta thất lễ, mong Tô tiểu thư đừng chấp nhặt." 

"Không có gì, nếu vậy thì ta sẽ thử xem, nhưng Phùng công tử cũng đừng kỳ vọng quá nhiều." Tô Mộ Thu lại khiêm tốn một câu, nếu lát nữa nàng thực sự thành công, thì đúng là chứng thực lời đồn Thẩm Tinh Nguyệt thương mến nàng, nàng cũng có thể được phong quang một phen trong những nữ nhi danh môn, dù sao hiện tại nàng còn không có tư cách đến tiền sảnh. 

"Cảm ơn Tô tiểu thư." Phùng Văn Bân vội vàng cảm tạ. 

Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ nghỉ ngơi ở tiền sảnh một lúc, rồi chuẩn bị đi đến Mê Viên. Dù là mùa đông, nhưng cảnh sắc ở trang viên của Thẩm Nghi Gia lại khác biệt, từ xa nhìn là tuyết trắng xóa, gần Mê Viên lại điểm xuyết những đóa mai hoa, đỏ trắng xen lẫn tạo thành sự đối lập rõ nét, càng làm mai hoa thêm rực rỡ. 

Ngay cả Tô Mộ Vũ cũng nở một nụ cười, ngắm mai hoa, hít thở không khí tươi mới trong Mê Viên, nàng cảm thấy tâm trạng mình tốt lên không ít. 

"Mai hoa nở đẹp thật." Tô Mộ Vũ đưa tay bẻ một cành nhỏ, cầm trong tay, tỉ mỉ ngắm nhìn. 

Thẩm Tinh Nguyệt thấy nàng thích, mỉm cười đáp: "Nếu nàng thích, ta sẽ bảo người trồng thêm mai hoa trong trang viên của chúng ta, như vậy lúc nào muốn ngắm cũng được." 

Tô Mộ Vũ không nghĩ Thẩm Tỉnh Nguyệt thực sự sẽ vì nàng mà tốn tâm tư như vậy, chỉ coi như nàng ấy nói qua loa, không để ý đến. 

Lúc này trong Mê Viên đã có không ít người bắt đầu thưởng mai, cổ nhân không có nhiều hoạt động giải trí, nhất là Bắc Xuyên nơi mùa đông kéo dài chín tháng trong năm, lại càng ít thứ để chơi, ngoài việc đến tửu lâu tiêu khiến, cũng chỉ còn lại việc ngắm cảnh trong núi rùng

Tuyết đọng trong Mê Viên dù đã được dọn dẹp, nhưng vẫn còn một lớp mỏng, Thẩm Tinh Nguyệt đi đường luôn khẽ nâng tay dìu lấy Tô Mộ Vũ. Thẩm Tinh Nguyệt vốn đã danh tiếng vang dội, lúc này đã có không ít người chú ý đến nàng và Tô Mộ Vũ, trong đó bao gồm cả Tô Mộ Thu và Lữ Thiện Thiện vừa bước ra từ phía sau. 

Lữ Thiện Thiện mắt tinh, từ xa đã thấy bóng dáng của Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ, chỉ tay về phía họ, có chút kích động nói: "Này, đó không phải quận chúa sao? Người bên cạnh quận chúa là Khôn Trạch nào vậy?" 

Tô Mộ Tuyết cũng nhìn thấy, nhíu mày mở miệng: "Không biết, chắc là Khôn Trạch quận chúa mang từ Hoa Lâu về, chắc chắn không phải Tô Mộ Vũ, quận chúa ghét nàng ấy, sao có thể mang nàng ấy đến buổi tiệc này?"

Sắc mặt Tô Mộ Thu lạnh xuống, vừa rồi trong thiên sảnh nàng còn tạo ra bầu không khí Thẩm Tinh Nguyệt nghiêng về nàng, không thể rời xa nàng, mà giờ đã bị phá tan? Thẩm Tinh Nguyệt đúng là kẻ không có đầu óc, trong hoàn cảnh này lại có thể mang Khôn Trạch từ Hoa Lâu đến. 

Tô Mộ Tuyết thấy sắc mặt Tô Mộ Thu không vui, vội vàng nói: "Trưởng tỷ, quận chúa nhất định là quá nhớ tỷ mới làm như vậy, những Khôn Trạch kia đều chỉ là thế thân của tỷ mà thôi, người quận chúa để ý nhất vẫn là tỷ." 

Nghe Tô Mộ Tuyết nói vậy, biểu cảm trên mặt Tô Mộ Thu mới dịu lại, "Chuyện của quận chúa chúng ta không nên can thiệp, chỉ là vừa rồi đã hứa với Phùng công tử, lại thêm ta muốn khuyên quận chúa đối xử tốt với muội muội, chúng ta vẫn nên qua thỉnh an quận chúa." 

"Được! Ta cũng có ý này." Lữ Thiện Thiện đang cảm thấy thưởng mai không thú vị, có cơ hội gần gũi để xem chuyện hay như vậy, sao có thể bỏ qua, nhìn Tô Mộ Thu với ánh mắt sáng rực. 

Mấy người quyết định, liền tăng tốc bước tới, Phùng Văn Bân và Lý Minh Hoa cũng theo sau. 

Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ tiếp tục đi sâu vào Mê Viên, lúc này mặt trời đã lên, thời tiết so với buổi sáng tốt hơn nhiều, ra ngoài đi dạo quả thực có lợi cho sức khỏe. 

Hai người đang đi, Thẩm Tinh Nguyệt bỗng nghe thấy phía sau hình như có người gọi nàng, Tô Mộ Vũ cũng nghe thấy, hơn nữa âm thanh đó nàng cảm thấy rất quen thuộc. 

"Đại quận chúa, đại quận chúa đợi chúng ta một chút." Phía sau gọi Thẩm Tinh Nguyệt chính là Tô Mộ Tuyết, nàng và mẫu thân muốn sống tốt ở Tô phủ vẫn phải dựa vào đại phu nhân và Tô Mộ Thu. 

Thẩm Tinh Nguyệt dừng chân, quay đầu nhìn lại, liền thấy ba Khôn Trạch đang đi về phía mình, phía sau không xa còn có Lý Minh Hoa và vài người khác. 

Tô Mộ Vũ cũng quay người lại nhìn, khi nhìn rõ khuôn mặt của Tô Mộ Thu, toàn thân nàng hơi cứng lại. Nàng không ngờ rằng Tô Mộ Thu và bọn họ cũng nhận được thiệp mời của Ngũ Hoàng nữ, dù với chức vị của phụ thân nàng, những nơi như thế này không phải là chỗ người trong phủ của họ có thể đến được. 

Tô Mộ Thu cũng nhìn thấy Tô Mộ Vũ bên cạnh Thẩm Tinh Nguyệt, nàng sững sờ một lúc, sau đó nở một nụ cười không rõ ý tứ, làm Tô Mộ Vũ sắc mặt tái nhợt. 

Những ngày gần đây, sự ôn nhu của Thẩm Tinh Nguyệt khiến Tô Mộ Vũ lo lắng, một mặt cảm thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang đùa cợt mình, mặt khác lại nghĩ rằng Thẩm Tinh Nguyệt coi mình là thế thân của Tô Mộ Thu. Một khi Thẩm Tinh Nguyệt bị kích thích hoặc cảm thấy đùa cợt mình không còn thú vị, tự nhiên sẽ thu lại sự tốt đẹp đó.

Mà hiện tại chính là tình huống như vậy, người trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt, Tô Mộ Thu, đang ở đây, ngày tốt đẹp của nàng cũng đến hồi kết thúc. Có thể lát nữa Thẩm Tinh Nguyệt lại sẽ đối xử với nàng như trước đây, sẽ đổ hết mọi chuyện của Tô phủ lên đầu nàng, sẽ ghét bỏ nàng, nhục mạ nàng trước mặt mọi người, có lẽ còn bắt nàng phải quỳ phạt ở Mê Viên này. 

Chân Tô Mộ Vũ mềm nhũn, ký ức cơ bắp ở đầu gối trỗi dậy, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, như thể sắp bị đẩy vào vực thẳm. Tô Mộ Vũ cắn răng tự ép mình bình tĩnh lại, may mà nàng đã gửi đồ dùng cho mùa đông cho mẫu thân và muội muội, bọn họ còn có bạc gửi đến, dù nàng có xảy ra chuyện, ít nhất cũng đã làm được vài điều cho mẫu thân và muội muội. 

Tô Mộ Vũ lảo đảo một chút, Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng thu lại ánh mắt nhìn Tô Mộ Tuyết và Tô Mộ Thu, lập tức đưa tay ôm Tô Mộ Vũ vào lòng, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao mặt nàng lại tái nhợt như thế?" 

Hỏi xong Thẩm Tinh Nguyệt mới nhận ra, nguyên nhân khiến Tô Mộ Vũ tái nhợt phần lớn là do Tô Mộ Thu và Tô Mộ Tuyết. Tỷ muội nhà này không phải người tốt. Sắc mặt Thẩm Tinh Nguyệt lạnh lùng. 

"Không có gì." Tô Mộ Vũ trả lời, nhưng giọng nói không còn bình tĩnh như lúc nãy. 

Thấy Thẩm Tinh Nguyệt ôm Tô Mộ Vũ trong lòng, Tô Mộ Tuyết không hài lòng lẩm bẩm: "Quận chúa không phải ghét Tô Mộ Vũ sao? Sao lại mang theo con tiện nhân đó đến buổi tiệc quan trọng thế này?" 

"Câm miệng, ngươi cũng là tiểu thư quan gia, sao có thể nói ra những lời như thế?" Tô Mộ Thu nhíu mày nói, nhưng trong lòng nàng cũng đầy nghi hoặc không kém gì Tô Mộ Tuyết. Thẩm Tinh Nguyệt sao lại mang Tô Mộ Vũ đến? Nàng đã cho người điều tra, biết rằng Tô Mộ Vũ ở trong phủ Vương gia không có ngày nào tốt đẹp, ngày ngày phải quỳ phạt trong tuyết, thân thể gần như đã kiệt quệ. Vậy nên hôm nay Thẩm Tinh Nguyệt mang Tô Mộ Vũ đến đây là diễn trò cho nàng xem? Muốn làm nàng ghen sao? 

Nghĩ như vậy, Tô Mộ Thu lại nở một nụ cười. Nàng biết Thẩm Tinh Nguyệt nghiêng về nàng, không thể nhanh chóng thích Tô Mộ Vũ được. Hiện tại chỉ là để chọc tức nàng mà thôi. 

Nàng tiến lên, mỉm cười hành lễ với Thẩm Tinh Nguyệt, "Kính chào quận chúa, quận chúa gần đây có khỏe không?" 

Tô Mộ Thu cố ý nở một nụ cười đẹp nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, ai ngờ Thẩm Tinh Nguyệt không hề nhìn nàng một cái, ánh mắt luôn dừng lại trên người Tô Mộ Vũ. 

Thẩm Tinh Nguyệt nghe Tô Mộ Thu nói vậy, chỉ liếc nàng một cái, lạnh lùng nói với người bạn bên cạnh: "Văn Hữu, ta đã nói với ngươi thế nào? Không phải con mèo hay con chó nào cũng có thể chào hỏi ta, dọn sạch thứ dơ bẩn trước mắt ta đi."

 Văn Hữu nuốt khan, không dám động, hẳn biết quận chúa nhà mình thích Tô Mộ Thu, thực sự không dám quá phận trước mặt Tô Mộ Thu

Thẩm Tinh Nguyệt thấy sắc mặt Tô Mộ Vũ không tốt, lại ôm nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Đi dạo một lúc có mệt không? Chúng ta quay lại tiền sảnh nghỉ ngơi một lát." 

Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt không dám tin, người này không chỉ không thay đổi thái độ với mình, mà còn nói những lời khó nghe với Tô Mộ Thu? Đây vẫn là Thẩm Tinh Nguyệt sao? 

Tô Mộ Thu thấy Thẩm Tinh Nguyệt không để ý đến mình, bên cạnh lại có nhiều người nhìn, lập tức cảm thấy mất mặt, nhẹ nhàng ho một tiếng rồi nói tiếp: "Quận chúa vẫn đang giận ta vì chuyện đó sao?" 

Nói rồi, Tô Mộ Thu đỏ mắt, Tô Mộ Vũ đứng bên cạnh nhìn, hai tay nắm chặt vạt váy của mình, chỉ cảm thấy những giấc mơ đẹp những ngày qua sắp tan vỡ. Tô Mộ Thu với bộ dạng đáng thương nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, làm sao Thẩm Tinh Nguyệt có thể không động lòng? 

Thẩm Tinh Nguyệt ngẩng đầu liếc Tô Mộ Thu một cái, sắc mặt càng thêm u ám, nàng đâu phải là nguyên chủ, loại trà xanh này nàng có thể đánh một cú là bay.

"Sao? Đại tiểu thư Tô gia cho rằng chuyện thành thân của Tô phủ không có gì sai sao? Dù khi cầu thân không chỉ đích danh, nhưng lúc đó nói rõ là muốn cưới đích nữ của Tô phủ. Ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi và phụ thân ngươi, bởi vì ngươi không muốn gả vào Vương phủ, trực tiếp nâng địa vị muội muội ngươi để gả vào Vương phủ. Nghĩ lại thật sự là chu đáo. Hai cha con ngươi đã làm mọi chuyện, bây giờ lại giả vờ đáng thương trước mặt ta, thu lại nước mắt của ngươi đi, thấy ai cũng khóc, thật không đáng giá." Giọng nói của Thẩm Tinh Nguyệt mang theo sự châm biếm, không hề giữ mặt mũi cho Tô Mộ Thu. 

Tô Mộ Thu và Tô Mộ Tuyết đứng đối diện đều sững sờ, một lúc sau Tô Mộ Tuyết mới vội vàng biện minh cho tỷ tỷ của mình: "Quận chúa, có phải con tiện nhân đó đã bịa chuyện với ngài không? Trưởng tỷ là vô tội, là con tiện nhân đó muốn làm quận chúa phi của Vương phủ, nàng đã cầu xin tỷ tỷ rất lâu, trưởng tỷ nhân nghĩa mới đồng ý." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro