Thẩm Tinh Nguyệt vừa mới ôm Tô Mộ Vũ nằm xuống, người trong lòng ngực vì sợ lạnh mà lại rúc vào lòng mình, Thẩm Tinh Nguyệt khẽ cười một tiếng rồi ôm chặt nàng, trong lòng vui vẻ nghĩ rằng mình đã chăm sóc Tô Mộ Vũ cả đêm, sáng mai thức dậy, điểm -200 trên đầu Tô Mộ Vũ chắc hẳn sẽ thay đổi.
Hôm nay quá nhiều việc xảy ra khiến nàng vô cùng mệt mỏi, vả lại trên trán còn bị thương, còn phải tiếp nhận nhiều tin tức không thuộc về mình, mắt dần dần cũng không mở nổi nữa, ôm lấy người trong lòng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Mộ Vũ trong cơn mê man cảm thấy toàn thân ấm áp, như thể mình đang ngồi bên lò sưởi ấm áp, ngay cả tay chân lạnh lẽo hàng ngày cũng có chút ấm áp, nàng chỉ khẽ thở dài, chỉ có trong mơ nàng mới cảm nhận được sự ấm áp này.
Khí hậu Bắc Xuyên lạnh giá, một năm chỉ có ba tháng là nhiệt độ hơi ấm áp, thời gian còn lại phần lớn đều là băng thiên tuyết địa. Nàng là thứ nữ không được sủng ái trong nhà, mỗi tháng nàng và mẫu thân cùng muội muội chỉ được chia một ít than củi ít ỏi, họ chỉ đốt một ít than khi thực sự không thể chịu nổi lạnh. Mà ở vương phủ thì lại càng thảm, quận chúa hận không thể hành hạ nàng đến chết, động một chút liền phạt quỳ, thậm chí mấy lần còn dọa sẽ ban nàng cho người khác chơi đùa.
Tô Mộ Vũ chỉ cảm thấy mỗi ngày ở vương phủ đều là sự giày vò, nhưng nàng lại không dám chết, không thể chết, trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, nếu nàng chết trước mẫu thân, Tô Mộ Vũ không dám nghĩ mẫu thân và muội muội sẽ ra sao.
Nàng có thể chịu đựng được sự mắng chửi cùng hình phạt quỳ của Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng muốn nàng cúi đầu thì Tô Mộ Vũ không thể làm được.
Mỗi khi nghĩ về những chuyện phiền lòng này, Tô Mộ Vũ thật không biết ở đâu mới có lối thoát cho chính mình. Nàng cần phải sống tiếp, còn phải tích lũy tiền bạc trợ cấp cho mẫu thân cùng muội muội, muội muội còn nhỏ, mẫu thân lại luôn yếu đuối, bọn họ chỉ có một ma ma chăm sóc. Trong tiết trời lạnh thế này không biết họ có cầm cự được không.
Sự ấm áp bao bọc quanh than khiến nàng tham luyến, đến mức dường như không còn muốn tỉnh lại, nhưng nàng hiểu sự ấm áp này với nàng chỉ là tạm thời. Hôm qua bị phạt quỳ lâu như vậy, Tô Mộ Vũ không dám mơ đến việc mình có thể sống đến khi muội muội trưởng thành, chỉ mong mình có thể cầm cự lâu thêm chút nữa.
Nàng từ từ mở mắt, trước mắt lại không phải chiếc giường nàng thường ngủ, mà là Thẩm Tinh Nguyệt còn đang ôm chặt lấy nàng ngủ say, sự tình quá đỗi khiếp đãn làm Tô Mộ Vũ hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Nàng có chút không dám tin, liếc mắt nhìn xung quanh một chút, rồi nhìn chiếc chăn dày đang đắp trên người nàng và Thẩm Tinh Nguyệt, lúc này mới xác nhận mình đang ở phòng của Thẩm Tinh Nguyệt.
Mặt Tô Mộ Vũ lập tức trắng bệch, vậy đây là chiêu mới của Thẩm Tinh Nguyệt để hành hạ nàng sao? Tô Mộ Vũ khẽ cắn môi, đôi môi hồng nhuận bị nàng cắn đến ứ máu.
Khi thành thân nàng đã chuẩn bị tâm lý, đã kết hôn với Thẩm Tinh Nguyệt, chuyện cùng phòng, kết ước đều không thể tránh được. Vì mẫu thân cùng muội muội, nàng muốn trốn cũng không thể trốn, mà vốn làm gì có nơi nào nàng có thể trốn? Bắc Xuyên khắp nơi đều lạnh lẽo, nếu không tìm được việc làm, một ngày cũng không trụ nổi mà sẽ chết cóng bên ngoài, nên với nàng mà nói, chạy hay không chạy cũng không khác nhau là mấy, đều là chịu khổ.
Hiện tại Tô Mộ Vũ không lo lắng việc Thẩm Tinh Nguyệt sẽ cùng nàng viên phòng, nhưng sau viên phòng thì sao? Kẻ điên này có thật sự ban nàng cho người khác không, nếu đúng là như vậy, thì đến lúc đó nàng chỉ có thể tự sát.
Tô Mộ Vũ càng nghĩ càng lo lắng, nhưng hiện tại chính nàng cũng không có cách nào khác, nàng không có ai để dựa vào, cùng Ngũ Hoàng nữ Thẩm Nghi Gia cũng chỉ gặp mặt hai lần, nếu nàng chạy trốn khỏi vương phủ, Thẩm Nghi Gia cũng chưa chắc sẽ giúp nàng. Trước mắt tất cả đều là tình thế khó khăn không thể giải quyết, Tô Mộ Vũ không khỏi rơi vào nỗi tuyệt vọng.
Nàng sợ đánh thức Thẩm Tinh Nguyệt sẽ gây ra rắc rối không cần thiết, chỉ đành giữ nguyên tư thế hiện tại, chờ lát nữa tùy cơ ứng biến.
Thẩm Tinh Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng "rột rột~" liên tục, vừa mở mắt liền chạm phải ánh mắt của Tô Mộ Vũ. Vì vừa mới tỉnh ngủ, Thẩm Tinh Nguyệt vẫn còn chút ngơ ngác, nhìn Tô Mộ Vũ một lúc lâu suy nghĩ mới bắt đầu tỉnh táo lại.
Nàng xuyên đến một thế giới trong sách, người trước mặt chính là nữ chính quyết định sự sống chết của mình.
Thẩm Tinh Nguyệt lúc này vẫn ôm Tô Mộ Vũ, hai người gần sát nhau, Thẩm Tinh Nguyệt có chút ngượng ngùng. Mặc dù nàng là gái thẳng, nhưng với nữ chính cũng không thân quen, cứ thế ôm nhau tỉnh dậy thực sự khiến nàng hơi ngại.
Mà Tô Mộ Vũ cũng chỉ lặng lẽ nhìn nàng, từ đầu đến cuối không nói một lời.
"Rột rột~" tiếng đói bụng làm phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Thẩm Tinh Nguyệt nhìn xuống, liến thấy bụng của Tô Mộ Vũ. Trong phòng chỉ có nàng cùng Tô Mộ Vũ, tiếng động lại không phải của nàng, tất nhiên là của tô Mộ Vũ.
Nàng khẽ ho một tiếng rồi nói: "Đói rồi sao? Ta gọi họ chuẩn bị đồ rửa mặt, tiện thể chuẩn bị bữa sáng."
Tô Mộ Vũ không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt lại nhìn nàng bình tĩnh như vậy. Vừa rồi tim nàng đập nhanh, đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Thẩm Tinh Nguyệt phạt quỳ, nhưng không ngờ, Thẩm Tinh Nguyệt thấy nàng lại không nổi giận, ngược lại còn bảo người làm chuẩn bị bữa sáng, điều này khiến Tô Mộ Vũ hơi bối rối.
Nàng chỉ có thể theo lời Thẩm Tinh Nguyệt đáp: "Đúng là có chút đói."
"Được, ta sẽ bảo họ chuẩn bị nhanh." Thẩm Tinh Nguyệt cười nói với Tô Mộ Vũ, ôm nàng ngồi dậy. kéo dây buộc chuông nhỏ bên giường, "Gọi người chuẩn bị đồ rửa mặt và bữa sáng. Đúng rồi, gọi Chu Diệu đến, để nàng ta chẩn mạch cho quận chúa phi."
"Vâng, nô tỳ sẽ sắp xếp ngay." Ỷ Liễu phân phố các tỳ nữ trong Tuyết Phi viện nhanh chóng đi chuẩn bị, rồi cử người đi gọi Chu Diệu đến.
Thẩm Tinh Nguyệt sắp xếp xong mọi việc, lại nhìn Tô Mộ Vũ vẫn đang tựa vào lòng mình, khẽ ho một tiếng rồi hỏi: "Có còn chóng mặt không? Trên người còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Vẫn còn có chút chóng mặt, trên người không có sức, còn lại thì không sao cả." Tô Mộ Vũ không đoán được ý của Thẩm Tinh Nguyệt, thấy nàng đối xử nhẹ nhàng thế này, có phải đang coi mình như thế thân của đại tỷ?
Nghĩ đến đây, Tô Mộ Vũ mới dần dần hiểu ra sự thay đổi của Thẩm Tinh Nguyệt sáng nay. Không ngờ nàng lại nghĩ ra cách khác để hành hạ mình, Thẩm Tinh Nguyệt muốn chơi, mình cũng đành phải chịu đựng.
"Chúng ta dậy trước đi, ăn chút gì rồi để Chu Diệu khám cho nàng, cần ta giúp mặc quần áo không?" Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ vẫn còn tựa vào lòng mình, tưởng nàng không có sức, bèn ân cần hỏi thêm một câu.
Nghe những lời này, Tô Mộ Vũ chỉ thấy buồn cười. Thẩm Tinh Nguyệt chưa bao giờ để ý đến sống chết của nàng, phạt quỳ trong tuyết là chuyện thường, giờ ân cần thế này chắc chỉ là thấy thú vị mà thôi. Đợi Thẩm Tinh Nguyệt chán chơi, nàng không dám nghĩ đến kết cục của mình. Hiện tại chỉ có thể đi từng bước một.
"Không cần, thiếp tự làm được." Bảo Thẩm Tinh Nguyệt giúp mình mặc quần áo là điều Tô Mộ Vũ không thể làm, bởi vì Thẩm Tinh Nguyệt ghét nàng bao nhiêu, nàng cũng ghét Thẩm Tinh Nguyệt bấy nhiêu.
"Được rồi, ta buông tay, nàng tự ngồi dậy đi." Thẩm Tinh Nguyệt vừa buông tay khỏi eo Tô Mộ Vũ, vừa nghiêng người xuống giường mặc y phục.
Y phục của Càn Nguyên không khác gì y phục của nữ tử bình thường, chất liệu y phục của Thẩm Tinh Nguyệt đều rất tốt, một bộ y phục màu trắng nguyệt bạch làm tôn lên làn da trắng mịn của nàng, dải lưng lụa màu trắng bó sát eo càng làm nổi bật vòng eo thon gọn.
Mái tóc đen của Thẩm Tinh Nguyệt xõa bên cạnh, nàng chỉ chỉnh lại một chút, theo trí nhớ mà hệ thống truyền vào đầu, Thẩm Tinh Nguyệt đơn giản búi một búi tóc trên đỉnh đầu, tóc đen phía sau tùy ý xõa xuống lưng, nàng không thích có quá nhiều đồ trang sức trên đầu, chỉ cài một cây trâm ngọc trắng trên búi tóc, lại làm cho nàng càng trông thanh tú hơn nhiều.
Tự mình chỉnh trang xong, các tỳ nữ Ỷ Liễu cũng đã mang đồ rửa mặt vào. Thẩm Tinh Nguyệt nhìn về phía giường, thấy Tô Mộ Vũ vẫn chưa dậy, ánh mắt luôn dõi theo mình, nàng mới nhớ đến việc trước đây Thẩm Tinh Nguyệt đã làm. Sau khi thành thân với Tô Mộ Vũ, Thẩm Tinh Nguyệt dường như chưa bao giờ sai người làm y phục mới cho nàng ấy, còn những bộ y phục mà nàng ấy mang theo đã bị giặt đến bạc phếch, không giữ ấm được chút nào.
Như chợt nhớ ra điều gì, Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng nói với Ỷ Liễu: "Đi lấy vài bộ y phục của ta cho quận chúa phi mặc, lát nữa dùng xong bữa sáng thì sắp xếp người đến đo kích thước cho quận chúa phi, chuẩn bị thêm vài bộ y phục nữa."
"Vâng, nô tỳ sẽ đi sắp xếp ngay." Ỷ Liễu đáp, kính cẩn lấy vài bộ y phục từ tủ trong phòng Thẩm Tinh Nguyệt rồi mang đến cho Tô Mộ Vũ chọn.
Tô Mộ Vũ không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt lại ân cần như vậy, trong lòng lạnh lùng cười, quả nhiên nàng coi mình như thế thân của đại tỷ. Thẩm Tinh Nguyệt đúng là si tình với đại tỷ của mình.
"Tạ ơn quận chúa ban thưởng." Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu tạ ơn, nhưng giọng điệu lại không có chút nhiệt tình nào.
Thẩm Tinh Nguyệt cảm thấy nữ chính dường như không vui, vẫn đáp lại: "Không cần, là ta trước đây sơ sót, sau này sẽ không như vậy nữa."
Tô Mộ Vũ tiện tay chọn một bộ y phục, bên trong là áo bông trắng, bên ngoài là váy dài màu xanh nhạt.
Lúc này Tô Mộ Vũ vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng đứng dậy thì không thành vấn đề. Nàng mặc y phục, rửa mặt qua loa rồi ngồi bên bàn chờ dùng bữa sáng cùng Thẩm Tinh Nguyệt, bên cạnh là bếp than ấm áp, lần đầu tiên Tô Mộ Vũ cảm thấy trong phòng hơi nóng.
Phải biết rằng sau khi nàng đến vương phủ, mỗi tháng chỉ được chia ít than, chăn bông cũng hầu hết đều cũ nát, ai nhìn thấy cũng không nghĩ nàng là quận chúa phi.
Những món ăn tinh tế lần lượt được dọn lên bàn, Thẩm Tinh Nguyệt cũng quan sát Tô Mộ Vũ. Nàng thấy cái số -200 màu đỏ chói mắt khó chịu, đã bảo hệ thống ẩn đi, lúc này Thẩm Tinh Nguyệt lại muốn biết sau một đêm nỗ lực, độ hảo cảm của nữ chính có tăng lên không. Nàng gọi hệ thống trong đầu, bảo hệ thống hiển thị độ hảo cảm của Tô Mộ Vũ.
Nhưng khi nhìn thấy dãy số màu đỏ không xa kia, Thẩm Tinh Nguyệt chỉ muốn nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro