Chương 1: Từ trên trời rơi xuống!!! (1)

Mùa hè ở Hộ Thành vốn dĩ đã nóng như đổ lửa, huống chi đây là một thành phố mà ngay cả mùa đông, người ta cũng chỉ mặc áo ngắn tay, quần đùi. Trong chiếc xe cũ kỹ không có điều hòa, Mộc Bạch Trình cảm thấy như đang bị nướng chín. Áo ba lỗ của cô ướt đẫm mồ hôi, cả bốn cửa sổ đều mở toang mà vẫn chẳng xua nổi cái nóng hầm hập.

Chiếc xe từ khu trung tâm sầm uất dần lăn bánh vào khu phố cũ, nơi chẳng có lấy một tòa cao ốc. Đèn giao thông phía trước nhấp nháy xanh, nhưng Mộc Bạch Trình chưa kịp đạp ga thì đèn đã chuyển vàng, chỉ còn ba giây. Cô vội vàng đạp phanh, may mắn dừng xe ngay trước vạch kẻ đường.

"Xui xẻo thật!" Mộc Bạch Trình lẩm bẩm, đưa tay lau mồ hôi trên cổ. Nhưng mồ hôi cứ như trêu ngươi, liên tục chảy từ trán, lăn qua gò má trắng trẻo, chui vào cổ áo. Cả người cô dính nhớp, khó chịu. Cô bèn túm tóc, buộc đại lên cho đỡ lôi thôi.

Đúng lúc này, cái radio cũ kỹ trên xe cũng bắt đầu giở chứng, phát ra tiếng rè rè khó chịu. Mộc Bạch Trình trợn mắt, đập đập vào nó. "Cái gì đây? Mới sửa hai trăm ngàn mà đã hỏng rồi sao?"

Đèn giao thông chuyển màu, cô cắn răng kìm cơn bực bội, thầm nhủ mai nhất định phải tìm ông chủ tiệm sửa radio tính sổ. Vừa vào số, chưa kịp nhả phanh, bỗng một bóng trắng từ trên trời lao xuống.

Ầm! Một tiếng động kinh hoàng vang lên. Bóng trắng đó đâm thẳng vào nắp capo xe của Mộc Bạch Trình, khiến nó móp méo biến dạng. Chiếc xe second-hand cùi bắp của cô chính thức "ra đi" ngay tức khắc.

Mộc Bạch Trình sững sờ, vội vàng mở cửa xe, ngây người nhìn bóng trắng trước mặt. Đó là một cô gái - chính xác hơn, một Omega - mặc bộ hán phục trắng toát, đẹp như tiên nữ giáng trần.

Trong thế giới này, ngoài giới tính nam và nữ, còn có ba thứ giới: Alpha, Beta, và Omega. Alpha và Omega là những giới tính phân hóa sau này, và dù giới tính thứ nhất giống nhau, chỉ cần thứ giới khác biệt, họ vẫn có thể sinh con. Thậm chí, thứ giới còn được xem là quan trọng hơn giới tính ban đầu.

Mộc Bạch Trình là một Alpha, nhưng lại là Alpha "nửa mùa" với tuyến thể khiếm khuyết, không thể ngửi được mùi pheromone. Vậy mà lúc này, cô lại ngửi thấy một mùi hương rõ ràng - hương hoa chi tử ngâm trong rượu đào, quyến rũ đến lạ. Hương thơm ấy đến từ Omega trước mặt, khiến Mộc Bạch Trình chắc chắn: đây là một Omega, và cô ngửi được mùi của nàng!

Cô véo cánh tay mình một cái, căng thẳng nhìn quanh. Xung quanh chỉ toàn những ngôi nhà thấp lè tè của khu phố cũ, đường vắng tanh, ngoài vài cột điện thì chẳng có gì. "Làm sao bây giờ?" Mộc Bạch Trình cắn móng tay, lẩm bẩm. Làm sao giải thích với cảnh sát đây? Chẳng lẽ nói: "Anh cảnh sát ơi, không phải tôi đâm đâu, là cô Omega này từ trên trời rơi xuống đập vào xe tôi!" Ai mà tin nổi? Chắc họ nghĩ cô bị điên mất!

Mộc Bạch Trình nuốt nước bọt, rón rén tiến đến gần nắp capo, khẽ lay người Omega. "Tiểu thư? Tiểu thư ơi?"

Không có động tĩnh. Tim cô thót lên. "Xong rồi, chẳng lẽ nàng... đi đời rồi?" Nếu thế thì càng khó giải thích! Mộc Bạch Trình lấy hết can đảm, vươn tay gạt mái tóc dài che mặt Omega. Một gương mặt tinh xảo hiện ra, đẹp đến mức khiến cô ngây người.

Câu thơ bỗng dưng hiện lên trong đầu Mộc Bạch Trình:

"Hương vụ vân hoàn thấp,

Thanh huy ngọc tý hàn. " (*)

(*) Dịch nghĩa: Sương thơm làm ướt mái tóc mai, Ánh trăng trong sáng làm giá lạnh cánh tay ngọc.

Đúng như trong thơ, Omega này mảnh mai, tóc đen dài như tảo biển buông xõa sau lưng, đẹp tựa tranh vẽ.

Cô run run đưa tay tới mũi nàng, muốn kiểm tra xem nàng còn thở không. Đột nhiên, Omega mở mắt. Đôi mắt ấy lạnh lẽo như ánh trăng, kiêu ngạo và sắc bén. Khi ánh mắt nàng lướt qua, Mộc Bạch Trình cảm giác cái nóng mùa hè như bị xua tan.

"Cô... tỉnh rồi?" Mộc Bạch Trình tim đập thình thịch, thận trọng hỏi.

Omega nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia sát khí nhàn nhạt. Thấy nàng không trả lời, Mộc Bạch Trình lo nàng bị chấn động não, bèn đặt tay lên vai nàng, hỏi tiếp: "Cô không sao chứ? Cô còn trẻ thế này, sao lại..."

Cô ngừng lại, thấy lời mình không ổn. Khu này làm gì có nhà cao tầng, nàng ta từ đâu rơi xuống? Chẳng lẽ nhảy lầu? Nhưng điều đó không hợp lý. Mộc Bạch Trình gãi đầu, tự nhủ: Dù mình chỉ là thầy phong thủy nửa mùa, nhưng đây chắc chắn là chuyện kỳ lạ nhất trong "sự nghiệp" của mình!

Omega liếc xuống bàn tay của Mộc Bạch Trình trên vai mình, ánh mắt sắc lạnh. Một lúc sau, nàng híp mắt, nhìn đôi tay mình với vẻ phức tạp, rồi lại nhìn tay Mộc Bạch Trình.

"Cô ổn chứ?" Mộc Bạch Trình lo lắng hỏi.

Bất ngờ, Omega nắm chặt tay cô. Bàn tay nàng lạnh buốt, luồn vào lòng bàn tay ướt mồ hôi của Mộc Bạch Trình. Cô hoảng hốt muốn rút tay ra - chưa bao giờ cô gần gũi với người lạ đến thế! Tim đập thình thịch, cô chưa kịp phản ứng thì Omega đột nhiên tiến sát, đôi mắt bình lặng nhìn thẳng vào mặt cô.

Nàng nghiêng đầu, vòng tay ôm lấy cổ Mộc Bạch Trình. Giọng nói mềm mại nhưng lạnh như ánh trăng: "Alpha của ta."

Mộc Bạch Trình cứng đờ người. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tự dưng thành thế này?

"Tiểu thư, cô đừng gọi bậy!" Cô cố đẩy Omega ra, nhưng nàng bám chặt như keo, càng ôm càng chặt, cuối cùng gần như treo cả người lên Mộc Bạch Trình.

Người Omega mát lạnh, áp vào cô không những không nóng mà còn khiến cô thấy dễ chịu. Nhưng Mộc Bạch Trình biết, chuyện này không thể tiếp diễn. Cô gái này từ trên trời rơi xuống, lại có vẻ không tỉnh táo, tốt nhất là đưa đến đồn cảnh sát.

Quyết định xong, Mộc Bạch Trình gọi công ty bảo hiểm kéo xe đi, rồi đưa Omega lên taxi đến đồn cảnh sát. Mười lăm nghìn tiền taxi khiến cô xót cả ruột - đó là tiền ăn cả ngày của cô!

"Alpha của ta." Omega lặp lại, vùi mặt vào cổ Mộc Bạch Trình.

Mộc Bạch Trình thầm nghĩ: Mình không làm gì sai mà! Nhưng cái cảm giác dễ chịu từ nàng khiến cô bớt xót tiền. Dù vậy, ánh mắt của tài xế taxi khiến cô nổi da gà - rõ ràng anh ta nghĩ cô là kẻ buôn người! Cô lườm lại, chỉ tay vào tấm biển sáng chói của đồn cảnh sát: "Thấy ai buôn người mà tự chở đến đồn chưa?"

Cứ ngỡ chuyện buôn người đã qua, ai ngờ đến đồn, cô lại gặp ánh mắt nghi ngờ của chị cảnh sát khu vực. Chị ta nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Mộc Bạch Trình thì trông tơi tả, áo ướt mồ hôi, tóc buộc bừa. Còn Omega kia đẹp như tiên, mặc hán phục, nhưng lại ít nói, trông như... bị bắt cóc thật.

Chị cảnh sát nghiêm mặt nhìn Mộc Bạch Trình, nhưng khi quay sang Omega, chị nở nụ cười dịu dàng: "Em tên gì?"

Mộc Bạch Trình bĩu môi trong lòng. Quả nhiên Omega ở đâu cũng được cưng chiều, kể cả khi chị cảnh sát là Beta!

"Tần Tịch Dao," Omega đáp, giọng đều đều, như phát ra từ loa thông minh.

Chị cảnh sát gật đầu, quay sang Mộc Bạch Trình, mặt lạnh tanh: "Còn cô? Tên gì? Làm nghề gì? Nhà ở đâu? Kỳ mẫn cảm gần nhất là khi nào? Có làm gì không nên với cô Tần đây không?"

Một loạt câu hỏi khiến Mộc Bạch Trình méo miệng. Đối với Omega thì dịu dàng, còn với cô thì như tra khảo tội phạm! Nhưng cô vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu.

"Hai người có quan hệ gì?" chị cảnh sát hỏi tiếp.

Mộc Bạch Trình lắc đầu, định nói mình chẳng quen biết Tần Tịch Dao, thì cánh tay đã bị nàng ôm chặt. Tần Tịch Dao chui vào lòng cô, lặp lại: "Alpha của ta."

Chị cảnh sát cười khẩy, cây bút trong tay suýt gãy. "Hừ, hóa ra hai người yêu nhau mà còn kéo đến đây trêu tôi? Nửa đêm rồi, còn cho tôi ăn cẩu lương nữa à? Cô Omega xinh thế này mà đã có chủ, tôi độc thân bao năm biết sống sao đây?"

"Không, không phải... Chúng tôi không..." Mộc Bạch Trình vội giải thích.

Tần Tịch Dao đưa tay che miệng cô, giọng bình thản nhưng đầy sức hút: "Ngươi không cần ta nữa sao?"

Dù Tần Tịch Dao không tỏ ra đáng thương, nhưng một mỹ nhân như nàng nói câu đó trước mặt, ai mà chịu nổi? Mộc Bạch Trình cũng không ngoại lệ.

Chị cảnh sát bực bội đóng sổ ghi chép: "Thôi đủ rồi, chuyện cặp đôi thì đừng mang ra đồn làm gì, cẩn thận tôi phạt vì lãng phí tài nguyên công cộng đấy!"

Chị ghi lại tên hai người, mô tả họ là "một cặp đôi", khiến Mộc Bạch Trình không còn cách nào khác ngoài đưa Tần Tịch Dao về nhà.

Nhà của Mộc Bạch Trình là một căn hộ nhỏ xíu trong khu phố cũ, gọi là "căn hộ" đã là nói quá. Bếp nằm ở hành lang công cộng, phòng tắm thì chỉ đủ chỗ đứng. Cả không gian chưa tới hai mươi mét vuông, chỉ có một cái giường cũ, một cái bàn gỗ mục nát chất đầy sách phong thủy, tướng số, và một vali 50 inch cạnh giường.

Đóng cửa lại, Mộc Bạch Trình nhìn bộ hán phục của Tần Tịch Dao, bèn lục vali lấy ra một chiếc áo phông rộng, đưa cho nàng: "Cô đi tắm đi. Sau này có tiền, nhớ trả tôi đấy."

Tần Tịch Dao nhận áo, nghiêng đầu nhìn cô, rồi liếc quanh căn phòng chật hẹp. Mộc Bạch Trình hiểu ý, đành dẫn nàng vào phòng tắm nhỏ xíu, hướng dẫn cách dùng vòi sen. May mắn là Tần Tịch Dao nhanh chóng nắm được cách sử dụng.

Mộc Bạch Trình thở phào, thầm nghĩ: Nàng không ngốc, nhưng sao cứ có cảm giác... kỳ lạ? Giọng nói đều đều, không giống người mất trí, nhưng hành vi lại không bình thường. Hay nàng có bí mật gì khó nói?

Nằm trên giường, Mộc Bạch Trình nghĩ lại cảnh Tần Tịch Dao từ trên trời rơi xuống. Chẳng lẽ nàng xuyên không từ thế giới khác? Chỉ có giả thuyết này là hợp lý. Cô thở dài, thôi thì cứ để mọi chuyện tự nhiên, nếu Tần Tịch Dao thật sự xuyên không, hẳn nàng đang rất sợ hãi khi lạc vào thế giới lạ lẫm này.

Đầu óc rối bời, chiếc quạt trần cũ kỹ quay tà tà, mang lại chút mát mẻ hiếm hoi trong đêm hè. Mộc Bạch Trình chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ không yên, cái nóng mùa hè cộng với cơ thể Alpha vốn dĩ dễ nóng khiến cô khó chịu. Đột nhiên, một thân hình mát lạnh chui vào lòng cô. Trong cơn mơ màng, Mộc Bạch Trình vô thức ôm chặt lấy "nguồn mát" ấy.

Trong bóng tối, đôi mắt Tần Tịch Dao lóe lên ánh bạc lạnh lẽo, tràn đầy oán hận nhìn Mộc Bạch Trình đang say ngủ. Đôi tay mảnh mai, lạnh như băng chạm vào cổ cô, dừng lại đó suốt mười phút. Ánh bạc trong mắt nàng dần tan, trở lại màu đen ban đầu. Ngón tay trắng trẻo khẽ lật vạt áo rộng của Mộc Bạch Trình, thân hình lạnh giá chui vào, dán chặt vào người cô, không còn khoảng cách...

-

Lời tác giả:
Chú thích: [1] Trích từ bài thơ Đêm trăng của Đỗ Phủ, miêu tả người vợ của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro