Chương 2: Từ trên trời rơi xuống!!! (2)
Mộc Bạch Trình hiếm khi được ngủ ngon thế này trong cái nóng mùa hè. Cả đêm, căn phòng nhỏ xíu như được bật điều hòa 16 độ, mát mẻ dễ chịu. Trong lòng cô là một cảm giác mát lạnh, thoải mái đến mức không muốn tỉnh. Ý thức còn mơ màng, cô vô thức siết chặt vòng tay, muốn ôm chặt hơn "nguồn mát" trong lòng.
Nhưng tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên, phá tan buổi sáng yên bình. Mộc Bạch Trình bực bội với tay tắt chuông, vẫn muốn níu kéo chút mát mẻ kia. Nhưng khoan, cô chợt nhận ra "nguồn mát" này nặng hơn bình thường.
Đôi mắt cô bật mở. Cảm giác mềm mại, mát lạnh dưới tay rõ ràng là da thịt của một con người! Căn phòng tồi tàn này ngoài cô ra chỉ có... Tần Tịch Dao!
Cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình, sững sờ phát hiện Tần Tịch Dao không biết từ lúc nào đã chui tọt vào áo cô. Hai người dán sát vào nhau, không một kẽ hở. Sự tiếp xúc mềm mại từ ngực Omega khiến Mộc Bạch Trình giật mình, vội lùi lại. Rầm! Đầu cô đập mạnh vào thành giường.
Tiếng động đánh thức Tần Tịch Dao. Nàng mở mắt, ánh nhìn bình thản nhưng ánh lên tia khó chịu, như trách Mộc Bạch Trình làm phiền giấc ngủ của mình.
Mộc Bạch Trình xoa đầu, vội vàng nắm eo Tần Tịch Dao, kéo nàng ra khỏi áo mình. Thấy cơ thể mảnh mai của Omega lộ ra, cô vội túm tấm chăn mỏng đắp lên người nàng.
"Cô... cô... sao cô lại..." Mộc Bạch Trình lắp bắp, không thốt nổi câu hoàn chỉnh. Đúng là cô bị khiếm khuyết tuyến thể, nhưng cô vẫn là Alpha! Omega thời nay không biết tự bảo vệ mình sao?
Tần Tịch Dao dụi mắt, gạt tấm chăn ra, lại ngã vào lòng Mộc Bạch Trình. Giọng nàng nhàn nhạt: "Ngươi ồn quá, ta muốn ngủ thêm."
Mộc Bạch Trình giơ hai tay lên, cứng người như bị điểm huyệt. Ba mươi năm sống trên đời, cô chưa từng gặp tình huống này. Trước đây, không phải không có Omega tiếp cận cô, nhưng khi biết cô là Alpha "phế", họ đều tránh xa. Vậy mà giờ, chuyện gì đang xảy ra? Bỏ qua hết mọi giai đoạn làm quen, nhảy thẳng đến mức này sao? Không được, không được! Cô kéo chăn quấn chặt Tần Tịch Dao như bánh chưng, rồi nhảy xuống giường, giữ khoảng cách an toàn.
"Không được, tiểu thư... cô phải tự trọng!" cô nghiêm giọng.
Tần Tịch Dao quấn chăn, chân trần bước xuống giường, đứng trước mặt cô. Mũi hai người chỉ cách nhau một đốt tay. Phòng quá nhỏ, Mộc Bạch Trình không còn chỗ lùi, đành nhắm mắt, cố không nhìn Omega xinh đẹp này.
"Ôm một cái thì mất miếng thịt nào?" Giọng Tần Tịch Dao ấm hơn tối qua, như thể nàng đã hồi phục chút sức lực. "Chúng ta đều là con gái, đúng không?"
Mộc Bạch Trình nghẹn lời. Đúng là con gái, nhưng vấn đề không phải thế! "Cô là Omega, tôi là Alpha!"
"Ngươi có gì ta cũng có, ngươi không có gì ta cũng không có. Sao phải né tránh?"
Mộc Bạch Trình không biết giải thích thế nào. Quả nhiên, Tần Tịch Dao đúng là xuyên không từ nơi khác tới! Cô kéo tấm chăn đang tuột khỏi người nàng, quấn chặt lại, rồi nghiêm túc nói như cô giáo mầm non dạy trẻ: "Ở đây khác lắm, có ABO..."
"Ta biết," Tần Tịch Dao ngắt lời. "Ngươi đánh dấu được ta không?"
Câu hỏi khiến Mộc Bạch Trình câm nín. Đánh dấu ư? Hình như... không thể? "Tôi..."
"Vậy ngươi tránh làm gì?" Tần Tịch Dao nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua thân hình mảnh khảnh của cô. "Tối qua ngươi ôm chặt lắm mà. Hay là... không chỉ tuyến thể hỏng, chỗ khác cũng không được?"
Mộc Bạch Trình á khẩu. Omega giờ thẳng thắn thế sao? Cô nuốt khan, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tần Tịch Dao, không biết đáp lại thế nào. Bực mình, cô ôm eo nàng, ném nàng lên giường, rồi lục vali lấy một bộ đồ ném qua: "Cô mặc tạm bộ này đi. Đồ lót tôi sẽ mua. Sau này có tiền, nhớ trả tôi!"
Cô không dám quay lại, sợ nàng lại nói gì kinh hồn nữa. Nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, Tần Tịch Dao không buông tha: "Ngươi biết ta mặc cỡ nào không?" Giọng nàng nhàn nhạt, nhưng đuôi giọng mang ý trêu chọc.
Mộc Bạch Trình khựng lại ở tay nắm cửa. Cô nghiêm túc nghĩ ngợi. Tần Tịch Dao dáng chuẩn, chắc chắn lớn hơn cỡ B của cô, nhưng là C hay lớn hơn nữa? Cô thật sự không chắc.
"Cái này..."
"Ta đi với ngươi." Tiếng sột soạt vang lên. Tần Tịch Dao mặc áo phông rộng, tay lạnh buốt chạm vào tay cô, mở cửa bước ra ngoài.
Mộc Bạch Trình ngẩn người nhìn bóng lưng nàng. Omega này... ngầu quá đi? Một Alpha như cô lại bị một Omega làm cho mê mẩn!
"Không đi cùng ta sao? Ta không có tiền của thế giới này." Tần Tịch Dao dừng bước, quay đầu nhìn. Nếu không phải nàng mặc áo phông hiện đại, Mộc Bạch Trình còn tưởng nàng sắp hóa thành tiên bay mất.
"Đi đây!" Mộc Bạch Trình đáp, lòng lại xót xa. Tháng này chắc phải thắt lưng buộc bụng rồi. Chỉ mong cô Omega này sớm phát tài để trả nợ cô!
-
Sáng sớm ở khu phố cũ đã nhộn nhịp. Các cụ già dậy sớm tập thể dục, có người nhận ra Mộc Bạch Trình: "Tiểu Mộc, sáng tốt lành! Đây là bạn gái cháu hả? Xinh quá!"
"Không..." Mộc Bạch Trình chưa kịp giải thích, một đám bà cô đã vây lấy, tíu tít hỏi han: nào là yêu nhau phải chú ý gì, bao giờ cưới, khi nào sinh con, rồi cả chuyện... con thứ hai! Mộc Bạch Trình toát mồ hôi, cố lắm mới kéo được Tần Tịch Dao thoát khỏi vòng vây.
Cô dẫn nàng đến tiệm nội y duy nhất trong khu, do bà chủ nhà cô - bà La mở. Vừa bước vào, bà La đã cười tươi: "Tiểu Mộc, sắp đến quý mới rồi, đừng quên chuyển tiền thuê nhà nhé. Quý trước cô giảm nhiều rồi, giờ căn nhà đó ít nhất cũng ba triệu rưỡi một tháng!"
Mộc Bạch Trình suýt phun máu. Bà La đúng là "ma cà rồng" hút tiền! Căn nhà tồi tàn ấy mà đòi giá cắt cổ thế sao? Nhưng cô biết, ở Hộ Thành đất chật người đông, đây là lựa chọn rẻ nhất cô có thể chịu được.
Tần Tịch Dao liếc bà La, lấy hai bộ nội y, nói với Mộc Bạch Trình: "Ta muốn hai bộ này."
"Được." Câu nói của nàng cứu Mộc Bạch Trình khỏi bà La. Cô dùng ví điện tử trả ba trăm ngàn còn lại, chính thức trắng tay. Ngồi ngoài phòng thử đồ, cô thở dài thườn thượt, không hiểu sao nội y Omega lại đắt gấp đôi Alpha.
"Nuôi Omega tốn kém lắm đúng không?" Một cốc nước đưa tới trước mặt. Mộc Bạch Trình ngẩng lên, thấy bà La cười tươi như hoa - nụ cười hiếm hoi chưa từng thấy.
Bà La ngồi xuống cạnh cô, giọng ngọt ngào: "Tiểu Mộc, cháu đơn thân ở thành phố lớn cũng không dễ. Cưới được Omega giờ khó lắm đấy."
"Bà muốn nói gì?" Mộc Bạch Trình cau mày, cảm giác nụ cười của bà La ẩn chứa ý đồ.
Bà La nắm tay cô, thân mật: "Cô gái vừa nãy là em gái cháu à? Xinh thế! Cháu biết con trai tôi hơn cháu có vài tuổi..."
"Bà La," Mộc Bạch Trình lạnh giọng ngắt lời. Hóa ra bà ta nhắm đến Tần Tịch Dao! Ai chẳng biết con trai bà La lêu lổng, chỉ biết nhậu nhẹt đánh bài, mặt như gấu mà suốt ngày mơ mộng cưới Omega xinh đẹp.
"Không cần đâu." Tần Tịch Dao kéo rèm phòng thử đồ, áo phông buộc cao để lộ vòng eo trắng mịn. Nàng kéo Mộc Bạch Trình đứng dậy, ôm tay cô: "Cô ấy là Alpha của ta."
Bà La liếc Mộc Bạch Trình, giọng khinh khỉnh: "Cô ta á? Cô gái, nhìn kỹ đi! Tiểu Mộc tốt tính thật, nhưng nghèo rớt mùng tơi, lại còn tuyến thể hỏng!"
"Cô ấy đẹp." Tần Tịch Dao đáp gọn, khiến bà La câm nín.
Mộc Bạch Trình đẹp là điều cả khu phố cũ công nhận. Cháu gái ông Vương từng mê cô như điếu đổ, nhưng nhà ông Vương không cho phép con gái yêu một Alpha "phế", ép gả cho Alpha khác. Mộc Bạch Trình có gương mặt ngự tỷ sắc sảo, phong cách gọn gàng, nhìn chỉ như sinh viên mới ra trường, chẳng ai nghĩ cô đã ba mươi.
Không để ý bà La, Tần Tịch Dao kéo Mộc Bạch Trình ra ngoài. Đến cửa, nàng dừng lại, nói: "Mày nhíu liên tục, ấn đường nhiều nếp nhăn. Lo quản chồng bà đi."
Ra khỏi tiệm, Mộc Bạch Trình ngơ ngác hỏi: "Cô nói gì thế?"
Tần Tịch Dao liếc cô, nhàn nhạt: "Quyển Tướng Số Toàn Giải trong phòng ngươi, ngươi đọc được bao nhiêu?"
Mộc Bạch Trình gãi đầu, ngượng ngùng. Cô học đạo thuật từ nhỏ, nhưng chỉ là "gà mờ", mới biết chút về Lục Hào, còn tướng số thì... sư phụ chưa kịp dạy đã qua đời.
"Cô biết xem tướng?" Mộc Bạch Trình sực tỉnh. Chẳng lẽ Omega này ở thế giới cũ cũng là đồng nghiệp của cô?
Tần Tịch Dao không đáp, ngẩng đầu nhìn trời, thầm tính toán: "Hè đến, tài từ phương Đông tới." Nàng hỏi: "Ngươi hay kiếm tiền ở đâu?"
"Công viên Đông Hồ."
"Ở đâu?"
Mộc Bạch Trình không chắc Tần Tịch Dao có biết dùng bản đồ điện thoại không, nên đành đưa điện thoại cho nàng xem. Không ngờ, Tần Tịch Dao nhìn bản đồ một cái là hiểu, xác định công viên đúng như nàng nghĩ. Nàng trả điện thoại: "Đi thôi, đến đó dựng sạp bói."
Mộc Bạch Trình mừng rỡ. Chẳng lẽ Tần Tịch Dao nhìn ra vận may của cô? Cô chỉ mặt mình: "Có phải cô thấy mặt tôi hôm nay phát tài không?"
Tần Tịch Dao híp mắt nhìn cô, ánh mắt khó đoán. Nàng có thể xem thấu vạn tướng, nhưng chỉ hai người nàng không nhìn được: chính mình, và đạo lữ của mình... cũng chính là người trước mặt.
-
Lời tác giả:
Chú thích:
[1] Tướng mặt này thường thấy ở phụ nữ quản lý gia đình chặt chẽ, ở đây ám chỉ chồng ngoại tình.
[2] Lục Hào: Phương pháp bói trong Chu Dịch, dùng sáu đồng tiền Ngũ Đế tương ứng sáu phương vị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro