Chương 1
Diệp Thanh bị lạnh đến mức tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, lúc nãy cô cùng đồng đội bị đàn tang thi vây quanh, cô cầm dao chém tang thi một cách liều mạng, nhưng sức người dù sao vẫn yếu ớt, chẳng mấy chốc bọn họ đã bị đợt sóng tang thi nhấn chìm, Diệp Thanh cũng mất đi ý thức.
Cô nghĩ chắc chắn mình đã bị tang thi cắn đến mức xương cốt cũng chẳng còn, sao lại còn có thể cảm thấy lạnh chứ?
Diệp Thanh đưa tay dụi mắt, cảm giác choáng váng dần dần tan đi, cô mở mắt ra nhìn nơi mình đang ở hiện tại, đập vào mắt là một chiếc giường gỗ cũ kỹ.
Diệp Thanh chống tay ngồi dậy, liền phát hiện trên người mình mặc một bộ váy áo cổ đại rách nát, trên chăn bốc ra mùi ẩm mốc, còn có không ít miếng vá chắp vá.
Chẳng phải cô đã chết trong đợt sóng tang thi rồi sao? Giờ là xuyên không rồi sao?
Diệp Thanh cuống quýt kéo áo trước ngực ra, khi nhìn thấy vết sẹo trên vai trái, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không biết bản thân đã trở thành người cổ đại như thế nào, nhưng may mà cơ thể hiện tại vẫn là của cô, vết sẹo trên vai trái là lúc kiếp trước giành giật đồ ăn, bị người khác làm bị thương, vết thương lúc đó rất sâu, may mà khâu kịp thời và tiêm kháng sinh, nếu không cô đã chết từ lâu trong tận thế rồi.
Diệp Thanh kéo chặt chiếc áo bông trên người, chỉ cảm thấy áo không đủ giữ ấm, mặc vào vẫn thấy lạnh.
Cô dứt khoát đứng dậy mang giày vào, bắt đầu quan sát căn nhà này.
Đây là một ngôi nhà cũ kỹ, một góc phòng đặt một cái tủ gỗ hai cánh đã hư hỏng, ở vị trí chính giữa là một chiếc bàn vuông bằng gỗ, hai bên bàn đặt hai chiếc băng ghế dài, ngoài ra trong phòng không còn vật dụng nào khác.
Diệp Thanh muốn soi gương xem mặt mình thế nào, nhưng căn phòng này nhìn một cái là thấy hết mọi thứ, đâu có gương đâu.
Cô dứt khoát đẩy cửa phòng ra, vừa mở cửa, gió lạnh lập tức rít gào thổi tới.
Cô quấn áo ra khỏi sân, chỉ thấy sân vườn đổ nát, ngoại trừ căn phòng cô vừa ở còn tạm ở được, những căn phòng khác đều hư hỏng nát bươm, gió lùa tứ phía.
Diệp Thanh đi một vòng trong sân, tìm được một cái chum nước, chỉ là trên chum phủ một lớp băng dày, cô tìm một hòn đá trong sân, dùng nó đập bể lớp băng trên mặt.
Cô gạt lớp băng trong chum sang một bên, rồi mới cúi mặt xuống soi.
Khi thấy rõ gương mặt mình, Diệp Thanh mới coi như thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn rất hài lòng với gương mặt của mình.
Ngũ quan của cô hơi lạnh lùng xa cách, sống mũi cao thanh tú, lúc cười lại vô cùng dịu dàng dễ mến, tính ra thì đây là một gương mặt rất xinh đẹp.
Ngay lúc Diệp Thanh đang âm thầm nhẹ nhõm thở ra, thì trong căn nhà đổ nát phía sau lưng cô.
Giang Cẩm Hoa đang ôm chặt muội muội Giang Cẩm Dạng vào lòng, hai tỷ muội chỉ đắp một chiếc chăn bông mỏng, Giang Cẩm Dạng không nhịn được mà run rẩy trong lòng tỷ tỷ.
Giang Cẩm Dạng mặt nhỏ đỏ ửng vì lạnh, cơ thể đứa nhỏ cũng đang run rẩy. Đứa nhỏ chôn mặt vào trong vòng tay tỷ tỷ , run rẩy nói: "Tỷ, có phải người đó lại tỉnh dậy rồi không, muội nghe thấy tiếng động, muội sợ quá."
Giang Cẩm Hoa ôm chặt đứa nhỏ trong tay, nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm, có tỷ ở đây, tỷ sẽ không để người ấy động vào muội đâu."
Nói thì nói vậy, nhưng đôi tay của Giang Cẩm Hoa cũng bắt đầu run rẩy, một lúc lâu sau, như thể đã quyết tâm, nàng lần mò trên giường tìm kiếm, cuối cùng nắm được một chiếc kéo trong tay.
Hôm qua, Diệp Thanh ra ngoài uống rượu với đám bạn, khi say về, đột nhiên nói muốn bán muội muội đi lấy tiền.
Diệp Thanh đã tranh giành muội muội với nàng, nhưng may mà tối qua Diệp Thanh uống nhiều quá, không còn sức, nếu không nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ đến đây, tay Giang Cẩm Hoa nắm chặt chiếc kéo, nếu Diệp Thanh kiên quyết bán muội muội, thì nàng cũng chỉ còn cách chết chung với Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt muội muội đang run rẩy trong tay.
Nàng và muội muội chưa bao giờ sống những ngày khổ cực như thế này, nhất là những ngày gần đây, nạn đói ngày càng nghiêm trọng, chỉ mới mấy hôm trước, hũ gạo trong nhà đã hoàn toàn cạn kiệt, nàng và muội muội đã hơn một ngày chưa có gì ăn.
Giang Cẩm Hoa cảm thấy tay mình mềm nhũn, tay cầm kéo cũng vì đói mà run rẩy, trong lòng, đứa nhỏ vẫn còn run rẩy, bụng nhỏ thi thoảng lại kêu lên ục ục, chứng tỏ cô bé đã hơn một ngày chưa ăn gì.
Trong khi đó, Diệp Thanh vẫn đang trong sân, bị gió lạnh thổi qua, suy nghĩ dần dần trở lại, lúc cô đang mơ màng thì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cốt truyện của một quyển sách.
Chủ nhân của thân phận mà cô đang chiếm dụng cũng tên là Diệp Thanh, là một kẻ du côn thời cổ đại, vì ở miền Bắc bị hạn hán nặng, Lâm Châu đã mấy tháng không có mưa, lúa gạo mất mùa, rất nhiều người đã chết đói, miền Bắc có một lượng lớn dân tị nạn tràn về phía Nam, cướp bóc, tội phạm hoành hành.
Trong khi đó, tỷ muội Giang Cẩm Hoa và mẫu thân họ trên đường về thăm quê ở Lâm Châu đã gặp phải cướp, bị đám tị nạn xô đẩy, họ lạc nhau, Giang Cẩm Hoa phải vội vàng làm dơ mình và muội muội, mấy lần vất vả mới đi theo đám tị nạn tới Lâm Châu, nhưng khi đến nơi, nàng mới hay tin nhà ngoại của mình đã vì nạn đói mà di cư vào Nam.
Giang Cẩm Hoa và muội muội không còn nơi nương tựa, gần như chết đói, và cũng chính trong lúc đó, nàng gặp được Diệp Thanh. Lúc đầu Diệp Thanh tỏ ra là người vô hại, đối xử với nàng và muội muội khá tốt.
Sau đó, Diệp Thanh lợi dụng lý do trong thời loạn lạc, nếu không có bạn đời là Càn Nguyên (Alpha) thì sẽ rất nguy hiểm, lừa dối Giang Cẩm Hoa thành thân, nhưng ngay sau khi thành thân, Diệp Thanh lập tức lộ nguyên hình.
Cô ép Giang Cẩm Hoa viên phòng, nhưng Giang Cẩm Hoa luôn chống cự quyết liệt, nhiều lần thoát được bằng cách dọa chết, sau đó Diệp Thanh không còn giấu giếm, không chỉ không cho hai tỷ muội Giang Cẩm Hoa ăn uống, mà còn thường xuyên đánh đập Giang Cẩm Hoa.
Trong những ngày qua, trên người Giang Cẩm Hoa có không ít vết thương, vốn là tiểu thư khuê các, nhưng trong mùa đông lạnh giá nàng phải dùng nước đá giặt đồ, mỗi lần tay đều bị đông lạnh đến đỏ ửng, có chỗ còn bị nứt da, trong khi muội muội nàng thường xuyên đói đến mức phải lén lút khóc nhưng không dám nói với tỷ tỷ.
Còn Diệp Thanh trong sách không những không giúp đỡ hai người, mà còn càng lúc càng tàn nhẫn, trong khi chạy trốn về phương Nam, nguyên chủ còn coi Giang Cẩm Hoa như nô lệ.
May mắn Giang Cẩm Hoa có chí kiên cường, qua vài lần thử thách cuối cùng cũng thoát khỏi tay Diệp Thanh, nàng và muội muội đã đi qua nhiều nơi và cuối cùng quay lại được Kinh Thành.
Điều đầu tiên Giang Cẩm Hoa làm khi về nhà là phái người đi bắt Diệp Thanh, người bạn thuở nhỏ (thanh mai trúc mã) của nàng cũng đã cử nhiều người giúp đỡ, cuối cùng, Diệp Thanh bị đánh chết ngay tại một bãi tha ma ở ngoại ô Kinh Thành.
Diệp Thanh đọc xong cốt truyện trong sách, cảm thấy tốt nhất là nên tránh xa tỷ muội Giang Cẩm Hoa, cô vừa mới có cơ hội sống lại, mặc dù thế giới này đang gặp nạn đói, nhưng so với tận thế, nơi này đúng là thiên đường, cô vẫn muốn sống tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh lại nhớ đến năng lực dị năng của mình ở kiếp trước, cô là một dị năng giả hệ không gian, năng lực không gian của cô có thể chứa vật phẩm, và những vật phẩm khi đưa vào sẽ giữ nguyên trạng thái, khi lấy ra cũng sẽ như vậy. (Editor: tác giả buff cỡ đó kh làm nvc hơi phí)
Cô vội vàng bắt đầu cảm ứng không gian của mình, quả thật cảm ứng được, khác với không gian ở kiếp trước, không gian trong đầu Diệp Thanh rất rộng lớn, bên trong có một vùng đất đen rộng lớn và một suối linh rất lớn.
Sau khi kết nối với không gian, cô cảm thấy như mình đã bước vào không gian vậy.
Diệp Thanh đứng trên mặt đất mềm mại đen nhánh, nhìn vào suối linh trong veo trước mặt, lúc này cô lại cảm thấy hơi mơ hồ với tình huống hiện tại.
Ngay lúc này, trong đầu cô vang lên một âm thanh máy móc: "Chào mừng ký chủ kết nối hệ thống chạy nạn, tôi là hệ thống 09, trong thời gian tới, tôi sẽ phục vụ bạn."
Diệp Thanh đối với âm thanh đột ngột xuất hiện trong đầu không hề bất ngờ, dù sao kiếp trước cô cũng đã trải qua tận thế, không có gì là không thể.
Cô hỏi thẳng: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao không gian của tôi lại thành ra thế này?"
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu: "Hệ thống chủ thần phát hiện ra bạn và Diệp Thanh trong thế giới này có độ tương đồng cao tới 99%, mà Diệp Thanh trong thế giới này đã hết tuổi thọ, vì vậy đã kéo bạn vào để thay thế cô ấy. Chủ nhân đừng lo lắng, tôi đã nâng cấp không gian của bạn, bên trong có đất đen chất lượng cao và suối linh tự nhiên. Bạn có thể trồng hạt giống trên đất đen trong không gian, chỉ cần vài ngày là sẽ trưởng thành. Suối linh chất lượng cao có lợi cho cơ thể, nếu thả cá vào, chúng sẽ lớn nhanh và béo tốt."
Diệp Thanh suy nghĩ một chút, ngay lập tức nhận ra đây chính là bàn tay vàng mà hệ thống ban cho cô, không gian này chắc chắn là một thứ rất tốt.
Hiện tại, cô chỉ cần tránh xa tỷ muội Giang Cẩm Hoa, dựa vào không gian và hệ thống này, cô có thể sống tốt trong thế giới này. Sau khi trải qua tận thế, đối với Diệp Thanh mà nói, không gì quan trọng hơn việc sống sót.
Hệ thống dường như nhận ra suy nghĩ của Diệp Thanh, vội vàng nói: "Ký chủ tốt nhất đừng rời xa nữ chủ Giang Cẩm Hoa, cô ấy là nữ chủ của thế giới này, trong vòng hai năm, ký chủ phải khiến nữ chủ có độ hảo cảm đạt 100%, nếu không, ký chủ sẽ chết tại chỗ. Ngoài ra, hảo cảm của nữ chủ cũng có thể đổi thành hạt giống và vật phẩm khác."
Diệp Thanh sắc mặt có chút kỳ lạ, cô hỏi: "Vậy hiện tại độ hảo cảm của Giang Cẩm Hoa đối với tôi là bao nhiêu?"
"Hãy đợi một chút, tôi đã tra xét, hiện tại độ hảo cảm của nữ chủ đối với bạn là -150." Giọng máy móc của hệ thống lại vang lên lạnh lùng.
Diệp Thanh mắt tối sầm, cô cảm thấy lạnh hết cả người, với độ hảo cảm này, có vẻ như cuộc sống không còn hy vọng gì nữa.
Hệ thống dường như nhận ra suy nghĩ của Diệp Thanh, lại an ủi nói: "Vì tình hình hiện tại đặc biệt, độ hảo cảm của nữ chủ quá thấp, ký chủ chỉ có thể nhanh chóng nỗ lực, mới có cơ hội trong hai năm để tăng hảo cảm của nữ chủ lên đầy đủ."
"Vậy đất đai và suối linh trong không gian thì sao? Tôi có thể dùng tùy ý không?"
"Đúng vậy ký chủ, hạt giống ở đây cũng có thể trồng trên đất trong không gian của bạn, chỉ cần vài ngày là sẽ trưởng thành." Hệ thống tiếp tục giải thích.
Diệp Thanh hơi yên tâm, cô hồi phục lại tinh thần mới nhận ra mình vẫn đang đứng ngoài sân lạnh cóng.
Cô và hệ thống trò chuyện một lúc, nhận được không ít thông tin hữu ích, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là sống sót, đồng thời tăng hảo cảm của nữ chủ, xem thử có thể nhận được vật phẩm gì có ích không.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh bắt đầu tìm kiếm trong sân, cô nhớ Giang Cẩm Hoa và muội muội nàng ấy cũng ở đây, phải tìm người đã.
Diệp Thanh lần lượt mở từng cánh cửa tìm kiếm, trong khi đó, Giang Cẩm Hoa lại nắm chặt kéo trong tay, nghe thấy tiếng động bên ngoài, không khỏi đỏ vành mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro