Chương 128

Giang Cẩm Hoa lúc này vẫn còn ngơ ngác, Diệp Thanh được phong làm Quận chúa Lạc An?

"Phụ thân, chẳng phải là ba cung sàng nỗ của Diệp Thanh đã chế tạo xong rồi sao?" Giang Cẩm Hoa hỏi.

Giang Trường Đức gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay long nhan đại duyệt, Bệ hạ còn nhận Diệp Thanh làm nghĩa nữ, lại ban cho phủ Quận chúa, nói chung cũng coi như chuyện tốt."

Giang Cẩm Hoa hừ nhẹ một tiếng, cố ý nói: "Phụ thân, ta nhớ trước đây hình như người không ưa Diệp Thanh, cũng không muốn ta thành thân với nàng ta mà."

"Chậc, lúc đó khác bây giờ khác, ta không phá hai đứa các ngươi nữa, ngươi thì lại quay ra bắt bẻ ta rồi." Nghĩ một chút, Giang Trường Đức lại nói: "À này, Cẩm Hoa, trước đây phụ thân có chút hiểu lầm với Diệp Thanh, sau này ngươi phải thay cha nói đỡ vài câu trước mặt nàng ấy, dù sao thì cũng là người một nhà rồi."

Giang Cẩm Hoa nhìn Giang Trường Đức, ánh mắt như cười như không, "Phụ thân, đúng là người rất biết linh hoạt đấy."

Giang Trường Đức đưa tay chỉ vào nàng, "Ta thấy lời ngươi nói có hàm ý gì đó đấy nhé?"

Giang Cẩm Hoa cười khẽ, "Vậy sao? Ta về phòng trước đây."

Nói xong, Giang Cẩm Hoa mỉm cười nhìn Giang Trường Đức, rồi rời đi.

Quả thật lời nàng có hàm ý, chỉ thiếu điều viết thẳng "cha là kẻ thực dụng" lên mặt thôi.

Giang Trường Đức thấy Giang Cẩm Hoa rời đi, không hài lòng chỉ tay về phía nàng, "Con bé này, haiz, hết đứa này đến đứa kia, chẳng đứa nào chịu nghe lời."

An Thục Nhiên liếc nhìn ông ta một cái, oán thán: "Ai bảo lúc trước ông chán ghét Diệp Thanh như thế, nữ nhi trong lòng có oán khí cũng là lẽ thường thôi."

"Ta làm vậy cũng là vì con bé thôi. Trước kia Diệp Thanh nghèo rớt mồng tơi, ai mà thèm để mắt tới? Giờ thì khác rồi, dù gì cũng là nghĩa nữ của Bệ hạ, lại được phong Quận chúa, ban phong địa và thực ấp, ta lăn lộn chốn quan trường bao nhiêu năm còn chẳng có được đãi ngộ như vậy." Giang Trường Đức thở dài.

An Thục Nhiên lắc đầu, "Ta thấy ông là sớm quên gốc rồi, trách gì con bé chẳng muốn nói chuyện nhiều với ông."

Nói rồi, An Thục Nhiên cũng bỏ đi, không muốn dây dưa với Giang Trường Đức thêm nữa.

Giang Trường Đức thấy ai cũng bỏ đi cả, tức đến nỗi dậm chân tại chỗ, rồi quay người trở về thư phòng.

Ở một bên khác, ba người Diệp Thanh đang chờ ăn cá trong phòng Tiêu Oánh. Hôm nay Tiêu Oánh cực kỳ vui vẻ, Diệp Thanh trở thành"tỷ" của cô, lại lập công lớn cho Công bộ, cô đã chứng kiến hết. Bộ dáng nho nhã của cữu cứu cô hôm nay suýt chút nữa thì không giữ nổi, khiến cô cười đến mức không ngậm được miệng.

Nghĩ một hồi, Tiêu Oánh hỏi: "Hai người không ngại nếu chia một ít cá ra ngoài chứ?"

Vừa nói, cô vừa kéo lấy tay Diệp Thanh, định dùng chiêu làm nũng để làm Diệp Thanh phát ớn.

Diệp Thanh hiển nhiên biết cô ta định làm gì, vội nói: "Dừng lại! Muốn đưa cho tỷ ngươi thì cứ đưa, đừng lại đây làm nũng với ta, ta chịu không nổi."

"Hứ, ngươi còn dám chê ta nữa." Tiêu Oánh không vui nói, nhưng thấy Diệp Thanh đồng ý chia phần cá cho tỷ cô, cô đã rất hài lòng rồi.

Tiêu Oánh lập tức gọi một tiểu tư lại, "Đi nói với nhà bếp, canh cá và cá chép kho, mỗi món múc ra một ít, mang đến cho A tỷ của ta, cứ nói là cá do Diệp Thanh chọn."

"Vâng, điện hạ." Tiểu tư vội chạy xuống bếp.

Lại thêm một lúc nữa, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn. Khác với mọi khi, lần này cá có hương vị đặc biệt thơm ngon. Vừa mới bưng lên, Tiêu Oánh đã cảm thán một tiếng: "Thơm quá đi!"

"Đương nhiên rồi, không nhìn xem là ai chọn à." Diệp Thanh vừa nói vừa nhanh tay gắp luôn phần trứng cá trong đĩa, so với thịt cá, thật ra cô thích ăn trứng cá và mỡ cá hơn.

Diệp Thanh gắp một miếng trứng cá nếm thử, suýt chút nữa hạnh phúc đến phát khóc, hương vị này khác hẳn với lúc ăn ngoài hoang dã, dù lúc đó cá có ngon mấy nhưng thiếu gia vị, làm sao ngon được bằng đầu bếp trong phủ của Tiêu Oánh.

Tiêu Oánh cũng nếm thử một miếng, sau đó liền kinh ngạc thốt lên: "Không phải chứ, ngon đến thế sao? Diệp Thanh, ngươi dạy ta đi, ngươi chọn thế nào vậy?"

Diệp Thanh lắc đầu, "Ngươi mà thật lòng hỏi ta, ta thật sự không trả lời được, ta chọn mấy thứ này hoàn toàn dựa vào cảm giác."

"Thật tuyệt, vậy sau này ngươi mua gì ta ăn nấy." Tiêu Oánh nói không khách khí chút nào.

Diệp Thanh bật cười lắc đầu, "Vẫn là ngươi giỏi nhất đấy, Nhị điện hạ."

"Chứ sao." Nói rồi, Tiêu Oánh lại múc cho mình một bát canh cá, vừa uống một ngụm liền cảm thấy cả người dễ chịu hẳn, "Canh cá này cũng quá ngon rồi đấy? Không được, Diệp Thanh, sau này nếu ngươi chuyển vào phủ Quận chúa ở, ta phải ngày ngày đến ăn ké mới được."

"Được thôi." Diệp Thanh cạn lời.

Lúc ba người đang ăn, bên phía Tiêu Cảnh cũng nhận được phần cá mà Tiêu Oánh cho người đưa tới.

Thật ra Tiêu Cảnh buổi tối thường không ăn gì, "Là do Oánh nhi đưa tới à?"

"Vâng, Nhị điện hạ nói, số cá này đều do Diệp Thanh đại nhân, à không, là Lạc An quận chúa, đều do Lạc An quận chúa chọn." Tiểu tư vội nói.

"Vậy được, để đấy, ta ăn một ít." Tiêu Cảnh nghe nói là đồ Diệp Thanh chọn, liền cảm thấy chắc chắn sẽ ngon.

Nha hoàn của cô chuẩn bị món cá và một bát canh, rồi bắt đầu nếm thử cẩn thận.

Chỉ một ngụm canh cá, Tiêu Cảnh lập tức bị chinh phục, đúng là ngon thật, cảm giác chẳng khác gì lần trước ăn gà, vừa tươi vừa ngọt. Người vốn không ăn tối như cô vậy mà lại uống hết bát canh cá, còn ăn thêm một miếng cá kho lớn, thế mà vẫn thấy chưa đủ.

Ở một bên khác, sau khi ăn tối, Diệp Thanh về phòng thì liền tắm rửa rồi đi ngủ sớm, khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, hầu như chưa từng được ngủ nướng.

Nhưng mấy ngày sau đó, công việc của Diệp Thanh tương đối nhẹ nhàng hơn, chủ yếu là giám sát các thợ thủ công hoàn thành đúng hạn việc chế tạo ba cung sàng nỗ.

Mười ngày sau, Nữ đế phái Trương Ngọc dẫn Diệp Thanh đi xem phủ quận chúa.

Cả đoàn ngồi xe ngựa đến phủ Quận chúa cách phủ của Tiêu Oánh không xa, Diệp Thanh vừa xuống xe liền thấy hàng chữ mạ vàng trên biển hiệu: Lạc An Quận chúa phủ.

Trương Ngọc cười nói: "Quận chúa, mời vào trong. Nơi này lớn hơn rất nhiều so với tiểu viện lần trước Bệ hạ ban cho người. Người xem, từ cửa vào là một sân lớn, có thể sắp xếp cho gia nhân ở đây. Hai bên đều có hành lang dài, phía sau lại nối với mấy viện nữa, hậu viện còn có một ao nhỏ, tuy không to bằng phủ của Nhị điện hạ, nhưng trồng sen hay nuôi cá đều rất thoải mái."

"Ừm ừm." Diệp Thanh vừa đáp vừa đi theo Trương Ngọc tham quan.

"Còn về gia nhân và nha hoàn, Quận chúa tự mua thì vẫn tốt hơn, như vậy dùng sẽ thuận tay hơn."

Diệp Thanh gật đầu, đúng là vậy. Bệ hạ ban người cho cô tuy tiện, nhưng nhà ai mà chẳng có chút bí mật, nếu trong phủ toàn là người của Bệ hạ thì cô sống thế nào cho thoải mái?

Vì vậy dù phủ giờ còn trống trải, nhưng tâm trạng của Diệp Thanh lại rất tốt.

Diệp Thanh và Tống Chiêu đi một vòng trong phủ, vô cùng hài lòng với cách bố trí trong nhà. Phủ Quận chúa của cô thậm chí còn lớn hơn cả Giang phủ, cô liền giao việc mua sắm gia nhân cho Tống Chiêu, dặn cô chọn những người thật thà, trung hậu.

Vài ngày sau, phủ Quận chúa của Diệp Thanh đã ra hình ra dáng. Tống Chiêu tổng cộng tuyển được mười tiểu tư, mười thị vệ, hai mươi nha hoàn, sáu mụ quản sự, bốn đầu bếp, hai người nhặt rau, tổng cộng năm mươi hai người.

Lúc không bận, Diệp Thanh sẽ dẫn theo tiểu tư và thị vệ ra phố mua sắm, ngoài việc phong hàm, Bệ hạ còn ban thưởng cho cô một ngàn lượng hoàng kim, Diệp Thanh dùng số tiền đó mua sắm đầy đủ tất cả những thứ cần thiết cho phủ.

Lại thêm mấy ngày trôi qua, mười chiếc nỏ ba cung do cô giám sát chế tạo đã hoàn toàn hoàn thành.

Diệp Thanh cùng Tiêu Oánh dẫn người kéo nỏ đến doanh trại ngoài thành để thử nghiệm, xác nhận tính năng ổn định liền cho người vận chuyển chúng đến phương Bắc.

Còn bên Lễ bộ thì vẫn luôn chuẩn bị cho hôn sự của Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa, ngày cưới do Khâm Thiên Giám định là một tháng sau, vì vậy thời gian chuẩn bị cũng không quá gấp rút, Giang Trường Đức còn đích thân giám sát việc này.

Sau khi Diệp Thanh và Tiêu Oánh hồi cung bẩm báo, Tiêu Văn Lan dứt khoát cho cô nghỉ phép một tháng, để cô ở phủ nghỉ ngơi và thuận tiện chuẩn bị hôn lễ.

Sau khi trở về từ cung, khí sắc của Diệp Thanh tốt hẳn lên, chỉ cần không phải đi làm, cô liền thấy vui.

Cô còn đặc biệt sai bọn tiểu tư dọn ra một khoảng đất trống trong vườn sau, chuẩn bị cho người xây chuồng bò, chuồng dê, chuồng heo và chuồng gà. Như vậy sau này muốn ăn gia cầm được nuôi bằng linh tuyền thì có thể lấy trực tiếp trong phủ, đỡ phải làm quá lộ liễu.

Vì thế, ngày nghỉ đầu tiên, Diệp Thanh đã tìm rất nhiều thợ thủ công, bắt đầu xây chuồng bò, dê, heo và gà trong vườn sau.

Những người thợ thấy việc này cũng cảm thấy mới mẻ, lần đầu tiên gặp người quyền quý ở Kinh Thành lại tự mình cho xây mấy thứ này trong phủ. Dù sao theo họ nghĩ, người có địa vị thì cần gì cũng có người chuyên phụ trách mua sắm, mỗi sáng đều có người đưa thịt và rau tươi tới tận cửa, làm gì cần phải tự mình nuôi, nhưng bọn họ tất nhiên không dám nói nhiều.

Vì Diệp Thanh thuê nhiều người, nên mấy căn chuồng trại này chỉ mất hai ngày là dựng xong, nhưng vẫn phải để hong khô thêm vài ngày nữa.

Diệp Thanh cũng nhân lúc rảnh rỗi gửi thiếp mời đến Giang phủ, nói rằng sáng sớm ngày mai sẽ đến chơi.

Lúc này, Giang Cẩm Hoa đang tham gia một buổi tụ hội tại phủ của Thượng thư Bộ Hộ. Trước đây nàng rất thích những buổi tụ hội kiểu này, nhưng từ khi trở về, nàng không còn hứng thú mấy với các cuộc gặp gỡ giữa những tiểu thư khuê các nữa, toàn là khoe khoang hoặc tìm cách chơi xấu nhau, nàng chỉ cảm thấy nhàm chán.

Tuy vậy, vì trưởng nữ đích xuất của Thượng thư Bộ Hộ - Giản Tư - đích thân mời, nên nàng cũng không tiện từ chối, bèn coi như đến góp vui.

Giang Cẩm Hoa vừa đến, liền trò chuyện cùng mấy vị tiểu thư thân quen, không ngờ chưa được bao lâu, Giản Tư đã chuyển chủ đề sang nàng.

"Nhị tiểu thư nhà Giang gia thật đúng là có phúc, ta nghe nói ngươi và Lạc An Quận chúa không chỉ quen biết từ trước, mà nàng ấy còn si tình với ngươi, thật khiến người ta hâm mộ." Giản Tư mặt mang ý cười, nhưng lời nói lại chẳng mấy dễ nghe.

Giang Cẩm Hoa chỉ bình thản mỉm cười, "Nàng ấy thực sự rất tốt, nếu không thì Bệ hạ sao có thể trọng dụng đến vậy, không những nhận làm nghĩa nữ mà còn phong làm Quận chúa."

Giản Tư bị nàng chặn lại một câu, nhưng cũng không dám công khai đối đầu, chỉ đành tiếp lời, "Quả thật khiến chúng ta rất ghen tỵ, nhưng ta nghe nói, mấy ngày nay Quận chúa cho xây trong phủ nào là chuồng bò, chuồng dê, chuồng heo, cả chuồng gà nữa. Dù sao thì Quận chúa cũng xuất thân thôn dã, dù nay sống trong phủ vàng son, vẫn thích làm mấy thứ kiểu nhà quê đó."

"Phải đó, xuất thân của Diệp Thanh đúng là không ra gì, làm mấy chuyện mất mặt quá thể."

"Ai mà chẳng nói vậy, mang tiếng là một vị Quận chúa, mà lại làm mấy việc của dân quê."

"Tưởng đâu nữ tài tử đệ nhất Kinh Thành sẽ có được nhân duyên thế nào, ai ngờ là vậy à? Gả cho một nữ tử nhà quê nuôi gà."

"Hahaha, thôi đừng nói nữa, buồn cười chết mất."

Không ít người thì thầm to nhỏ, còn lén liếc nhìn Giang Cẩm Hoa mà cười, trong tiếng cười đầy rẫy sự chế giễu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro