Chương 165

"Trẫm đã cho Khâm Thiên Giám tính qua rồi, đứa trẻ của hai người sinh vào tháng đó thì ngũ hành thiếu Mộc. Trẫm ban cho con bé cái tên Diệp Đàn, hai người thấy thế nào?" Tiêu Văn Lan mỉm cười hỏi, hai nữ nhi ruột còn chưa có cháu, thì trước tiên đặt tên cho con của nghĩa nữ vậy.

"Tên hay lắm, thần thay mặt Đàn nhi tạ ơn Bệ hạ." Diệp Thanh mỉm cười đáp.

"Quả thật là cái tên rất đẹp, đa tạ Bệ hạ đã để tâm." Giang Cẩm Hoa cũng rất hài lòng với cái tên này. Như vậy thì khỏi cần người nhà phải đau đầu nghĩ tên, hơn nữa còn được Bệ hạ đích thân ban tên, là ân sủng to lớn, bảo bảo chưa ra đời đã có phúc khí rồi.

Những ngày sau đó, Giang Cẩm Hoa vẫn đến nha môn, chỉ là phần lớn công việc đều giao cho mấy nữ quan dưới trướng xử lý.

Còn bên Diệp Thanh thì lại tràn đầy nhiệt huyết, bắt đầu đẩy mạnh việc trồng ớt và dưa hấu ở vùng phụ cận Kinh Thành. Ngoài ra, cô còn dùng hệ thống đổi được giống hạt dưa vàng Hami, trước tiên gieo thử ở vùng đất đen, sau khi thành công, cô mới mang một lô dưa trồng ở vườn sau trong phủ mình.

Như vậy đợi đến khi tiểu bảo bảo mọc răng, là có thể ăn trái cây ngọt ngào rồi.

Năm tháng sau, bụng của Giang Cẩm Hoa đã lộ rõ, nhưng vì bản thân nàng vóc người thon thả, nên nhìn chung cũng không quá rõ ràng.

An Thục Nhiên vì lo lắng cho nữ nhi, bèn dứt khoát dọn tới phủ Diệp Thanh ở một thời gian, để tiện chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Giang Cẩm Hoa.

Mà Giang Cẩm Hoa trong tháng gần đây cũng gần như không đến nha môn nữa. Nếu bên quan báo có việc gấp, các nữ quan sẽ tự đến phủ Quận chúa xin chỉ thị từ nàng.

Tiểu nha đầu thì vui mừng không để đâu cho hết, đến nhà tỷ tỷ thì không còn nhiều quy củ như ở nhà mình, mỗi ngày đều chơi trong phòng đồ chơi không chịu ra, lần nào cũng phải đợi mẫu thân dỗ dành mới chịu rời đi.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, mấy người ngồi trò chuyện cùng nhau, tiểu nha đầu ôm lấy đùi Giang Cẩm Hoa, ngẩng đầu nhìn bụng tỷ tỷ đầy tò mò: "Tỷ tỷ ơi, khi nào thì tiểu bảo bảo sẽ ra chơi với muội vậy?"

Giang Cẩm Hoa xoa xoa má của nha đầu nhỏ, cười nói: "Sắp rồi, rất nhanh nữa sẽ có người cùng Dạng Dạng chơi, được không nào?"

"Dạ được ạ! Tỷ tỷ, muội muốn sờ thử tiểu bảo bảo~" Giang Cẩm Dạng tiếp tục làm nũng ôm lấy tỷ tỷ.

Giang Cẩm Hoa mỉm cười nói: "Được, lại đây sờ thử xem có cảm nhận được bảo bảo không nào." Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ của muội muội đặt lên bụng mình.

Tiểu nha đầu sờ sờ một hồi, rồi cười tít mắt: "Thú vị quá, tròn tròn mềm mềm."

An Thục Nhiên bật cười: "Cái đồ tiểu quỷ nhà ngươi, cái gì cũng thấy thú vị hết."

"Hì hì, bảo bảo phải ra sớm chơi với muội nhé~" Tiểu nha đầu vừa nói vừa dặn dò vào bụng Giang Cẩm Hoa.

"Đợi Đàn nhi ra đời rồi, muội có thể ngày nào cũng chơi cùng nàng ấy, được không?" Giang Cẩm Hoa cười nói.

"Được ạ! Cuối cùng cũng có người chơi với muội rồi!" Tiểu nha đầu vui sướng tột độ, còn quyết định sẽ chia sẻ hết đồ chơi của mình với bảo bảo, dù sao thì mình cũng là a di của bảo bảo cơ mà!

Diệp Thanh cười nói: "Không ngờ luôn đó, Dạng Dạng đã làm a di rồi, người thì còn bé mà vai vế lại to thật đấy."

"Hì hì, muội muốn làm a di rồi đó~" Tiểu nha đầu hưng phấn chạy khắp phòng.

An Thục Nhiên và tiểu gia hỏa lại trò chuyện cùng Diệp Thanh một lúc rồi quay về, An Thục Nhiên sợ Giang Cẩm Hoa mệt, dù gì thì tiểu bảo bảo cũng đã sáu tháng rồi.

Giang Cẩm Hoa và Diệp Thanh sau khi tắm rửa xong thì cũng lên giường nghỉ ngơi sớm, mấy tháng nay Diệp Thanh hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, nhưng sau sáu tháng thì thực ra đã có thể sinh hoạt phòng the.

Trong thai kỳ, thực ra nhu cầu phương diện kia vẫn khá mạnh, nhưng Giang Cẩm Hoa lại có phần ngượng ngùng, thế nên vừa lên giường, Diệp Thanh đã ngoan ngoãn xoa bóp chân cho nàng thư giãn cơ bắp.

Giang Cẩm Hoa liếc nhìn Diệp Thanh một cái, khẽ ho vài tiếng, lập tức khiến Diệp Thanh chú ý.

"Sao vậy? Sao tự nhiên lại bị cảm rồi?" Diệp Thanh vội vàng ghé lại gần, đưa tay sờ trán Giang Cẩm Hoa.

Giang Cẩm Hoa kéo tay cô ra, "Không sao, thiếp không bị cảm, chỉ là ngực hơi khó chịu."

"Ngực à? Ở đâu? Có phải là do mang thai không?" Diệp Thanh mấy tháng nay hoàn toàn thu lại suy nghĩ kia, tâm tư trong sáng đến lạ, căn bản không hiểu Giang Cẩm Hoa có ý gì, còn tưởng nàng thực sự khó chịu.

Giang Cẩm Hoa nhẹ nhàng đá Diệp Thanh một cái, "Nàng qua đây giúp thiếp xoa xoa đi."

"Chắc không cần mời ngự y đến xem thử chứ?" Diệp Thanh lại hỏi.

"Bảo nàng qua thì cứ qua đi, nói nhiều làm gì." Giang Cẩm Hoa trừng mắt liếc cô một cái, Diệp Thanh lập tức ngoan ngoãn lại gần.

"Cụ thể đau chỗ nào? Ta bắt đầu xoa từ đâu đây?" Diệp Thanh mờ mịt hỏi.

Giang Cẩm Hoa vừa bực vừa buồn cười, nắm tay Diệp Thanh đặt lên người mình, tay còn lại quàng lấy cổ nàng, môi ghé sát tai cô thở nhẹ, Diệp Thanh lập tức đỏ bừng mặt.

Thì ra là ý này, Diệp Thanh suýt nữa bị sự ngốc nghếch của bản thân chọc khóc, chuyện như vậy lại còn để phu nhân chủ động.

Cô vội vàng lấy lòng hôn lên, "Nếu đau, đêm nay ta sẽ xoa thật kỹ cho nàng."

Giang Cẩm Hoa nhẹ nhàng cắn môi dưới của Diệp Thanh một cái, lại giật giật tai cô, "Nàng không quên mất cách làm rồi đấy chứ?"

Diệp Thanh bị nàng chọc cười, chuyện kia sao cô quên được?

"Không đâu, ta sẽ nhẹ tay thôi, phải cẩn thận với bảo bảo của chúng ta." Diệp Thanh vừa nói vừa hôn lên.

Thế là, ngọn nến trong phòng hai người chỉ cháy đến nửa đã bị dập, gian phòng mới dần yên tĩnh lại.

Diệp Thanh sai người mang nước nóng đến, còn Giang Cẩm Hoa thì nằm nghỉ trên giường với vẻ thỏa mãn. (Editor: vcl =]])

Diệp Thanh nhẹ nhàng lau người cho Giang Cẩm Hoa xong, lại dùng chăn quấn nàng đưa đến ghế mềm nghỉ tạm, sau đó bảo người hầu thay bộ chăn đệm mới, cuối cùng mới ôm Giang Cẩm Hoa về giường tiếp tục nghỉ ngơi.

Có lẽ vì mang thai, nhu cầu của Giang Cẩm Hoa trong chuyện này lại tăng lên, may là Diệp Thanh thể lực dồi dào, hầu hạ Giang Cẩm Hoa vô cùng chu đáo.

Cùng lúc đó, Tiêu Cảnh đã có thể đi lại mà không cần gậy chống, chỉ là khi chạy sẽ hơi khó khăn, nhưng như vậy đã là hồi phục rất tốt rồi.

Khi Tiêu Cảnh từ điện Cần Chính trở về thì thấy Giản Tịch đang nằm bò trên giường thất thần.

Tiêu Cảnh bước nhanh tới bên giường, đưa tay véo má Giản Tịch, mỉm cười nói: "Sao thế này? Sao lại mặt mày ủ rũ thế kia?"

Giản Tịch nắm lấy cổ tay Tiêu Cảnh, ánh mắt nhìn nàng, "Tỷ tỷ, sao chúng ta mãi vẫn chưa có con vậy? Muội nghe Oánh nhi nói, con của Giang Cẩm Hoa và Diệp Thanh đã sáu tháng rồi, còn bốn tháng nữa là ra đời, sao bọn mình vẫn chưa có động tĩnh gì?"

Tiêu Cảnh bật cười, ghé lại hôn lên vành tai Giản Tịch, "Đừng vội, chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên là được."

"Nhưng... nhưng tỷ không phải đã nói, nếu không có con, mẫu hoàng bọn họ sẽ ép tỷ cưới chính phi sao?" Giản Tịch vẫn còn lo lắng.

Tiêu Cảnh cười nói: "Yên tâm đi, tạm thời sẽ không đâu, chuyện có con cũng đừng vội, ngày ngày sống thế giới hai người như vậy không tốt sao?"

Giản Tịch đỏ bừng vành tai, mấy tháng nay bị tỷ tỷ dỗ dành, tư thế nào xấu hổ cũng đều dùng qua, vậy mà tỷ tỷ còn lấy cớ nói như vậy sẽ khiến tâm tình tốt hơn, dễ thụ thai hơn, nghĩ lại là thấy đỏ mặt.

Thái nữ điện hạ của Đại Chiêu, trong chuyện phòng the thì đúng là chẳng chính kinh tí nào.

*chính kinh: nghiêm túc, đoan trang, đúng mực.

Tiêu Cảnh thấy nàng ngượng ngùng, cố tình ghé sát lại hôn lên vành tai nàng, "Một lát nữa tắm cùng ta nhé."

Mặt Giản Tịch lại càng đỏ hơn, nàng đưa tay đẩy đẩy Tiêu Cảnh, "Không thèm, người lại bắt nạt thiếp cho xem."

"Làm gì có? Ta chỉ muốn khiến nàng thoải mái thôi mà." Tiêu Cảnh vừa nói vừa trực tiếp ôm nàng vào lòng, từ sau khi chân nàng hồi phục, cô rất thích ôm lấy Giản Tịch, để nàng ấy ngồi trong lòng mình.

Mặt Giản Tịch nóng bừng đến tận mang tai, "Giờ vẫn đang ban ngày đó."

"Ta có làm gì đâu, ôm phi tử của mình cũng không được sao?" Tiêu Cảnh nói rồi lại hôn lên môi Giản Tịch.

Giản Tịch giờ đây thậm chí còn lo nếu sau này Tiêu Cảnh lên làm hoàng đế, nàng sẽ bị triều thần bàn tán thành yêu phi độc sủng.

"Nếu để người ngoài biết thì không hay cho danh tiếng của người." Giản Tịch nhắc nhở.

Tiêu Cảnh nghe xong liền bật cười, "Đông cung là địa bàn của chúng ta, sợ người khác làm gì chứ?"

"Ưm~" Giản Tịch bị Tiêu Cảnh nhấn nhẹ một cái vào thắt lưng, mềm nhũn ngã vào lòng cô.

Tiêu Cảnh ánh mắt cong cong, con thỏ trắng này, đúng là vừa ngoan vừa đáng yêu.

"Đi thôi, cùng ta qua thư phòng xem tấu chương một lát." Tiêu Cảnh vừa nói vừa bế Giản Tịch đi về phía căn phòng bên cạnh.

May mà không phải ra ngoài, chứ không Giản Tịch chắc đã xấu hổ chết mất.

Tiêu Cảnh ôm Giản Tịch đến bên chiếc ghế trong thư phòng, may là ghế rộng, Tiêu Cảnh để Giản Tịch ngồi bên cạnh mình.

Giản Tịch buồn chán đến mức sắp phát ngấy, nàng tiện tay lấy một quyển sách nhàn tản ra đọc, đọc một lúc thì dựa vào vai Tiêu Cảnh ngủ thiếp đi.

Tiêu Cảnh lắc đầu cười khẽ, để mặc nàng dựa vào mình, tay vẫn tiếp tục xử lý tấu chương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro