Chương 2
Diệp Thanh đã tìm qua hai gian phòng, phát hiện bên trong đều không có người ở. Đến khi cô đẩy cửa gian phòng thứ ba thì liền nhìn thấy hai người nằm trên một chiếc giường gỗ cũ kỹ.
Một người phụ nữ mặc áo váy mỏng manh đang ôm một đứa nhỏ rong lòng, cả hai người chỉ đắp một tấm chăn trông chẳng mấy dày dặn. Người phụ nữ ấy có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp dịu dàng của nàng.
Diệp Thanh vốn rất hài lòng với khuôn mặt của mình, nhưng khi nhìn thấy Giang Cẩm Hoa ở gần đó, cô vẫn sững người một chút.
Đôi mắt của Giang Cẩm Hoa ngấn nước, đôi mày cong thanh tú như dãy núi xa phủ phấn, môi nàng hơi hồng, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Dù đang mặc quần áo rách rưới cũ nát, vẫn không giấu được khí chất thanh lệ của nàng.
Khi Diệp Thanh đang quan sát Giang Cẩm Hoa, ánh mắt của nàng càng trở nên đỏ hoe, bàn tay đang cầm kéo giấu dưới chăn cũng đang run rẩy.
Diệp Thanh lại dùng ánh mắt đó để nhìn mình—cái ánh mắt ấy lần trước cũng như vậy, là lúc cô ta muốn cưỡng ép mình. Nghĩ tới đây, Giang Cẩm Hoa nắm chặt lấy cây kéo hơn nữa.
Còn Diệp Thanh thì đơn giản chỉ đang thưởng thức gương mặt của Giang Cẩm Hoa một cách thuần túy. Cô đã sống vất vả suốt mười năm trong tận thế, ngoài đồ ăn ra, cô chẳng còn hứng thú với nam hay nữ gì nữa cả.
Cô chỉ ngắm một chút rồi liền thu hồi ánh mắt, đóng cửa phòng lại.
Giang Cẩm Hoa thấy cô ta đóng cửa lại, lại càng hoảng sợ hơn, siết chặt lấy cây kéo trong tay, nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Nghe thấy giọng điệu đầy cảnh giác của Giang Cẩm Hoa, Diệp Thanh khẽ thở dài, cảm thấy muốn kéo độ hảo cảm của nàng ấy về số dương đúng là không dễ chút nào.
"Không có gì, chỉ là tới xem các người thế nào thôi." Câu nói đó là thật, vì trong đầu cô chỉ có cốt truyện đại khái trong quyển sách kia, còn những chi tiết nhỏ thì hoàn toàn không có.
Cô liếc mắt nhìn khắp gian phòng, thấy cửa sổ vẫn đang lùa gió, trong phòng ngoài chiếc giường gỗ thì chẳng còn vật dụng gì khác, đúng thật là nhà trống không một vật.
Với căn phòng rách nát như vậy, nhiệt độ trong nhà chắc cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu với bên ngoài.
Nghe Diệp Thanh nói vậy, Giang Cẩm Hoa lại nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt: "Ngươi mà cũng có lòng tốt vậy sao?"
Diệp Thanh biết giờ cô có nói gì đối phương cũng không tin, nên dứt khoát không giải thích thêm, chỉ nhìn Giang Cẩm Hoa nói: "Ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại."
Nếu cô nhớ không nhầm, thì Giang Cẩm Hoa và Giang Cẩm Dạng đã hơn một ngày chưa ăn gì rồi. Huống chi bây giờ đang thời kỳ mất mùa, cô phải tích trữ ít đồ ăn mới được. Đây là thói quen sinh tồn từ thời tận thế—chỉ cần trong tay có đồ ăn và nước uống, thì chẳng có gì phải sợ.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh mở cửa bước ra ngoài, sau đó lại cẩn thận đóng cửa lại, rồi đi thẳng ra khỏi sân.
Trong phòng, Giang Cẩm Hoa như vừa bị rút cạn sức lực, buông cây kéo trong tay xuống. Nàng có thể đề phòng Diệp Thanh một lần, nhưng lần sau thì sao?
Giờ đây mỗi ngày nàng đều phải sống trong sợ hãi, nhưng rời khỏi nơi này thì tình hình còn tồi tệ hơn. Nàng từng nghe hàng xóm xung quanh nói Lâm Châu Thành đã loạn rồi, có kẻ cướp giết người, đốt nhà, cướp bóc. Với thân phận là một người Khôn Trạch (Omega) lại còn mang theo một đứa nhỏ như nàng, nếu ra ngoài thì kết cục chỉ càng bi thảm hơn.
Giang Cẩm Hoa đang nghĩ ngợi thì đứa nhỏ trong lòng nàng lại bắt đầu run lên. Nàng hoảng hốt lắc nhẹ Giang Cẩm Dạng: "Dạng Dạng, muội sao vậy?"
Đứa nhỏ rúc vào trong lòng nàng, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt, Giang Cẩm Hoa vội vàng đặt tay lên trán Giang Cẩm Dạng.
Chỉ cảm thấy trán muội muội nóng đến mức đáng sợ, mắt nàng lập tức đỏ hoe: "Sốt rồi? Sao lại bị sốt chứ?"
Nàng lo lắng ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng, nơi này vốn dĩ đã chẳng còn chút đồ ăn nào, giờ Giang Cẩm Dạng lại lên cơn sốt, Giang Cẩm Hoa chỉ cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
Bây giờ trong thành loạn như vậy, nàng biết đi đâu tìm đại phu chữa bệnh cho muội muội? Hơn nữa, dù có tìm được đại phu thì nàng cũng không có bạc để trả tiền khám.
Giang Cẩm Hoa chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, nàng dùng chăn quấn kỹ Giang Cẩm Dạng lại, dịu dàng nói: "Dạng Dạng, muội cố chịu một chút, tỷ tỷ đi đun nước nóng, lau người cho muội, sẽ đỡ hơn nhiều. Muội đợi ta, nhất định phải đợi ta nhé."
Nói đến đây, nước mắt Giang Cẩm Hoa đã rơi xuống, nàng loạng choạng bước vào bếp, đổ một ít nước vào nồi sắt.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống, cho củi vào trong bếp lò. Giang Cẩm Hoa đã hơn một ngày không ăn gì, vừa lạnh vừa đói, tay cầm đá đánh lửa cũng run rẩy không ngừng.
Một lần, hai lần, đến bảy tám lần thử, nàng mới miễn cưỡng đánh được lửa.
Còn bên phía Diệp Thanh, cô vừa ra khỏi sân chưa đi được bao xa thì đã đến phố. Đường phố trong thành Lâm Châu lúc này cực kỳ tiêu điều, thi thoảng có vài ba nhóm người đẩy xe gỗ đi ra khỏi thành. Diệp Thanh đoán rằng những người này chắc đang chuẩn bị đi về phía Nam để tránh nạn.
Lần hạn hán này rất nghiêm trọng, ngay cả Kinh Thành cũng bị ảnh hưởng. Có điều, Kinh Thành là nơi tụ họp của những kẻ quyền quý, bọn họ đương nhiên sẽ không phải chịu đói khát, người chịu khổ vẫn là dân thường mà thôi.
Diệp Thanh định đi thử vận may, xem có thể tìm được chút đồ ăn nào không. Cô mới đi được mấy bước thì đã gặp hai tên thanh niên lêu lổng.
Cả hai đều là nam Càn Nguyên vừa thấy Diệp Thanh, trên mặt liền hiện ra vẻ vui mừng, lập tức xúm lại gần cô.
"Ê, Diệp Thanh, suy nghĩ thế nào rồi? Nếu ngươi còn không đưa con nhóc kia ra, thì ngay cả đám buôn người cũng sắp phải đi Nam để tránh nạn rồi." Một tên cao to râu ria lồm xồm nói.
"Đúng đó Diệp Thanh, đứa nhỏ kia có thể bán được hai lượng bạc đó, ngươi mà còn do dự thì ngay cả một đồng cũng không bán được đâu." Tên còn lại mắt gian mày lươn cũng lên tiếng khuyên.
Diệp Thanh đưa mắt nhìn hai người, liếc sơ qua là nhớ ra họ là ai. Trong nguyên tác cũng có nhắc sơ qua—đây là hai tên bạn xấu của nguyên chủ, không chỉ dụ dỗ nguyên chủ trả tiền rượu, mà còn chính là hai kẻ xúi giục nguyên chủ bán Giang Cẩm Dạng để lấy tiền.
Diệp Thanh khẽ nhếch môi. Hiện giờ cô đang thiếu bạc, mà nguyên chủ ngu ngốc kia lại từng trả không ít tiền rượu cho hai tên này, vậy thì cô cũng nên để họ nhả bạc ra đi.
Nghĩ vậy, ánh mắt Diệp Thanh nhìn thẳng vào họ: "Người thì ta không bán nữa. Mà này, lúc trước chúng ta đi uống rượu, đều là ta trả tiền, hai người cũng nên đưa lại chút bạc đi chứ?"
Tên cao to có râu rõ ràng không ngờ Diệp Thanh sẽ nói vậy, vội chống chế: "Diệp Thanh, ngươi cũng biết tình hình nhà bọn ta rồi đó, hai đứa ta đều không cha không mẹ, làm gì có bạc chứ? Còn không phải đều trông vào ngươi sao? Với lại, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu thì nói gì đến bạc chứ?"
"Đúng đấy Diệp Thanh, ngươi đúng là không biết điều rồi. Quan hệ như tụi mình mà ngươi còn nhắc tới bạc à? Hay là do con tiện nhân nhà ngươi xúi giục? Có phải ả nói lời ngon ngọt bên gối với ngươi rồi không?" Tên mắt gian nói với vẻ cười cợt, giọng điệu dâm tà hỏi ngược lại Diệp Thanh.
Sắc mặt Diệp Thanh trầm xuống: "Các người không trả bạc?"
Tên râu ria thấy Diệp Thanh bám riết không buông, cũng bắt đầu khó chịu, nhíu mày nhìn cô: "Diệp Thanh, ngươi đừng có làm tới như vậy. Ngươi cũng thấy rồi đó, thời buổi bây giờ, quan phủ loạn hết cả lên rồi, có giết người phóng hỏa cũng chẳng ai quản. Ngươi chắc chắn muốn đòi bạc từ bọn ta sao?"
Tên râu ria cùng với tên mắt gian đứng lại gần nhau, trên mặt cả hai đều mất đi vẻ cười cợt, thay vào đó là ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Thanh.
Tên mắt gian nở nụ cười gian trá nói: "Diệp Thanh, đứa nhỏ đó là tiền uống rượu mấy ngày nay của bọn ta, ngươi muốn bán cũng phải bán, không muốn cũng phải bán. Nếu không đừng trách huynh đệ bọn ta không khách sáo. À mà còn con ả nhỏ kia của ngươi nữa, một mình ngươi chơi chán lắm rồi, chi bằng nhường cho bọn ta chơi với."
Nói xong, hắn cười ha hả đầy vẻ dâm đãng, tên râu ria kia cũng cười theo.
Diệp Thanh bình thản nhìn hai tên như thể đang nhìn hai tên hề.
"Chính các người nói rồi, bây giờ thành Lâm Châu hỗn loạn, có người chết cũng chẳng ai truy cứu."
"Vô nghĩa, chuyện đó ai mà chẳng biết, cần ngươi phải lặp lại chắc?"
Tên râu ria còn đang định nói thêm gì đó thì Diệp Thanh đã xông lên, cô chạy lấy đà rồi bật người nhảy lên, cả người lao thẳng vào hắn.
Hai tay Diệp Thanh siết chặt cổ hắn, tên râu ria bị cô siết đến mặt mày tím tái, ngửa đầu ngã vật xuống.
Diệp Thanh nhanh chóng né sang một bên, vòng ra sau lưng hắn, tiếp tục dùng cánh tay khóa chặt cổ hắn. Tên râu ria vùng vẫy liều mạng, vươn tay túm lấy Diệp Thanh, định cầu xin cô tha mạng, nhưng Diệp Thanh không hề nới lỏng, gương mặt điềm tĩnh, siết chặt hơn nữa.
Cô đã sống trong tận thế suốt mười năm, ở nơi đó, mềm lòng với kẻ địch đồng nghĩa với tự sát. Cho nên mỗi lần ra tay, cô đều nhắm thẳng vào điểm chí mạng, tuyệt đối không nương tay.
Tuy không có dị năng tấn công, nhưng kinh nghiệm vật lộn trong mạt thế của cô vẫn còn đó. Một mình cô đánh không nổi mười người, nhưng năm sáu tên như thế này thì chẳng đáng ngại gì.
Hai tên như bọn chúng với cô mà nói, chẳng khác nào phế vật.
Tên mắt gian như bị dọa cho phát ngốc, định xông đến giúp, nhưng bị ánh mắt của Diệp Thanh dọa cho sợ đến cứng người.
Hắn lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc lóc hét lên: "Đừng tìm ta, là hắn ép ngươi trả tiền rượu đấy, không liên quan gì đến ta, không liên quan gì đến ta cả!"
Diệp Thanh lại siết chặt tay một lần nữa, đến khi cảm nhận được người trước mặt đã không còn giãy dụa, cô mới buông tay. Tên râu ria lúc này đã tắt thở.
Cô lục soát người hắn một chút, quả nhiên tìm được ít đồ. Trong cái túi nhỏ trong lòng hắn có 150 văn tiền và một ít bạc vụn, cô cất hết vào không gian, lại lục thêm lần nữa nhưng không thấy gì khác.
Lúc đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô chú ý đến chiếc ủng bên chân phải của hắn phồng lên hơi bất thường. Nhớ lại lúc nãy hắn có hành động muốn cúi người lục tìm, Diệp Thanh đoán trong đó chắc có thứ gì đó.
Cô cúi xuống sờ soạng một hồi, móc ra được một con dao găm nhỏ có bao.
Dao găm trông hơi cũ, Diệp Thanh rút ra nhìn thử, thấy vẫn còn khá sắc bén, liền quyết định giữ lại dùng, rồi cất nó vào không gian.
Xong việc, cô không vội quay về, mà nhanh chóng chạy về hướng tên mắt gian vừa bỏ chạy khi nãy.
Hai tên này không phải thứ tốt lành gì, thành Lâm Châu giờ đã loạn, giữ lại loại tai họa thế này cũng chẳng phải chuyện hay. Với tư cách là một công dân tốt, Diệp Thanh tuyệt đối không định tha cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro